Vạn Kiếp Phi Hoa
Chương 5
Ta thật sự không có một chút oai nghiêm nào cả, ta đã bật cười khi anh ấy làm "mặt xấu". Ta đành tự nhủ rằng vì đó là lần đầu anh ấy tự "hủy hoại hình tượng băng giá của mình" nên ta cũng nên hưởng ứng một chút. Rõ ràng ai đó còn không thèm đeo chiếc vòng tay ta tặng cơ mà.
Ta đợi Quốc Tuấn ở khu vườn ổi của Giảng Võ Đường chứ không ngồi ngắm anh ấy ở góc nhỏ như mọi khi nữa. Ta đã ngồi nhìn đàn kiến bên vệ đường chăm chỉ hành quân về tổ, ta thậm chí đi theo chúng và tìm về được tận tổ của chúng vậy mà Quốc Tuấn vẫn mãi chưa ra. Ta hậm hực vì kiến còn về đến tổ, mà người đáng ghét ấy còn chưa thèm ló mặt. Ta ôm cả trời giận dữ đi tìm Quốc Tuấn nào ngờ trước mặt ta lại là cuộc hỗn chiến. Mấy tên phe Trung Thành Vương nằm lăn lộn. Quốc Tuấn đang ghì lên trên người Trung Thành vương, anh ấy giơ nắm đấm lên nhưng không phải để đánh người mà tự đấm tay mình xuống đất. Ta thấy ánh mắt anh ấy đỏ ngàu, đầy căm phẫn, mu bàn tay ứa máu. Thật may là không có một vị sư phụ nào trông thấy vụ ẩu đả này, vì ta biết họ sẽ lại buộc tội Quốc Tuấn dù không cần biết anh ấy đúng hay sai. Người đang chiếm thế thượng phong lại là người bị thương nhiều nhất, ta cũng đoán được Quốc Tuấn chỉ đỡ chiêu chứ không đánh lại thực sự. Ta chạy nhanh đến ôm chầm lấy Quốc Tuấn, ta có thể cảm nhận ánh mắt anh ấy khi quay lại nhìn ta, cứ như là anh ấy đang muốn nói với ta "Sao bây giờ em mới đến". Bàn tay đang nắm chặt thành nắm đấm của anh ấy cũng buông lỏng. Ta lấy chiếc khăn tay lau vết máu trên khóe môi của Quốc Tuấn, chắc chắn là đám Trung Thành Vương gây sự trước mà. Ta tự hỏi có khi nào người anh ấy toàn vẹn mà không có một chút thương tích không?
Từ sau hôm ta đến thăm rồi bưng nước xoa bóp cho Quốc Tuấn ta bắt đầu âm thầm tìm hiểu về y thuật. Nói y thuật nghe hơi lớn lao chứ ta chỉ muốn tìm hiểu về cách xoa bóp, bấm huyệt hay châm cứu để có thể giúp anh ấy trị thương thôi. Ta đã vào phòng sách của anh ấy một lần nhưng khi đó quan hệ giữa anh ấy và ta chưa "thân thiết" lắm, giờ thì khoảng cách đã được rút ngắn, nếu ta mượn sách, anh ấy sẽ bớt khó chịu hơn. Phòng sách của Quốc Tuấn thực sự như bao thầu hết đầu sách trong thiên hạ vậy.
- Anh có sách về y thuật không? Sách để học châm cứu hay bấm huyệt ấy.
- Em muốn trở thành thần y à? Quốc Tuấn cốc đầu ta.
- Dãy sách phía sát cửa sổ, tầng thứ ba từ trên xuống, sách bìa màu xanh.
Ta bắc ghế, kiễng chân lên vẫn chưa với tới tầng thứ ba của giá sách. Quốc Tuấn cười trêu chọc ta: "Ta nghĩ em phải bắc thang mới lấy được sách". Quốc Tuấn chỉ cần kiễng chân, dướn người lên một chút là lấy được quyển sách.
- Em đã nắm hết các huyệt đạo trên cơ thể chưa?
- Anh cũng biết ư? Em không ngờ anh còn nghiên cứu cả y thuật cơ đấy.
- Võ thuật và y thuật có mối liên hệ ràng buộc với nhau. Khi luyện tập đến võ thuật đỉnh cao, người luyện võ phải nắm được những huyệt đạo và chức năng của từng bộ phận trên cơ thể. Hệ thống huyệt đạo vừa có thể cứu người, chữa bệnh nhưng cũng có thể vận dụng vào trong võ thuật. Huyệt đạo trong võ thuật được chia làm ba loại: tử huyệt, ma huyệt và sinh huyệt. Có huyệt đạo nếu bị đánh trúng có thể gây tử vong, có loại khiến bị bất tỉnh hoặc mang thương tật khá nặng. Huyệt đạo là những điểm rất nhạy cảm trên thân thể, có thể gia tăng tính sát thương của đòn thế nếu tấn công vào chúng.
Quốc Tuấn lướt nhẹ những ngón tay trên hàng sách đang được xếp ngăn nắp dừng tay lại trên một cuốn sách rồi rút ra đưa cho ta.
- Ta sẽ phá lệ lấy thân thể vàng ngọc của ta để em thực hành.
Ta ngơ ngác không hiểu chuyện gì, "thực hành" cái gì cơ chứ? Ta bắt đầu đọc tên và vị trí từng tử huyệt rồi chỉ trên người anh ấy. Ta cảm thấy mặt như nóng bừng lên, trong phòng chỉ có ta và anh ấy thôi.
- Huyệt bách hội...
Vì Quốc Tuấn cao hơn ta khá nhiều nên ta phải kiễng chân lên, ai ngờ đột ngột anh ấy khom lưng xuống, khoảng cách giữa ánh mắt của ta và anh ấy thực sự rất gần, ta như nín thở giây phút ấy để tim mình không đập thình thịch.
- Huyệt thần đình, thái dương, nhân trung, phong trì...
- Huyệt nhân nghênh, nằm ở yết hầu, ngang ra hai bên 5 phân...
Đây là lần đầu ta chạm vào yết hầu của anh ấy, thực sự bộ phận ấy là một điểm rất cuốn hút của nam nhân.
- Khi bị đánh trúng, khí huyết sẽ bị ứ đọng, gây choáng đầu. Em dừng lại hơi lâu rồi đấy, xuống phần dưới đi.
- Huyệt cưu vĩ...
Đến lúc này ta thậm chí còn không thể phân biệt được phương hướng, dù qua lớp áo nhưng ta vẫn cảm nhận được cơ ngực và cơ bụng của anh ấy. Thấy sự lúng túng của ta, Quốc Tuấn mới nắm lấy tay ta đặt vào đúng vị trí của huyệt.
- Khi đánh trúng huyệt cưu vĩ đồng thời sẽ đập vào vách bụng và các cơ quan nội tạng, gây nguy hiểm đến tính mạng, có thể tử vong.
- Để em dễ nhớ vị trí huyệt này thì em cứ nhớ rằng đỉnh xương ức giống như đuôi con chim ban cưu nên gọi là huyệt cưu vĩ thôi. Khi châm cứu có thể giúp định thần, làm giãn lồng ngực, nếu châm quá sâu có thể đâm vào gan làm chảy máu bên trong. Đương nhiên, ta chưa đủ can đảm để em dùng kim châm lên người ta đâu.
- Anh phải tin tưởng vào em chứ.
Ta biết có điều gì đó đáng ngờ khi Quốc Tuấn tự dưng đối xử tốt với ta như vậy mà. Nam nhân chỉ đột nhiên đối tốt với nữ nhân khi họ gây ra lỗi lầm thôi. Quốc Tuấn đã bỏ kinh thành lên chùa sống mà không nói với ta lời nào. Ta phiền phức đến mức anh ấy không muốn nhìn mặt ta nữa. Nhưng tại sao ta vẫn khó chịu, vẫn thấy trống trải khi thiếu vắng anh ấy.
Ta vẫn trong vô thức tới Giảng Võ Đường, vẫn góc ngắm cũ, hướng tầm mắt về phía mộc nhân. Công bằng mà nói ta đã hoàn thành mục tiêu làm náo loạn thế giới của anh ấy, ta đã bắt quả tang đôi lần anh ấy khẽ đưa mắt về phía ta rồi nhanh như chớp anh ấy quay đi chỗ khác tỉnh bơ.
- Mộc nhân à, người ở gần Quốc Tuấn bao lâu nay, tiếp xúc với anh ấy chắc cũng nhiều nhất, ngươi nghĩ anh ấy nghĩ về ta như thế nào?
- Chắc là phiền phức lắm phải không?
Ta đang tâm sự với mộc nhân thì tên Trung Thành Vương đáng ghét hù lên, làm ta giật thót mình. Ta hét lớn: "Tránh xa ta ra".
- Công chúa à, ta không ngại phiền phức đâu, công chúa cứ làm phiền ta đi.
Hắn thật hết sức trơ trẽn. Hắn như một kẻ bám đuôi vậy, không ngày nào là ta không thấy hắn quanh quẩn lại gần ta. Nếu người ngoài không rõ chuyện lại tưởng ta với hắn có ý gì với nhau. Không phải ta động lòng mà ta nghĩ rằng liệu ta có quá khắt khe với hắn không? Tình cờ ta thấy được hắn đang giáo huấn đám tì nữ, ta nghe loáng thoáng có vẻ là do đám tì nữ nói rằng ta danh là công chúa nhưng bao năm thất thế, không có chút địa vị trong cung lại thân thiết với quân phản thần (ý nói Quốc Tuấn), tưởng tình cảm đến đâu Quốc Tuấn vừa đi đã có mới nới cũ mà "cặp kè" với Trung Thành vương. Chúng nghĩ ta lợi dụng thanh thế của phủ Nhân Đạo Vương để củng cố lại vị thế. Đám thị nữ quỳ rạp người xin tha tội nhưng Trung Thành vương nhất quyết phạt đánh trăm trượng. Ta chưa thể nhìn nhận Trung Thành vương là người tốt hay xấu, có phải là nam chính nhân quân tử không nhưng hắn đối tốt với ta là thật. Giờ thì ta cũng đã hiểu cảm giác của Quốc Tuấn, có một người ngày ngày làm phiền, ngày ngày cứ như cái đuôi bám theo mình thật sự rất khó chịu.
Sự xuất hiện của hắn cũng không thể ngăn ta ngày ngày đến Giảng võ đường. Tài năng bắn ná gỗ của ta ngày càng được nâng cao nhờ công không nhỏ của Trung Thành Vương. Ta không những có thể bắn trúng những trái ổi hay những vật đứng yên mà giờ ta còn có thể hạ được những mục tiêu chuyển động như Trung Thành vương ý. Hắn dám dùng mộc nhân của Quốc Tuấn, lại còn nháy mắt nhìn ta hô lớn: "Em lại đến xem ta tập luyện à"? Hắn cũng biết làm trò ra phết, dù trông thật lố bịch, khi ta bắn viên sỏi về phía hắn, hắn ôm ngực rồi lăn ra: "Em bắn trúng tim ta rồi, em phải chịu trách nhiệm với trái tim ta". Ta buột miệng nói với Nhàn Hạ: "Hắn cứ nghĩ ta thích hắn không bằng, thật đáng ghét". Rồi ta và Nhàn Hạ ngẩn ngơ nhìn nhau.
- Công chúa, tình cảm của chị với cậu Tuấn? Chị có thể ngồi đó trong tẻ nhạt mà ngắm nhìn cậu Tuấn nhưng vẫn luôn khó chịu với Trung Thành vương, người luôn cố làm cho chị cười.
- Em nghĩ ta thích Quốc Tuấn ư?
Nhàn Hạ gật đầu cái rụp.
- Em chưa từng yêu ai bao giờ nhưng chỉ nhìn những hành động, cử chỉ công chúa dành cho cậu Tuấn, thực sự đó không phải tình cảm đơn thuần. Người bắt đầu đọc binh pháp, đến Giảng võ đường, hay lui tới phủ công chúa Thụy Bà,... Người hay kể với em về cậu Tuấn với ánh mắt rạng ngời, người học cách dùng ná gỗ, người tỉ mỉ khắc chữ lên đồng xu nhỏ xíu. Người chùm chăn, chẳng nói năng gì nhốt mình trong phòng vì cậu Tuấn không đeo chiếc vòng người tặng nhưng lại ngồi tủm tỉm cười cả ngày vì cậu Tuấn làm mặt xấu. Từ lúc nào tâm trạng của người đã bị chi phối bởi những hành động của cậu Tuấn đối với người.
- Nhàn Hạ à, đến em còn cảm thấy điều đó ư? Ta thực sự rất nhớ Quốc Tuấn.
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
185 chương
14 chương
29 chương
13 chương