Văn Phòng Ẩn Hôn FULL
Chương 143
Nhiêu Tĩnh và Cố Nghiên lên giường với nhau, chỉ mới là ngày thứ hai quen biết.
Mặc dù Nhiêu Tĩnh có nguyên tắc của chính mình ở nơi làm việc, nhưng cũng không phải là cô gái lương thiện nhà lành gì, sau khi đi làm, cô có qua lại với mấy người bạn trai, nào là phú nhị đại, nào là mấy nam đồng nghiệp trẻ tuổi xuất sắc, mấy anh chàng thành phần trí thức dễ nhìn của quán bar Diễm Ngộ, nhưng nếu nói là bạn trai, không bằng nói là nhóm người giải quyết nhu cầu sinh lý, hơn nữa thời gian đều sẽ không quá dài, mỗi lần đều là cô đá bọn họ, bởi vì cô không thích qua lại với một người đàn ông trong một thời gian dài.
Có điều mặc dù cách lúc chia tay với người bạn trai trước chỉ gần nửa năm, nhưng cơ thể của cô đã rất lâu không bị đàn ông chạm vào, Cố Nghiên đã lăn lộn cô đến sắp hỏng, buổi sáng lúc tỉnh lại hai chân vẫn còn đau.
Cố Nghiên còn đang ngủ say, anh không giống với mấy người đàn ông của giới tài chính mà cô thường tiếp xúc, lại không nói rõ ràng được rốt cuộc là khác ở chỗ nào, có điều tổng kết lại một chút, chính là ngoại hình rất được, kỹ thuật cũng không tệ chút nào.
Cô vừa nằm vừa ngồi, tựa vào đầu giường, giữa cánh tay có vết bầm màu xanh, trong lòng cô thầm mắng tên đàn ông thúi này, giơ tay lấy thuốc ở trên đầu giường.
Cố Nghiên bị mùi thuốc làm sặc mà tỉnh, vừa mở mắt, nhìn thấy Nhiêu Tĩnh ngồi tựa vào đầu gường hút thuốc.
Giữa làn khói lượn lờ, như trong mơ như hư ảo rồi lại sống động mà rõ ràng.
Anh đưa tay tìm điện thoại chỗ tủ đầu giường, nhìn thời gian, năm rưỡi sáng.
Nhiêu Tĩnh nhìn thấy động tác của anh, phả ra một làn khói, “Con cưng của mẹ, anh tỉnh rồi à?”
Cố Nghiên bỏ điện thoại xuống, tay dài duỗi ra kéo cơ thể mềm mại của cô qua, anh sửa, “Anh tên là Cố Nghiên.
”
Anh lại hôn cô, Nhiêu Tĩnh bất ngờ không kịp phòng bị, chỉ một lát sau hô hấp cũng bị nụ hôn sâu làm hỗn loạn lên.
“Gọi lại một lần nữa.
” Cuối cùng anh yêu cầu như vậy, lúc ở trên giường mạnh mẽ, hoàn toàn khác với dáng vẻ nho nhã lịch sự thường ngày.
Nhiêu Tĩnh cắn môi không nói, anh lại tiếp tục hôn cô, đến tận khi trong miệng cô lí nha lí nhí mà gọi ra tên của anh, “Cố, Cố,… Nghiên.
”
Lúc này anh mới thả lỏng tay, cướp lấy điếu thuốc của cô, dụi vào gạt tàn trên tủ đầu giường, lại nhân tiện đẩy cô ngã xuống giường.
Tiếng của Nhiêu Tĩnh bị nuốt vào trong bụng theo nụ hôn mạnh mẽ của anh, ngay vào lúc sáng sớm, bọn họ lại triền miên hai lần, cô thật vui mừng vì khách sạn cung cấp miễn phí ‘áo mưa’, nếu không thì anh sẽ phải nghẹn chết rồi.
Lúc sau cô bị anh ôm chặt ở trong lòng, hương thơm trên người cô quanh quẩn ở chóp mũi của anh, vẫn là mùi của nước hoa cao cấp kia, anh vươn đầu ngón tay giống như thưởng thức mà chải lọn tóc xoăn của cô.
“Em làm nghề gì thế?” Đột nhiên anh hỏi.
Nhiêu Tĩnh cố ý cọ anh, “Anh đoán xem.
”
Anh tuỳ ý để cô khiêu khích, “Nhân viên công chức.
”
Nhiêu Tĩnh ôm cổ anh cười cười, vẫn là dáng vẻ xinh đẹp kia, “Tại sao là nhân viên mà không phải phú nhị đại?”
Hơi thở của cô lướt nhẹ trên mặt anh, hơi ngứa, anh giương cằm hôn lên, đầu lưỡi qua lại chống lại, quấn lấy, có phần khó mà chia lìa, cuối cùng vẫn là Nhiêu Tĩnh tách ra trước.
Cô bắt đầu tìm quần áo của mình, nói với anh, “Tôi làm ngân hàng.
”
Cố Nghiên cũng không phải rất bất ngờ, nhìn cô mặc đồ lót.
“Anh là luật sư à?” Nhiêu Tĩnh cũng hỏi anh.
“Ừm.
”
Nhiêu Tĩnh lại mặc áo vào, cô liếc mắt nhìn giờ nói với anh, “Anh cần phải đi rồi.
”
Anh lại không nhúc nhích, Nhiêu Tĩnh quay đầu nhìn anh, anh cũng nằm nghiêng ở đầu giường chăm chú nhìn cô.
Nhiêu Tĩnh vén tóc của mình lên tuỳ ý buộc vào, “Lẽ nào anh định ở trong này không đi nữa à? Bạn giường?”
Khoé môi Cố Nghiên hơi run rẩy, rốt cuộc cũng cử động, anh xuống giường, ở trước mặt Nhiêu Tĩnh lộ ra toàn bộ bản thân.
Nhiêu Tĩnh không hề che dấu chút kinh ngạc bởi vẻ đẹp trong mắt của chính mình, “Dáng người được đấy.
”
Cô nhận xét như thế, ở chỗ của cô đã là tán thưởng cao nhất.
Cố Nghiên cũng rất khách sáo, “Như nhau.
” Sau đó anh ta đi tới phòng tắm, “Anh đi tắm.
”
Nhiêu Tĩnh ra hiệu anh tuỳ ý.
Sau khi cuộc cuồng hoan của người trưởng thành kết thúc, thì khôi phục bình thường, sau đó hai người vẫn giống như người không có việc gì ở trong đoàn du lịch.
Mặc dù ở trên xe ngồi cạnh nhau cũng không trao đổi nhiều, ngược lại bà lão hay nói lại luôn tìm Nhiêu Tĩnh nói chuyện.
Nhiêu Tĩnh từ cuộc nói chuyện phiếm với bà lão mới biết được, Cố Nghiên đúng là có một người anh trai tên là Cố Mặc, một người chị tên là Cố Chỉ.
Được rồi, cô miễn bình luận vụ đặt tên này.
Lộ trình tiếp theo là ngồi thuyền đi du lịch núi Vòi Voi, mọi người lại cùng nhau ngồi thuyền.
Nhiêu Tĩnh cảm thấy Quế Lâm này đúng là suốt ngày ngồi thuyền, cô vừa mới bước lên thân thuyền, bà lão đã nhiệt tình mà gọi cô tới ngồi cùng chỗ với bọn họ.
Nhiêu Tĩnh nhìn cũng không thấy có chỗ trống, nên qua đó ngồi.
Ở giữa hai cái ghế dài có một cái bàn vuông nhỏ, Nhiêu Tĩnh và bà lão ngồi ở một bên, Cố Nghiên ngồi ở đối diện cô.
Chỉ một lát sau thuyền đã khởi động, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, thật sự nhìn thấy một ngọn núi giống như cái vòi của voi.
Hướng dẫn viên vẫn đang thao thao bất tuyệt với những lời thuyết minh, ngày hôm qua lăn qua lăn lại cả một đêm, buổi sáng lại tiếp tục lăn qua lăn lại, làm Nhiêu Tĩnh mệt rã rời, nghe một lát thì buồn ngủ, cô lặng lẽ để cái túi làm gối đầu nằm úp sấp xuống, chỉ là mặt trời ngày hôm nay rất chói chang, xuyên qua kính thuỷ tinh chiếu lên trên người cô ấy lại rất nóng, cô không thích bị chiếu như vậy, lấy tay che mặt sau đó từ từ ngủ thiếp đi.
Giữa đường không biết là điện thoại của ai reo lên, là điện thoại đời cũ, tiếng chuông rất lớn, làm cô bị đánh thức, mở to mắt nhìn bản thân đang bị một bóng dài che chắn, cô nâng mắt lên xem, nhìn thấy Cố Nghiên đứng ở hành lang thuyền, cơ thể cao lớn của anh vừa vặn ngăn ánh mặt trời chói chang đang chiếu lên người cô.
Cô lại nhìn sang đối diện, bà lão cũng đang ngủ, nhưng chỗ ngồi của bà lão không biết có phải là do vấn đề về góc độ không, không hề bị ánh mặt trời chiếu đến, hình như chỉ có cô là bị chiếu vào.
Cố Nghiên đang cúi đầu xem điện thoại không biết có phải là dùng khoé mắt liếc thấy cô hay không, giống như muốn ghé mắt nhìn, Nhiêu Tĩnh nhanh nhẹn nằm úp sấp xuống trước khi anh nhìn thấy.
Cô nhìn theo khe hở giữa cánh tay và cái bàn thấy đôi giầy thể thao màu trắng sạch sẽ của anh, anh thì giữ nguyên tư thế này không hề nhúc nhích, rất lâu rất lâu.
Sau đó khởi hành đi hẻm Đông Tây, ăn cơm trưa xong là hoạt động tự do, có thể chọn đi dạo cũng có thể chọn quay về khách sạn nghỉ ngơi, Nhiêu Tĩnh biết chỗ đó rất nhiều quán bar nên muốn dạo bộ một chút, một mình cô rời đi, lại giống như nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau, quay đầu nhìn thì là Cố Nghiên.
“Anh không trở về cùng mẹ đi, theo tôi làm cái gì?” Cô ấy hỏi.
“Ai nói tôi đi cùng em, tôi cũng là hành khách trong đoàn, thế nào? Ngõ nhỏ này chỉ cho phép mình em đi dạo, không cho tôi đi dạo à?” Anh không mang theo cái gì, trên tay chỉ cầm một chai nước khoáng.
Nhiêu Tĩnh không để ý đến anh nữa, tiếp tục đi về phía trước.
Ngõ nhỏ rất dài rất sâu, dọc đường đều là cửa hàng nhỏ, rất nhiều đồ ngon, Nhiêu Tĩnh nhìn chỗ này một tý chỗ kia một tý, lại không muốn mua cái gì.
Đến tận lúc nhìn thấy một đống người chen chúc ở phía trước, cô kiễng mũi chân lại gần, vừa thấy là kem nướng rất nổi tiếng gần đây.
Cô chưa từng ăn, rất muốn nếm thử, nhưng cô là người sợ xếp hàng nhất, nhìn kiểu kín người hết chỗ thế này, cô quyết định từ bỏ, dừng lại một lát, sau đó lại đi lên trước.
Đi một lát thì cô ấy không nghe được tiếng bước chân phía sau nữa, quay đầu lại thì anh đã không ở đằng sau nữa rồi.
Cô thu lại ánh mắt tiếp tục tiến lên, lại đi được một đoạn, phát hiện đôi tình nhân nhỏ trong đoàn ở ngay phía trước, hai người vẫn đang ôm ôm ấp ấp anh anh em em, vô cùng ngọt ngào.
Cô tự cười nhạo trong lòng, tuổi trẻ thật tốt.
Người qua hoặc là thành đôi thành cặp hoặc là kết bạn mà đi, đột nhiên Nhiêu Tĩnh cảm thấy đi dạo như thế này cũng không có ý nghĩa, thế là trở về chuẩn bị đi vào quán bar dọc đường uống chút rượu.
Nhưng còn chưa đi được mấy bước đã nhìn thấy một bóng dáng từ xa đi tới.
Người rất nhiều, nhưng Cố Nghiên lại liếc mắt một cái đã thấy cô ở trong đám đông, anh đứng im ở trước mặt cô, đưa đồ vật ở trong tay cho cô.
Là kem nướng vừa mới nhìn thấy.
Ánh mắt Nhiêu Tĩnh dừng ở trên viên kem màu hồng phấn, nghe thấy tiếng hít thở hỗn loạn bất ổn của Cố Nghiên.
“Cũng không biết em thích ăn vị gì, nên chọn vị dâu tây.
”
Nhiêu Tĩnh lại nhìn anh, lồng ngực vẫn đang mơ hồ phập phồng.
“Ai nói tôi muốn ăn cái này, hơn nữa nếu muốn ăn tôi sẽ tự mua.
” Cô không chỉ không nhận, mà giọng nói còn rất cứng nhắc.
Cố Nghiên không nói, cô vượt qua anh muốn đi, lại bị anh giữ chặt.
Cô nâng mắt, giọng nói lạnh lùng, “Cố Nghiên, anh đừng cho là tối hôm qua chúng ta từng ngủ với nhau thì có gì đặc biệt, đều là người trưởng thành, trai gái vui vẻ mà thôi, anh biết hai chữ bạn giường viết như thế nào chứ nhỉ?”
Anh cũng đang nhìn cô, giọng nói nhẹ nhàng, “Chỉ coi là người trong đoàn mời em ăn kem thôi.
” Anh nói xong đưa kem vào trong tay cô.
Nhiêu Tĩnh nhấc tay lên vốn muốn đẩy ra, hơi dùng sức lại làm nó rơi xuống đất, viên kem màu hồng phấn cứ như vậy rơi ở trên mặt đất, bên chân của hai người.
Đám người vẫn cứ tới lui ở xung quanh, chen chúc nhau, có hơi chật chột, chỉ riêng hai người bọn họ giống như bất động đứng yên tại chỗ.
Kem nằm trên mặt đất từ từ tan ra, chảy ra một đường theo gạch đá ở dưới chân, cũng không biết sẽ chảy về nơi nào.
Nhiêu Tĩnh nhìn thấy cái đống màu hồng phấn kia không hiểu sao mà cảm thấy chướng mắt, cũng không tiếp tục quan tâm Cố Nghiên, cô quay đầu bước đi, một câu cũng không nói.
Lần này, rốt cuộc anh thật sự không đuổi theo nữa.
Ngày thứ ba của cuộc hành trình là đi Long Tích, ruộng bậc thang Long Tích là một nơi phong cảnh hùng vĩ, xứng đáng đứng thứ nhất trong các ruộng bậc thang.
Tham quan ruộng bậc thang phải đi leo núi, dọc đường đều có người dừng chân, tuy không dốc lắm nhưng leo cũng khá mệt, lâu rồi Nhiêu Tĩnh không hoạt động thể thao, leo không được mấy bước đã mệt rồi.
Cô tìm một cái bóng cây lót khăn tay xong thì ngồi xuống, muốn uống nước lại phát hiện quên mang theo rồi.
Đột nhiên, một bình nước xuất hiện ở trước mặt cô, lại là Cố Nghiên.
Cô vẫn không nhận, thế là anh đặt nó xuống cạnh chân cô, sau đó im lặng theo mẹ đi lên trên.
Ban đầu Nhiêu Tĩnh còn có thể chịu đựng, sau thì miệng khô lưỡi khô thật sự không nhịn được, mới cầm lấy bình nước kia mở ra uống, thật sự quá khát rồi, cô uống một lần hết nửa bình.
Mọi người đều đi lên trên rồi, bởi vì hướng dẫn viên du lịch nói ở bên trên là chỗ ngắm cảnh tốt nhất, nhưng Nhiêu Tĩnh không muốn động đậy nữa, cô ngồi ở tại chỗ một lát, thấy mọi người mãi vẫn chưa xuống, cô thuận tiện đi vào cửa hàng đồ trang sức bạc lưu niệm bên cạnh xem thử.
Đều là đồ trang sức bằng bạc tinh khiết được làm thủ công ở địa phương, đối với người ở trong nhà đầy vật phẩm cao cấp như cô mà nói, thì đồ trang sức bằng bạc tự nhiên là không lọt vào mắt của cô được, chỉ là mấy món đồ chơi được chế tạo hoàn toàn thủ công này còn rất tinh xảo.
Bà chủ nhìn thấy cô thì cười với cô, nói với cô những cái này đều rất rẻ, còn cầm ra một cái vòng tay nói, “Tôi cảm thấy cái này rất hợp với cô.
”
Kiểu dáng không hề phức tạp, giản dị mà cũng không tầm thường, giờ phút này ở dưới ánh mặt trời lộ ra ánh sáng bạc, cô tiện tay nhận lấy đeo vào cổ tay, làm cái tay thon dài nhỏ nhắn như ngọc thạch của cô càng trắng hơn.
Đối với Nhiêu Tĩnh quen mua đồ trang sức xa xỉ mà nói, loại trang sức đơn giản kiểu này cũng khá là độc đáo.
“Cái này bao nhiêu tiền?” Cô hỏi.
“400.
”
Nhiêu Tĩnh cười cười lấy nó xuống, trả lại cho bà chủ.
“Vậy cô nói xem bao nhiêu thì được.
” Bà chủ thấy cô có vẻ muốn đi thì hỏi đến cùng.
“150.
” Nhiêu Tĩnh trả giá cũng rất giỏi.
Bà chủ vừa nghe lập tức xua tay, “Cái này của tôi mài hoàn toàn thủ công, phí thủ công cũng đã hơn cái giá ấy rồi, thấp nhất 300.
”
Nhiêu Tĩnh vốn cũng không phải là rất có hứng thú, không muốn nói thêm nữa mà đi thẳng, mặc kệ bà ta ở phía sau gọi to.
Cô vừa bước ra khỏi cửa hàng nhỏ thì đối mặt với đoàn người từ phía trên xuống, Cô Nghiên đang dìu mẹ cũng nhìn thấy cô.
Cô rời ánh mắt, quay người đi xuống núi, đột nhiên lại muốn đi vệ sinh, nên tìm một cái khách sạn bình dân, mượn dùng nhà vệ sinh một chút.
Cái nhà vệ sinh đó rất đơn sơ, hơn nữa là nam nữ dùng chung, còn có một mùi gay mũi khó có thể miêu tả thổi đến, thật là làm cho người ta buồn nôn.
Cô vốn định bỏ đi, nhưng thật sự không nhìn nổi nữ, chỉ có thể nén bực chịu đựng.
Lúc này có hai người đàn ông ở bên trong đi ra, có vẻ, hơi giống côn đồ, nhìn thấy cô còn đánh giá trên dưới.
Loại người lão luyện lần mò lăn lộn nhiều năm ở xã hội này như Nhiêu Tĩnh, không phải là chưa từng bị nhìn bằng loại ánh mắt này, chỉ là bây giờ chỉ có một mình cô ở đây, cô ra ngoài không thể không đề phòng cẩn thận, hơn nữa cô thấy cái then cửa của phòng vệ sinh công cộng này đều hỏng rồi, ai biết chỗ này có biến thái hay không.
Vì thế cô cố ý không vào, muốn đợi hai người kia đi ra rồi mới vào, bất ngờ là bọn họ cũng không đi vội, mà cười hì hì đứng ở một bên lấy điếu thuốc ra, ánh mắt còn thường thường liếc ở trên đường cong lả lướt của cô.
Nhiêu Tĩnh bị nhìn rất không thoải mái, nhưng bọn họ vẫn không đi thì trong lòng cô có kiêng kị, thế nhưng con người có ba gấp, thật sự là cô có chút không nhịn được nữa rồi.
Ngay lúc cô rối rắm, đột nhiên một bàn tay từ phía sau đặt lên vai cô ấy, cô lại càng hoảng sợ, quay lại nhìn, thì ra là Cố Nghiên.
Anh vừa nhìn cô chăm chú vừa nói, “Lớn từng này tuổi rồi, đi vệ sinh còn quên mang giấy.
”
Cô ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của anh, trong nháy mắt đã hiểu được ý của anh, nên lập tức đáp, “Bảo anh đi lấy giấy mà đợi anh cả nửa ngày, lề mề quá cơ.
”
Cố Nghiên lại thật sự lấy một gói giấy từ trong túi áo ra đưa cho cô.
Nhiêu Tĩnh đưa tay nhận lấy, nhìn hai người kia vẫn ở chỗ cũ chần chừ không di chuyển.
“Anh ở bên ngoài chờ em.
” Cố Nghiên lại giống như biết cô đang nghĩ gì nên nói.
Nhiêu Tĩnh lại nhìn anh một chút, mới gật gật đầu đi vào trong.
Đóng cái cánh cửa hư hỏng kia lại, cô lặng lẽ thở phào một hơi, nhìn khăn giấy trong tay một lát, trái tim của cô mới chậm rãi ổn định lại.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
56 chương
11 chương
224 chương
48 chương
575 chương