Vạn nẻo hồng trần
Chương 11 : Hỗn nguyên trâm
Rất lâu. Rất lâu. Cuối cùng Nhạc Vân cũng trở mình tỉnh dậy. Cơn đau đớn lúc trước đã tan biến tự khi nào. Kiểm tra thân thể một chút nó mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc này đảo mắt nhìn xung quanh ánh mắt nó có chút sáng lên.
“Cuối cùng đã về nhà” Trên môi nó nở một nụ cười mãn nguyện.
Nơi đây vốn là không gian bên trong chiếc trâm bằng bạch ngọc.
Chuyển mình đứng dậy nó xuống giường nhìn quanh căn phòng một lượt, đôi mắt thoáng qua chút buồn nhưng nhanh chóng trở nên vui vẻ trở lại.
Trong gian phòng lúc này đang đặt một chiếc giường gỗ khá rộng rãi, phía trên có đầy đủ chăn nệm màu sắc trang nhã. Trên góc tường treo một bức tranh sơn thủy hình một lão già dáng vẻ tiên phong đạo cốt đang cưỡi mây đạp gió. Góc phải bên dưới bức tranh đề bốn chữ “Ngạo Tiếu Hồng Trần”, nét chữ phóng khoáng, tiêu sái dường như muốn lột tả cái thần của người viết nên.
Căn phòng được tạo nên bằng một loại gỗ rất đặc biệt tên Cổ Huyền Mộc, vốn là một loại gỗ đã tuyệt chủng từ thời viễn cổ xa xưa. Chất gỗ cứng hơn sắt thép, ngả màu vàng sẫm, từng vân gỗ uốn lượn, đan xen vần vũ vô cùng bắt mắt.
Trần nhà là mái vòm hình bán nguyệt, ở nơi trung tâm của mái vòm đính bảy khỏa dạ minh châu theo đồ án thất tinh bắc đẩu, tỏa ra ánh sáng bàng bạc như trăng rằm chiếu sáng cho gian phòng.
Nhạc Vân bước đến một cánh cửa nằm phía cuối căn phòng theo chiều dọc, nó khẽ đẩy cửa ra, ngay lập tức đã thông tới một căn phòng khác. Căn phòng này cũng không có gì xa hoa hay nói đúng hơn nó giống một thư phòng giản dị. Một chiếc bàn gỗ kiểu cổ hoa văn tinh xảo đặt ở góc phòng. Một chiếc ghế dựa nằm ngoan ngoãn bên cạnh chiếc bàn gỗ. Trên các bức tường uốn cong của gian phòng là những kệ sách được xếp đặt ngay ngắn. Số lượng những cuốn sách này cũng không nhiều lắm, có lẽ chỉ vài trăm cuốn. Tuy nhiên mỗi cuốn lại dày bằng cả gang bàn tay người lớn.
Nhạc Vân dường như rất quen thuộc với nơi này, chỉ thấy nó đi đến bên cạnh bàn, ngồi xuống ghế. Sau đó ánh mắt nó chuyển tới vật thể hình thù khá kì lạ trên bàn. Đó là một chiếc đèn không có bấc, không có lồng đèn che chắn bên ngoài, chỉ là một cái đế bằng bạch ngọc được trạm trổ theo hình rồng lượn phun châu. Một viên châu trong suốt to như nắm tay người đang huyền phù phía trên chiếc miệng há to của con rồng như có phép lạ.
Nhạc Vân mỉm cười, bàn tay khẽ chạm vào viên châu, ngón tay nó miết một vòng rồi đẩy viên châu xoay tròn tại chỗ. Ánh sáng màu trắng ngay lập tức tỏa ra quang mang dịu nhẹ soi sáng mọi ngóc ngách trên bàn.
Trên bàn lúc này ngoài chiếc đèn huyền diệu kia thì còn có một vài cuốn sách đọc dở, một bộ nghiên mực, bút lông quen thuộc của chốn thư phòng. Một vài cuộn giấy trắng cuốn tròn nằm sẵn sàng trong một chiếc bình hình trụ bằng bạch ngọc. Một phong thư chưa đóng nằm im lặng giữa mặt bàn.
Cầm phong thư trong tay, Nhạc Vân lật dở trang giấy trắng, mùi mực quen thuộc khiến Nhạc Vân khẽ hít vài hơi mơ màng.
“Vân nhi, lúc con cầm đọc lá thư này gia gia đã đi xa. Cuộc đời vốn là vậy, dù mang trong mình pháp lực thông huyền nhưng đến lúc thọ nguyên đã cạn thì phải tuân theo luân hồi pháp tắc đầu thai chuyển thế. Phù dung sớm nở tối tàn, đời người đôi lúc cũng như vậy, sau này lịch duyệt thâm sâu con sẽ hiểu.
Tiêu Dao Cung ta giao lại cho con chấp chưởng, hi vọng con sau này có thể tu thành chín quả, đạt được đại cơ duyên, sống một cuộc sống an nhàn vui vẻ.
Năm xưa ta trên đường vân du tứ hải gặp phải thế lực hắc ám của tu giả ám toán nên mới dùng không gian độn thuật dịch chuyển đến nơi này. Gặp con cũng là duyên phận của ta vì thế từ ngày gặp con, ta đã dùng chút thọ nguyên cuối cùng của mình để xem trộm thiên cơ giúp con một bước nhanh chóng tiến vào con đường tu đạo. Sức người có hạn, ta chỉ có thể giúp con an toàn tới đỉnh Phù Vân. Sau đó tiên lộ rộng mở, con phải tự mình chống chọi với số phận của chính mình.
Tu luyện ngàn năm, vạn năm vốn buồn chán tịch mịch, phải là người có đại cơ duyên, có đại ý chí mới đi được đến cuối con đường, ta hi vọng con có thể làm được điều này.
Từ xưa Tiêu Dao Cung ta đã là mục tiêu của các thế lực hắc ám lẫn những kẻ có dã tâm trong chính đạo. Tiêu Dao Định Thần Thuật chính là lí do khiến Tiêu Dao Cung ta trở thành một trong số những môn phái bị người ta chú ý. Sau này trên bước đường tu luyện con nên cẩn thận. Những kệ sách trên tường đều là kiến thức lịch duyệt của mười ba đời cung chủ Tiêu Dao Cung, con nên dành thời gian tìm hiểu.”
Đọc hết nội dung bức thư Nhạc Vân thoáng chút buồn sau đó lại mỉm cười, nó nhìn xuống góc trái của bức thư thì thấy một dòng chữ nhỏ có viết một dòng cảm thán: ”Ài, gần vạn năm luyện chữ mà nét chữ của ta vẫn không thể đạt được đến cái thần vận của các cung chủ đời trước, thật là hổ thẹn.”
Như thể nhận ra Nhạc Vân đã đọc hết nội dung truyền tải, bức thư nhanh chóng biến thành muôn ngàn đốm sáng màu bạc, sau đó tan biến vào hư không.
Nhạc Vân đọc xong bức thư thì ra chiều suy ngẫm, tuy nó lúc này chưa thể hiểu hết ý của gia gia nhưng nó biết mọi thứ gia gia làm đều muốn tốt cho nó.
“Gia gia…sư tôn…con sẽ nhớ kỹ lời người.” Nhạc Vân lẩm bẩm.
“Nhập” Nhạc Vân trong đầu niệm một đoạn pháp quyết sau đó khẽ hô một tiếng. Ngay lập tức tâm thần nó hòa một thể với cây trâm ngọc. Hàng loạt tiếng ồn ào vang lên quanh tai nó. Nhìn xung quanh mới thấy hóa ra nó đang ở trong một khu chợ cạnh một con đường lớn. Lúc này người qua lại mua bán, nói chuyện rì rầm trông thật náo nhiệt. Bên cạnh chiếc trâm ngọc lúc này là một đống hàng hóa linh tinh đủ loại. Nào dao kéo, túi thơm, ngọc bội đủ loại màu sắc đang nhấp nháy dưới ánh mặt trời.
“Chẳng phải ta đang ở trong quan tài sao?” Nó thầm nghĩ.
Đúng lúc này một giọng nói vang lên làm nó chú ý.
“Đại ca, đêm qua kiếm được nhiều kim tệ thế còn đi bán hàng rong làm gì?” Người nói là một tên mắt chim tai chuột tuổi chừng hai bảy hai tám.
“Ta nói ngươi thật ngu ngốc, cái này gọi là mưu kế có hiểu không?” Một tên mặt mày khá sáng sủa đáp.
“Không hiểu” giọng nói kia vang lên.
“Không hiểu thì ngồi im, chúng ta bán nốt số hàng này rồi di chuyển đến thành khác.” Tên đại ca thì thào khẽ gắt.
“Nhưng tại sao đại ca lại bán chiếc trâm ngọc kia ngay tại Nam Giang thành.” Tên tiểu đệ hỏi.
“Loại trâm này người ta bán đầy đường, có ai nhận ra được đồ vật này vốn là của ai?” Tên đại ca gõ đầu tên tiểu đệ nhăn nhó nói.
Bấy giờ cách quầy hàng rong của hai huynh đệ này vài trượng một đôi nam thanh nữ tú đang hướng phía này bước đến. Nam tử thì mặc bạch y, dáng vẻ thư sinh nho nhã, bên hông đeo một bầu rượu nhỏ. Nữ tử thì khuôn mặt xinh đẹp, đầu tóc búi cao cách điệu, lục y mềm mại phất phơ trong gió. Thì ra đây vốn là Vân Tuyết cùng Long Huyền Phong.
“Vân Tuyết muội, hôm nay ta dẫn muội đi dạo khu chợ hàng rong này.” Huyền Phong tươi cười nói.
“Ta không xưng huynh gọi muội với ngươi. Nếu không phải vì gia gia sợ ta gây chuyện lung tung thì đã không để ngươi lẽo đẽo theo ta.” Vân Tuyết bình thản đáp.
“Vân Tuyết muội vẫn còn giận ta chuyện ngày hôm đó sao?” Huyền Phong hỏi nhỏ.
“Ta suốt đời không quên chuyện ghê tởm đó.” Vân Tuyết bĩu môi nói.
“Hay, hay, suốt đời không quên là tốt rồi.” Huyền Phong tủm tỉm cười.
“Ngươi…” Vân Tuyết hậm hực đi vội về phía trước.
“A, đợi ta, đừng đi nhanh như vậy.” Huyền Phong vội đuổi theo.
Bấy giờ bước chân Vân Tuyết đã dừng lại, ánh mắt nhanh chóng bị thu hút bởi một chiếc trâm cài bằng bạch ngọc nằm bên một quán hàng. Nàng không hiểu sao mình lại có cảm giác nhìn chiếc trâm cài này rất đặc biệt.
Huyền Phong đi phía sau nhìn theo ánh mắt của Vân Tuyết thì nhanh chóng lao vội đến quầy hàng, ngồi xuống cầm chiếc trâm ngọc nói: “Vị đại ca này, xin hỏi chiếc trâm ngọc này bán thế nào?”
“Mười kim tệ.” Thấy đôi nam nữ ăn mặc sang trọng tên bán hàng đáp.
“Cái gì? Các ngươi có phải là ăn cướp không hả?” Huyền Phong chưa kịp phản ứng, Vân Tuyết đã hét lên.
Hai tên bán hàng nghe thế thì “có tật giật mình”, tên tiểu đệ ấp úng nói: “Các…các ngươi…các ngươi…đừng…ngậm máu phun người.”
Vân Tuyết nhìn biểu tình của tên tiểu đệ thì cảm thấy có trò hay liền nói: “Ta nghi ngờ đồ của các ngươi bán đều là hàng trộm cắp.” Nàng vừa nói vừa đảo mắt một lượt quanh đám hàng hóa.
“Tiểu đệ của ta vốn có tật nói ngọng, giao tiếp không tốt, thường khiến người ta hiểu lầm.” Tên đại ca vẻ mặt chính trực nói.
Vân Tuyết nghe thế thì mất hứng đành nói: “Một kim tệ ta lấy chiếc trâm này.”
“Cô nương, chiếc trâm này chất ngọc rất tốt, ít nhất cũng phải năm kim tệ.” Tên đại ca nói.
“Hừ, Huyền Phong chúng ta đi hàng khác.” Nói rồi nàng xoay người chuẩn bị bước đi.
Tên đại ca nghe thế thì lông mày khẽ giật rồi điệu bộ cắn răng nói: “Được rồi, sáng sớm ta bán lấy vốn cho cô nương vậy.”
Giây lát giao dịch xong xuôi Vân Tuyết cầm trâm ngọc nhanh chóng rảo bước ra khỏi chợ hàng rong như tên bắn.
“Vân Tuyết muội, muội làm gì mà chạy nhanh thế.” Huyền Phong ngạc nhiên hỏi.
“Hừ, ánh mắt sắc lang của ngươi làm sao nhìn ra hàng tốt.” Vân Tuyết lúc này đứng ở một góc đường lớn khá vắng vẻ nói.
“Cái gì hàng tốt, loại trâm ngọc này chỉ cần nửa kim tệ là có thể mua được ở bất cứ đâu.” Huyền Phong không phục nói.
“Xoẹt…” Vân Tuyết bàn tay cầm trâm ngọc khẽ động, một đường cong như thiểm điện xẹt qua bên tai của Huyền Phong sau đó “phập” một tiếng, chiếc trâm ngọc cắm ngập vào bức tường bằng đá hoa cương phía sau như sắt cắm vào bùn.
Huyền Phong lúc này mới há hốc mồm nhìn hành động của Vân Tuyết. Lúc nhìn chiếc trâm ngọc cắm lút vào đá kia mồm hắn càng há to hơn.
“Quả là hàng tốt.” Vân Tuyết chép miệng sau đó nàng đến bên tường đá rút chiếc trâm ngọc ra.
Trên thân trâm lúc này không có chút tì vết, thậm chí chút bụi bám vào thân trâm cũng nhanh chóng rơi xuống nền đất trả lại vẻ sạch sẽ cho chiếc trâm cài. Dưới ánh mặt trời bạch ngọc tỏa hàn quang mát lạnh.
“Ha ha ha, bản cô nương hôm nay thật là may mắn.” Vân Tuyết cuồng tiếu mừng rỡ.
Huyền Phong nhìn điệu bộ của Vân Tuyết thì liên tưởng đến hình tượng của một “tiểu ma nữ”, trong lòng hắn khẽ giật. “Nhưng mà ta thích” Huyền Phong trong tâm đành tự bào chữa.
“Mau mau về nhà cho gia gia xem mới được.” Vân Tuyết lẩm bẩm rồi cắm vội chiếc trâm ngọc lên búi tóc trên đầu. Mặc kệ Huyền Phong lúc này đang đứng ngẩn ngơ suy nghĩ, nàng nhằm hướng một góc đường chạy đi.
“Vân Tuyết muội, đợi ta với, đợi ta với.” Huyền Phong cũng nhanh chóng lao theo.
Lại nói về Nhạc Vân, từ lúc tâm thần liền một thể với cây trâm ngọc nó đã chứng kiến tất cả. Điều khiến nó ngạc nhiên là không ngờ nó đã thoát khỏi quan tài dưới nền đất và lại gặp lại đôi nam nữ này. Quan trọng nhất “bản thân” nó đang nằm trong tay cô gái tên Vân Tuyết kia.
“A, Hỗn Nguyên Trâm lúc này ta chưa thể sử dụng được, thật là rắc rối.” Nhạc Vân nghĩ thầm.
Hỗn Nguyên Trâm vốn là chí bảo của Tiêu Dao Cung, gọi dân dã một chút chính là một “căn nhà di động”. Nhạc Vân từ sách cổ trong thư phòng biết được Hỗn Nguyên Trâm vốn được vị cung chủ đầu tiên của Tiêu Dao Cung luyện thành từ một miếng hỗn độn cổ thạch. Sau đó luyện chế thêm một không gian pháp trận ở bên trong. Không gian pháp trận này tất nhiên là ngôi nhà bằng Cổ Huyền Mộc mà lúc này Nhạc Vân đang ở.
Pháp trận vốn được điều khiển bằng một bộ pháp quyết độc môn chỉ có cung chủ của Tiêu Dao Cung mới biết được. Nhạc Vân vào lúc Quy Hồn Phù nhập thể mới nắm được pháp quyết này.
“Xuất” Nhạc Vân khẽ niệm pháp quyết, tâm thần nhanh chóng trở về bản thể bên trong Hỗn Nguyên Trâm, đoạn tuyệt mọi ảnh hưởng từ bên ngoài, lúc này nó vẫn ngồi trên chiếc ghế trong thư phòng.
“Gia gia từng nói phải đến ngũ giai võ giả vận chuyển được chân nguyên mới có thể thoát khỏi Hỗn Nguyên Trâm.” Nhạc Vân lẩm bẩm.
“Có lẽ ta nên trở về Tiêu Dao Cung luyện tập Tiêu Dao Quyết đến lúc có tiểu thành mới có thể ra khỏi nơi này.” Nhạc Vân tính toán
Nhạc Vân nhớ lại quãng thời gian theo gia gia đều được gia gia mang ra mang vào “ngôi nhà” này, nó chưa từng nghĩ đến việc có một ngày chính nó trở thành chủ nhà.
Rời khỏi chiếc ghế gỗ, Nhạc Vân nhanh chóng đi đến một cánh cửa nằm cuối phòng. Đây là cánh cửa bước vào căn phòng thứ ba bên trong không gian của Hỗn Nguyên Trâm. Cũng là nơi quan trọng nhất của không gian pháp trận này.
“Cửa vào Tiêu Dao Cung”
“Rì...rì…rào…rào…” Hơi thở của tự nhiên nhanh chóng gột rửa tâm linh của Nhạc Vân. Cảm giác đứng giữa bao la đất trời khiến Nhạc Vân khẽ thích thú rung mình một cái cảm thụ.
Lúc này nó đang đứng dưới một tán cây cao, thân cây to như căn nhà lớn, trên thân cây là một cánh cửa gỗ mộc mạc. Nhìn cây gỗ cao lớn này nếu người có lịch duyệt thâm sâu sẽ thốt lên ba chữ ngạc nhiên: Cổ Huyền Mộc.
Thân cây Cổ Huyền Mộc như cây cột chống trời mọc giữa đồng cỏ xanh rờn trải dài xa tít tắp. Có vẻ đây là một thung lũng vô cùng lớn. Phía xa cách thân cây chừng trăm trượng là một khu vườn nhỏ, xung quanh mọc đầy hoa thơm cỏ lạ. Một ngôi nhà gỗ xinh xắn được dựng lên giữa khu vườn. Trước căn nhà gỗ là vài cây ăn quả thông dụng, dưới các tán cây lại trồng nhiều loại hoa cỏ, rau củ thường thấy hàng ngày. Có vẻ chủ nhân ngôi nhà là một kẻ ẩn cư xa lánh cõi đời.
Nhạc Vân ánh mắt vui mừng chạy về phía khu vườn, rẽ vội qua vài khóm hoa, nó nhanh chóng đứng trước cửa vào ngôi nhà.
“Chào thiếu gia.” Một giọng nói khô khốc vang lên.
“Chào Mộc Nhân.” Nhạc Vân tươi cười nói.
Trên thềm nhà ngoài cửa lúc này, một người nộm bằng gỗ đang đứng thẳng như người giữ cửa. Nhạc Vân vẫn còn nhớ những năm trước cùng gia gia tới đây đã bị “Mộc Nhân” này dọa chết khiếp. Sau khi được gia gia bảo nó chỉ là hình nộm và chỉ biết vài câu chào hỏi, còn lại chẳng khác gì khúc gỗ.
Mấy năm trước gia gia còn sống, mỗi lúc trở về Mộc Nhân đều gọi “Chào lão gia. Chào thiếu gia” nhưng đến lúc này chỉ còn lại mình nó trở về ngôi nhà này.
“Không biết lúc mình lớn, Mộc Nhân có chào mình là lão gia không?” Trong đầu Nhạc Vân thoáng qua một ý nghĩ khiến nó cảm thấy buồn cười.
Đẩy cửa bước vào nhà, mọi thứ vẫn như xưa. Một phòng ngủ, một thư phòng. Nhạc Vân thoáng chút mơ màng.
“Mười năm tới ta sẽ sống ở đây.” Nhạc Vân thì thầm.
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
9 chương
74 chương
677 chương
702 chương
37 chương