Vãn Hồi
Chương 89
Hai người đi đến đều là nam, một già một trẻ. Người già có vẻ hơn năm mươi, người trẻ tầm ba mươi, hai người nhìn thoáng qua có thể nhận ra là hai cha con.
Lục Diễn nghe thấy lời Tô Mạc vừa nói, bắt đầu để ý tới hai người này, hắn chắc chắn bản thân chưa từng nhìn thấy họ, chỉ là ngoại hình có chút quen mắt.
Cho đến khi hai người này đi tới trước mặt, vị lớn tuổi hơn lộ vẻ tươi cười mà vươn tay ra, nói với Tô Mạc, “Tô đổng, cậu cũng tới.”
Tô Mạc cười đáp lại, nhẹ nhàng bắt tay ông ta, “Hiếm khi trông thấy ông Trần tự mình đến.”
Ông Trần vẫn mỉm cười như trước, “Làm từ thiện là chuyện tốt.”
Tô Mạc cũng không nói thêm gì nữa, ngược lại gật gật đầu với người thanh niên phía sau ông ta, cười nói, “Cậu cả, cậu cũng tới.”
Người thanh niên kia nhanh chóng bước lên phía trước, lễ phép nói, “Tô đổng, chào anh.”
Tô Mạc cười gật đầu.
Ông Trần chào hỏi xong, mới nhìn đến Lục diễn ngồi cạnh Tô Mạc, nhất là tấm thẻ vàng kim trên tay hắn, mở miệng hỏi, “Tô đổng, vị này là?”
Tô Mạc dùng ngữ khí thoải mái nói, “À, anh ấy là Lục Diễn.”
Lục Diễn nghe được nên gật đầu cười.
Tô Mạc quay đầu cười nói với Lục Diễn, “Đây là ông Trần Bách Sinh, kia là con trưởng của ông ấy Trần Húc.”
Lục Diễn thầm giật mình, thì ra là người nhà của Trần Việt, cha con ba người cũng rất giống nhau, thảo nào thấy quen mắt.
Trần Bách Sinh thấy thái độ thân thiết của Tô Mạc và Lục Diễn, khác với người ngoài, hơn nữa tấm thẻ trong tay Lục Diễn, cùng với khí chất thể hiện ra ngoài của hắn, nhất thời cũng gợi lên chút thắc mắc như mọi người, chẳng lẽ là con cháu thế gia nào đó?
Hai người Tô, Lục nhìn ánh mắt của ông cũng biết lại có người hiểu lầm, có điều cũng không có ý định giải thích.
Trước tám giờ, các khách mời đã ngồi đông đủ, buổi đấu giá cũng bắt đầu.
Trình tự buổi đấu giá từ thấp lên cao, những vật phẩm đấu giá trước đều có giá khởi điểm khá thấp, cho nên vật quyên tặng của Lục Diễn nhất định được giữ đến cuối cùng.
Mỗi khi MC bày đồ vật ra, đều sẽ giới thiệu sơ qua về nó, ánh sáng chiếu vào người quyên tặng. Chỗ tốt của việc này, đó là khách mời ở đây đều có đủ loại quan hệ lằng nhằng hoặc ít hoặc nhiều, có vài người muốn tạo quan hệ hoặc muốn lôi kéo hợp tác nên xúc tiến quan hệ thêm một bước với người này, sẽ đều trả giá cho đồ mà người đó quyên tặng. Dù sao đây là buổi đấu giá từ thiện, nếu không có người muốn đấu giá vật mình quyên tặng, chắc chắn sẽ thấy mất mặt. Thậm chí có người vì muốn giữ mặt mũi, lại sợ đồ mình quyên tặng không có người muốn đấu giá, nên trước đó đã tìm khách mời khác tạo quan hệ tốt, nhờ đối phương giúp, sau này sẽ trả tiền lại. Cho nên rất ít khi xảy ra chuyện không người đấu giá, hơn nữa đồ vật của người có sức ảnh hưởng càng lớn thì càng được chào đón.
Có thể nghĩ đến được, những vật đầu được đấu giá đều có giá khởi điểm thấp nhất, người quyên tặng đều là người không có sức ảnh hưởng mấy, cho nên trên cơ bản chỉ có một người trả giá một lần là mua được.
Có điều khách mời ở đây vốn đều là những thế gia chân chính hoặc là những gia đình giàu có mới phất lên gần đây, ra tay cũng không ít, cho nên vật phẩm quyên tặng cũng có giá khởi điểm ít nhất trên năm trăm ngàn tệ.
Hầu hết các vật sau đó cũng tầm từ năm trăm đến một triệu. Tuy rằng nói là giá cả khi đấu giá thường rất cao, nhưng vật quyên tặng trên cơ bản cũng có giá trị ở mức đó, hơn nữa phần lớn đều vượt qua giá trị thực của nó, cho nên những khách mời ở đây thực tế cũng chỉ là giúp người kia quyên góp chút tiền mà thôi.
Những vật phẩm quyên tặng có giá hàng triệu, cũng chỉ có vài cái. Đồng hồ do Tô Mạc quyên góp giá khởi điểm là hai triệu, không phải cao nhất, nhưng cũng đủ phân lượng, rất hợp với thân phận của anh, đồng thời cũng không quá phô trương. Nhưng Lục Diễn biết đồng hồ đó giá thật ít nhất phải đến ba triệu.
Có điều đó cũng phải là trọng điểm, điều quan trọng là, đồng hồ mà Tô Mạc quyên góp là thứ khiến toàn trường đấu giá kịch liệt nhất. Ngoài Tô Mạc và Lục Diễn ra, hầu hết tất cả khách mời đều tham gia trả giá, cuối cùng bán được với giá bảy triệu, không chỉ gấp vài lần giá khởi điểm, mà còn hơn nhiều giá trị thực của nó. Đấu giá thành công là một người đàn ông tuổi trung niên, nhìn vẻ mặt hưng phấn của ông ta một chút cũng không nghĩ mình là người vung tiền như rác, còn những người không mua được đều có chút ủ rũ.
Mặc dù ở hội trường đấu giá, Tô Mạc lại không cảm thấy hứng thú với vật nào, nhưng ở hoàn cảnh này, không đấu giá cái nào cũng không ổn lắm, anh liền tùy tiện mua hai bức tranh. Hoàn toàn khác với cảnh kịch liệt lúc đấu giá vật phẩm của anh quyên tặng, Tô Mạc vừa mở miệng ra, ngay cả những người có hứng thú với vật phẩm này cũng không dám trả giá, lại càng khỏi nhắc tới những người không có hứng thú, cho nên khi Tô Mạc trả giá hai bức tranh kia thì một lần liền mua được. Đây là một chuyện không bình thường đối với những đồ quyên tặng được hoan nghênh cực kỳ này. Nhưng có Tô Mạc ở đây, tất cả những gì không hợp lý đều trở nên có lý.
Đối với cảnh tượng này, Tô Mạc chỉ lạnh nhạt thừa nhận, anh đã sớm tạo thành thói quen.
Ánh mắt của Lục Diễn cực kỳ rực sáng nhìn Tô Mạc, thấp giọng cười nói, “Thì ra Tô đổng lại có lực ảnh hưởng đến vậy!”
Tô Mạc nghiêng người liếc nhìn hắn, “Em nghĩ anh đã sớm biết rồi chứ.”
Lục Diễn cười thâm ý, “Bây giờ biết cũng không muộn.”
Hai người âm thầm hàn huyên đôi câu, buổi đấu giá đã tới điểm cuối, giọng nói của MC cũng hưng phấn lên, “Tiếp theo là vật phẩm quyên tặng cuối cùng, cũng là vật phẩm có giá trị cao nhất của các buổi đấu giá từ trước đến nay. Xin thông cảm cho đồ vật này không thể trưng bày ra trước mắt mọi người được, nhưng các ngài có thể yên tâm, chúng tôi đã kiểm tra, tuyệt đối là hàng chính hãng, vật đấu giá này đã được nhân viên của chúng tôi trông coi bên dưới, đợi người có duyên mang nó đi. Tôi nghĩ bây giờ các ngài nhất định rất tò mò, thứ đồ vật này rốt cuộc là cái gì. Được rồi, tôi cũng không úp mở nữa, vật phẩm đấu giá chính là….”
MC vừa công bố vừa khẽ ra hiệu ý bảo nhân viên công tác mang một cuộn giấy đến gần, mở ra công khai, lớn tiếng nói, “Aston Martin số lượng có hạn trong năm nay! Đây là loại xe thể thao số lượng có hạn, chỉ có một trăm cái trên thế giới, bất luận là tính năng, hình dáng, hay là giá trị sưu tầm, hiện tại đều là đỉnh nhất….”
Tiếp theo MC thao thao bất tuyệt mà giới thiệu, hoàn toàn khác với giới thiệu ngắn gọn của mỗi một vật phẩm trước đó.
Khách mời ở đây dần trở nên ồn ào, chỉ cần có hứng thú với xe đua thể thao, không mấy ai có thể từ chối được sự hấp dẫn của loại xe thể thao cao cấp này. Mà loại xe Aston Martin số lượng có hạn trăm cái trên cả thế giới, thật sự có thể nói là ngàn vàng khó cầu, không phải cứ có tiền là có thể mua được. Lúc trước Trần Việt vì chiếc xe này mà tốn vô số tâm tư cùng tiền bạc, dùng tất cả các cách cuối cùng mới có chiếc xe này tới tay. Nếu không phải rất tự tin vào bản thân, hơn nữa đầu óc lúc ấy nóng lên, thì cho dù thế nào gã cũng không lấy chiếc xe này ra đánh cược với Lục Diễn.
MC giới thiệu gần mười phút, kết lại một câu, “Chúng tôi phải gửi lời cảm tạ vô cùng to lớn với người đã quyên tặng chiếc xe này, Lục Diễn tiên sinh.”
Theo hướng chỉ của MC, ánh mắt mọi người đều tập trung về phía này, Lục Diễn đứng dậy hơi hơi khom người rồi ngồi xuống, những người khác đều bừng tỉnh, khó trách cậu ta có thẻ vàng kim, thì ra chính là quyên tặng Aston Martin, thật là kiệt tác.
Lúc này MC bắt đầu trả giá, “Số lượng có hạn, chỉ có một trăm cái trên cả thế giới, loại xe thể thao ngàn vạn khó cầu cao nhất, giá khởi điểm: ba mươi lăm triệu!”
Thật ra cái giá này còn thấp hơn giá của chiếc xe, càng không nhắc đến giá trị của các loại phụ kiện, cho nên giá được trả ngay từ đầu cũng rất kịch liệt. Có điều tham gia đấu giá chỉ có mấy khách mời có hứng thú mạnh mẽ chân chính đối với dòng xe thể thao, ngược lại không xuất hiện cảnh kịch liệt đấu giá như vật phẩm quyên tặng của Tô Mạc.
Ở đây người trong lòng không thoải mái, cũng chỉ có hai cha con Trần gia.
Ngay từ lúc MC giới thiệu, Trần Húc nhẹ giọng nói ngay với Trần Bách Sinh: “Ba, có phải là chiếc mà em thua kia không?”
Cái xe thể thao số lượng chỉ có trăm chiếc trên thế giới, theo hiểu biết của họ, cả thành phố chỉ có đứa em trai Trần Việt nhà bọn họ mua được một cái. Đoạn thời gian trước, nó mới cược thua mất, hôm nay lại xuất hiện ở hội trường đấu giá, cũng quá trùng hợp rồi. Huống chi nếu không thu được dễ dàng như thế, sao lại có người quyên tặng nó ra.
Sắc mặt của Trần Bách Sinh không dễ nhìn, “Thằng bại gia tử này, ta xem đúng tám phần rồi. Hơn nữa, chiếc xe này lại là do vị Lục tiên sinh bên người Tô đổng quyên tặng. Khó trách chúng ta hỏi nó thua ai, nó cũng không nói.”
Tuy nói chịu đánh cược thua, nhưng là đồ nhà mình, bị người khác dùng để tạo náo nhiệt, quả thực khiến người khác khó chịu. Trong lòng Trần Húc thở dài, đứa em trai này, cũng quá không hiểu chuyện rồi, hắn thấp giọng nói, “Cha muốn mua nó về không?”
Trần Bách Sinh lắc đầu, “Mặc kệ vị Lục tiên sinh kia làm vậy vì lí do gì, con không thấy thái độ của Tô Mạc với cậu ta sao, cậu ta không phải người chúng ta đắc tội được. Bây giờ đấu giá chiếc xe này về, không phải thể hiện rằng chúng ta bất mãn với chuyện cậu ta thắng được xe hay sao.”
Trần Húc gật đầu, vẫn là cha hắn suy nghĩ sâu xa hơn, “Con biết rồi.”
Trần Bách Sinh nhìn đứa con lớn một cái, trong lòng than thở, đứa nhỏ này tư chất không tệ, mấy năm nay cũng giúp đỡ ở công ty không ít, đã dần dần thành thục hơn, nhưng nếu so sánh với anh em Tô gia thì vẫn kém nhiều. Có điều nói đi cũng phải nói lại, ngay cả những người từng trải như ông ở trước mắt Tô Mạc cũng trở nên nhún nhường, người trẻ tuổi, làm sao có thể trở thành đối thủ của cậu ta. Trong tương lại, cuối cũng vẫn nên như Thiên Lôi sai đâu đánh đó của Tô gia vậy.
Cuối cùng giá của chiếc xe là bốn mươi lăm triệu, ngược lại vừa vặn đúng giá thật của nó.
Sau khi mua bán xong, MC còn cố tình mời người có vật phẩm quyên tặng cao nhất đêm nay – Lục Diễn lên bục nói mấy câu, Lục Diễn cũng không từ chối, thoải mái đi lên bục, mỉm cười nói: “Thật ra người hào phóng không phải là tôi, mà là một người khác. Đêm nay tôi chỉ là mượn hoa hiến phật, người chân chính quyên tặng chiếc xe Aston Martin số lượng có hạn này là Trần Việt tiên sinh, cậu ấy có việc không thể tham gia bữa tiệc đấu giá đêm nay, cho nên để tôi thay mặt quyên tặng. Tôi cảm thấy chúng ta hẳn nên vỗ tay cho người hào phóng chân chính Trần tiên sinh!”
Cha con Trần gia ở trong tràng pháo tay mà ngây ngẩn cả người, bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến Lục Diễn lại có thể nói như vậy.
Lúc này, đã có vài vị khách có quan hệ tốt với Trần Bách Sinh đụng đụng vào ông, “Cậu con út nhà ông không phải tên là Trần Việt sao? Đây là xe cậu ấy quyên tặng hả?”
Trần Bách Sinh có chút lâng lâng, “Hình như vậy, hình như vậy.”
“Là sao, ông không biết? Cậu ấy muốn quyên tặng xe lại không cho ông biết, lại nhờ người ngoài?”
Trần Bách Sinh đã phục hồi tinh thần, cố ý nói thật tức giận, “Chắc nó muốn tạo bất ngờ cho tôi ấy mà, thằng quỷ này, làm việc thiện tôi nhất định ủng hộ. Về nhà sẽ dạy bảo nó thật tốt.”
“Ấy, đừng vậy, cậu út nhà ông cuối cùng cũng hiểu chuyện, ông nên vui mừng mới phải.”
Trên mặt Trần Bách Sinh đã tươi cười đầy mặt, miệng còn nói, “Đâu nào, đâu nào, thằng nhóc ấy không tốt, không tốt a”
Lúc này những người khác có quen biết với Trần gia cũng khen ngợi Trần Việt vài câu.
Trong lòng Trần Bách Sinh như nở hoa, đối với một người cha, con trai mình được khen ngợi còn sung sướng hơn khen ngợi mình, càng cảm thấy có thành tựu.
Lục Diễn đi đến bằng chiếc Aston Martin đã được quyên tặng kia, cho nên khi về liền đi cùng Tô Mạc.
Hai người đứng tìm xe ở bãi đỗ, phía sau đột nhiên có tiếng gọi, “Lục tiên sinh, Lục tiên sinh, xin dừng bước!”
Hai người cùng quay đầu lại, không ngoài dự đoán, đuổi theo sau chính là cha con Trần gia.
Trần Bách Sinh cung kính cúi người trước Lục Diễn, “Lục tiên sinh, hôm nay rất cảm ơn cậu đã nói như vậy.”
Lục Diễn mỉm cười, “Ông Trần khách sáo quá, tôi chỉ nói sự thật thôi. Chiếc xe kia vốn là của Trần Việt, chỉ là tôi tự tiện xử lí thay cậu ấy, còn mong ông Trần không bận lòng.”
Trần Bách Sinh khoát khoát tay, “Lục tiên sinh đừng nói thế, chúng ta đều biết, cái xe đó là do Trần Việt thua cậu, cậu muốn xử lí thế nào đều là quyền của cậu. Tôi thật sự phải cảm tạ, cậu đã giữ thể diện cho Trần gia chúng tôi, lại còn khiến Trần Việt nổi bật một lần, cảm ơn cậu.”
Trần Bách Sinh nói sự thật. Nói thế nào thì chuyện Trần Việt mua được chiếc Aston Martin số lượng có hạn, rất nhiều người trong giới này biết. Gã lại không phải là người biết giấu giếm, huống chi người trẻ tuổi đều thích khoe khoang, khi gã mới mua xe đã rêu rao khắp nơi. Mà bây giờ chuyện gã không còn chiếc xe đó, chắc chắn sẽ nhiều người truy vấn, cho dù người ta không hỏi thẳng, rất nhanh sẽ tra ra việc gã cược thua xe. Mà hôm này Lục Diễn giống như gióng trống khua chiêng “thay” Trần Việt mang xe đi quyên tặng, náo loạn như vậy khiến hầu hết mọi người không hỏi đến chuyện chiếc xe nữa, chỉ kinh ngạc trước cái giá lớn của Trần Việt. Bởi vì không có ai tin, một người thắng được chiếc xe tốt như vậy lại tặng đi, hơn nữa lại dưới danh nghĩa chủ nhân của chiếc xe.
Đối với Trần gia mà nói, tiền không phải vấn đề, thể diện mới là điều quan trọng nhất.
Lục Diễn nói một câu không chỉ khiến Trần gia tránh trở thành trò cười, còn khiến Trần gia thêm một lần nổi bật, cho nên cũng nên tự thân gửi một câu cảm ơn tới hắn mới phải.
Sau khi cha con Trần gia đi khỏi, Tô Mạc nhìn Lục Diễn cười nói, “Lòng dạ rất sâu nha, Lục tiên sinh.”
Lục Diễn thả tay xuống, “Chỉ là một cái nhấc tay, lại bán được một phần ân tình, có gì không tốt? Huống chi anh vốn không muốn nổi bật về chuyện này.”
Tô Mạc gật đầu, “Thật ra làm vậy rất tốt. Tuy căn cơ Trần gia không phải quá sâu, nhưng tài lực nhà bọn họ lại là số một số hai. Có đôi khi, tiền có thể sai khiến cả ma quỷ. Có một số chỗ, tuy trong lòng khó chịu, ở mặt ngoài vẫn nên lấy lòng. Quan hệ tốt với bọn họ, so với việc đắc tội thì thông minh hơn nhiều.”
“Em nhìn ra rồi.” Lục Diễn cười đáp.
Trần gia có thể sinh ra một công tử ăn chơi trác táng, không chớp mắt mà tùy tiện cược thua một chiếc xe thể thao mấy chục triệu, có thể thấy được tài lực nhà họ phong phú đến đâu.
Hoàn chương 89
Truyện khác cùng thể loại
33 chương
68 chương
24 chương
21 chương
38 chương