Vấn tâm vấn thiên

Chương 50 : Bí mật lớn

Mộ Tuyết vươn vai ngáp dài, vừa nhìn những con chim ríu rít trên cành vừa chép chép miệng, vươn tay xoa xoa bụng, trấn an cái bao tử đang kêu gào vì đói của mình. Nàng về đây đã được hai ngày, Vân Mộng Các cuối cùng cũng lấy lại được sự yên tĩnh vốn có của nó. Nhân sĩ võ lâm đã rời đi được hơn phân nửa, chừa lại những kẻ bị thương nặng ở lại nơi này chữa thương, trong đó bao gồm Mộ Tuyết. Gãy chân cũng được xem là bị thương nặng mà. Vậy nên đám người Ngụy Hoằng quyết định tạm nán lại nơi này một thời gian, đợi đến khi chân của Mộ Tuyết khỏi hẳn mới cáo biệt rời đi. Bọn người Lưu Sở Ca không biết đã nắm tay nhau thơ thẫn phương nào, bỏ lại Mộ Tuyết một mình buồn chán ngồi đây, ngáp dài đợi Nam Cung Hận đưa cơm dâng đến tận miệng. Từ sau lần gặp mặt, Nam Cung Hận liền dính chặt lấy nàng như hình với bóng, một bước cũng không rời xa. Mà trong tình cảnh đó, mọi người cũng chỉ tủm tỉm cười, nhất quyết không hé răng nói gì, khiến cho Mộ Tuyết không biết bao nhiêu lần vạch đen đầy đầu. Xuân Nhật lại lại lâu lâu đưa tay châm chấm khóe mắt, lẩm bẩm lầm bầm: “Gái lớn gả chồng… gả chồng được rồi…”. Tử Viêm lại càng quái đản hơn, bắt đầu vùi đầu vào nghiên cứu hoàng lịch, xem ngày tháng năm, bấm tay bói toán. Quá mức mờ ám! Quá mức quỷ dị! Mà quỷ dị nhất, vẫn chính là câu chuyện xảy ra vào tối hôm đó. Từ khi Mộ Tuyết trở lại, bất cứ ai nghe nàng hỏi về sự tình xảy ra khi nàng mất tích đều trầm mặc im lặng. Đến ngay cả một kẻ như Lưu Sở Ca cũng lãng tránh rời đi, khiến Mộ Tuyết vô cùng tò mò, lại vô cùng không cam tâm. Rốt cuộc, tưởng chừng một tràng sóng gió có thể dẫn đến bạo loạn võ lâm lại kết thúc một cách tốt đẹp. Nhân sĩ võ lâm được môn phen hú vía, dù sao cũng đã có minh chủ võ lâm, cũng nên giải tán thôi. Thế là mạnh ai nấy về nhà. Ma giáo thì về Thiên Ma Vực, võ lâm chính phái thì xuống núi trở về Trung Nguyên. Ai làm sao xẹt thì mỉm cười về với vòng tay của Diêm Vương, ai trúng độc thì nán lại chữa thương, ai khỏe mạnh thì vác tay nải về nhà. Không một ai nhắc lại chuyện đêm hôm đó nữa. Cứ thế, cái đêm quỷ dị ấy chìm dần vào quên lãng, chìm đến nỗi, nhiều người tưởng rằng, nó đã chưa từng xảy ra. * * * Tại một nơi thế ngoại đào viên phong cảnh thanh bình tao nhã, xa xa trên núi ẩn hiện hai dáng người đang ngồi đối diện nhau. Nhìn kỹ lại, đó là hai lão nhân tuổi đã hơn thất thập, một người đầu trọc bóng loáng, một người tóc bạc tết thành nhiều lọn sau đầu, cả hai đều cùng chăm chú quan sát ván cờ trước mắt. Bất cứ ai nhìn thấy cảnh này đều không khỏi hút một hơi khí lạnh vào người, nhanh chóng tránh xa. Chỉ là giang hồ rộng lớn, có được mấy người có thể đặt chân đến nơi này? Nằm giữa một vùng núi nối nhau chằng chịt, ngọn U Minh như một cây cột chống trời mọc lên sừng sững hiên ngang, hai bên vách núi là vách đá màu ngọc bích trơn trợt bám đầy rêu xanh. Muốn đi đến nơi đây, nhất định phải tiến vào Thiên Ma Vực rồi băng qua khu rừng nguyên sinh Cổ Lâm, nơi ở của những bộ tộc quái dị, tiến vào bình nguyên Hoa Vàng, nơi sinh sống của hàng ngàn côn trùng độc vật, sau đó vượt qua những rặng núi cheo leo của dãy núi Hắc Biên Bức, cuối cùng mới có thể đối diện được với ngọn núi U Minh này. Hai lão nhân này lại có thể an tĩnh ngồi trên một vách núi của ngọn U Minh, nhàn nhã đánh cờ, nhìn qua liền nhận ra đấy không phải người thường. Lão nhân tóc bạc chép miệng hớp một ngụm rượu từ hồ lô trong tay, lại rót trà từ một bình trà đang được đặt trên bàn nhỏ bên cạnh. Bàn trà đang nguội lạnh bởi gió núi, đột nhiên trở nên ấm nóng khi bàn tay của lão nhân chạm vào, rót ra một dòng nước nóng hổi, lấp đầy chiếc li nhỏ bên cạnh. – Lão đầu trọc, uống một ngụm đi, xong rồi cứ từ từ suy nghĩ tiếp, ha hả. Lão nhân đầu trọc khẽ cười, vươn tay tiếp nhận chén trà, đưa qua đưa lại trên môi, xong từ tốn nhấp một ngụm, khẽ lắc đầu. – Nước này quá hiểm, lão nạp không thể hạ cờ. – Mấy chục năm cùng ngươi đấu cờ, quả thật chưa từng thấy ngươi rối rắm như lúc này, cũng có chút vui mắt, ha ha. Lão nhân tóc bạc cười lớn, bàn tay xương xẩu vỗ đùi khoái trá, híp mắt nhìn trời, lại cúi xuống nhìn lại bàn cờ trước mặt, nhỏ giọng thầm thì. – Ta bí thế cũng đành làm liều… – Lão nạp không trách ngươi… Lão nhân đầu trọc tự xưng “lão nạp” buồn bã lắc đầu, lại nhấp một ngụm trà. – Sẽ có nhiều người chết… – Số trời đã định… – Bọn nhỏ của chúng ta có thể cũng sẽ… – Đó là số phận của bọn chúng… Hai giọng nói càng lúc càng nhỏ, giống như đang tự thì thào với chính bản thân mình. Hai lão già cứ thế ngồi đối diện nhau, thoáng chốc ngỡ như trăm năm, còn bản thân mình lại già thêm trăm tuổi. Bỗng nhiên một tiếng thét dài phá tan bầu không khí tĩnh mịch, từ phía xa xa, một thân ảnh tròn tròn béo núc lăng không lao tới, toàn thân mặc áo đỏ trông không khác gì qu3 cầu lửa đang lao giữa trời. Lão nhân tóc bạc thấy vậy bèn bĩu môi, phủi áo đứng dậy. – Ta ở đây cũng hơn một năm rồi, đi đây, cần phải về nhà một chút. – Lão nạp không tiễn. Lão nhân đầu trọc mỉm cười hiền hòa, hướng người đối diện gật đầu. Lão nhân tóc bạc vẻ mặt chán ghét nhìn người đang lao tới, chỉ tay vào hắn mà mắng. – Tiểu tử khốn kiếp, lúc nào cũng rầm rộ sợ người ta không biết! Ngươi đó lão đầu trọc, nhất định phải dạy dỗ tên tiểu tử đó một bài học, không thể để hắn hả hê, hiểu chưa? Vị lão tăng không nói gì, tiếp tục im lặng mỉm cười, chỉ là ánh mắt lấp láy đôi tia sáng tinh ranh. Lão nhân kia thấy vậy không nói gì thêm, hừ một tiếng rồi tung mình bay đi, không quên lầm bầm trong miệng. – Đi cũng hơn một năm, không biết nhóc con kia bổn sự ra sao rồi, may mắn là có gửi gắm nó cho tên kia, không thì Thiên Ma Vực dám sẽ loạn cào cào lên mất. Dám làm điều gì quá phận, ta không cạo sạch đầu con thề không làm người, tiểu tử thối!