Vạn nẻo hồng trần

Chương 14 : Chưa nghe thấy bao giờ

Trên con đường hướng về khu chợ đêm. “Tại hạ Nhạc Vân, xin hỏi đạo hữu xưng hô thế nào?” Nhạc Vân cuối cùng không chịu được cảnh tịch mịch khẽ hướng người thanh niên bên cạnh vừa đi vừa hỏi. Dẫu sao quãng đường còn một đoạn xa phía trước, hắn lúc này cũng không muốn vội vàng. Mà người thanh niên bên cạnh dường như cũng vậy. “Hắc Ảnh” thanh niên kia lạnh nhạt đáp. “Ồ, Hắc Ảnh đạo hữu, cây cự kiếm của đạo hữu thật là đặc biệt.” Nhạc Vân khen ngợi, đôi mắt khẽ dời đến cây kiếm sau lưng Hắc Ảnh. Hắc Ảnh nghe Nhạc Vân nói thế thì thân hình lập tức dừng lại, hàn quang trong mắt hiện lên. Xung quanh thân hắn không khí dường như đọng lại. Một cỗ sát ý nhanh chóng bao phủ thân thể hắn. Nhạc Vân đang ở trong Tiêu Dao tâm cảnh dường như không bị ảnh hưởng bởi cỗ sát ý kia. Thấy Hắc Ảnh dừng lại hắn thoáng ngạc nhiên hỏi: “Hắc Ảnh đạo hữu không đến khu chợ phía trước sao?” “Xoẹt…” một đường kiếm mang theo kiếm quang đen sẫm chém thẳng về phía Nhạc Vân. “A..” Nhạc Vân nhất thời hô lên một tiếng thất thanh, Tiêu Dao Thần Bộ nhanh chóng đạp bước thất tinh lùi nhanh như chớp về phía sau. Hắn hoảng hồn nhìn lại đã thấy trước ngực áo bị chém toang một đường nát bấy, dư kình còn làm da hắn có chút đau rát. Nếu hắn không phản ứng kịp chắc đã thành oan hồn dưới cây cự kiếm kia. “Thân pháp thật quỷ dị.” Hắc Ảnh trong đầu nảy lên một tia nghi hoặc. “Hiểu lầm,hiểu lầm” Nhạc Vân vội xua hai tay về phía trước nói. “Điều thứ mười sáu: Không nên hỏi về pháp bảo, vũ khí của người không quen biết nếu không sẽ bị nghi ngờ là có tư tâm.” Trong đầu Nhạc Vân đảo một vòng cẩm nang lịch duyệt mới biết lí do mình bị chém. “Hắc Ảnh đạo hữu đừng hiểu nhầm, ta không hề có ý gì với thanh cự kiếm của đạo hữu.” Nhạc Vân phân trần. Sau đó trên mặt còn nở một nụ cười xấu hổ. Nhìn biểu hiện của Nhạc Vân, Hắc Ảnh khẽ nhíu mày. Lần đầu tiên hắn gặp một người nghe hai chữ “Hắc Ảnh” vẫn điềm nhiên vui vẻ như vậy. Ngay cả một chút đề phòng cũng không có. “Nếu lúc nãy tên tu sĩ này không phản ứng nhanh, tránh được đường kiếm của mình thì hắn đã toi một mạng” “Hừ” Hắc Ảnh đem kiếm đặt sau lưng sau đó không để ý đến Nhạc Vân nữa. Thân hình hắn như ma ảnh bước mấy bước về phía trước đã lẩn khuất ở phía xa trong những dãy nhà chen chúc. Nhạc Vân tròng mắt như rớt ra nhìn theo bóng dáng của Hắc Ảnh. “Không phải ngày đầu tiên vừa xuất môn đã gặp phải cao nhân chứ.” Nhạc Vân lẩm bẩm. Khẽ lắc lắc đầu một cái, Nhạc Vân nhanh chóng lao về phía trước. Tiêu Dao Thần Bộ nhanh chóng giúp thân hình hắn nhòa đi trong đêm tối. So ra so với thân pháp của Hắc Ảnh cũng không hề kém cạnh. Chẳng tốn mấy chốc công phu thời gian, Nhạc Vân đã đứng trước cửa vào khu chợ đêm. Chỉ thấy trước chiếc cổng cao lớn là dòng chữ “Đông Châu Thương Hội – Bắc Châu Phân Hội.” “Hóa ra Vân thành nằm ở phía bắc của Đông Châu” Nhạc Vân lẩm bẩm. Bước vào khu chợ, chỉ thấy đèn hoa lung linh đủ màu sắc chiếu sáng một khoảng không gian rộng lớn của khu chợ. Nhạc Vân từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ đứng ở giữa một nơi đầy màu sắc thế này nên tâm thần hắn trở nên vô cùng hứng thú. Hắn nhanh chóng dạo một vòng từ hàng này sang hàng khác. Chỉ thấy mới lượn một góc ở trong chợ mà hắn đã thấy người ta bày bán đủ loại. Từ dược liệu đến các loại rau quả bình thường. Từ vải vóc cho đến các loại trang bị vũ khí. Bên các góc hàng kia là đồ trang sức, lưu niệm. Có thể coi khu chợ này như một hàng tạp hóa đủ màu sắc. “Tiểu huynh đệ muốn mua thứ gì.” Một giọng già nua nhưng hữu lực vang lên bên tai Nhạc Vân. “Vãn bối chỉ xem qua một chút.” Nhạc Vân quay người lại thì nhìn thấy một lão già đang ngồi trước quầy hoa quả liền cười đáp. Thật ra điều hắn bận tâm lúc này là trong túi hắn không có đồng nào cả. Ngay cả ở đây người ta giao dịch bằng gì hắn cũng không biết. Mấy năm nay ở trong Hỗn Nguyên Trâm đều là tự cung tự cấp mà trong cẩm nang lịch duyệt của các đời cung chủ hình như cũng không hề nhắc đến chuyện tiền bạc. “Chẳng lẽ mỗi đời cung chủ đều là kẻ nghèo khổ?” Nhạc Vân xẹt qua ý nghĩ buồn cười như vậy. “Hình như gia gia cũng là người nghèo” Nhạc Vân chợt nhớ lại thời gian cạnh gia gia lại càng củng cố ý nghĩ của mình. “Ta là một cung chủ bần hàn” Cuối cùng Nhạc Vân đưa ra kết luận như vậy trong đầu. “Lão bá, xin hỏi ở đây mọi người giao dịch bằng gì?” Nhạc Vân lễ phép hỏi. “Ngươi mới đến Đông Châu?” Lão già híp mắt nhìn Nhạc Vân hỏi. “Đúng vậy, vãn bối vừa đến từ Phù Vân Tiên Lộ” Nhạc Vân lập tức đáp. Cũng may trong thư tịch ở thư phòng hắn rốt cuộc biết được cái gì là Phù Vân Tiên Lộ. “Ồ, thì ra là thế.” Lão già chép miệng. “Ở Đông Châu ngươi có thể dùng nguyên thạch để trao đổi” Lão già đáp. “Nguyên thạch?” Nhạc Vân lẩm bẩm “Là thứ này” Lão già khẽ ném về phía Nhạc Vân một viên đá trong suốt nhỏ bằng một đốt tay cái. “Thứ này là nguyên thạch sao?” Nhạc Vân cầm trong tay viên đá suy nghĩ. “Nguyên thạch này có giá trị rất lớn sao?” Nhạc Vân hạ ý thức hỏi. “Nếu ngươi đem nguyên thạch này đặt ở những nơi có linh khí nồng đậm thì nguyên thạch sẽ hấp thu đầy linh khí. Từ đó ngươi có để đem luyện hóa linh khí để sử dụng.” Lão già giảng giải. “Ồ, tác dụng hay như vậy?” Nhạc Vân trầm trồ khen. Nhìn biểu tình của Nhạc Vân lão già híp mắt cười hiền hậu. “Tại sao trong các thư tịch ở thư phòng không thấy ghi chép về loại nguyên thạch này?” Nhạc Vân trong tâm đang vô cùng thắc mắc. “Cám ơn lão bá đã chỉ dẫn.” Nhạc Vân nói, rồi sau đó đem viên nguyên thạch trả về cho lão già. “Ngươi cầm đi, nhìn ngươi ăn mặc rách rưới như thế chắc cũng không có đồng nào trong người.” Lão bá liếc mắt nhìn trang phục của Nhạc Vân nói. Nhạc Vân lúc này mới sực nhớ bản thân vừa bị người ta chém cho te tua quần áo. Hắn khẽ gãi gãi đầu cười xấu hổ nhưng miệng vẫn lễ phép nói: “Cám ơn lão bá.” “Ngươi là tán tu sao?” Lão bá chợt hỏi. “Dạ” Nhạc Vân tâm chợt động đáp. “Nếu là tán tu ngươi nên đến phía tây của chợ tìm Phương lão đầu. Có lẽ lão sẽ giúp ngươi kiếm được một công việc sống qua ngày.” Lão bá ân cần nói. “Là người tốt.” Nhạc Vân trong tâm thốt lên một câu. “Cẩm nang lịch duyệt điều thứ tư: Muốn hiểu biết về nơi nào đó, hãy tìm đến các bô lão.” Nhạc Vân đảo một vòng trong trí nhớ. “Lão bá có thể dành chút thời gian nói cho vãn bối biết một chút về tình hình Đông Châu không?” Nhạc Vân hỏi dò. “Ha hả, được, ngươi lại đây ngồi.” Lão già cười rồi chỉ vào một chiếc ghế cạnh quầy hàng. Nhạc Vân nhanh chóng ngồi xuống ghế, lúc này y phục bị cộm lên khiến lồng ngực hắn lộ cả ra ngoài. “Ngươi ngay cả quần áo cũng không có chiếc nào lành lặn sao?” Lão già nhìn Nhạc Vân hỏi. “Khiến lão bá chê cười, vừa rồi vãn bối bị một đạo hữu tên là Hắc Ảnh hiểu nhầm nên mới bị hắn chém rách y phục.” Nhạc Vân tươi cười đáp. “Hắc Ảnh” Lão già vẻ mặt có chút thất thố. “Đúng vậy, hắn giới thiệu tên hắn là Hắc Ảnh, trên vai hắn còn đeo một thanh cự kiếm cổ quái nữa.” Nhạc Vân kể lể. Lão già mắt tròn mắt dẹt nhìn Nhạc Vân như thể vừa phát hiện đồ vật quý hiếm. “Đó là Hắc Ảnh số mười sáu.” Lão bá nhẹ giọng nói. “Hắc Ảnh số mười sáu?” Nhạc Vân không hiểu. “Ài, số ngươi may mắn mới không thành oan hồn dưới kiếm của hắn.” Lão già thì thầm “Không phải đáng sợ như vậy chứ…?” Nhạc Vân giật mình. “Ài, ngươi vừa đến Đông Châu chưa biết rõ tình hình đã chạy lung tung thế này thì đến lúc bị người khác giết chết cũng không hiểu được lí do vì sao mình lại chết.” Lão già cảm thán. “Mong lão bá chỉ dẫn” Nhạc Vân chắp tay nói. “Đông Châu vốn có ba thế lực lớn không ai muốn động vào đó là Đạo Quang, Hắc Ảnh và Ám Dạ. Trong đó Đạo Quang là thế lực lớn nhất của chính đạo, Ám Dạ là thế lực lớn nhất của ma đạo còn Hắc Ảnh là thế lực đứng giữa chính tà. Ngươi nên biết kẻ có thể đứng giữa chính tà là kẻ có thần thông cỡ nào rồi.” Lão bá giảng giải. Nhạc Vân nghe thế thì gật gù ra vẻ đã hiểu. “Đứng giữa chính tà? Không phải câu đầu tiên trong Tiêu Dao Quyết là: Đứng giữa chính tà – Tiêu diêu tự tại sao? Hắc Ảnh này có vẻ không tệ.” Nhạc Vân nghĩ loạn trong đầu rồi cười cười. Nhìn thần thái cười cười ngây ngốc của Nhạc Vân lão già khẽ lắc lắc đầu trong tâm nói: “Ài, tiểu tử ngu ngốc này hôm nay không gặp ta chắc chắn sẽ chết sớm.” “Vì sao lại gọi là Hắc Ảnh số mười sáu?” Nhạc Vân nhớ tới tên thanh niên kia liền hỏi. “Hắc Ảnh vốn là một tổ chức thần bí, không ai biết tên tuổi của những thành viên Hắc Ảnh. Mọi thành viên trong Hắc Ảnh đều mang một tên duy nhất là Hắc Ảnh. Còn số thứ tự chính là để đánh giá công trạng của từng người.” Lão già giải đáp. “Ồ, ra thế. Nhưng sao lão bá lại biết rõ vậy?” Nhạc Vân ngạc nhiên hỏi. “Ách, chuyện này có ai ở Đông Châu mà không biết.” Lão già cười dài nhìn Nhạc Vân. “Xấu hổ, xấu hổ” Nhạc Vân gãi đầu cười. “Bên cạnh ba thế lực lớn kia thì còn rất nhiều các tông môn giáo phái hùng cứ mỗi kẻ một phương không phải ai cũng có thể trêu chọc.” Lão bá lại nói. “Ồ, xem ra Đông Châu thật rộng lớn!” Nhạc Vân biết nói lời này là thừa thãi nhưng vẫn làm ra vẻ cảm thán. Trong thư tịch ở thư phòng hắn vốn biết rõ địa hình của Đông Châu rộng lớn thế nào. Nếu một người dành thời gian để du ngoạn cũng mất trên dưới năm mươi năm. “Tất nhiên là rộng lớn rồi. Ngoài đại cửu cung, đại ngũ tông, còn có hơn trăm ngàn môn phái lớn nhỏ. Đó là chưa kể đến tam đại cổ cốc, bát đại ma môn kèm theo một loạt giáo phái đếm không xuể mỗi ngày đều thấy mọc lên.” Lão già ê a kể. “Đại cửu cung?” Nhạc Vân lẩm bẩm. “Đó là người ta dùng ngũ hành linh khí cùng phong lôi và thời không gọi thành cửu cung. Hơn nữa mỗi một cung đều tu luyện một môn công pháp tương ứng với chín loại linh khí trong trời đất.Trong đó hai cung tu luyện thời gian cùng không gian phép tắc là bí ẩn nhất.” Lão già tiếp tục giảng giải. “Lão bá có biết Tiêu Dao Cung?” Nhạc Vân động tâm hỏi. “Chưa nghe thấy bao giờ.” Lão già phán một câu xanh rờn. “Không phải chứ…” Đầu óc Nhạc Vân lúc này có chút mơ hồ. Theo ghi chép trong thư tịch ở thư phòng thì Tiêu Dao Cung là một trong số những môn phái nổi bật vào hàng nhất nhì ở Đông Châu. Tuy chỉ đơn truyền nhưng mỗi đời cung chủ đều là nhân tài kiệt xuất, pháp lực thông huyền. “Có sự nhầm lẫn nào ở đây chăng?” Nhạc Vân suy nghĩ. “Lão bá, người thật sự chưa bao giờ nghe đến tên Tiêu Dao Cung?” Nhạc Vân gặn hỏi. “Ta sống tám mươi bảy năm rồi, tuy không sống lâu như các người tu đạo nhưng sách cổ vạn năm trước cũng đọc không ít, tuy nhiên chưa từng nghe đến tên Tiêu Dao Cung. Có lẽ là môn phái nào đó mới lập.” Lão bá suy diễn. “Ta ngất….” Trong đầu Nhạc Vân té ngửa. “Thế này là sao? Rõ ràng ta hiện tại là cung chủ đời thứ mười bốn của Tiêu Dao Cung mà?” Nhạc Vân trong đầu rõ ràng bị lão bá làm cho hồ đồ. “Có lẽ lão bá chỉ là người bình thường không biết đến những môn phái tu đạo ẩn thế như Tiêu Dao Cung.” Nhạc Vân trong tâm tự bào chữa. “Được rồi, ngươi nên đến chỗ Phương lão đầu kiếm một công việc qua ngày. Khi nào cần nghe chuyện về Đông Châu cứ đến chỗ này của ta.” Lão già cười hiền hòa. Nhạc Vân nghe thế thấy làm hợp lý. Dẫu sao lúc này hắn đã bước chân vào giang hồ, phải tranh thủ tăng thêm lịch duyệt. Mục tiêu vân du tứ hải như các đời cung chủ trước vẫn hiện rõ trong đầu hắn. “Xin hỏi danh tính lão bá là...” Nhạc Vân mỉm cười nói. “Ngươi cứ gọi ta Hoa lão là được.” Lão già khuôn mặt hiện lên vẻ cát tường cười nói. “Hoa lão bán hoa quả” Nhạc Vân nhìn quầy hàng của Hoa lão tâm khẽ động thốt một câu. “Ha hả, đúng vậy, là Hoa lão bán hoa quả.” Lão già cười vui vẻ. … Tiếp sau đó, theo phương vị mà Hoa lão hướng dẫn, Nhạc Vân nhanh chóng đi về phía Tây của khu chợ. Trên đường đi, người qua đường nhìn hắn với ánh mắt thương hại, người bán hàng thì xì xào bàn tàn. Chẳng là lúc này trước ngực hắn từng mảnh áo rách tơi tả như bị người ta cấu xé thế mà ánh mắt hắn lại như đang nở nụ cười. “Không biết thiếu gia nhà nào mà ham mê tửu sắc đến mức độ này.” Giọng xì xào vang lên bên tai làm Nhạc Vân muốn phì cười. Bước chân hắn nhanh chóng bước vội về khu chợ phía Tây. “Tán Tu Thương Hội” Lúc này Nhạc Vân đang đứng trước một cửa hiệu khá lớn với tấm biển viết bốn chữ như thế. Cửa tiệm này cũng không có gì đặc biệt lắm, chỉ là phía trước cửa tiệm treo hai cái bảng biểu khá rộng. Trên mỗi tấm bản từng tấm giấy nhỏ dán chi chít. Có lẽ là một dạng bảng thông cáo nào đó. Nhạc Vân đến gần rồi khẽ lẩm nhẩm mấy chữ viết trên các tờ giấy nhỏ: “Triệu Khang. Tu sĩ Hoàng Chân Cảnh sơ kỳ, muốn tìm việc bốc vác trên thương thuyền.” “Tử Kiệt. Ngũ giai võ giả muốn tìm việc liên quan đến bếp núc trên thương thuyền.” “Vương Sinh. Tu sĩ Huyền Chân Cảnh sơ kỳ, muốn làm thủy thủ trên thương thuyền.” “Liễu Yến, tu sĩ Hoàng Chân Cảnh trung kỳ, muốn làm nữ quét dọn trên thương thuyền.” “…” Nhạc Vân đọc một hồi hoa cả mắt. Chỉ thấy tấm bảng toàn là những mẩu đơn tìm việc đủ mọi thể loại, đủ mọi thành phần mà đa số đều liên quan đến thương thuyền. “Tiểu tử, muốn đăng ký thì viết vào tờ giấy trên bàn. Lệ phí một viên nguyên thạch.” Một giọng nói đều đều vang lên. Nhạc Vân ngẩng đầu nhìn lên thì thấy trước cửa lớn của cửa tiệm không biết từ bao giờ đã xuất hiện một trung niên béo tốt, khuôn mặt hồng hào, mắt dài mũi tẹt, tai nhỏ vểnh cao, nhìn ngang nhìn dọc thế nào cũng đều khiến người ta hiện lên trong đầu hai chữ “gian thương”. Lúc này trên môi lão đang phì phò cái tẩu thuốc nhả ra khói trắng có vẻ vô cùng hưởng thụ. “Chào Phương lão bá.” Nhạc Vân chắp tay nói. “Ngươi quen biết ta?” Phương lão vừa phì phò tẩu thuốc vừa hỏi. “Là Hoa lão bán hoa quả bảo ta đến.” Nhạc Vân đáp. “Hoa lão bán hoa quả, ha hả, lão đầu đó giới thiệu thì xem như ngươi sẽ không chết đói ngoài đường.” Phương lão nở nụ cười. Chỉ có điều Nhạc Vân cảm thấy nụ cười này càng làm tăng lên vẻ gian thương của lão. “Được rồi, mau vào trong này.” Phương lão khẽ phất tay rồi đi thẳng vào trong cửa tiệm. Nhạc Vân nhanh chóng bước theo. Đi qua cánh cửa lớn của tiệm hắn thoáng giật mình vì trước mắt hắn lúc này là một căn phòng óng ánh sắc màu, lung linh rực rỡ. Hình như đây là một tiệm châu báu.