Lần tiếp theo gặp lại cô là vào giờ thể dục, lớp của anh và cô không chung giờ học thể dục, chắc là do lớp bị thay đổi tạm thời. Hôm đó lớp K tập gập bụng, tốc độ nhanh của cô khiến ai cũng phải trầm trồ. Tiếng hò reo hoan hô khiến lớp A của anh phải ngoái lại nhìn. “Hiếm thấy bạn nữ nào gập bụng giỏi vậy.” “Ừ, mà đó là bạn nữ bị ngã trong cuộc thi thể thao vừa rồi phải không?” “Lần này cậu ấy không đeo kính, hình như đẹp hơn thì phải.” Tuổi trẻ tràn đầy năng lượng, các bạn học sinh nam cũng bắt đầu chú ý đến bạn khác giới, các bạn trong lớp không ngừng bàn tán, Kỷ Dục Hằng cũng nhìn sang hướng đó, nhìn thấy cô đang được mọi người vây quanh ngưỡng mộ. Sau khi ra chơi, anh quay lại phòng học cùng bạn, đúng lúc cô và các bạn cũng đi trước anh, lúc đi ngang qua sân bóng rổ, bạn học của cô bỗng dưng bị quả bóng rổ ném trúng, sau đó Dư Huy bên lớp U lại xuất hiện trước mặt bọn họ. Thế là hai bên đã cãi nhau, cô cũng là một người nóng nảy cứng đầu, cô ném quả bóng rổ lại trúng thẳng vào đầu Dư Huy. “Gan nhỉ, Dư Huy mà cũng dám khiêu khích.” Một người bạn cùng lớp nói. Bọn cô lập tức cong giò bỏ chạy, Dư Huy bị ném đau tức giận ngẩng đầu lên. Thấy cậu ta tức tối đuổi theo, Kỷ Dục Hằng và các bạn cùng lớp cũng đúng lúc vừa bước đến cổng sân bóng rổ, đôi chân dài của anh đã đá cửa đóng lại. Dư Huy nhìn thấy anh, cục tức lần trước chưa hết, “Kỷ Dục Hằng, lại là mày!” Sân bóng rổ toàn là người của Dư Huy, bọn họ đều đứng ra vẻ uy hiếp. Các bạn cùng lớp của Kỷ Dục Hằng cũng không phải dạng vừa, cũng đứng đó cùng anh. Khí thế của hai nhóm nam sinh vốn đã không ưa gì nhau đang nổi dậy. Đây không còn là một cuộc xung đột bình thường trong khuôn viên trường nữa, mà là một cuộc đấu tay đôi giữa học sinh giỏi và học sinh quậy. Hai bên háo hức khiêu khích nhau, “Tụi mày muốn làm gì! Làm gì?” Đối phương giơ ngón giữa lên, “Ngon thì qua đây!” Ngang tài ngang sức, như thể chiến tranh sắp nổ ra. Chỉ có Kỷ Dục Hằng điềm tĩnh đứng trong đám người, vẫn bình tĩnh như trước, “Hôm nay thử coi ai dám đánh nhau trong trường.” Lửa giận trong lòng Dư Huy lồng lên, thù mới nợ cũ lẫn vào nhau, hai tay cậu ta chống nạnh, “Mày thật sự coi mình là chúa trường sao? Được, trong trường học tao không bằng mày, nhưng ra khỏi trường học là biết ai hơn ai ngay, thử coi mày có bảo vệ được tất cả mọi người không?” Kỷ Dục Hằng liếc nhìn hai bóng người đang đi dần ra khỏi đám đông, giọng anh trầm trầm cảnh cáo: “Vậy thì tụi mày cũng có thể thử xem ai hơn ai.” Anh đạp cửa lần nữa, quay đầu đi mất. Tinh thần chiến đấu của những người bạn cùng lớp đang hừng hực, thấy anh đi họ bỗng dưng hơi bất ngờ, bối rối chạy theo anh. “Lớp, lớp trưởng, tụi mình không đánh nhau nữa hả?” Dư Huy tức điên lên, nhưng cậu ta không dám động tới anh trong trường nên giận dữ hét lên sau lưng anh: “Mẹ kiếp, ai sợ ai?” Lần gặp cô tiếp theo nữa là lần ở nhà dì. Lần đó anh tình cờ gặp cô đang ở nhà dì để học thêm, hôm đó anh được mẹ nhờ đi đưa ít đồ cho dì, vừa bước vào nhà thì anh đã nhận ra ngay Đồ Tiểu Ninh giữa đám bạn học của cô. Anh nhìn thấy cô đang cắn bút ngồi trước đống bài kiểm tra phức tạp, rồi anh lơ đãng đi lại lật xem mớ tài liệu mà dì đặt trên bàn cà phê trong phòng khách. Dì vừa bước ra khỏi phòng thì nhìn thấy anh, tưởng anh quan tâm mớ tài liệu, bèn hỏi: “Ủa cháu nói cháu không muốn đến nhà dì giải đề cơ mà?” Trông dì như không biết anh đến nhà để làm gì, chắc mẹ anh chưa nói trước với dì nên anh đáp: “Cuốn đề ôn ở nhà của cháu làm xong hết rồi, cháu rảnh quá nên muốn làm thêm mớ đề này ở nhà dì.” Dì cười, “Nhất lớp như cháu mà chẳng biết khiêm tốn chút nào.” Rồi dì chỉ vào một chiếc ghế trống, “Cháu ngồi đó cũng được, đúng lúc dì cũng sắp giảng bài, tụi cháu nghe giảng chung với nhau nhé.” Kỷ Dục Hằng ngồi xuống, xung quanh anh toàn những học sinh đứng đầu các trường trung học cơ sở ở thành phố C, ai cũng đã từng tham gia các kỳ thi học sinh giỏi toán và tiếng Anh của thành phố, họ gặp nhau nhiều nên cũng quen mặt nhau rồi, họ thấy anh đến học thêm, nên trong lòng ai cũng có cảm giác sợ hơn. Ai cũng thầm nghĩ trong lòng, ai bảo ở nhà không chịu đọc sách cũng không chịu ôn bài, bây giờ ‘thánh’ học Kỷ Dục Hằng tới nữa, bởi vậy thế gian này làm gì có thiên tài, ai cũng phải đi học thêm mới giỏi được. Chỉ có Đồ Tiểu Ninh ngồi trong góc một mình, cô vẫn ngơ ngác nhìn vào tờ đề ôn thi, anh nghĩ phần tự giới thiệu của mình có vẻ không cần thiết lắm. Sau khi làm vài tờ đề ôn thi thì trình độ ai giỏi hơn ai cũng rõ ràng rồi, Đồ Tiểu Ninh chẳng giỏi như các bạn trong lớp, nên đương nhiên cô là đứa đứng bét lớp. Những bạn học giỏi khác tỏ ra kiêu ngạo, lâu dần thành ra coi thường cô, họ cảm thấy một người tệ như cô làm thế nào lại vào học chung lớp với họ được cơ chứ, cô đúng là làm kém trình độ của họ, thế là vài người họ dù cố tình hay vô tình đi nữa, cũng đều kéo nhau cô lập cô. Một lần nọ khi mọi người chép lại từ vựng tiếng Anh, Đồ Tiểu Ninh quên mang cục tẩy, cô nói nhỏ với người bạn bên cạnh xin mượn cục tẩy, người đó khinh khi nhìn cô, không những không cho mượn mà còn cố tình cất cục tẩy đi, còn sợ cô chép bài của mình nên dùng vở che đáp án lại. Đồ Tiểu Ninh sửng sốt, cúi đầu không nói gì. Kỷ Dục Hằng chép xong, anh đóng vở và đi vào phòng vệ sinh, lúc đi ngang qua phòng của cô em họ, anh thấy cô em họ đang nghiêm túc làm bài tập. Anh gõ cửa phòng, cô em họ quay đầu lại hỏi, “Anh?” Họ cách nhau 4 tuổi, em gái mới học tiểu học lên lớp 5, em cũng là học sinh ngoan giỏi ở trường. “Em có cục tẩy không?” Anh hỏi. “Dạ có, anh cần dùng sao?” Em gái bước đến rồi đưa cục tẩy cho anh. Kỷ Dục Hằng không trả lời, đưa mắt nhìn quanh chỗ các bạn đang ngồi học, “Ở đó có một bạn không có cục tẩy, em đem cục tẩy của mình qua đó cho bạn đó mượn chút đi.” Em gái đáp “dạ”, cô tuy còn nhỏ nhưng cũng thông minh lắm, “Sao anh không lấy cục tẩy của anh cho bạn đó mượn? Chắc bạn đó là con gái đúng không?” Kỷ Dục Hằng chỉ bước vào phòng vệ sinh, vừa đi vừa nói: “Anh cũng không mang cục tẩy.” Đồ Tiểu Ninh lại bị bạn bè ghét bỏ trong lúc đang thay giày lúc tan học. Hôm đó mấy đứa con trai nhìn thấy cô ngồi xổm ở cửa đang mang giày, nên chơi khăm cô, mấy người đó nháy mắt với nhau rồi cố tình hùa nhau chạy ra khỏi cửa va vào cô, cô loạng choạng túm lấy một cánh tay của bạn nào đó, thì bạn đó ghét bỏ phủi tay cô ra. “Đồ ngốc, đừng đụng vào tôi.” Cú phủi tay đó khiến cô loạng choạng suýt ngã xuống cầu thang, Kỷ Dục Hằng đang đứng sau lưng em họ mình, thấy vậy bèn chạy ào ra đưa tay chụp lấy cô. “Cảm ơn.” Cuối cùng cô cũng đứng yên, bàng hoàng cảm ơn anh, tóc anh có mùi bạc hà thoang thoảng, giống như Head & Shoulders. “Không có gì.” Anh rụt tay lại, bước xuống. “Này! Kỷ Dục Hằng, đi chơi bóng với tụi mình không?” Một bạn nào đó vội đuổi theo sau lưng anh, chính là đám con trai vừa nãy, họ chạy đuổi theo xuống tận lầu dưới. Bọn con trai đó rủ anh chơi bóng mấy lần rồi, nhưng anh chưa bao giờ đồng ý, nhưng hôm nay anh đứng dưới lầu nhìn họ, “Chơi.” Bọn con trai kia mừng quýnh, học hành tuy không bằng Kỷ Dục Hằng, nhưng nếu thắng trên sân bóng cũng coi như vinh dự lắm rồi, đến lúc đó tin đồn vang danh khắp thành phố C lại càng nở mày nở mặt hơn nữa. Mọi người vội vã đạp xe hẹn nhau ở sân bóng rổ, lúc Kỷ Dục Hằng mở khóa xe, anh nghe thấy tiếng em họ mình. “Cho em đi nữa!” Anh đuổi cô bé, “Con gái đi sân bóng rổ làm gì.” Em họ ngồi ngay lên yên sau xe đạp, mặt dày, “Thế thì em càng muốn đi!” Kỷ Dục Hằng bó tay, chỉ đành chở cô bé đến đó. Nghĩ thôi cũng biết kết quả là gì, bọn con trai kia bị Kỷ Dục Hằng đè bẹp trên sân.. Bọn họ bị anh đánh ngã trên đất, lại thấy anh còn đang xung sức muốn chơi tiếp, chỉ có thể thở hổn hển xua xua tay, suýt nữa quỳ xuống xin tha, “Không chơi nữa không chơi nữa, bạn Kỷ à, à không, ‘thánh’ Kỷ à, thủ hạ lưu tình, bọn tôi phục cậu rồi!” Kỷ Dục Hằng ném quả bóng đi, rồi lau mồ hôi. Cô em họ không biết chạy đi đâu mua được chai nước đưa cho anh, rồi cô bé mỉm cười kỳ lạ lúc anh ngẩng đầu uống nước. “Cười cái gì?” Cô em họ nhìn anh, vẫn cười tiếp, rồi cô vé chậm rãi nói: “Anh họ, bộ anh thích chị gái vừa nãy hả?” Anh cầm chai nước gõ vào đầu cô bé, “Vớ vẩn.” Em họ xoa đầu, “Em thấy anh đối xử với chị ấy khác với những bạn nữ khác.” Anh liếc cô bé một cái, “Học sinh tiểu học thì biết cái gì.” Cô em họ lại cười tít mắt, “Đừng có mà coi thường học sinh tiểu học nha, bây giờ học sinh tiểu học biết nhiều lắm đó.” Cô lại nhìn anh, vui vẻ chạy đuổi theo, “Này! Anh! Sao mặt anh đỏ thế!” Sau hôm đó, cô không đến nhà dì của anh để học thêm nữa. Một thời gian sau anh vô tình nghe thấy dì nói hôm đó cô quay lại xin thôi học, dì của anh thở dài, “Là dì sơ suất, dì không để ý cô bé bị bạn bè cô lập trêu chọc. Thật ra cô bé này rất chăm chỉ, điểm trên lớp cũng không tệ, cũng thuộc dạng tầm trung, nếu dành thời gian học thêm cũng sẽ giỏi lên thôi, chỉ là cô bé không phù hợp học trong một lớp học toàn học sinh quá giỏi. Cha cô ấy với chút của cháu lại còn là đồng nghiệp. Để khi nào rảnh dì phải đi gặp rồi trò chuyện với mẹ người ta mới được.” Kỷ Dục Hằng không nói lời nào, tiếp tục giở sách bài tập, chỉ có cô em họ thì che miệng cười khúc khích, bị anh liếc xéo. Lần tiếp theo nữa mà anh gặp cô là vào buổi tối hôm đó, vài học sinh nam của các lớp hẹn nhau chơi bóng rổ, bỗng có tiếng nói của một bạn học sinh nam đang buôn chuyện ngoài sân, “Hôm nay Dư Huy lớp U có nói, cậu ta sẽ đi tìm bạn nữ mà từng ném trái bóng vào mặt cậu ta lần trước để trả thù. Bạn nữ đó xui rồi.” “Thiệt tình, chọc ai không chọc, lại đi chọc cái loại cặn bã như vậy, mà cái tên Dư Huy đó cũng kì, con gái mà cũng đòi đánh.” “Tính tình tên Dư Huy chơi ác như vậy, chắc không lẽ định chặn đường rồi làm gì người ta chứ?” “Ai biết được, cậu ta vốn là tên quậy phá ăn chơi, mấy ngày trước trên cầu vượt của trường, cậu ta còn huýt sáo với người ta nữa mà.” Kỷ Dục Hằng ném trái bóng cuối cùng vào rổ, không chơi nữa. “Không chơi nữa à?” Bạn hỏi anh. Anh ậm ừ, “Nhà tớ có việc.” Anh đạp xe về trước, nhưng không định về nhà, thay vào đó anh đi về phía nhà của dì anh, trước đó anh vô tình phát hiện ra nhà của cô cũng chung con đường với nhà của dì anh. Và đúng là anh gặp Dư Huy thật, có điều anh đến hơi muộn, cô đã bị thương. Sự xuất hiện của anh khiến Dư Huy phân tâm, Dư Huy vốn đã không ưa gì anh. Đợi cô đi khỏi, hai người họ đến một nơi thoáng đãng rồi đánh nhau một trận. Đây là lần đầu tiên Kỷ Dục Hằng đi đánh nhau, Dư Huy cay cú anh lâu lắm rồi, nhưng sau trận chiến, cuối cùng chỉ có Dư Huy là người bị chảy máu, rồi cả hai đều dựa vào cột đèn thở hổn hển. Dư Huy bị anh đánh đến nỗi cứ đưa mu bàn tay lên lau máu mũi, nhưng cậu ta có đánh thế nào cũng không đánh lại, ngừng đánh Kỷ Dục Hằng một lát, cậu ta đột nhiên cười, “Tao nói này, học bá gương mẫu, không lẽ mày thích cái con nhỏ Đồ Tiểu Ninh đó rồi à? Sao hồi nãy mày đánh tao dữ vậy.” Kỷ Dục Hằng đứng thẳng dậy, “Bớt nói xàm.” Dư Huy còn chắc chắn hơn nữa, cậu ta cười hả hê như thể mới nắm được điểm yếu của anh, “Chẳng qua chỉ là một đứa con gái thôi, thì ra mày thích cái gu này à? Tao mà biết sớm…” Cậu ta chưa kịp nói xong thì lại bị Kỷ Dục Hằng ném thẳng quả bóng vào người, cậu ta nhìn chằm chằm vào anh, “Mẹ kiếp, mày đánh đủ chưa!” Giọng Kỷ Dục Hằng lạnh lùng trong ánh đèn mờ, “Dư Huy, nếu cậu vẫn muốn thi tốt nghiệp thì tốt nhất đừng làm phiền tôi, cậu biết bị trường trung học cơ sở đuổi học có nghĩa là gì không, cậu có thể không quan tâm đến tương lai của mình, nhưng cậu có biết cha mẹ cậu đã cầu xin thế nào trước chủ nhiệm không? Cha mẹ cậu đã từng đảm bảo với nhà trường ra sao? Cậu có cần tôi nhắc lại lần nữa cho cậu nhớ không?” Dư Huy bị nói trúng tim đen, “Mày!” Kỷ Dục Hằng nhấc xe đạp mình lên, “Sau này ở trường học thì đàng hoàng vào. Cậu tưởng chuyện ngày hôm nay không ai biết à? Nhìn xem đấy là cái gì.” Anh hất cằm. Dư Huy ngước lên thấy cái camera dưới chiếc đèn đường, “Ý mày là gì?” “Chỉ muốn nhắc cậu thôi, nếu có ai đó báo cáo lại với trường rằng cậu bắt nạt bạn học ở ngoài trường học, cộng thêm tội cố tình trả thù hành hung học sinh gương mẫu của trường, nhà trường sẽ điều tra camera giám sát để xác minh sự việc, thì cậu sẽ bị đuổi học ngay lập tức.” Dư Huy sững sờ, rồi nhận ra ngay, “Mẹ kiếp, trả thù cô ta thì tao nhận, còn đánh nhau thì rõ ràng là mày đánh trước!” So với các bạn bè cùng trang lứa, đôi mắt Kỷ Dục Hằng lúc này bí ẩn hơn bình thường, “Vậy cậu cứ việc thử xem, xem trường sẽ lựa chọn tin tưởng tôi, hay là tin tưởng cậu đây?” Dư Huy lo lắng tức tối chỉ vào anh, “Kỷ Dục Hằng, mày chơi bẩn!” Kỷ Dục Hằng trèo lên xe đạp, “Nếu sau này cậu đừng gây chuyện, thì chúng ta nước sông không phạm nước giếng, không ai làm gì ai. Nhưng tốt hơn hết cậu nên học cách cẩn thận trong lời nói lẫn việc làm của cậu, nếu còn để tôi nghe thấy những gì không nên nghe ở trường, thì cậu nên suy nghĩ xem liệu cậu có gánh nổi cái giá của viện bị đuổi học không.” Rồi anh quay mặt đi, sau lưng là tiếng Dư Huy nghiến răng nghiến lợi, “Mày dám uy hiếp tao, mày giỏi lắm!” Trước khi đi, Kỷ Dục Hằng còn cảnh cáo lần cuối, “Đừng có dại mà thử thách sự kiên nhẫn của tôi. Con người của tôi không thích ra tay, nhưng nếu tôi đã ra tay, thì coi như cậu chẳng còn đường lui nữa. Tốt nhất cậu nên nhớ cho kỹ, chứ không thì tôi sẽ nói được làm được.” Mới đạp xe một lát, bỗng anh quay lại chỗ nắp cống thoát nước bị dỡ lên kia, anh nhìn thấy thứ đó vẫn còn nằm trên mặt đất. Anh dừng lại để xem cho rõ thì thấy đó là một cuộn băng cát-xét bị vỡ, anh nhặt nó lên, nhìn thấy trên bao bì có in hình ba anh nam ca sĩ và một từ “Thanx” kì lạ, anh nghĩ đây chắc là một nhóm nhạc, và từ đó có lẽ là tên của album, vì có một câu sau nó: the 5th year to my fans——Dirge, anh lại lật mặt sau ra, tổng cộng là 12 bài hát, bài hát cuối cùng là “Mưa Tiếng Ve”. Từ hôm đó đến nay, Dư Huy không còn dám gây sự trong trường trước mặt anh nữa, cậu ta cố gắng kiềm chế, cũng không đi quấy rối cô ấy nữa, mãi cho đến khi tốt nghiệp trung học cơ sở. Bắt đầu năm cấp ba, với kết quả thi cao nhất thành phố, anh nghiễm nhiên bước vào lớp chuyên giỏi nhất của trường trung học phổ thông tốt nhất ở thành phố C. Lớp chuyên này tập trung tất cả những học sinh có thành tích tốt nhất thành phố C, việc học hành cũng căng thẳng hơn, anh vẫn dốc toàn tâm toàn lực vào việc học, chỉ là thỉnh thoảng anh mới lấy đoạn băng đã sửa ra rồi nghe nó, lúc đó không hiểu tại sao tâm trạng của anh bình yên đến lạ, nhưng dù sao đi nữa, lúc này anh đang vác trên vai hy vọng của mẹ, nên anh không thể có suy nghĩ vẩn vơ được, trước mắt anh phải trúng tuyển vào trường đại học tốt nhất, còn về những chuyện khác, có vẻ như chúng còn quá xa vời với anh, cho nên cứ mỗi lần bóng dáng của cô gái đó vụt qua tâm trí, thì anh lại càng chuyên tâm vùi đầu vào việc học. Anh đã tham gia các cuộc thi lớn ở trường học, thành phố rồi thậm chí là cuộc thi toàn quốc, và cuối cùng, với điểm số xuất sắc năm lớp 11, anh đã được nhận vào trường đại học A tốt nhất cả nước. Nhưng mục tiêu của anh còn hơn thế nữa, anh phải tiếp tục học lên thạc sĩ, tiến sĩ, thậm chí là đi du học nước ngoài. Chỉ cần anh ngày càng tiến bộ, ngày càng giỏi hơn mọi người, thì sau này anh mới có thể chu toàn cho mẹ anh một cuộc sống ổn định. Quãng thời gian đi học ở trường đại học, trong lúc những người khác đều đang bận rộn chơi game hay yêu đương, thì anh gần như dành cả đêm trong thư viện, lúc đó anh chỉ có một mục tiêu, đó là ngày càng biến mình trở nên giỏi hơn. Nhiều cô gái tỏ tình với anh đều bị từ chối thẳng thừng, bạn bè ai cũng trêu chọc anh không biết tình yêu là gì, mà chỉ biết học và học, họ nói anh còn học vậy nữa thì sẽ biến thành con mọt sách mà thôi. Nhưng anh không nghĩ như thế, anh còn dán lên tường phòng ngủ của mình một câu nói để cảnh cáo bản thân – nếu ngay cả con đường mà ngày mai mình phải đi cũng mịt mù, thì mình lấy tư cách gì để nói chuyện đời bây giờ? Anh là niềm hy vọng của mẹ, là chỗ dựa của mẹ, anh muốn thay cha mình dành cho mẹ những điều tốt đẹp nhất trên đời này. Một ngày nọ ở cái thời mà anh còn học ở trường đại học, WeChat ra đời. Tất cả sinh viên đều nhào vào đăng ký, đến nỗi nó trở nên phổ biến và thay thế cả QQ một thời. Lúc đó, anh ấy chưa có trang mạng xã hội nào, và anh cũng chỉ đăng ký đúng một cái theo như yêu cầu của giáo viên. Lúc tải lên ảnh đại diện, anh chọn một bức tranh vẽ có những chú ve, bạn bè ai cũng hỏi anh sao lại để chiếc ảnh đại diện giống ông cụ non quá, nhưng anh chỉ cười mà chẳng nói gì. Chỉ có anh biết rằng, đó chính là kỷ niệm mùa hè năm lớp 9, một mùa hè đặc biệt nhất trong lòng anh. Thực ra, những lúc đêm khuya thanh vắng, trong đầu anh chỉ toàn nghĩ đến bóng hình của cô gái ấy và vẻ mặt không sợ hãi gì của cô, dòng suy nghĩ của cứ như bị mất kiểm soát vậy, đôi khi anh không kìm được mà suy nghĩ về cô, không biết cô bây giờ sống ra sao, không biết cô cũng có một cuộc sống đại học rực rỡ đầy màu sắc như anh không, hay là cô đã yêu ai đó và hẹn hò rồi. Nghĩ đến đây, anh cố gắng kiềm chế không nghĩ tiếp nữa, tự nhủ rằng mọi sự tùy duyên, người xưa có câu ‘hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng’, trong cuộc sống sẽ có những con người, hay sự việc mà mình chỉ có thể gặp được, nhưng không thể nào níu giữ được. Bầu bạn với anh trong những tháng ngày đó chỉ có vài cuốn băng cát-xét không ai biết đến, mãi cho đến sau này băng cát-xét cũng bị lỗi thời, đường phố ngõ hẻm đều được thay thế bằng mp3 và mp4, anh cất kỹ cuộn băng, cất nó vào ngăn kéo trong bàn học ở nhà, đặt cẩn thận, cất giữ kĩ càng. Bởi vì trong lòng anh có một cảm giác loáng thoáng rằng, có lẽ trong tương lai anh sẽ gặp lại cô, sau đó anh sẽ đích thân trả lại cuốn băng này cho cô… Khi còn học thạc sĩ, anh có cơ hội được du học Mỹ đúng như ước nguyện, và anh đã đậu vào đại học Harvard với tư cách là sinh viên trao đổi. Trước khi tốt nghiệp đại học, anh đã bắt đầu thực tập ở phố Wall rồi, thậm chí anh còn đạt được một suất học tiến sĩ ở Mỹ, cơ hội được tiếp tục ở lại phố Wall gần như là nắm chắc trong tầm tay. Nhưng, một sự thay đổi đột ngột đã xảy ra, khiến cuộc đời anh lại rơi xuống vực sâu lần nữa. Bản báo cáo khám sức khỏe của mẹ anh đã có kết quả rồi, trước đó bác sĩ nghi ngờ mẹ anh có vấn đề về tuyến vú, và sau khi bà đi tái khám, thì được xác nhận đó là căn bệnh ung thư vú. Vốn dĩ bà định giấu anh, nhưng dì của anh không chịu nổi đã lén nói cho anh biết, thế là anh từ bỏ cơ hội học tiến sĩ ngay, bay về nước ngay không chút do dự, anh cũng từ bỏ tất cả những triển vọng tương lai tốt đẹp ở thành phố A, tình nguyện trở về thành phố C để chăm sóc cho mẹ mình. Trăm nết thiện chữ hiếu đứng đầu, mọi việc trên đời xảy ra trục trặc thì đều có thể bắt đầu lại từ đầu, nhưng anh chỉ có một mẹ mà thôi, đã không còn cha nữa, nên anh không muốn để lại bất cứ điều gì tiếc nuối sau này. Mẹ anh bắt đầu đợt hóa trị kéo dài, các đồng nghiệp cũ của cha anh biết anh vừa tốt nghiệp về nước bèn mời anh vào làm ở Cục giám sát ngân hàng, họ cũng hứa cho anh thời gian rảnh nhiều hơn để về chăm sóc mẹ. Họ đều là các cô chú, các bác biết anh từ lúc bé đến lớn, mà anh lại đang khó khăn, hơn nữa việc chăm sóc mẹ đúng là phải cần công việc có thời gian linh hoạt, nên anh đồng ý trước. Anh tham gia thi tuyển vào đơn vị giám sát ngân hàng năm đó, và tất nhiên là anh thi đậu ngay. Có điều công việc này đúng là tốt thật, nhưng nếu so với cái tuổi trẻ đáng ra phải trải nghiệm thử thách như anh, thì công việc này hơi nhàm chán. Hôm đó đang là mùa mưa, địa chỉ mặt bằng cũ của giám sát ngân hàng bị phá bỏ dời đi chỗ khác, khu văn phòng mới thì đang thi công sửa sang lại, nên họ chuyển tạm văn phòng sang một tòa nhà văn phòng do ngân hàng DR cho mượn tạm. Những ngày mưa thường hay bị kẹt xe, anh xuýt bị muộn làm, mới bước vào tòa nhà văn phòng ở DR, bóng dáng cô gái ấy bỗng xuất hiện, nhưng bóng dáng ấy dường như vụt thoáng qua chứ không rõ ràng do chiếc thang máy anh đứng đang từ từ đóng cửa, anh vô thức bước tới, mau mau lấy tay chặn thang máy, thế là anh gặp lại cô một cách tình cờ như vậy. Cô trông trưởng thành hơn so với hồi cấp 2, không còn đeo kính gọng nhưng vẫn còn nét trẻ trung, cô vẫn bất cần như vậy, để những giọt nước từ chiếc ô nhỏ xuống ống quần và đôi giày da của cô. Họ đứng cạnh nhau, đi cùng một chiếc thang máy, lúc cô giúp anh bấm thang máy, cô nhẹ nhàng vén tóc ra sau tai, nhưng trên tóc không còn mùi bạc hà nữa. Cô nói với anh, “Xin lỗi.” Anh đáp, “Không sao.” Cảnh tượng bây giờ hệt như anh chụp nắm cô lại trên hành lang cầu thang nhà dì anh nhiều năm trước, nhưng chắc cô không còn nhớ nữa. Hôm đó về đến văn phòng, anh ngồi trầm ngâm rất lâu không màng bật máy tính, cuốn sổ trên bàn làm việc của anh chỉ viết đúng ba chữ, nét chữ thẳng thớm, hằn sâu vào vở. Đồ Tiểu Ninh. Rồi anh cũng bật máy tính lên, màn hình hiện mãi chiếc đại diện WeChat của anh, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn cơn mưa phùn đang nhỏ dần lại văng vẳng tiếng ve kêu, lông mày giãn ra, ánh mắt dịu dàng, hệt như trong phòng thi nhiều năm trước. Hóa ra bao nhiêu năm quanh đi quẩn lại, lại quay về một cảnh mưa tiếng ve…