Trưa, Hàn Đông Đường đến rước cô như thường lệ. Cô cố gắng để vẻ mặt mình tự nhiên như bình thường nhưng vẫn xuất hiện nét u ám trầm mặc. Tất nhiên vẻ mặt đó không qua khỏi mắt Hàn Đông Đường, hắn vừa lái xe vừa hỏi: "Có chuyện gì sao?" Cô giật mình, nhìn hắn, sau đó thở dài, nói: " Anh biết đại dịch của nước X 5 năm trước không?" Hắn gật đầu. Lần đó đã khiến Hàn thị đang hợp tác với nước X chịu tổn thất. Tuy không đến nỗi nghiêm trọng nhưng lượng tiền bay đi cũng không phải là con số nhỏ. Nhưng lúc đó, hắn vẫn chưa tiếp quản Hàn thị, nên có một số thứ, sau khi lên vị trí này mới biết được. Hắn hỏi: "Sao vậy?" Cô mỉm cười, nhưng trong đôi mắt là sự nghiên túc: " Có lẽ...virus C13 đã "di cư" sang đây rồi." Hắn nhìn cô, "Virus C13?" "Đúng vậy. Bệnh viện vừa phát hiện một chú chó có biểu hiện bất thường, qua nghiên cứu sơ bộ, có thể đó là virus C13, chúng em đã bắt đầu công việc nghiên cứu rồi." Hàn Đông Đường bắt đúng trọng điểm: "Chúng em?" Cô hơi sững lại, "Đúng vậy." "Em nói tới virus C13?" Hắn hỏi tiếp, đôi mắt tập trung nhìn cô, còn chiếc xe không biết từ lúc nào đã chuyển sang chế độ tự lái. " Không sai." Hắn đột nhiên nói: "Không được!" Cô kinh ngạc nhìn hắn, đột nhiên lại nhớ tới phản ứng của Cố Vạn Tinh lúc sáng mới cảm thấy hai người này mặc dù không thích gì nhau nhưng ở phương diện này lại có đồng ý kiến. Cô chợt cảm thấy vô cùng xúc động. Cảm giác có người quan tâm cũng rất tốt. Cô nắm tay hắn, nhẹ giọng nói: "Đông Đường, anh không tin em sao?" Hắn tin cô, nhưng hắn lại cảm thấy sợ hãi. Nếu đó quả thật là loại virus đó, nếu cô vô tình bị nhiễm virus trong lúc nghiên cứu, nếu cô biến mất khỏi thế giới của hắn... Hắn thật sự không biết lúc đó mình sẽ như thế nào, chỉ biết rằng chỉ vừa nghĩ đến việc cô có thể bị nguy hiểm, hắn cảm thấy bản thân sắp phát điên đến nơi rồi. Hắn đã từng nói, tuyệt đối không thể để cô có chút thương tổn nào, dù là nhỏ nhất. Hắn im lặng, chỉ là bàn tay đang nắm tay cô dần siết chặt lại, biểu thị thái độ của mình. Cô mỉm cười, kìm lại cơn đau từ bàn tay truyền đến, nhẹ giọng nói, như kể cũng như một lời bộc bạch: "Đông Đường, anh biết không, ước mơ từ nhỏ của em là trở thành một bác sĩ, cầm dao phẫu thuật trên tay cứu người, bởi vì lúc nhỏ, em tận mắt nhìn thấy mẹ em ra đi mà không thể làm gì, lúc đó em thật sự rất hận bản thân mình." Cô ngừng lại, nhìn thẳng vào mắt Hàn Đông Đường: "Em không can dự vào công việc của anh, thậm chí là những thứ sau lưng anh, nhưng mà em sẽ luôn ủng hộ mọi việc, mọi quyết định của anh bởi vì cái gì cũng có quy tắc riêng của nó, vì vậy, em mong anh cũng sẽ ủng hộ em, được không anh?" Hàn Đông Đường gắt gao nhìn cô, sau đó cánh tay dùng sức, ôm cô vào lòng, cằm tựa lên đỉnh đầu cô, thở dài: "Tiểu Tĩnh, anh biết làm thế nào với em đây?" Hắn yêu cô, muốn cho cô những thứ tốt nhất, hắn muốn cô vui vẻ, nhưng ước mơ của cô, khát vọng của cô có thể sẽ khiến cô gặp nguy hiểm. Hắn thích cô đứng trước mặt hắn, cười nói: "Đông Đường, em thành công rồi." Nhưng cũng sợ cô nói rằng: "Đông Đường, em xin lỗi." Nhưng mà, đó là mong muốn của cô, hắn không thể ngăn cản, nhưng lại sợ mình sẽ hối hận. Hàn Đông Đường yên lặng ôm lấy cô, chẳng nói gì nữa. Cô mỉm cười, ôm lấy hắn: "Sẽ không sao đâu, em là bác sĩ mà. Vả lại, đó chỉ là suy đoán ban đầu thôi, vẫn chưa khẳng định được đâu, anh không cần lo lắng." Hắn nhìn cô, sau đó giơ bàn tay to lớn lên, xoa đầu cô, trong đôi mắt vốn lạnh lẽo là sự hàn phục: "Nếu có gì xảy ra thì cũng đừng miễn cưỡng bản thân, phải thông báo cho anh đấy." Cô mừng rỡ, vội gật đầu, "Đương nhiên." Hắn nhìn nụ cười trên môi cô, tâm trạng cũng nhẹ nhõm không ít. Cô là người có công việc riêng, hắn cũng không thể quá gò bó cô. Huống hồ, người phụ nữ của hắn cũng không yếu đuối như vậy. Ít nhất, vẫm còn có hắn ở phía sau cô. Hai người tình tứ dùng bữa xong sau đó quay về làm việc. .... Phòng cách li. Phương Mộc Tĩnh và Cố Vạn Tinh mặc quần áo sát trùng, đeo khẩu trang và bao tay y tế tiến vào giường đặt con chó. Con chó đã bị cạo một phần lông, lộ ra màu da xanh đen, miệng bị xích lại để tránh máu trào ra. Nó đã hoàn toàn chết! Cô bật máy, tiến hành quan sát tổng thể, sau đó dường như không ngoài dự đoán... Những mụt nước trong não đã vỡ ra, một phần não bị mất, để lại khoảng trống với chằng chịt những dây thần kinh, có đứt, cũng có dây bị rách. Trong lòng lạnh dần, vẻ mặt của cô đã hoàn toàn ngập vẻ không thể tin. Ngay cả Cố Vạn Tinh đứng bên cạnh cũng hoảng hốt, khuôn mặt đờ ra. Sao lại nhanh như vậy? Lúc sáng, chỉ mới lúc sáng mà thôi... Chuyên ngành của anh là khoa Thần kinh, những việc liên quan đến thần kinh anh đều nắm rõ. Lúc trước vẫn còn ngập ngừng không xác định là vì mọi chuyện vẫn còn mơ hồ, nhưng khi nhìn thấy hình ảnh này...thì đã chắc chắn 8 9 phần. Chính là virus C13! Cùng lúc đó, điện thoại anh vang lên, anh nhanh chóng bắt máy, bên kia giọng nói gấp gáp: " Viện trưởng, mẫu thí nghiệm đã có kết quả, là virus C13!" Tất cả kết quả đều bất ngờ ập đến... Cô nghe hết mọi lời bên kia nói, cảm thấy trái tim đập chậm lại. Cố Vạn Tinh thì khẽ nhắm mắt, gương mặt anh tuấn xưât hiện sự nghiêm túc lạnh lẽo, sau đó gọi một cuộc điện thoại: " Những ai đã tiếp xúc với con chó bị nhiễm bệnh đều tiến hành cách li sau đó kiểm tra toàn diện. Tôi và Trưởng khoa Phương cũng sẽ tiến hành kiểm tra." Bọn họ phải thông báo chuyện này lên trên, đồng thời yêu cầu Chính phủ vận chuyển thuốc được bào chế nhằm tiêu diệt virus C13 mà năm đó nước X đã nghiên cứu sản xuất. Cũng may nước X năm đó đã điều chế được vacxin, nhưng số lượng Chính phủ đang nắm giữ không nhiều, cũng bởi vì giá thành quá đắt, nếu đại dịch bùng nổ, nền kinh tế nhất định sẽ tụt dốc không phanh. Chuyện này, chỉ cần chậm một giây thôi cũng đủ lấy đi mạng người. Anh nhìn cô, cô nặng nề gật đầu. Mong là sẽ không xuất hiện ai bị nhiễm virus. ______