Vạn Lần Sủng Vợ
Chương 11 : Không ăn mỹ nhân kế
Tây Phủ Danh có nhiều phòng ở, đây không phải lần đầu tiên Quý Sênh Ca đến nơi này. Cô có cảm giác những ký ức từ lần trước đến đây vẫn quen thuộc như mới hôm qua thôi.
"Tam thiếu ở trên lầu."
Cố Duệ lạnh nhạt lên tiếng, Quý Sênh Ca ngẩng đầu nhìn tầng hai, chóp mũi vốn cứng đờ vì lạnh dần ấm lại.
Giẫm lên sàn gỗ với hoa văn hồ đào [1], cô vẫn như cũ cởi giày, chân trần lên tầng trên.
[1]: quả hồ đào hay còn gọi là quả óc chó. Hoa văn hồ đào trông như này nha.
<img data-original-width=850 data-original-height=808 src="https://em.wattpad.com/ed49700ff1a527f80fdcdf5cbb72957c577b1cf9/68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f437157534f2d67416f77586667773d3d2d3735303232373830332e313561626336383738646432663864613732363237343830323534312e706e67" data-pagespeed-url-hash=940404987 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Không gian tầng hai có vẻ trống trải, thư phòng bí mật lại thông với bên ngoài. Bàn làm việc bằng gỗ đặt gần tường, từ đây nhìn xuống có thể bao quát được cả phòng khách bên dưới. Phía sau bàn làm việc là cửa sổ sát đất lấy ánh sáng rất tốt.
Hướng mắt về phía xa hơn là gian phòng ngủ cuối hành lang. Hoa văn trắng cổ điển, hai cửa lớn với viền mạ vàng đang mở. Quý Sênh Ca giẫm lên thảm lông dê dày, khí lạnh dưới lòng bàn chân lan khắp cơ thể.
Cô cố gắng bình ổn hơi thở bước về phía trước.
Cửa phòng ngủ mở toang nhưng Quý Sênh Ca không dám tùy tiện vào. Cô đứng bên ngoài nhìn vào trong, chẳng thấy ai.
Cách đó không xa, từ hướng phòng tắm vang lên tiếng nước ào ào. Cô đứng yên không nhúc nhích được một lúc, may mà không phải chờ quá lâu.
Cửa phòng tắm bật mở, người đàn ông khoác áo ngủ trắng bước ra.
Khóe mắt thoáng thấy một người sừng sững ở đó, Cố Duy Thâm nhăn mày, "Không phải cô có chuyện muốn nói sao? Lúc này lại không vội?"
Đai áo ngủ của người đàn ông nơi lỏng, dường như có thể tuột bất cứ lúc nào. Quý Sênh Ca cúi gằm mặt, tiến về phía anh, "Tam thiếu, anh cho tôi vài phút thôi được không?"
Cằm bị ngón tay người đàn ông nắm giữ, Quý Sênh Ca không thể không ngẩng mặt, đôi mắt trong suốt rơi vào đáy mắt anh, "Vài phút đủ cho tôi làm xong hả?"
Rõ ràng ý cô không phải vậy, nhưng anh lại cố tình mập mờ. Quý Sênh Ca cắn môi, nói: "Vì sao lại muốn Hoàn Cẩm tự lo phí tuyên truyền trong giai đoạn công chiếu?"
"Không được sao?" Ngón cái Cố Duy Thâm mân mê môi cô, đầu ngón tay tận hưởng cảm giác da thịt đàn hồi như thạch hoa quả. Xúc cảm tuyệt hơn mong đợi!
"Tôi nghĩ là không." Sắc mặt Quý Sênh Ca trầm xuống, "Lúc trước tam thiếu đồng ý với tôi chưa từng đề cập đến khoản phí này."
"À."
Cố Duy Thâm cong môi, tay phải xiết chặt eo cô, kéo cô sát gần người anh, "Đã muốn đồ của tôi còn dám cùng tôi cò kè mặc cả? Đừng tưởng ngủ một đêm là có thể bàn điều kiện với tôi, đều là cô tình tôi nguyện, cho dù tôi trở mặt không giữ lời, ai dám làm gì tôi?" (anh lưu manh quá, đã ngủ với con gái người ta còn ngang ngược, chỉ khổ chị Sênh -.-)
Lời muốn nói bỗng chốc nghẹn cứng trong cổ họ, thốt ra không được mà nuốt xuống cũng không xong. Quý Sênh Ca cắn môi, cặp mắt đen nhánh trong suốt lẳng lặng nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.
Có người đàn ông nào xấu xa hơn anh sao?
Lầu đầu gặp cô, Cố Duy Thâm đã thấy đôi mắt cô rất đẹp. Lúc này, đôi mắt ấy tràn ngập hình bóng phản chiếu của anh, khiến lòng anh run lên một cái.
Người đàn ông giữ chặt khuôn mặt cô, phủ môi xuống.
Nụ hôn đến quá đột ngột khiến Quý Sênh Ca không kịp chống đỡ, đến lúc cô hoàn hồn thì cả người đã bị giam trong lồng ngực rắn chắc kia.
Môi lưỡi dây dưa chơi đùa, người đàn ông tự nhiên chiếm ưu thế. Lưỡi Quý Sênh Ca tê dại, hô hấp cũng ngày càng khó khăn.
"Anh không thể nói mà không giữ lời."
Vừa thở dốc, Quý Sênh Ca mở miệng, âm thanh nhiễm khàn.
Người đàn ông cúi đầu, tóc ngắn ẩm ướt có bọt nước nhỏ giọt. Quý Sênh Ca cảm thấy trước ngực lành lạnh, lại nghe được tiếng cười hờ hững của anh, "Tại sao không?"
Cô thoáng chốc nghẹn họng. Người đàn ông này có quyền thế, cuồng vọng lại ngang ngược, sao anh lại không thể chứ?
Trong đầu thoáng qua một suy nghĩ, Quý Sênh Ca không hơi đâu phân biệt đúng sai, cô đột nhiên nhón chân, chủ động hôn lên khóe miệng người đàn ông.
Cô nhớ lại những gì đã trải qua, nếu đêm nay nhất định phải phát sinh quan hệ, liệu cô có muốn tiếp tục không?
Song cuối cùng, cô cũng chẳng tìm được lý do để trốn tránh.
"Sao thế, ngay cả mỹ nhân kế cũng dùng, đáng tiếc tôi không ăn."
Cố Duy Thâm giữ chặt cằm cô, ánh mắt cười như không cười, "Tối đó cô giúp tôi, tôi liền cho Hoàn Cẩm ba ngày độc quyền công chiếu, không phải chúng ta thanh toán xong rồi sao?"
"Nếu đã thanh toán xong, những chuyện khác không cần nhắc đến nữa."
Quý Sênh Ca hít một hơi, từ giọng điệu của anh lờ mờ đoán được vài điều. Thì ra anh gây khó dễ cho cô chỉ vì cuộc điện thoại ngày đó?
"Cố Duệ."
Trước phòng ngủ xuất hiện một bóng dáng, Cố Duy Thâm nhún vai, chỉ tay, "Đưa Quý tiểu thư ra ngoài."
"Quý tiểu thư, mời đi lối này." Cố Duệ tiến lên phía trước.
Mặt Quý Sênh Ca trắng bệch, cô cứ thế bị người ta từ chối, dù thế nào cũng không thể tiếp tục mặt dày được nữa.
Lúc về đến nhà đã là rạng sáng, dạ dày từng cơn quặn đau. Quý Sênh Ca thay quần áo xong liền mở tủ lạnh tìm đồ ăn. Cô đã sớm không còn sức để nấu nướng, đành hâm nóng ly sữa bò ăn cùng vài cái bánh quy, cũng có thể miễn cưỡng nuốt mấy miếng.
Ăn được một ít, dạ dày vốn đang đau dần ổn hơn một chút. Cô tắm qua loa rồi lên giường nằm, tay chân lạnh run.
Ngoài cửa sổ đêm đen mờ mịt, Quý Sênh Ca nghiêng người, cảm thấy mũi chua xót. Cô cố gắng nhắm mắt nhưng đáy lòng không thể bình tĩnh được.
Sáng sớm, sau khi cô rời giường thì cảm giác mũi nghẹt đến khó chịu, đầu óc cũng mê man. Cô thử đo nhiệt độ lại chẳng thấy sốt.
Nhanh chóng sửa soạn thay quần áo, Quý Sênh Ca đến Hoàn Cẩm đúng giờ. Cô xách túi lên tầng năm, thư ký thấy cô đến thì vẻ mặt khó xử ngăn cô vào phòng, "Quý tiểu thư, Quý tổng dặn tạm thời cô không cần đến đây."
Quý Sênh Ca im lặng, lướt qua thư ký đẩy cửa vào văn phòng.
Trong phòng sạch sẽ giờ phút này chất đầy vật lớn vật bé, khiến góc phòng chật cứng.
"Quý tiểu thư, hay cô cứ về trước đi." Thư ký nhỏ giọng an ủi.
Khóe miệng nhẹ cong, ý cười trong mắt Quý Sênh Ca như chết lặng. Đây là người cha sinh ra cô sao, trở mặt cũng nhanh thật!
"Ba tôi ở đâu?"
"Quý tổng không đến công ty."
Quý Sênh Ca bước đến cầu thang, thư ký không kịp cản, đành lấy di động chuẩn bị gọi điện.
Không ngờ, điện thoại trong túi Quý Sênh Ca đổ chuông trước. Nhìn dãy số trên màn hình, Quý Sênh Ca áp điện thoại lên tai, nghe được âm thanh ồn ào từ bên kia, "Quý tiểu thư phải không? Chúng tôi là bên bất động sản của tiểu khu, nhà cô có chuyện rồi, cô nhanh về đây đi!"
Cúp điện thoại, Quý Sênh Ca vội vã rời Hoàn Cẩm, chạy nhanh về nhà.
(Mọi người đoán xem nhà Quý tỉ gặp chuyện gì nè 🤔?? Đoán đúng mình đăng ngay chương 12 luôn)
HẾT CHƯƠNG 11.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
74 chương
123 chương
67 chương
27 chương
46 chương
18 chương
163 chương