Mike nhìn người phụ nữ mặt đỏ bừng vừa chạy ra, nụ cười tà mị trên môi càng sâu hơn, đôi mày còn khẽ nhướng nhìn vào bên trong. Còn Tần Liên thì ngớ mặt, không lẽ lão đại làm gì con gái người ta rồi? Tần Liên đột nhiên quét mắt sang Mike: "Anh còn chưa đi?" Mike mặt mày nghiêm túc, nhìn cậu ta, nói: "Tôi muốn ở đây với cậu." Tần Liên sững người, nhìn anh ta như thấy quỷ: "Anh điên à? Nói cứ như tôi và anh có chuyện gì vậy." Tần Liên nói xong mới cảm thấy hơi sai sai. Sau đó hận không thể chui vào tường mà trốn. Mike thần sắc nghiêm túc, tiến lên nói: "Quả thật là có chuyện. Cần cổ Tần Liên đỏ lên, mày cũng cau lại, gấp gáp nói: "Chuyện đó không tính." Anh ta nhướng mày, cười đến vô lại, nhưng vẻ mặt lại vờ không biết, hỏi: "Chuyện gì cơ?" Tần Liên trừng mắt nhìn anh ta, quát nhỏ: "Anh đủ chưa?" Anh ta khẽ liếm môi, cúi đầu nhìn Tần Liên, ánh mắt lại rơi xuống trên môi cậu ta, đáy mắt có chút suy tính, tà ý mở miệng: "Chưa đủ." Tần Liên thấy không đúng, nhưng chưa kịp phản ứng thì Mike đã tiến tới gần, bàn tay nắm lấy cằm cậu ta, cả người cúi xuống, hôn lên. Tần Liên trợn tròn mắt, Mike khẽ cười, khuôn mặt anh tuấn được tô thêm vẻ mê hoặc. Tần Liên giật mình, vùng vẫy thoát ra, nhưng Mike lại giơ tay, kéo cậu ta vào ngực mình, mạnh mẽ hôn xuống một lần nữa. Tần Liên quên cả hô hấp, cả khuôn mặt đỏ bừng, nhìn qua làm gì còn vẻ lạnh lùng nghiêm túc của một vị trợ lí thường ngày. Môi hai người đan xen vào nhau, chậm rãi trằn trọc. Mà Mike cũng không đi vào sâu, chỉ ở trên cánh môi Tần Liên, nhẹ nhàng liếm mút, sau đó khẽ cắn một cái, như trừng phạt, lại như cưng chiều. Nếu bây giờ có người đi tới, nhất định sẽ thấy trên hàng lang, có hai người đàn ông đang hôn nhau. Mà quả thật...có người tới! Cô y tá mang theo một bịch nước biển. Khu vực này là khu vực cho phòng bệnh VIP, chỉ có một phòng. Mà cảnh đầu tiên đập vào mắt cô ấy là...hai người đàn ông đang hôn nhau. Cô y tá chớp mắt, sợ đến ngẩn người. Mike giương mắt, thấy có người đến, liền tiếc hận buông Tần Liên ra. Cậu ta nhìn theo ánh mắt của Mike, xoay người lại, sau đó cũng...cứng đờ. Y tá dường như xấu hổ, xoay người bỏ chạy. Ôi má ơi! Đẹp! Đẹp trai! Thật sự quá đẹp trai! Cả hai người ai cũng đẹp cả! Nhưng bọn họ...bọn họ...huhu... Tại sao ông trời lại bất công như vậy... Tại sao... Về sau con gái các cô phải sống như thế nào đây? Mà Tần Liên thì cứng họng, không phát ra âm thanh gì. Sau đó cạch, cạch xoay người lại, tức giận nhìn Mike: "Anh! Ai cho anh hôn tôi?!" Mike mỉm cười, lơ đãng nói: "Cảm giác đó tôi quên rồi, hôm nay vừa vặn thử lại, cảm giác không tệ." Cái gì mà không tệ chứ? Là rất tuyệt luôn. Anh ta rất muốn thử, ngày nào cũng muốn thử, thậm chí là...hơn nữa. Nghĩ đến đây, ánh mắt càng sâu hơn. Vì tương lai, cần phải cố gắng a. Tần Liên tức giận, đưa tay lau môi, nói: "Chúng ta là con trai." Mike buồn cười, mơ hồ có chút dịu dàng: "Ai quy định con trai không thể hôn nhau?" "Tôi còn muốn có bạn gái." Câu nói vừa thốt ra, không gian an tĩnh lại, Mike nheo mắt, có một luồng khí nguy hiểm vô hình bủa vây, hỏi lại: "Cậu nói gì?" Tần Liên khẽ nhích về phía sau, trái tim đập mạnh, cũng không lặp lại, không biết là không dám hay vì lí do gì. Mike tiến lên, dồn cậu ta vào tường, một cánh tay chống lên, giam Tần Liên lại: "Ai cho phép cậu tìm bạn gái, cậu là của tôi." "Ai là của anh!" Tần Liên cãi lại, đôi mắt hơi trừng lên, rõ ràng là hình ảnh tức giận, vào mắt Mike lại đầy rẫy vẻ đáng yêu. "Cậu." Mike nói đến đúng tình hợp lí. Cả khuôn mặt Tần Liên đỏ lên. Cậu ta mẹ nói thế mà lại động tâm. "Tôi không ép cậu, chúng ta cứ từ từ." Nói xong xoa đầu Tần Liên, rồi rời đi. Tần Liên nhìn anh ta, sau đó đè tay lên tim mình, nó đang đập thình thịch. Cậu ta hít sâu, đè lại tâm tình đang loạn một mớ, sau đó mở cửa bước vào: "Lão đại, vậy đám người bắt được phải làm sao?" Hắn nằm trên giường, đôi mắt cũng chẳng mở, lạnh lẽo nói: "Giết đi." "Vâng ạ." Sau đó Tần Liên nghe hắn nói: "Mike không tệ đâu." Khuôn mặt vừa dịu xuống của Tần Liên lại đỏ lên một lần nữa. ..... Không biết có phải vì ngượng hay không mà lần kiểm tra vết thương sau đó không phải là cô mà là một vị nữ bác sĩ khác. Cô ta vừa bước vào liền bị sắc đẹp của người đàn ông mê mẩn, ngay cả khí chất lạnh lùng của người bề trên đó cũng sinh ra cảm giác hấp dẫn vô cùng. Hàn Đông Đường nghe tiếng mở cửa liền mở mắt ra, thấy không phải Phương Mộc Tĩnh mà là một người phụ nữ khác, hắn lập tức nhíu mày không vui, khí lạnh xung quanh cũng tràn ra khiến cô ta sợ hãi. Người đàn ông này sao lại đáng sợ thế chứ? Hắn lạnh giọng hỏi: " Trưởng khoa Phương của các cô đâu?" Vị nữ bác sĩ run giọng: " Trưởng...Trưởng khoa bận rồi, cô ấy nhờ tôi đến đây giúp anh..." Hàn Đông Đường đột nhiên tức giận, bận? Cô gái này! Cô nghĩ mình trốn được sao? Ở trong phòng làm việc, tim cô đột nhiên thịch một cái, có cảm giác bất an. Vì tức giận, giọng nói vốn lạnh lùng của hắn lại nhiễm thêm một tầng sát khí: " Cút!" Mặt mũi cô ta xanh mét, nhưng vẫn cố chấp nói: " Nhưng mà cô ấy..." "Nghe không hiểu?" Hắn gằn giọng, đôi mắt lóe lên. Cô ta hoảng sợ, chào một tiếng sau đó liền chạy đi, trên trán ướt đẫm một tầng mồ hôi. Khẽ vuốt ngực. Phù! Vẫn chưa chết! Cô ta báo cáo mọi việc lại cho Phương Mộc Tĩnh, nói xong liền nhỏ giọng nói: "Trưởng khoa, người đàn ông đó... không phải là thế lực đen tối nào đó chứ?" Dù sao cũng vì trúng đạn mới đến bệnh viện mà. Cô bất đắc dĩ lắc đầu, " Không phải đâu." " Oh." .... Cuối cùng, cô vẫn phải đích thân đi đến phòng của hắn. Quả thật là cô ngượng nên mới không dám đến. Nhưng mà cô biết hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô. Tên đáng ghét! Nhìn cô tiến vào, hắn nhếch mép: " Sao vậy, không trốn nữa à?" Cô khẽ cứng người, sau đó chối: " Trốn gì chứ? Anh đừng nói bậy!" " Ồ...vậy à?" Hắn cố ý kéo dài khiến cô mất tự nhiên, không tự chủ lùi một bước, cảnh giác nhìn hắn. " Anh có ý gì?" Nhìn bộ dạng của cô, hắn cười đến vui vẻ, thu hết vẻ lạnh lẽo hàng ngày, chủ động giang tay ra: " Không kiểm tra à?" Cô nhận ra bị hắn trêu chọc, tức giận bước tới: " Hàn Đông Đường, anh cẩn thận một chút, nếu không tôi sẽ tiêm cho anh một mũi thuốc khiến anh chết không ai hay biết đấy." Hắn nheo mắt, đột nhiên sáp lại, bàn tay nâng cằm cô lên: " Em nỡ sao?" Cô cứng họng. Sao tên này lại đáng ghét như vậy chứ?! Nghĩ vậy nhưng cô vẫn kiên quyết nói: " Sao anh nghĩ tôi không nỡ?" Hắn buông cô ra, cười đầy ý vị: " Em làm sao lại giết người mà mình yêu được chứ?" Thần kinh cô rung lên, sau đó thầm cười khổ. Đúng vậy, làm sao có thể chứ? Cô làm một loát động tác chuyên môn, sau đó ngẩng mặt lên nhìn hắn: " Anh nghỉ ngơi đi." Cô đứng dậy, lại nghe hắn nói: "Tiểu Tĩnh, tôi đợi em, nhưng mà đừng để tôi đợi quá lâu." Cô hiểu ý hắn. Sườn mặt hơi nghiêng qua, khẽ mỉm cười. Nụ cười ấy...lại đánh mạnh vào trái tim hắn, khiến hắn chìm đắm không lối thoát. ________