Văn phòng tình dục thiên sư
Chương 39 : Đừng làm ở công viên
Edit & Beta: Mâu (Ami)
“Tiểu Âm.” Khúc Cẩn cũng không tán thành với ý tưởng này của Giang Tiểu Âm, quỷ quấn thân tuyệt đối không phải chuyện sẽ làm người khác cảm thấy thoải mái: “Nếu đã tìm được người rồi thì chúng ta có thể dùng biện pháp khác để tìm được chứng cứ.”
Cùng lúc đó, tai nghe cũng truyền đến giọng của Tô Nghi Tu: “Chị Tiểu Âm, chị muốn làm gì?”
“Không cần lo lắng.”
Giang Tiểu Âm quay đầu cười cười với Khúc Cẩn rồi kéo tay Hạ Tiểu Tiểu đã đi tới trước mặt cô lại: “Đây là biện pháp tốt nhất, cũng là cách có thể cứu được mọi người.”
Nhìn Giang Tiểu Âm đứng ở trước sô pha lầm bầm lầu bầu, Thái Thu Đình đột nhiên cảm thấy cô gái này có thể là người điên.
“Cô đang nói cái gì?” Bà thu hồi tươi cười, nhíu mày rồi lui về phía sau mấy bước: “Tôi hy vọng cô hiện tại liền rời khỏi nhà tôi, bằng không tôi sẽ gọi điện thoại báo cảnh sát.”
“Dì à, mấy tháng qua dì có cảm giác như thế này hay không? Cái loại cảm giác giống như con gái gì vẫn còn ở trong phòng này, chỉ là dì không nhìn thấy mà thôi.”
“Tiểu Tiểu con bé đã chết rồi, cô rốt cuộc đang nói bậy cái gì vậy?!”
“Hạ Tiểu Tiểu.”
Toàn bộ thân thể đều như là bị đông cứng ở trong tủ lạnh, tứ chi lạnh lẽo đến mức như đã không thuộc về chính mình, chỉ còn lại mỗi tư tưởng đang hoạt động. Đau quá, nơi nơi đều là đau đớn khi thịt bị cắt ra, cốt bị chặt đứt.
“Giao cho cô.”
Giang Tiểu Âm gian nan nói ra mấy chữ cuối cùng rồi liền hoàn toàn từ bỏ quyền khống chế đối với thân thể.
“Tiểu Tiểu? Sao cô lại kêu tên Tiểu Tiểu? Cô rốt cuộc là ai?” Thái Thu Đình xác thật có loại cảm giác theo như lời Giang Tiểu Âm nói đã hoảng sợ. Người phụ nữ hoàn toàn tin những quái lực loạn thần kia đột nhiên cảm thấy trong phòng này còn có người mà bà không nhìn thấy.
“Mẹ ——” Hạ Tiểu Tiểu bám vào thân thể Giang Tiểu Âm bày biểu tình như cười như khóc mà nhìn Thái Thu Đình: “Là con a, con là con gái của mẹ - Hạ Tiểu Tiểu.”
“Sao có thể? Không có khả năng!”
Thái Thu Đình liên tiếp lui về phía sau vài bước, phanh một tiếng đụng vào trên bàn cơm.
Hạ Tiểu Tiểu không dám tiến về phía trước mà chỉ đứng ở tại chỗ dùng thân thể Giang Tiểu Âm cố nở nụ cười mỉm: “Mẹ còn nhớ rõ không? Lúc con lên cấp 2, mẹ có mua cho con một cây đàn ghi-ta, cũng bắt đầu từ lúc ấy con mới yêu âm nhạc. Điều kiện nhà của chúng ta không tốt, là mẹ ăn mặc cần kiệm cho con đi học. Mẹ có nhớ lúc ấy con đã từng nói rằng chờ khi con lớn lên thành âm nhạc gia* thì nhất định sẽ mua cho mẹ một căn phòng lớn hơn và mua cả biệt thự hay không?”
(*) Âm nhạc gia: Người có sở trường về âm nhạc. Thường chỉ người có thành tựu về chế tác nhạc khúc hoặc diễn tấu.
“Thực xin lỗi, con không thể thực hiện lời mình từng nói, con còn chưa trở thành âm nhạc gia, cũng chưa mua căn biệt thự lớn cho mẹ...”
Đây là con gái bà!
Là chuyện con gái bà mới biết được, cũng là ngữ khí cùng thần thái chỉ con gái bà mới có.
“Tiểu Tiểu!” Người phụ nữ nước mắt nước mũi giàn giụa mà khóc lóc đứng ở tại chỗ, dùng tay chống ghế dựa mới có thể miễn cưỡng đứng vững: “Mẹ không trách con... Không trách con...”
“Mẹ, con rốt cuộc cũng có thể nói chuyện với mẹ.”
Hạ Tiểu Tiểu chảy nước mắt cố gắng nở một nụ cười ngốc nghếch rồi sau đó tiến lên phía trước vài bước đỡ lấy Thái Thu Đình. Độ ấm lạnh băng không giống như người sống làm Thái Thu Đình càng thêm khẳng định đây là quỷ hồn con gái bà bám vào trên thân thể người khác.“Con không phải bị Giang Quý giết.” Biết thời gian của mình có hạn, Hạ Tiểu Tiểu nhanh chóng tiến vào vấn đề chính: “Là một tài xế xe taxi, con không quen biết hắn, trước kia cũng chưa gặp qua hắn.”
“Thật sự không phải là Giang Quý?!”
Thái Thu Đình có chút mờ mịt và lại khiếp sợ mà nhìn Hạ Tiểu Tiểu.
“Thật sự không phải anh ấy!” Hạ Tiểu Tiểu thở dài một hơi: “Anh ấy yêu con như vậy, sao có thể giết con lại còn phanh thây a? Người giận dỗi vẫn luôn là con, anh ấy chỉ là bị con chọc tức đến nỗi nói vài câu dỗi mà thôi, trên thực tế ngày đó anh ấy tới tìm con là vì cầu xin con đừng rời khỏi anh ấy.”
“Là mẹ trách lầm cậu ấy?” Thái Thu Đình không biết nhớ tới cái gì, biểu tình đột nhiên trở nên hoảng loạn lên: “Vậy là mẹ cũng trách lầm cậu luật sư kia... Tiểu Tiểu, mẹ đã làm một chuyện sai quá sai, suýt chút nữa đã làm một việc sai khác còn lớn hơn nữa.”
“Mẹ.” Hạ Tiểu Tiểu duỗi tay ôm lấy bà: “Chuyện đã làm sai thì liền phải đối mặt, mẹ có thể tin tưởng cô gái này. Không cần sợ, con sẽ vẫn luôn đi theo bên cạnh mẹ.”
“Con phải đi sao? Không thể ở lại bồi mẹ một lát sao?”
Thái Thu Đình không tha mà ôm chặt Hạ Tiểu Tiểu.
“Không được, thời gian con bám vào quá dài thì thân thể của cô gái này sẽ không chịu nổi.” Hạ Tiểu Tiểu cuối cùng nhẹ giọng nói ở bên tai người phụ nữ: “Vẫn luôn chưa nói với mẹ một câu, mẹ, con yêu mẹ.”
Quyền khống chế thân thể lại lần nữa trở lại trong tay Giang Tiểu Âm, cảm giác vừa đau vừa lạnh cũng không biến mất ngay lập tức bởi vì Hạ Tiểu Tiểu rời đi.
“Tiểu Tiểu, mẹ cũng yêu con!”
Thái Thu Đình còn khóc lóc ở trong lòng ngực cô, Giang Tiểu Âm chịu đựng cái loại cảm giác cực kỳ thống khổ này mà nhẹ vỗ về sống lưng bà.
“Dì à, dì có muốn ngồi trên sô pha nghỉ ngơi một lát hay không?”
Giọng của Giang Tiểu Âm làm Thái Thu Đình sửng sốt một hồi, thực mau bà liền hiểu con gái bà đã rời khỏi thân thể này.
“Thực xin lỗi, dì vừa nãy đã làm chuyện đáng sợ như vậy.” Ánh mắt Thái Thu Đình cất chứa sự áy náy mà duỗi tay lau vết máu trên mắt trái của Giang Tiểu Âm: “Đi chỉ là... Thật sự rất xin lỗi...”
“Không có việc gì, cháu có thể hiểu cái loại cảm giác này.”
Cái loại cảm giác thống khổ khi người thân qua đời, cô hiểu rõ hơn hết so với ai khác.
Thái độ của Thái Thu Đình chuyển biến rất lớn, cũng thiệt tình nói cho biết Giang Tiểu Âm rất nhiều chuyện. Tỷ như hơn một tháng trước có người muốn bà tới cái quán cà phê kia cố ý va vào Khúc Cẩn một chút, bà không biết cho người gọi điện thoại đó cho bà muốn làm gì, bà chỉ biết người kia nói là phải cho Khúc Cẩn một bài học.
Bị cừu hận con gái qua đời nhưng hung thủ vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật thao túng, Thái Thu Đình cũng không quan tâm đối phương rốt cuộc muốn làm cái gì mà làm theo lời người kia.
Kết quả là Khúc Cẩn đã chết.
“Phỏng chừng không tra được cái gì từ cuộc gọi đó.” Giang Tiểu Âm ngồi trên mặt cỏ trong công viên, cô vừa nhớ vừa bắt đầu vẽ tuyến quan hệ thời gian cùng nhân vật vào cuốn sổ nhỏ: “Anh nói xem, sao anh bị nhiều người hận như vậy, không phải Thái Thu Đình thì sẽ là ai đây?”
“Giữa nguyên cáo với bị cáo vốn dĩ chính là bởi vì có mâu thuẫn không thể phối hợp nên mới có thể lên toà án.”
Khúc Cẩn đứng ở bên người Giang Tiểu Âm, cúi đầu nhìn kiều mông của cô rồi không do dự chút nào mà liền quỳ bò đến trên người cô và ấn cô gái sau khi bị mình đụng tới liền ý đồ bò dậy xuống.
“Khúc Cẩn! Đây là ở nơi công cộng!” Thân thể Giang Tiểu Âm căng thẳng, chỉ sợ Khúc Cẩn làm chuyện gì đó.
Kết quả hoàn toàn không nằm ngoài dự kiến của cô, người đàn ông ấn cô xuống xong liền lập tức sờ lên mông cô.
“Chỉ cần em không biểu hiện ra ngoài thì không người nào biết.” Khúc Cẩn vươn đầu lưỡi liếm liếm vành tai Giang Tiểu Âm, một bàn tay cách quần áo đang niết mông thịt của cô, một cái tay khác xuyên qua quần áo nắm vú cô: “Em đêm qua nhốt tôi ở ngoài cửa, hôm nay còn không nghe lời tôi đi làm chuyện nguy hiểm như vậy, em nói tôi nên phạt em như thế nào đây?”
Giang Tiểu Âm tự biết đuối lý dúi đầu vào notebook của mình, cắn răng nhỏ giọng nói: “À thì... Vậy cũng không cần ở bên ngoài a tên xấu xa....”
“Này cũng quá làm người hâm mộ đi!”
Thanh âm của Tô Nghi Tu lại truyền ra từ tai nghe, ngay lúc Giang Tiểu Âm duỗi tay ý đồ tháo tai nghe túm ra vứt đi thì Khúc Cẩn giữ tay cô lại.
"Để cậu ta nghe.” Người đàn ông còn nhớ mối thù đêm qua Tô Nghi Tu để anh ở bên ngoài nghe: “Để cậu ta nghe tôi kế tiếp làm em thoải mái đến nhường nào.”
“Đừng a...”
Chỉ tiếc Giang Tiểu Âm giãy giụa cùng kháng cự không có một chút tác dụng nào. Khúc Cẩn nhéo núm vú cô, làm cô không kịp phòng bị mà suýt chút nữa kêu ra tiếng.
“Nếu kêu ra tiếng, khả năng sẽ bị phát hiện.” Khúc Cẩn ngẩng đầu nhìn thoáng qua mặt cỏ không có một bóng người rồi nhếch khóe miệng cười khẽ và nói: “Ở phía trước bên phải em vừa nãy có một người đàn ông mới tới, nếu như bị phát hiện sẽ thực không xong a.”
Biết chung quanh có người làm Giang Tiểu Âm trở nên càng thêm khẩn trương, nhưng đồng thời cũng càng thêm mẫn cảm.
Cô càng muốn bản thân xem nhẹ bàn tay đang tác loạn trên người này thì liền càng có thể tinh tường cảm nhận được chúng nó đang vuốt ve kiều mông của mình ra sao, vuốt ve đôi vú như thế nào, lại nhéo chúng nó hướng bốn phía.
Truyện khác cùng thể loại
123 chương
9 chương
42 chương
28 chương
20 chương
56 chương