Vẫn Thạch Thiên Hàng
Chương 16
*Tính người ở đây là bản tính thật sự của con người.
Editor: LuciferVadden
Khác biệt chính là, hắn đối với chuyện cự tuyệt đi cứu Tiêu Phong có chút do dự.
Lúc trước Tề Mộ Vân đều cự tuyệt những người kia, bởi vì bên ngoài đột nhiên xuất hiện loại quái vật kia, trật tự hỗn loạn, nội bộ chính hắn cũng hỗn loạn, mấy đứa con riêng của cha hắn không biết từ nơi nào chạy tới kiếm cha hắn bảo hộ, trên thực tế lại là đến cùng hắn tranh quyền.
Trong đó một người có siêu năng lực, lúc cùng hắn nói chuyện, cỗ ngạo khí kia cũng nhanh chóng thực thể hóa.
Có siêu năng lực thì sao, Tề Mộ Vân nhìn nhìn tay mình, tâm chợt lóe lên sấm sét, trong mắt nổi lên phong bạo.
“Thù lao tùy theo tôi?” Tề Mộ Vân hỏi, hắn không bỏ xuống được loại cảm giác quái dị đối với Cao Tử Mân, đặc biệt là thời điểm ở rất gần cô ta, mà cái người Cao Tiêu Phong, lại có thể loại bỏ loại cảm giác này.
Cậu ấy không thể chết, ít nhất đến lúc mình điều tra rõ nguyên nhân trước đó. (ý ảnh là chờ ảnh điều tra rõ rồi hả chết =..=)
“Đương nhiên, nhưng mà cũng phải là ta có thể tiếp nhận.” Cao lão là thương nhân, biết như thế nào có lợi với phe mình, Tề Mộ Vân hẳn còn chưa biết tầm quan trọng của Tiêu Phong đối với ông ta.
“Tôi biết tầm quan trọng của cháu ông với ông.” Tề Mộ Vân một câu làm Cao lão kinh ngạc, “Hiện tại vật tư quan trọng hơn, tôi muốn vật liệu.”
Cao lão bỏ xuống tính toán trong lòng, lại tính toán ông ta sợ cây cỏ cứu mạng bị hắn tính ra mất luôn.
“Cậu muốn bao nhiêu?” Cao lão hỏi. Tề Mộ Vân muốn công phu sư tử ngoạm (đòi hỏi nhiều) ông ta cũng không có cách, Tiểu Phong, nó bây giờ còn sống, là điều ông để tâm.
Tề Mộ Vân nghe được thỏa hiệp trong lời nói Cao lão, tâm tình hơi tốt, nói: “Trong tay sẽ không thiếu Cao lão lương thực, tôi muốn 5 vạn cân gạo (25000kg).” Một người trưởng thành mỗi ngày ước chừng ăn 6 lượng gạo, một cân tương đương 10 lượng, 5 vạn cân ước chừng có thể để cho 228 người ăn được một năm.
“5 vạn cân gạo, ta…” Cao lão vừa định nói ta đồng ý, liền bị câu kế tiếp của Tề Mộ Vân kích thích.
“Loại thịt đông lạnh 1000 cân (500kg), các loại thuốc men sinh hoạt 1 vạn viên, hoa quả 500 cân (250kg), các loại đồ hộp lon hộp 10 vạn hộp, lương khô 10 vạn bao. Trang phục trưởng thành mùa đông 1000 kiện, trang phục trưởng thành mùa hè 1000 kiện, chỉ những thứ này.” Tề Mộ Vân nêu ra điều kiện.
Chỉ những thứ này! Xác định! Cao lão suýt nữa bị tức ngất, nhưng mà ông ta hiện tại không thể ngất.
Cao lão nhớ đến Cao Tử Mân (?), nhưng ông ta không muốn từ bỏ bất cứ hi vọng nào. Tề Mộ Vân, quả nhiên đủ tàn độc!
Hít sâu, hít sâu…
“Ta đồng ý, chỉ cần cậu có thể đem Tiểu Phong bình an vô sự ở đó đến trước mặt ta, ta liền cho cậu những thứ vật tư kia.” Cao lão nói, ông ta chơi một trò chơi chữ nghĩa. Ông ta muốn biết Tiểu Phong đến tột cùng có biến thành tang thi hay không, điểm này Tề Mộ Vân sẽ cho ông ta đáp án. Nếu Tiểu Phong không đáng ngại, Tề Mộ Vân đem nó an toàn đến trước mặt ông, nếu như Tiểu Phong…Như vậy ông ta liền có thể không cần cho Tề Mộ Vân vật tư.
Tề Mộ Vân một lời đáp ứng, có những vật tư này, thêm hắn hiện tại tự có nữa, hắn ở trước mặt cha thì càng có thực lực. Nếu như cha khăng khăng muốn đem gia tộc giao cho mấy đứa con riêng kia, hắn có những vật tư này, cũng có thể tự mình làm ra một thế giới.
Tận thế, loạn thế không chỉ ra anh hùng, cũng sẽ ra kiêu hùng (người tài giỏi).
Cao lão nói cho Tề Mộ Vân địa chỉ sau đó liền cúp điện thoại, trong lòng cầu nguyện Tiêu Phong có thể bình an.
Vật tư không có có thể lại có, không còn người, liền vĩnh viễn không còn, tựa như người kia năm đó… A phi, Tiểu Phong tuyệt đối sẽ không như người kia năm đó!
Lời mắng chửi của người kia năm đó với ông ta còn quanh quẩn bên tai, từng từ đâm thẳng vào tim gan! Thương nhân trục lợi, ông ta trời sinh là thương nhân, gia tộc giáo dục đem thiên phú ông ta hoàn toàn phát huy ra, đối với bất cứ chuyện gì đều dùng góc độ thương nhân phân tích.
Không thay đổi được, cũng vô phương thay đổi… Đây là nguyên nhân ông ta hiện tại ngồi vững vàng trên vị trí này, cũng là ông ta bi ai.
Tiêu Phong không biết bên kia phát sinh chuyện, hắn đang cùng những người kia giết tang thi bên trong. Tòa nhà này phần lớn tang thi đều ở trong từng phòng, bọn hắn khỏi phải bị bao vây. Đương nhiên, bọn hắn quan trọng cửa chính lầu dưới trước tiên, để tránh chạy vào một đoàn tang thi, vậy thì không ổn.
Tiêu Phong thông qua quan sát, biết mấy tên thanh niên kia là người dị năng, cái người thanh niên lùn nhất cùng thanh niên cao nhất là người biến dị, biến dị theo thứ tự là tốc độ và sức mạnh. Hai người khác một người là dị năng giả Hỏa hệ, một người là dị năng giả Thủy hệ.
“Tiêu Phong vũ khí của cậu không tệ lắm, mua ở đâu thế?” Ngô Thần hỏi, y là cái người biến dị sức mạnh.
“Đây là ông nội của tôi tặng quà sinh nhật cho tôi, ông ấy có trang bị đặc biệt.” Tiêu Phong nói, trên đời này nơi nào bán thứ này hắn biết mới lạ.
“Ông nội cậu? Là quan* lớn hả?” Lâm Mạc Vũ hỏi, y là dị năng giả Thủy hệ.
*Quan là mấy người làm chính trị ấy.
“Ông ấy là thương nhân, nhà chúng tôi tôi biết trong tất cả mọi người không có ai là làm quan.” Tiêu Phong cười cười, nhà bọn hắn có hắn, Cao Tử Mân và Cao lão, người khác đều là xa đến không thể xa bà con xa, hắn ngay cả người cũng chả biết.
“Các cậu cảm thấy quân đội sẽ đến chứ? Tới giờ chưa có nhìn thấy bóng dáng của chính phủ.” Trần Duệ nói, y là dị năng giả Hỏa hệ.
Tiêu Phong nghĩ thầm ngày mai thì có thể thấy rồi, chỉ nghe thấy người trung niên Hắc Miêu bảo hắn chú ý nói: “Tôi thấy là không có hy vọng gì, đã hai ngày chính phủ đều chưa từng xuất hiện, đoán chừng những nội bộ kia cũng loạn. Tôi đoán là, không chỉ chúng ta nơi này xuất hiện quái vật, đoán chừng toàn thế giới đều xuất hiện, thật sự chính là tận thế đến, mọi người vẫn là suy nghĩ kế tiếp làm thế nào sống qua ngày đi.”
Lời này vừa ra, không ít người sắc mặt liền thay đổi.
“Quái vật ngoại trừ tầng một còn chưa giết, bên ngoài đều giết hết, may mắn tòa nhà này của chúng ta không cao, cư dân cũng không nhiều.” Ngô Thần nói, đánh vỡ bầu không khí khi nãy.
“Những phòng không chủ bên trong có đồ ăn, đợi chút nữa mọi người cùng nhau phân đi, giết càng nhiều quái vật phân càng nhiều.” Trần Duệ nói, y cũng không muốn mình tân tân khổ khổ giết quát vật, giết hết sau đó còn chỉ có thể phân đồ ăn bằng nhau với những người chẳng giết bao nhiêu.
“Dựa vào cái gì! Mọi người cần phải phân lượng đồ ăn như nhau!” Người trung niên dẫn đầu kia nói. “Các người đây là muốn làm gì!”
“Đúng đó, các người đây là phản xã hội!”
“Các người sao có thể thế này! Thế giới này loạn, bản thân chúng ta cũng muốn loạn à?”
“Các anh đã không đồng ý, vậy thì những quái vật phía dưới các anh tự đi giết đi.” Tiêu Phong ở bên cạnh nói, không phải hắn ích kỷ, giết tang thi là một việc tốn sức, cần thể lực cũng nhiều, tất nhiên phải được chia đồ ăn nhiều, bằng không không có thể lực giết tang thi thế nào?
Những người kia không giết tang thi, nhưng lại kêu gào muốn công bằng, còn nội loạn, loạn cũng là bọn họ làm ra. Tiêu Phong cảm thấy tận thế còn chưa có thể hiện hoàn toàn ra một mặt kinh khủng của nó, nhân loại đã thể hiện ra một phần nhân tính trước rồi.
“Các người hẳn là có học trách nhiệm cùng quyền lợi là nhất trí phải không? Các người có loại siêu năng lực này, nên gánh chịu trách nhiệm! Đi giết loại quái vật này!” Người trung niên kia nói tiếp.
“Ông là thầy dạy chính trị?” Trần Duệ hỏi, sau đó cười lạnh, “Nếu ông thật sự là thầy dạy chính trị, ông dạy dỗ học sinh thành tích chính trị đoán là cũng không giỏi gì. Muốn tôi cầm sách chính trị đến không? Tôi cũng đâu phải không học qua khóa chính trị.”
LV: sắp thi òy, chạy edit lẹ ròi thi hoy o(`ω’)o
Truyện khác cùng thể loại
43 chương
7 chương
12 chương
112 chương