Mặc dù chuyện này rất kỳ lạ, nhưng một người theo chủ nghĩa duy vật như Thước Cần cũng không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng kéo Hồ Diệu đi vào quán trà. Cửa lớn bằng gỗ chạm khắc hoa văn mở rộng, để lộ ra một bộ bình phong bằng gỗ tử đàn bọc lụa trắng, tổng cộng có tám tấm, trên mặt lụa ẩn hiện vô số các loại cây cối chim muông. Chịu ảnh hưởng từ ông ngoại, Thước Cần cũng am hiểu khá nhiều về cổ vật, vừa nhìn đã biết đây là đồ cổ. Một quán trà có thể đặt thứ quý giá như thế trước cửa, xem ra hắn tốn công đi chuyến này cũng không uổng phí. Vòng qua bình phong bước vào bên trong, tiếng nước róc rách và không khí tươi mát lập tức tràn ngập trong không gian. Thước Cần và Hồ Diệp không nhịn được hít sâu một hơi.  Không khí ở đây có cảm giác trong lành như đang ở trên núi cao sau cơn mưa, dường như chỉ cần hít thở thôi cũng đủ để tâm hồn khoan khoái nhẹ nhàng. Thước Cần kinh ngạc đưa tay vén tấm rèm trúc bên quầy tính tiền lên, bên trong là một gian phòng trang nhã được bài trí theo phong cách cổ xưa, ánh sáng cũng không có quá nhiều, chỉ có khoảng ba bốn bàn cho khách, cũng không tìm được tiếng nước chảy phát ra từ đâu. “Xin hỏi hai vị cần gì?” Lúc Thước Cần và Hồ Diệu đang nhìn xung quanh, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói trầm thấp lạnh như băng. Thước Cần quay đầu lại, đứng phía sau bọn họ là một người đàn ông trẻ tuổi, vóc dáng cao lớn, để đầu đinh, mặc áo sơ mi đen, có lẽ là nhân viên phục vụ. Nhưng nhìn cách ăn mặc và vẻ mặt lạnh lùng của người này, so với nhân viên phục vụ thì càng giống xã hội đen đến thu phí bảo kê hơn… “Đến đây đương nhiên là để uống trà rồi, nếu không bọn tôi còn có thể làm gì?” Hồ Diệu rất không hài lòng với thái độ của người phục vụ mặt liệt này. “Trà lâu của chúng tôi còn bán trà cụ (1) và lá trà, có rất nhiều khách hàng đến mua. Mời hai vị tùy ý ngồi, sẽ có người đến phục vụ hai vị.” Người nọ dùng thanh âm đều đều nói xong lời thoại tiêu chuẩn, xoay người đi ra phía sau tấm màn trúc. …. Trình độ phục vụ gì thế này, không phải tập đoàn Vạn Vật lúc nào cũng được đánh giá cao về vấn đề chăm sóc khách hàng sao? Người này chắc là đi cửa sau vào rồi. Thước Cần vừa oán thầm trong lòng vừa ngồi xuống ghế đối diện Hồ Diệu. Hắn mở cuốn danh sách các loại trà ra, cẩn thận nhìn kỹ từng loại. Cuốn danh sách này làm bằng giấy nhám nâu, từng hàng chữ ngay ngắn bên trên được viết bằng bút lông, vừa tinh tế lại đẹp đẽ. Mỗi loại trà ngoài giá thành còn có hình ảnh và thông tin cơ bản, đặc biệt hơn nữa là phía sau còn ghi chú rõ được trồng ở nơi nào, bằng loại đất gì. “Tôi nói này, uống trà ngon đến thế à? Sao cậu phải mê mẩn như thế hả.” Hồ Diệu hoàn toàn không thể hiểu được sở thích như ông già của Thước Cần. Người trẻ tuổi như bọn họ đa phần đều thích uống rượu và cà phê, nếu không thì cũng là các loại nước ngọt linh tinh như Fanta Coca, chỉ có Thước Cần lúc nào cũng thích uống trà. Thước Cần còn đang mải mê nghiên cứu các loại trà, căn bản không nghe được. Hồ Diệu chán nản chọc chọc chậu hoa nhỏ đặt trên bàn, đang chọc thì đột nhiên dừng khựng lại. “Cậu vừa nói gì cơ?” Thước Cần hỏi. Không có tiếng trả lời. Hắn lại hỏi thêm một lần nữa. Vẫn không có tiếng trả lời. Thước Cần ngẩng đầu lên, phát hiện hai mắt Hồ Diệu đang sáng bừng lên, nhìn chằm chằm thứ gì đó sau lưng hắn. Hắn tò mò quay đầu nhìn theo, ở phía sau cách chỗ bọn họ không xa có một cô gái đang đứng bên bàn nói chuyện với khách hàng. Áo vải bông trắng viền hoa xanh, váy dài màu lam thẫm, mái tóc đen dài được buộc đơn giản bằng một sợi dây vải, thả xuống cần cổ thon dài trắng nõn, nhẹ nhàng mềm mại như bước ra từ trong tranh. Dường như cảm nhận được ánh mắt bọn họ đang nhìn mình, cô gái nghiêng đầu cười với hai người: “Xin chờ một lát, tôi sẽ qua chỗ hai vị nhanh thôi.” Hồ Diệu bị nụ cười này làm cho ngơ ngẩn cả người, còn Thước Cần lại chỉ có một suy nghĩ, thì ra ‘đại châu tiểu châu lạc ngọc bàn’ (2) không phải chỉ để hình dung tiếng đàn tỳ bà mà còn có thể dùng để miêu tả giọng nói của một người. Âm thanh của cô gái này trong trẻo như một viên trân châu rót vào tai người nghe, thậm chí còn nhẹ nhàng rung lên, sau đó mới chậm rãi biến mất. Hắn lấy lại tinh thần, lắc lắc tay trước mặt Hồ Diệu: “Hồ thiếu gia, tỉnh lại đi, nước miếng của cậu chảy ra rồi.” Hồ Diệu vội vàng đưa tay lau khóe miệng mới phát hiện ra mình bị lừa, tức giận nhấc chân đạp Thước Cần. “Có loại trai xinh gái đẹp nào mà cậu chưa từng gặp, sao lại đờ cả người ra thế hả? Người kia cũng không đến mức nghiêng nước nghiêng thành, chỉ có khí chất là đặc biệt thôi.” Hồ Diệu hạ thấp người xuống, ghé sát vào Thước Cần: “Nói đến cũng kỳ lạ. Lúc mới bắt đầu nhìn, tôi có cảm giác như cô ấy đến từ thiên đường, như một tiên nữ bước ra từ trong tranh vẽ. Nhưng bây giờ nhìn lại thì không có cảm giác đó nữa.” “Có phải cậu mắc chứng rối loạn phân ly (3) không?” Lúc này cô gái kia đã đi đến bàn bọn họ ngồi, mỉm cười nói: “Rất xin lỗi hai vị, hôm nay trong trà lâu không có đủ người, đã để hai vị phải đợi lâu. Xin hỏi hai vị muốn dùng gì?” Thước Cần dựa lưng vào ghế: “Mùa thu đương nhiên phải uống An Khê Thiết Quan Âm (4), đảm bảo là trà mới phải không?” “Quý khách là người trong nghề, sau khi thưởng thức chắc chắn sẽ biết chúng tôi chỉ dùng lá trà mới để pha. Nếu quý khách uống vào cảm thấy không đúng, chúng tôi sẽ bồi thường gấp đôi. Còn vị này dùng gì?” Cô gái quay đầu nhìn về phía Hồ Diệu. Nhìn thấy hồn vía Hồ Diệu lại sắp sửa bay lên mây, Thước Cần đành phải gọi trà hộ: “Cho cậu ta một bình trà hoa cúc thanh nhiệt giải độc, thêm hai đĩa bánh trà”. “Xin hai vị chờ một lát.” Cô gái viết vài chữ, xoay người rời đi. “Với sự quan sát của tôi, dáng người em gái này chắc chắn là vô cùng nóng bỏng!” Hồ Diệu lầm bầm. “Cô ấy mặc đồ rộng thùng thình như thế mà cậu cũng nhìn ra được?” “Trước đây gọi cậu ra ngoài mở mang tầm mắt thì cậu không chịu đi, cái đồ dậy thì muộn.” “Cút.” Trà lâu này khiến cho người ta có cảm giác thư thái giải tỏa, nhưng cũng không có gì quá đặc biệt. Điều khiến Thước Cần tò mò là tại sao phỏng vấn tuyển trợ lý cho chủ tịch tập đoàn lại phải tiến hành ở một nơi như thế này. Hắn yên lặng tiếp tục quan sát. Có một người khách nữa bước vào, nhưng người này không ngồi xuống mà chỉ đứng quanh quẩn ở gần quầy, trông có vẻ vội vàng. Người đàn ông trẻ tuổi đầu đinh mặc áo sơ mi đen ban nãy bước đến, thấp giọng nói vài câu. Người khách trung niên khoa tay múa chân lắp bắp trả lời gì đó. Áo sơ mi đen gật đầu, dẫn người kia rẽ về phía một cầu thang khuất trong góc, đi lên lầu hai. Không lâu sau, hai người họ đi xuống, trong tay người đàn ông trung niên ôm theo một cái bọc nhỏ, liên tục cúi đầu khom lưng với người mặc áo sơ mi đen, vẻ mặt biết ơn vô cùng. Nhìn dáng vẻ của bọn họ, người không biết còn tưởng ông ta mới là người phục vụ, còn áo sơ mi đen là khách hàng. Cuối cùng áo sơ mi vẫn duy trì bản mặt liệt tiễn người ra cửa, sau đó lại quay về tiếp tục đứng sau quầy. Lẽ nào trên lầu hai có thứ gì quý hiếm? Nghĩ vậy, Thước Cần đưa tay vẫy vẫy áo sơ mi đen. “Tôi có thể giúp được gì cho quý khách?” Áo sơ mi đen đi tới, đứng thẳng người trước bàn, mặt không cảm xúc. Thước Cần cẩn thận hỏi: “Tôi muốn mua lá trà, ở lầu hai phải không? Có thể đưa chúng tôi đi xem không?” “Được, xin mời đi theo tôi.” Thước Cần vội vàng túm lấy Hồ Diệu, đi theo áo sơ mi đen lên lầu hai. Khu vực trên lầu hai cũng không có gì bất thường, trừ vài phòng trà khép kín cũng chỉ có một gian phòng lớn bày đầy các loại trà cụ tinh xảo và lá trà. Cảm giác tò mò trong lòng biến mất, thay vào đó là cảm giác hứng thú với các loại trà thượng hạng, Thước Cần nhanh chóng vui vẻ chọn mua trà. Lúc đang chọn trà, hắn lại làm như lơ đãng hỏi vài câu: “Trà lâu này là do tập đoàn Vạn Vật mở phải không?” “Đúng vậy.” “Nếu người phục vụ không đủ, sao các anh không tuyển thêm người?” “Hôm nay là cuối tuần, đa số nhân viên đều nghỉ.” ….. Đây là quán trà đấy, cũng nghỉ cuối tuần như công nhân viên chức?! “Chỗ này mở được bao lâu rồi?” “Năm năm.” “Ông chủ của các anh ở đâu?” “Đây là thông tin cơ mật, tôi xin phép không trả lời.” “…..” Được rồi, hỏi một nhân viên phục vụ, chắc anh ta cũng không biết đâu mà trả lời. “Tiểu Hồ, thanh toán đi.” “Này này, tên lắm tiền như cậu mua lắm trà thế này sao lại bắt tôi phải thanh toán cho cậu hả?” “Tôi bây giờ là người nghèo rồi hiểu không? Nghèo rồi. Không có tiền.” “Là tên nào nói có chết cũng không ăn của bố thí hả?” “Sao cậu không thở dài?” “Có!” “Xong. Thanh toán đi.” “……” Trên đường trở về, Thước Cần xoay đi xoay lại lọ đựng lá trà trong tay. Trà lâu này đến cả lọ đựng lá trà cũng đều tư thiết kế công phu như thế, rất thú vị. Tập đoàn Vạn Vật có thể nhanh chóng vươn lên đứng đầu trong ngành nhà hàng thực phẩm, xem ra cũng phải tốn không ít công sức đầu tư vào từng chi tiết nhỏ. Trợ lý chủ tịch… Nếu hắn đi làm trợ lý cho boss lớn của Vạn Vật, chắc chắn sẽ học hỏi được rất nhiều, đến lúc đó sẽ khiến cha già nhà hắn nhìn hắn bằng con mắt khác, khiến ông nhận ra rằng cho dù không dựa vào Thước gia hắn vẫn có thể sống đầy đủ! Hồ Diệu bị tiếng cười ha ha đột nhiên vang lên của hắn dọa cho giật bắn, thành khẩn đề nghị: “Sắp đến bệnh viện tâm thần Phục Khang rồi, tôi dừng xe ở đó nhé?” “Hả? Đến đó làm gì?” Thước Cần ngừng cười, khó hiểu hỏi. “Làm thủ tục nhập viện cho cậu chứ làm gì.” “…Cút con mẹ cậu đi!” … Bóng đêm đen đặc. Ngọn đèn lồng màu đỏ trước cửa trà lâu Vạn Vật phát ra ánh sáng le lói ảm đạm. Ninh Cửu Nguyệt thu dọn bàn trà cuối cùng, che miệng khẽ ngáp một cái. Chủ tịch và quản lý đều phủi tay mặc kệ việc kinh doanh, cuối tuần trong quán lúc nào cũng thiếu người, xem ra phải nhanh chóng tuyển thêm người mới thôi, nếu không cứ ảnh hưởng đến giấc ngủ thế này chẳng mấy chốc sẽ già đi mất. Ninh Cửu Nguyệt đưa mắt nhìn Đỗ Khâm đang bước lên bậc thang: “Này, tôi đi trước đây.” Đỗ Khâm gật đầu, bước chân vẫn không dừng lại. Đóng cửa sổ trên lầu hai, kiểm tra xem mọi thứ đã được sắp xếp gọn gàng chưa, công việc này đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu đêm, dường như đã trở thành thói quen. Ngay lúc Đỗ Khâm dọn dẹp xong, vừa xoay người đi, đồ đạc trên giá phía sau đột nhiên nhẹ nhàng rung lên như có sự sống, một lát sau lại biến mất. Vô số những ngăn tủ bằng gỗ tử đàn và giá treo dần dần hiện ra, cứ thế kéo dài kéo dài mãi, không có điểm dừng… Đỗ Khâm đứng ở đầu cầu thang quay đầy nhìn lại, mặt không đổi sắc phất phất tay, lầu hai một lần nữa lại chìm vào bóng tối. ________________ Chú thích: (1) Trà cụ thường bao gồm ấm, chén tống, chén quân, chén ngửi trà, đĩa nhỏ, bình chuyên trà, bồn đựng bã trà và chứa nước tráng ấm, thuyền trà (chậu nhỏ để ấm và hứng nước trong ấm trào ra), hộp đựng trà, ống đựng những vật dụng như cóng xúc trà (thìa bằng gỗ hay một ống tre vát một đầu để lường trà trước khi đổ vào ấm), đồ móc bã trà, tăm thông vòi, cái kẹp chén, khăn lau, v.v… Xem chi tiết hơn tại Dụng cụ uống trà – Cách dùng ấm, cách pha trà. (2) Đại châu tiểu châu lạc ngọc bàn: nghĩa gốc để tả tiếng mưa rơi trên lá sen. Trong bài “Tỳ bà hành” của Bạch Cư Dị, câu này được dùng để chỉ tiếng đàn tỳ bà làm lay động lòng người. Ngoài ra còn được dùng để miêu tả những âm thanh trong trẻo  (3) Chứng rối loạn phân ly (Hysteria): là một trạng thái của tâm thức, biểu hiện là sự kích động thái quá, không thể điều khiển được các cảm xúc. Những người bị “hysteria” thường mất tự chủ do một nỗi sợ hãi gây ra bởi nhiều sự kiện trong quá khứ có liên quan đến một số mâu thuẫn nghiêm trọng, bệnh thường xuất hiện sau một chấn thương tâm lý ở những người nhân cách yếu. Tỷ lệ gặp ở 0,3 – 0,5% dân số, thường gặp ở nữ giới. Biểu hiện bệnh rất đa dạng: Những dấu hiệu dạng cơ thể như mệt mỏi hụt hơi, khó thở, đau nhức… nhưng không có bằng chứng xác đáng về bệnh cơ thể; Những biểu hiện về tâm thần kinh như khóc cười, sợ hãi vô cớ, la hét, mất hoặc tăng cảm giác…, ý thức chỉ bị ảnh hưởng. Đặc điểm quan trọng là bệnh nhân rất dễ tự ám thị và bị ám thị ly kỳ hóa hiện tượng, kịch tính hóa, thích được mọi người chú ý. (4) An Khê Thiết Quan Âm: thuộc loại Trà Ô Long vùng An Khê, tỉnh Phúc Kiến. Là loại trà bán lên men, giữa trà xanh không lên men và hồng trà lên men, đứng thứ 3 trong thập đại danh trà của Trung Quốc.