“…… Tiểu Nhu, em nói cái gì thế? Đây không phải là hạt châu em đưa cho anh sao? Vật quý giá thế làm sao có hàng nhái được chứ.” Vương Thuật bình tĩnh nói. “Hạt châu của tôi là vật từ 2000 năm trước, ánh sáng không quá rực rỡ nhưng chất ngọc oánh nhuận trơn bóng. Còn viên này ánh sáng rực rỡ hơn, nhưng chất ngọc rõ ràng là thô mới!” Hoàng Dư Nhu lắc đầu, lớn tiếng hỏi, “Anh rốt cuộc lấy nó ở đâu ra?!” Sắc mặt bình tĩnh của Vương Thuật cũng không tiếp tục duy trì được nữa, “Cô dựa vào cái gì mà luôn mồm chất vấn tôi? Đừng nói thứ đó là cô tặng tôi rồi, cho dù chưa tặng, tôi cần cô cũng phải đưa! Mở miệng ngậm miệng lúc nào cũng nói yêu tôi, cuối cùng lại vì một món đồ cỏn con mà trở mặt. Hoàng Dư Nhu, miếu nhỏ của tôi hầu hạ không nổi Bồ Tát như cô, cô đi tìm cao nhân khác đi.” “Anh…..” Trên mặt Hoàng Dư Nhu tức giận đến đỏ gay, sau một lúc lâu mới bình tĩnh trở lại, chậm rãi nói, “Anh yêu, là em hơi to tiếng, anh đừng cáu giận. Không phải em tiếc rẻ gì với anh, em chỉ sợ thứ đó sẽ khiến anh gặp phiền phức…..” “Phiền phức phiền phức, cả ngày em chỉ biết đến phiền phức, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ như thế thì sống làm sao được. Tiểu Nhu, anh biết em có chút đạo hạnh, biết được thuật pháp, nhưng bị người khác biết thì cũng có sao, chẳng lẽ phạm pháp à.” Đột nhiên có người thò đầu ra từ sau cánh cửa đang khép hờ: “Chào, ai phạm pháp đấy, có cần tôi báo án hộ không?” Vương Thuật cả kinh: “Thước Cần?” Hoàng Dư Nhu cảnh giác lùi đến bên cạnh ông ta, nhíu mày hỏi: “Cậu là ai?” “Là người thôi.” Thước Cần khoát tay đi vào, sau lưng hắn có bốn năm người đi theo. Vương Thuật nhìn thấy Thiều Khuynh Tri, giọng điệu không mấy vui vẻ: “Thiều chủ tịch, ngài thế này là có ý gì? Phòng này tôi đã bao rồi.” Ông ta chỉ mải nói chuyện, không chú ý đến sắc mặt của Hoàng Dư Nhu đứng bên cạnh đã xám ngắt, cả người bắt đầu phát run. Thiều Khuynh Tri không trả lời, phất tay với người phía sau, “Chặn cửa lại, không cho phép ai ra ngoài.” Ninh Cửu Nguyệt đi đến phía trước vài bước, hừ lạnh một tiếng. Mí mắt Vương Thuật đột nhiên giật giật, mất đi ý thức ngã xuống ghế số pha. Ấy ấy? Cái gì vừa xảy ra thế? Thước Cần muốn chen lên xem, lại bị La Vũ kéo về. “Các người, các người muốn làm gì?” Hoàng Dư Nhu gắng gượng duy trì vẻ quật cường. Ninh Cửu Nguyệt khinh miệt quét mắt nhìn cô ta, quay đầu hỏi Thiều Khuynh Tri: “Boss, đó là thứ gì?” Thiều Khuynh Tri nheo mắt, “Chu Nhụ, cô tùy tiện xuất hiện ở nhân giới, gây nhiễu loạn trật tự nhân gian, có biết sẽ gây ra hậu quả gì không?” Hoàng Dư Nhu vội vàng lắc đầu: “Tôi không có! Tôi chỉ muốn có cuộc sống tốt hơn thôi, tôi chịu đủ cuộc sống ở cái nơi hẻo lánh lạc hậu kia rồi!” “Không ai cấm cô có một cuộc sống tốt hơn. Nhưng đưa thượng cổ dược vật vào nhân thế, quấy rầy trật tự cuộc sống con người, chuyện đó không còn nằm trong phạm vi được phép nữa.” “Tôi, tôi không hề muốn làm ảnh hưởng đến con người, dược vật thượng cổ đều chỉ cho động vật ăn thôi, cũng chỉ khiến chúng cao lớn khỏe mạnh hơn…..” “Cô sống cũng đã mấy ngàn năm, vì sao vẫn không chịu hiểu điều cấm kỵ cơ bản này? Gần đây trời đất xuất hiện dị khí, rất nhiều nơi xuất hiện dị tượng, hành vi của cô cũng góp phần không nhỏ đâu. Cô cho rằng cứ lợi dụng vật thần để chiếm ưu thế, giành được chút lợi ích là sẽ giải quyết được vấn đề sao?” Thiều Khuynh Tri đã bắt đầu không còn kiên nhẫn. Hoàng Dư Nhu cũng không chịu yếu thế, mạnh miệng phản bác: “Tôi vốn chính là thú mang điềm hung, cho dù có làm hay không thì cũng vẫn gây ra ảnh hưởng như vậy thôi!” “Vậy là cô biết rõ mà còn cố phạm vào.” Thiều Khuynh Tri hoàn toàn mất đi kiên nhẫn, phất tay ra hiệu cho Ninh Cửu Nguyệt. Hoàng Dư Nhu lập tức cảm giác được nguy hiểm, vội hét lên một tiếng, cả người đột nhiên như bị cuồng phong thổi qua, tóc tai đều dựng ngược. Thước Cần bịt chặt lỗ tai bị tiếng hét kia làm cho ong ong, nhưng vẫn bị một màn trước mắt khiến cho chấn kinh. Luồng gió quanh cơ thể Hoàng Dư Nhu dần tản ra một làn khói xám vây lây cơ thể cô ta. Chỉ vài giây sau luồng khói kia đã khuếch tán ra gấp hai ba lần, nổ vang một tiếng, tiêu tán ra xung quanh. Trong sương khói mịt mờ xuất hiện một con dã thú cao gần hai mét, lông màu tro vàng, hai vành tai nhọn hoắt. “Hồ, hồ ly tinh?!” Thước Cần kích động lắp bắp. Con hồ ly kia cong lưng rít lên: “Các người đừng tưởng người đông thế mạnh là có thể chiếm ưu thế!” Lúc này Thước Cần mới chú ý tới, trên lưng nó có hai cái vây cá rất lớn, cổ, tai, đầu đuôi đều lập lòe phát sáng. Thiều Khuynh Tri kéo hắn ra phía sau lưng mình, lui lại mấy bước, những người khác cũng lùi ra. Bên trong chỉ còn lại mình Ninh Cửu Nguyệt đứng giữa phòng, cùng Hoàng Dư Nhu giằng co. Ninh Cửu Nguyệt khinh thường cười lạnh một tiếng: “Người đông thế mạnh? Chỉ bằng thứ như cô cũng đáng để chúng tôi phải cùng ra tay?” Thước Cần đứng ngoài yên lặng kháng nghị, các người rõ ràng có phải người đâu, đừng có mà dùng loạn đại từ nhân xưng thế chứ… Hoàng Dư Nhu lại rít một tiếng, móng vuốt cào mạnh xuống mặt đất. Ninh Cửu Nguyệt liếc mắt nhìn con hồ ly vàng tro đang bày ra tư thái công kích, tùy ý vuốt vuốt tóc, đột nhiên hai mắt trừng lên, phát ra một tiếng rít so với đối phương còn sắc nhọn hơn, quanh thân lóe lên bạch quang sáng rực. Thước Cần theo bản năng nhắm chặt mắt lại, chờ tới lúc ánh sáng chói mắt biến mất, trước mặt hắn đã xuất hiện chín cái đuổi to trắng muốt xòe rộng, từng chiếc đuôi lông trắng như tuyết nhẹ nhàng đung đưa. “Cô, cô là —— Cửu vĩ hồ!” Hoàng Dư Nhu hoảng sợ kêu lên. Chín cái đuôi chậm rãi hạ xuống mặt đất, để lộ ra một con cáo trắng thật lớn, cả người dường như tản ra hào quang nhu hòa, xinh đẹp đến khó tả. “Chu Nhụ, có đồng loại giống như cô, thật đúng là làm mất mặt giống hồ chúng ta.” “Thanh Khâu hồ các người cũng chẳng tốt đẹp hơn ai! Có loại bại hoại hại nước hại dân như Tô Ðát Kỷ, các người dựa vào cái gì mà coi thường giống loài bọn ta!” “Cô còn có mặt mũi mắng Đát Kỷ? Đát Kỷ phụng mệnh Nữ Oa diệt nhà Thương, sau khi chết hồn phách được thăng lên Cửu Thiên. Cho dù chỉ là một con cửu vĩ hồ bình thường, nàng ít nhất còn có bản lĩnh hại nước hại dân, lật đổ vương triều, khiến cho triều đại đổi chủ. Còn cô thì sao? Bị một con người nhân phẩm thối nát mê hoặc, chỉ biết làm ra vài việc trộm thóc bắt gà, lại dám so với Thanh Khâu hồ tộc chúng ta?!” Chu Nhụ hiển nhiên bị chọc giận, lập tức nhảy dựng lên tấn công về phía Cửu vĩ hồ. Ninh Cửu Nguyệt không nhúc nhích, há miệng phun ra một luồng sáng bắn thẳng về phía bụng của Chu Nhụ. Chu Nhụ ngã xuống đất, rụt lùi lại hai bước, biến trở lại hình người, ôm bụng đau đớn thở hổn hển. “Không biết tự lượng sức mình.” Ninh Cửu Nguyệt hừ một tiếng, cũng biến trở về hình người. “Sao lại vẫn mặc nguyên quần áo thế?” Thước Cần thất vọng nhỏ giọng lẩm bẩm. Thiều Khuynh Tri quay đầu sang, ánh mắt có chút âm trầm. Thước Cần vội rụt cổ lại: “…… Tôi chỉ tiện miệng hỏi thế thôi……..” “Bỏ cái vẻ mặt ngu xuẩn như bản thân đang bị ngược đãi của cô đi.” Ninh Cửu Nguyệt nhặt hòm gỗ trên đất lên, “Có biết vì sao Vương Thuật lại có hạt châu này không?” Hoàng Dư Nhu ngẩng đầu. “Đây là hạt châu mới, xuất thế nhiều nhất mới được vài ngày. Tộc Chu Nhụ các người và Châu Biệt có quan hệ họ hàng, hẳn phải biết rõ hiện tại Châu Biệt đã không còn nhả châu nữa. Tôi biết cô nuôi hai con Châu Biệt, coi bọn chúng như người thân của mình, hạt châu hai ngàn năm kia cũng là do bọn chúng nhả ra. Nhưng từ khi gặp tên đàn ông này, đầu óc cô liền mê muội, không quan tâm đến chúng nữa, đúng không?” Hoàng Dư Nhu có chút khó hiểu, “Rốt cuộc cô có ý gì?” “Dạ minh châu trong người Châu Biệt tựa như nội đan, là căn nguyên giúp chúng trường sinh bất tử. Thời thượng cổ linh khí trời đất dồi dào, sau khi chúng nhả châu, trong cơ thể rất nhanh lại tái tạo một hạt châu khác. Hiện tại Châu Biệt không còn nhả châu nữa là vì linh khí khan hiếm, sau khi nhả ra rất khó để hình thành lại.” Thiều Khuynh Tri nói tiếp, “Vậy nên, chúng không nhả châu, không có nghĩa là trong người không có hạt châu.” Hoàng Dư Nhu mở to hai mắt, dường như không thể tin nổi: “Ý các người là gì? Không thể nào! Không thể nào!” Ninh Cửu Nguyệt lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô yêu quý hai con Châu Biệt này như trân bảo, nhưng có người lại xem chúng như gà đẻ trứng vàng. Nếu gà không đẻ, vậy thì cũng chỉ có thể mổ gà lấy trứng.” “……. Không đâu, không thể! Anh ấy, anh ấy…….” Hoàng Dư Nhu quay đầu lại nhìn Vương Thuật đang nằm bất tỉnh trên sô pha, “Anh ấy biết tôi rất yêu quý Châu Biệt, anh ấy sẽ không làm thế! Hơn nữa rõ ràng anh ấy đã có một hạt châu tôi tặng rồi, còn có đất đỏ và cây đỗ hành, chỉ chừng đó cũng đủ để trở thành triệu phú, tại sao lại…..” “Cô cứ xem cái này trước đi đã rồi nói sau.” Ninh Cửu Nguyệt đưa sang một tập văn kiện. Hoàng Dư Nhu nhận lấy, càng đọc sắc mặt càng khó coi: “Anh ấy đi Macao là vì…….” “Vì bài bạc. Dân cờ bạc cũng giống như con nghiện, biết rõ kiểu gì cũng chết nhưng vẫn đâm đầu vào. Vương Thuật chính là dạng như thế, ông ta càng thua càng muốn gỡ lại, nhưng càng cố chỉ lại càng thua, cuối cùng nợ nần ngập đầu, tiền kiếm được không đủ để bù vào khoản nợ bài bạc, tự nhiên sẽ bí quá hoá liều. Cô trưng ra một cái cây rụng tiền trước mắt ông ta, nhưng cây lại mãi không chịu rụng lá, Vương Thuật chỉ có thể tự mình chặt cây lấy gốc…” “Tại sao, tại sao lại có thể……” Hoàng Dư Nhu thất thần nhìn tập văn kiện. “Bản thân cô không nhìn rõ phải trái, giờ còn có thể trách ai.” Ninh Cửu Nguyệt thương hại nhìn cô ta, “Ban đầu nếu không phải cô bất chấp lẽ thường, tự tiện sử dụng thần vật giúp đỡ, Vương Thuật cũng sẽ không lún sâu đến mức này. Hơn nữa cái gọi là tình yêu, tên khốn này chỉ lợi dụng cô, cô lại ngây thơ tin rằng mình được yêu thương trân trọng. Còn bản thân cô, cô nhận mình yêu ông ta, nhưng đối phương rơi vào tình cảnh như hôm nay cô cũng không biết, cũng không đủ tin tưởng để tiết lộ thân phận của mình cho đối phương, mối quan hệ như thế căn bản không phải là yêu.” Hoàng Dư Nhu ôm đầu hét một tiếng, đột nhiên đứng bật dậy, điên cuồng hoảng loạn tóm lấy Vương Thuật, “Anh tỉnh dậy cho tôi! Tỉnh dậy!” Vương Thuật bị lay ngơ ngác mở mắt ta, nhìn thấy sắc mặt dữ tợn của người phụ nữ trước mặt, hoảng sợ gào lên: “Cô điên rồi!” “Tôi điên rồi?! Tôi hỏi anh, có phải anh giết Châu biệt của tôi, móc hạt châu trong cơ thể chúng nó ra, có đúng không, hả? Đúng không?!” Vương Thuật bị vẻ mặt của cô ta dọa sợ, biết không thể kiếm cớ quanh co được nữa, trực tiếp ngả bài: “Đúng vậy! Tôi đã nói rồi, tôi cần tiền gấp! Nhưng, nhưng mà tôi chưa giết nó, tôi đã đi tìm bác sĩ thú y khâu bụng nó lại rồi, thả vào nước nó vẫn còn bơi được……” “Tên khốn nạn! Tôi phải bắt anh trả giá!” Hoàng Dư Nhu xé nát cổ áo Vương Thuật, phần đầu đột nhiên hiện ra nguyên hình cáo, cái mồm nhọn hoắt đen ngòm mở lớn, “Tôi phải cắn chết anh!!!” Vương Thuật vốn không phải là một kẻ có sức chịu đựng cao, dưới cảnh tượng đáng sợ như thế, ngay cả kêu cũng chưa kịp kêu, trực tiếp bất tỉnh nhân sự. “Được rồi.” Ninh Cửu Nguyệt kéo Hoàng Dư Nhu lại, “Nợ nần ngập đầu và tài chính thất thoát cũng đủ để ông ta không sống nổi, cứ giao lại cho pháp luật và đạo đức của con người xử lý là đủ rồi. Con Châu biệt kia chưa chết, tôi đã cho nó uống thuốc kéo dài sinh mệnh, có thể giúp nó tiếp tục duy trì thêm một khoảng thời gian. Trở về nhớ cho nó ăn hạt châu kia luôn, sau đó nhanh chóng dẫn theo chúng rời khỏi nhân gian.” “Nó vẫn còn sống thật sao?” “Thật, vẫn sống, đi mau đi. Lỗi của cô chúng tôi có thể bỏ qua không truy cứu, sau này phải tự lo thân, đừng làm ra những việc như thế này nữa.” Hoàng Dư Nhu đứng lên, cầm hộp gỗ, cúi đầu đi ra cửa. “Khoan đã.” Thiều Khuynh Tri đột nhiên gọi giật lại, “Cô có từng gặp qua Quỳ ngưu trống trận không?” Thân thể Hoàng Dư Nhu hơi cứng lại, thấp giọng nói: “Chưa từng. Sao tôi có thể gặp được thần khí như thế chứ. Nhưng mà…” Cô ta khẽ vuốt ve hòm gỗ, đắn đo một lúc mới nói tiếp, “Gần đây có lần hình tôi nghe được tiếng sấm rất kỳ lạ, sau đó cảm giác như có một lực lượng vô hình nào đó đang dao động, kích thích hung tính tăng cao, có lẽ cũng liên quan đến việc linh khí trời đất thay đổi mà các người nói. Cảm ơn đã cứu Châu biệt của tôi. Về việc kia, tôi chỉ có thể nói, thiên hạ có lẽ sắp trải qua một hồi đại loạn, tôi có thể cảm ứng được.” Hoàng Dư Nhu nói xong, không quay đầu lại, vội vàng rời đi. Thước Cần nhìn Vương Thuật chết ngất không động đậy trên sô pha, lại nhìn Đỗ Khâm vẫn đứng như pho tượng ngoài cửa và La Vũ nhàn nhã bên cạnh, bất đắc dĩ cào cào tóc: “Tôi nói này, vì sao chúng ta phải kéo nhau một dàn đến đứng xem thế này? Cho vui?” “Ban đầu nghĩ trong tay cô ta có Quỳ ngưu trống trận nên lo trước khỏi hoạ.” Thiều Khuynh Tri phất tay, “Về thôi, nơi này sẽ có người đến xử lý sau.” La Vũ oán giận hầm hừ: “Đúng là phí thời gian, chỉ là một con Chu Nhụ mà cũng gây ra nhiều chuyện như vậy.” Thước Cần lân la đến trước mặt Ninh Cửu Nguyệt: “Hắc hắc, Cửu Nguyệt à, hóa ra cô là hồ ly ti….” Ánh mắt Ninh Cửu Nguyệt lập tức lộ ra hung quang. “…. Hồ ly tiên!” Thước Cần quyết đoán sửa miệng. Ninh Cửu Nguyệt vuốt vuốt tóc, “Thanh Khâu Cửu vĩ hồ là thần thú báo điềm lành, đừng có đánh đồng tôi với ba cái thứ hồ ly tinh trong sách truyện nhảm nhí.” “Vâng vâng! Nhưng mà này, Đát Kỷ thực sự là do Nữ Oa phái xuống à? Chậc chậc, đúng là độc nhất phụ nhân tâm mà. Trụ Vương người ta cũng chỉ biểu đạt một chút ái mộ thôi, hồ ly t… tiên Đát Kỷ lại phá nát cả quốc gia người ta.” “Nói vớ vẩn, toàn là bịa đặt.” Thước Cần ở phía trước quấn lấy Ninh Cửu Nguyệt líu ríu hỏi không ngừng, Thiều Khuynh Tri đi ở phía sau chân mày cau chặt, trong đầu cẩn thận suy tính lại câu nói cuối cùng ban nãy của Hoàng Dư Nhu. *** “Báo cáo!” Một người lính mặc trang phục ngụy trang chạy đến trước mặt một vị sĩ quan cao lớn, nghiêm người cúi chào. “Nói.” “Chó nghiệp vụ chúng ta phái ra, tất cả đều…” Vị sĩ quan kia trên mặt vẽ sơn, nhìn không rõ diện mạo, lạnh lùng nhìn binh lính nọ: “Không nói nổi một câu thì về nhà trồng rau đi.” “Tất cả chó nghiệp vụ đều chỉ đứng một chỗ quay vòng tròn, nhất quyết không chịu đi tiếp vào trong rừng.” “Một con cũng không đi?” “Vâng.” Sĩ quan ngẩng đầu, ánh mắt như đao quét qua doanh địa, “Đội một đội hai ở lại trực, đội ba theo tôi!” Chỉ một lát sau, đoàn binh lính đã biến mất trong rừng rậm hoang vu sâu thẳm. —— Quyển thứ hai • Lòng người không đáy • hoàn —— _____________ Chú thích: (1) Chu Nhụ (朱獳): Thú cổ trong truyền thuyết Trung Hoa, sống ở núi Cảnh Sơn, thân giống cáo nhưng có vây cá, thấy được là gặp điều không may. (2) Thanh Khâu cửu vĩ hồ (九尾狐):