Vấn tâm vấn thiên
Chương 47 : Quái hài tử
– Hừ, hỗn xược, một tên tiểu tử không có danh tiếng như ngươi cũng dám mở miệng trách mắng bọn ta?
Nghe xong lời của Nam Cung Hận, một số người cúi đầu có chút hổ thẹn, đa số còn lại lại tỏ ra giận dữ. Một lão nhân áo xám từ trong đám người tức giận chỉ hắn mắng. Nam Cung Hận đánh mắt quan sát người vừa cất tiếng mắng hắn, chỉ khịt mũi khinh bỉ.
– Các ngươi xứng sao? Không xứng. Bản thân đã vô năng đến mức chỉ có bốn tên ma giáo cũng không thể chống cự, lại còn tham sống sợ chết. Các ngươi có bao nhiêu người? Bọn hắn có ba nhiêu người? Trăm và bốn, đến cả việc bảo vệ mạng sống của bản thân cũng không thể, lại còn muốn bức người dùng mạng của một đứa trẻ vô tội để cầu bình an cho mình, đấy gọi là gì? Là hèn nhát, yếu đuối, vô dụng, ti bỉ, vô sỉ cùng cực. Hai chữ “chính phái” này, các ngươi không xứng. Ngay cả việc mắng các ngươi, tự ta cũng cảm thấy thật đã tự làm dơ bẩn miệng mình.
Mộ Tuyết trợn tròn mắt nhìn nam nhân đang đứng bên dưới, cảm giác chỉ muốn nhảy cẫng lên mà hò reo tán đồng. Không ngờ một kẻ thanh cao lúc nào cũng đeo trên mặt bộ dáng cười mỉm như Nam Cung Hận, cũng có lúc nói ra những lời chứa toàn gai nhím, đâm một lần là làm tan nát toàn bộ trái tim yếu đuối của người nghe. Cái gì mà hèn nhát, yếu đuối, vô dụng, ti bỉ, vô sỉ, ôi sao mà nó đúng.
Nàng lấy từ trong túi ra một cái hộp gỗ có hình chữ nhật, cẩn thận mở nắp trên của nó ra. Phía bên trong là một loạt cơ quan chi chít tinh xảo được rèn từ tinh thiết. Mộ Tuyết ấn nhẹ vào một thanh sắt hẹp dài nằm dọc bên trong hộp gỗ, khiến nó bật lên, để lộ ra bên dưới là ba khe rãnh vô cùng nhỏ nằm kế sát nhau. Nàng xuất ra trên tay ba nhánh ngân châm dài mảnh như lông trâu, nhẹ nhàng để chúng lọt vào đúng vị trí của ba khe rãnh kia, sau đó kéo một sợi dây làm bằng vàng bắc ngang qua chúng, móc khóa vào bên hông thành hộp, cố định không để chúng rơi ra.
Lật thanh sắt xuống che đi ba khe rãnh, đóng kín lại nắp hộp gỗ, Mộ Tuyết cầm chặt nó trong tay, đưa lên ngang mặt, ngắm thẳng về hướng Nhan Vấn Tâm đang nằm. Hộp gỗ này chính là ám khí Ngụy Hoằng đặc chế riêng cho nàng. Với khoảng cách xa nhất là một trăm thước, trong điều kiện loại bỏ tác động của gió và vật cản, một khi đã nhắm vào ai thì tuyệt đối không trượt, tốc độc cực nhanh, vô thanh vô tức như Diêm Vương đòi mạng, ngay lập tức hạ sát mục tiêu, gọi là Diêm La thần châm.
Mộ Tuyết nheo mắt nhìn gương mặt xanh không chút máu của Nhan Vấn Tâm, chỉ cảm thấy ghét nàng ta đến cùng cực. Nàng không phải kẻ lương thiện, cả hai kiếp đều không phải, vậy nên nếu có chuyện bất trắc xảy ra, nàng nhất định phải giết chết Nhan Vấn Tâm để phòng trừ hậu hoạn.
Đám người bên dưới lúc này đã nhao nhao nổi giận. Lời nói của Nam Cung Hận quá thực quá châm chích người, mặc dù hắn nói có vẻ đúng, nhưng những trái tim yếu đuối của nhân sĩ võ lâm giang hồ vẫn là không chịu nỗi đả kích, máu dồn lên não tức giận rút đao kiếm ra đòi xử lí hắn ngay tại chỗ. Chỉ có bọn người Bạch Âm lão nhân là ngửa mặt cười ha hả, ánh mắt thưởng thức nhìn hắn, giơ ngón cái lên khen ngợi.
– Ha ha tiểu huynh đệ, ngươi nói đúng lắm. Mắng rất hay! Nghe rất sảng khoái! Ha ha.
– Hừ tiểu tử thối, ngươi rốt cuộc là đồng bọn của bọn tà ma kia có phải hay không? Lại dám ngang ngược mắng chửi nhân sĩ võ lâm chính phái?
– Ngươi không có mắt sao? Không thấy lão quỷ kia khen ngợi hắn sao? Rõ ràng là có mờ ám!
– Tiểu tử hỗn xược, ta không giết ngươi thề không làm người!
Lời khen ngợi của Bạch Âm lão quỷ giống như thêm dầu vào lửa. Đám người bên trong Vọng Vân Điện càng lúc càng điên cuồng. Đâu đấy đột nhiên vang lên tiếng hô vang
– Giết tiểu tử thối! Bắt lấy Trương Nam Thành!
Giống như có người dẫn dắt, đám người càng trở nên cuồng loạn, ào ào rút ra binh khí lao đến hướng Nam Cung Hận đứng, dù gặp phải hai tảng đá vững như thái sơn Minh Tú cùng Hạ Vĩnh Nguyên, họ vẫn không tỏ ý lui bước quay lại. Tất cả dường như đã mang theo tâm niệm ngươi sống ta chết mà tiến lên, nhất quyết bắt cho bằng được Trương Nam Thành để đổi lấy đường sống cho mình, không một ai để ý đến Nhan Kiến Chi cùng Nhan Vấn Tâm môi lúc này đang hé ra một nụ cười lạnh.
– Thiên nhi.
– Gia gia, người có gì dặn dò
Nhan Vấn Thiên nghe thấy Nhan gia chủ đột nhiên gọi tên mình liền sải bước tiến tới, cúi người ngồi xuống bên cạnh y.
– Mau tiến lên, hợp sức cùng các vị chưởng môn đại tông phái ngăn bọn người đó lại, không thể để bọn họ càn quấy như thế được.
– Nhưng còn Tâm nhi?
Nhan Vấn Thiên nhìn đến muội muội mình lúc này gần như đã bước một chân vào Quỷ Môn Quan, trong lòng đau xót vô cùng. Nếu như không phải bản thân còn bị kềm kẹp bởi danh phận người của Nhan gia, hắn chắc chắn đã gia nhập vào đoàn người kia, lôi ra Trương Nam Thành cho bằng được để đổi lấy thuốc giải rồi.
– Tâm nhi đã có ta lo liệu, ngươi mau đi đi. Ngươi nay tuy là minh chủ võ lâm nhưng tiếng nói cùng thực lực vẫn chưa đủ, nhất định phải mượn lấy tiếng nói của các vị tông chủ mới có thể trấn áp bọn họ. Nhớ, dùng mềm dẻo mà trấn áp, không nên quá cứng rắn, nếu không sẽ dẫn tới lật thuyền trong mương.
– Vâng, gia gia.
Nhan Vấn Thiên có chút khiên cưỡng trả lời, đau lòng liếc nhìn Nhan Vấn Tâm tiều tụy gục đầu nhắm mắt trong lòng Nhan Kiến Chi, khóe miệng còn đọng lại một tia máu chưa hoàn toàn khô đi, sau đó liền xoay người phi thân lao đến bên Ngụy Hoằng.
“Tâm nhi yên tâm, dù phải giết hết cả đám người ngoài kia mới có thể cứu sống muội, ta nhất định không từ nan”
– Các vị dừng tay, xin hãy nghe Nhan mỗ nói vài lời.
Nam Cung Hận khó hiểu nhìn Nhan Vấn Thiên đột nhiên xuất hiện, tự hỏi hắn đến đây làm gì. Nhan Vấn Tâm vẫn còn đang hấp hối bên kia, hắn đến đây cũng vì muốn bắt tiểu Nam Thành sao?
Mộ Tuyết đang ngồi vắt vẻo trên xà nhà cũng nhíu mày nhìn kẻ vừa mới tiến đến. Nhan Vấn Thiên không ngờ công phu miệng lưỡi không hề thua kém bất cứ ai, nói một hồi đã có thể khiến quần hùng võ lâm chia làm ba phe, một chủ chiến một chủ hòa, số ít lão già thành tinh còn lại thì nhắm mắt làm ngơ, xem như mọi chuyện chẳng liên quan tới mình.
Đôi đồng tử của Mộ Tuyết khẽ đảo, nàng vừa men theo xà nhà trườn về phía Nhan Vấn Tâm, vừa suy nghĩ tinh toán. Nếu Nhan Vấn Tâm bị người khác ám sát mà chết đi, sẽ có bao nhiêu phần thành công di chuyển sự chú ý của mọi người.
Phía bên dưới vọng lên tiếng thét đau đớn của Từ Thúc Nguyên, cùng tiếng gầm dữ tợn của Triệu Thiên Nam. Mộ Tuyết thở dài, rốt cuộc ngôi sao xẹt đa tình Từ Thúc Nguyên cũng đã trở về với vòng tay tác giả, chạy không thoát kiếp làm vật hi sinh, có chăng là hắn chết sớm hơn một chút, cùng với hoàn cảnh chết cũng được thay đổi.
Từ Thúc Nguyên vốn còn đang hừng hực lửa giận muốn bắt lấy tiểu Nam Thành cứu người mình yêu, dù chỉ là yêu đơn phương, nhưng hắn còn ngại sư phụ mình nên không dám công khai ra tay. Nhưng khi Nhan Vấn Thiên xuất hiện, hắn liền hùa theo gia nhập bên chủ chiến ủng hộ “ông anh rể”, dẫn đầu một đám đệ tử lao đến tấn công bốn lão ma đầu hòng cướp lấy thuốc giải. Chỉ là trời không thuận ý hắn, cuối cùng tan xương nát thịt dưới man lực kinh khủng của Bất Vị Xuyên, tứ chi bị xé nát, mỗi thứ một nơi.
Mộ Tuyết khẽ rùng mình. Từ Thúc Nguyên vẫn là vật hi sinh, vẫn phải chết đi. Hắn không thoát khỏi bàn tay ông trời, vậy còn nàng, nàng có thể tự thân nắm giữ số phận của mình hay không?
Phía bên dưới đã là một mảnh giết chóc đẫm máu, võ lâm chính phái ta ngươi lẫn lộn, không ngừng chĩa kiếm vào nhau, đỏ mắt tàn sát không biết bao nhiêu đồng đạo từng uống rượu cười nói với mình.
Mộ Tuyết khẩn trương nép mình sau một cột gỗ to bằng vòng tay của hai người đàn ông, điều chỉnh lại Diêm La thần châm, cẩn thận hướng mũi ám khí nhắm thẳng mi tâm của Nhan Vấn Tâm mà bắn. Mộ Tuyết không tin tưởng tài phóng châm của mình cho lắm, vậy nên nàng đã tẩm một ít thứ linh tinh lên trên đó, dù chỉ sượt qua cũng hoàn toàn có thể cướp đi mạng nhỏ của nàng ta.
– Tiểu tử, ngươi đang chơi trò gì vậy?
Một giọng nói thánh thót như chuông bạc đột ngột vang lên bên tay khiến Mộ Tuyết nảy mạnh con tim, suýt chút nữa đã mất thăng bằng mà rơi thẳng xuống dưới. Nàng trừng mắt nhìn ra sau lưng, tâm đã một mảnh lạnh giá. Ngồi sau lưng nàng lúc này là một bé trai khoảng chừng tám chín tuổi đang cười hì hì nhìn mình. Nụ cười thiên chân vô tà, nhưng ánh mắt lại toát lên tia quỷ dị khiến người khác cảm thấy nguy hiểm trùng trùng.
– Tiểu tử, ta quan sát ngươi từ nãy đến giờ. Ngươi rất thú vị, có thể phát hiện ra độc mà ta hạ trong rượu, lại còn khắc chế được đám rắn của lão quỷ Bạch Âm đáng ghét kia… Ôi chao, nhìn xem! Bây giờ ngươi lại lấy ra món đồ chơi thú vị đến thế. Hắc hắc, tiểu tử thối, ta càng lúc càng hiếu kỳ về ngươi.
Đứa nhỏ đó càng nói càng tiến sát về phía Mộ Tuyết, đôi mắt mừng rỡ nhìn chăm chăm Diêm La Thần Châm trên tay nàng, tiếng chuông bạc thánh thót không ngừng vang lên, từng chữ từng chữ một như vạn mũi kim đâm vào tim Mộ Tuyết.
– Ý, ngươi không có nội công, chả trách. Cũng phải nói, âm công của lão quỷ cũn g thật lợi hại, ta chỉ vừa luyện không bao lâu đã có thể trấn chụ được ngươi. Xem kia, ha ha, mới nói một chút mà ngươi đã ói máu rồi. Đừng nghĩ đến việc dùng thứ đồ chơi này đả thương được ta, nếu như ngươi còn yêu quí mạng nhỏ của chính mình.
Mộ Tuyết kêu khổ không thôi, bàn tay cầm Diêm La Thần Châm của nàng lúc này đã bị đứa trẻ kia bẻ ngược ra sau, đau đớn khiến nàng chỉ muốn nhắm mắt ngất xĩu. Mộ Tuyết cắn mạnh đầu lưỡi cố gắng lấy lại thanh tĩnh, không ngừng suy đoán người trước mặt rốt cuộc là cao nhân phương nào.
– A, ngươi không phải nam nhân, ngươi cư nhiên lại là một nữ tử.
Nam hài nắm tay Mộ Tuyết bắt mạch, ngạc nhiên thốt lên, sau đó lại lâm vào trầm tư, giống như tìm kiếm, lại như suy nghĩ, đăm chiêu lầm bầm trong miệng.
– Kì lạ, mạch tượng quá kì lạ. Mạch tượng hiếm thấy như thế ta chưa từng gặp qua bao giờ. Chẳng trách ngươi không có tí nội công nào trong người. Quả nhiên…
Ánh mắt nam hài đột nhiên toát lên quang mang kì lạ, sau đó lại bất ngờ cuồng tiếu, một bàn tay nhỏ bé vươn tới điểm huyệt câm của Mộ Tuyết, nhún người mang theo nàng hóa thành tàn ảnh bay nhanh ra bên ngoài, dần dần biến mất trong màn đêm u tối trên Phù Vân sơn.
Mộ Tuyết cứ thế vô thanh vô tức bị một đứa trẻ quái dị bắt đi, không một ai hay biết.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
22 chương
73 chương
10 chương
24 chương
100 chương