Vãn Hồi

Chương 16

. Bộ phim tuyên truyền gần đến thời điểm kết thúc, tuyên truyền cho phim cũng sắp bắt đầu tiến hành. Quay phim đã tiến vào giai đoạn cuối, bộ phim này không thần bí giống quay xong mới quảng bá, từ khi bắt đầu bấm máy liền thả ra không ít tin tức, các loại trang tuyên truyền, định ngày công chiếu, phỏng vấn ngoài lề đoàn làm phim, chỉ cần lưu ý đều có thể tìm được trên mạng. Vốn định tuyên truyền chính thức trễ một chút, nhưng Lục Diễn góp mặt trong cả hai phim, hơn nữa đầu tư đều là Tinh Không, mức độ đầu tư tuyên truyền cho rất cao, đoàn làm phim Kim ngọc cũng liền ăn theo, sớm bắt đầu đẩy mạnh tuyên truyền. Cứ như vậy, Lục Diễn liền thành kẻ thu lợi lớn nhất, trong khoảng thời gian này tần suất xuất hiện cực cao. Không giống với tuyên truyền hiện trường thực tế, đem trọng điểm tuyên truyền đặt ở các chương trình lớn, tuy rằng tương đối thoải mái, nhưng khó tránh khỏi bôn ba qua lại giữa các thành phố. Vừa mới kết thúc hành trình một ngày, may là Lục Diễn tuổi trẻ sức lực dẻo dai, trong khoảng thời gian này cường độ công tác lớn như vậy, cũng có chút chịu không nổi, cũng may sắp tới tiết mục thu tại thành phố này, ngày mai có thể nghỉ ngơi một ngày, cuối cùng có thể thở xả hơi một chút. Vị trí căn hộ mà công ty cung cấp rất tốt, quang cảnh tĩnh lặng, phương tiện giao thông đầy đủ, tuy rằng không ở trung tâm thành phố, cũng may giao thông coi như tiện lợi, lại nói hiện tại mỗi khi Lục Diễn có công tác đều có xe đặc biệt đưa đón, càng không có gì bất tiện. Xe đang định tiến vào tiểu khu, một luồng ánh sáng đèn xe bỗng nhiên chiếu lại đây, Lục Diễn đang ngồi phía sau nhắm mắt dưỡng thần cũng bị hoảng đến mở ra mắt, lại càng không cần nói lái xe Tống Huy, may mắn giờ phút này tốc độ xe đã rất chậm, liền dứt khoát ngừng lại. Lục Diễn theo ánh đèn nhìn qua, một chiếc Lexus màu đen lẳng lặng đậu dưới tàng cây ở cổng tiểu khu, nếu không phải ánh đèn chói lọi này, cơ hồ cùng bóng đêm hòa thành một thể, giống như một con báo ngủ đông trong bóng đêm chờ đợi con mồi. Người ngồi ở ghế lái Lục Diễn tuyệt không ngờ sẽ xuất hiện ở chỗ này, người nọ một tay cầm tay lái, ánh mắt bình tĩnh nhìn qua, lại tự dưng tạo cho người ta một loại cảm giác áp bách. Lục Diễn thở dài trong lòng, trong khoảng thời gian này hắn bận đến cơ hồ đã quên có một người như thế, chính là người này một khi xuất hiện trước mắt, ký ức liền chen chúc dồn dập mà ùa đến, là một sự tồn tại làm cho không một ai có thể xem nhẹ. Lục Diễn khẽ bảo Tống Huy đi về trước, rồi mở cửa xuống xe. Tống Huy luôn luôn biết chừng mực, cái gì cũng không hỏi, gật gật đầu đáp ứng, chờ Lục Diễn xuống xe, liền khởi động xe lẳng lặng rời đi. Thanh âm bánh xe cùng mặt đất ma xát dần dần cách xa, Lục Diễn chậm rãi bước về hướng chiếc Lexus kia. Hắn hôm nay mặc một bộ âu phục nhạt màu hưu nhàn, nút thắt âu phục cởi bỏ, lộ ra áo sơ-mi bên trong, tao nhã mang theo chút ngạo nghễ bất kham. Hắn từng bước một đi tới, không nhanh không chậm, rất có tiết tấu, ngũ quan mơ hồ ngược hướng ánh sáng, thân thể lại càng có vẻ cao ngất, khí định thần nhàn. Lục Diễn đi đến cửa sổ bên cạnh ghế lái, “Rè rè” một tiếng, cửa sổ xe rất nhanh mở xuống. Lục Diễn hơi hơi cúi người, thản nhiên nói với người trong xe, “Tô đổng đêm khuya tới đây là có gì muốn làm sao?” Tô Mạc hơi hơi ngửa đầu nhìn hắn, “Đêm dài đằng đẵng, không biết Lục tiên sinh có cho tôi hân hạnh được mời một ly cà phê hay không?” Lục Diễn đứng thẳng dậy, nhìn thẳng vào mắt Tô Mạc, “Ở chỗ này?” “Không,” Tô Mạc lắc đầu, “Lên xe.” Lục Diễn không nói gì nữa, chậm rãi vòng qua đầu xe đi đến vị trí phó lái, kéo ra cửa xe ngồi xuống. Tô Mạc thay đổi đèn, khởi động xe. Ban đêm chín giờ hơn, chính là thời điểm đẹp nhất của thành phố, mọi nơi ngập tràn ánh đèn điện, chiếu sáng toàn bộ bầu trời đêm. Dọc theo đường đi hai người đều không nói gì, chiếc xe trong trầm mặc tiến vào khu trường đại học. Lục Diễn hơi có chút kinh ngạc, hắn cho rằng thân phận Tô Mạc như vậy, muốn mời người uống cà phê hẳn sẽ lựa chọn quán cà phê trên tầng cao khách sạn năm sao nào đó. Tô Mạc tìm nơi đậu xe, hướng Lục Diễn ra hiệu mời đi, hai người đồng thời xuống xe. Dọc theo đường trong khu đại học, Tô Mạc mang theo Lục Diễn rẽ vào một ngõ nhỏ, con đường này chật hẹp hơn, xe cộ qua lại rất nhỏ, cửa hàng hai bên chủ yếu là quán nhỏ vắng khách, mặc dù là tại khu trường đại học đông đúc học sinh sinh viên, cũng có vẻ phá lệ yên tĩnh, ngược lại là nơi các cặp đôi dạo chơi, thỉnh thoảng có thể thấy được một đôi nam nữ thân mật dựa sát vào nhau. Trường Lục Diễn học tuy là ở bản địa, nhưng học viện nghệ thuật cũng không ở nội thành, cơ hồ hắn chưa từng tới đây, cũng vô cùng xa lạ. Ngược lại Tô Mạc giống như là biết rất rõ, quen thuộc vô cùng, thực nhanh liền mang theo Lục Diễn tới một quán nhỏ, mùi cà phê nồng đậm xông vào mũi, khiến cho Lục Diễn bởi vì mỏi mệt mà có chút đau đầu nhất thời thanh tỉnh không ít. Quán cà phê này tên là “Nhàn phẩm”, không gian không lớn không nhỏ, bao gồm hai tầng, bố trí cũng có chút lịch sự tao nhã, trong quầy hai nhân viên trẻ tuổi tuấn tú, mặc đồng phục, vẻ mặt phấn chấn, vừa thấy chính là sinh viên ở lân cận làm việc thêm ngoài giờ. Hai người đều là tây trang giày da, tại một quán cà phê đơn giản ở khu đại học thực chẳng phù hợp, hơn nữa cả hai người ngoại hình đều nổi bật, một đường thu hút vô số ánh mắt liếc nhìn. Cũng may hai người đều không phải chưa thấy qua cảnh đời, đối ánh mắt ngoại giới cũng không quá để ý, thản nhiên bước đi. Vào trong quán, Tô Mạc dẫn Lục Diễn tìm vị trí vắng vẻ lại không chật chội ngồi xuống, nhân viên cửa hàng rất nhanh đưa lên menu, Tô Mạc nhìn nhìn Lục Diễn, ánh mắt hỏi ý kiến có muốn gọi gì hay không, Lục Diễn làm cái thủ thế xin cứ tự nhiên, Tô Mạc liền thấp giọng gọi hai ly cà phê. Nhân viên cửa hàng nhẹ giọng nói vui lòng chờ một chút liền lui xuống. Không khí vẫn trầm mặc như trước, nhất thời không biết làm sao đánh vỡ thế cục thì tốt, Lục Diễn nhìn quanh mọi nơi, lúc này là thời gian loại quán nhỏ này buôn bán được nhất, trong quán cơ hồ đầy ngập khách, bất quá bởi vì bố cục rất tài tình, cũng không cảm thấy chật chội, khách trong quán phần nhiều là sinh viên, phần lớn là các đôi yêu nhau, ngẫu nhiên có mấy bàn ba bốn nữ sinh ngồi vây quanh khe khẽ nói nhỏ, thấp giọng tán gẫu. Đều là người có học, tố chất không tồi, cho nên cũng không ồn ào náo động. Lục Diễn nhìn chung quanh một vòng, quay đầu hướng ánh mắt Tô Mạc đang lẳng lặng nhìn hắn, ảm đạm cười, “Nơi này không tồi.” Tô Mạc gật gật đầu, “Nơi này cà phê cũng ngon, đều là thủ công sơ chế thành, còn nguyên liệu tất cả đều là nhập khẩu, mùi vị rất thuần khiết.” Lục Diễn cuối cùng nhịn không được hỏi, “Tô đổng tựa hồ đối với nơi này rất quen thuộc?” “Năm đó học đại học ở đây quán này đã có, tính ra cũng gần mười năm.” “Tôi chỉ biết Tô đổng tốt nghiệp Worton, không biết ngài còn học ở đây.” “Kỳ thật tại Worton tôi còn chưa kịp tốt nghiệp đã về nước, ngược lại ở chỗ này thì tốt nghiệp rồi.” Thanh âm Tô Mạc nhẹ nhàng gió thoang thoảng như mây, Lục Diễn lại biết đây tuyệt đối là một đoạn chuyện cũ kinh tâm động phách. “Mười năm quán nhỏ này vẫn còn tồn tại, chứng tỏ nó rất được hoan nghênh, tôi cũng bắt đầu có chút mong đợi.” Tô Mạc khó thấy mà hơi cong cong khóe miệng. Bên kia mấy nữ sinh vừa vào cửa liền liên tiếp chăm chú nhìn hai người, rốt cuộc cố lấy dũng khí đi tới, trong đó một nữ sinh đeo kính tóc ngắn mỉm cười với hai người, sau đó đối với Lục Diễn thật cẩn thận hỏi, “Xin chào, xin hỏi anh là Lục Diễn sao?” Lục Diễn gật gật đầu, mỉm cười, biết đại khái là đụng phải fan, trong khoảng thời gian này, gặp mặt như vậy đã không phải là lần đầu, “Là tôi.” Nữ sinh ánh mắt rõ ràng sáng ngời, phía sau cô mấy nữ sinh khác cũng phối hợp mà phát ra vài tiếng ríu rít vui mừng, vừa hưng phấn lại kích động. Vẫn là nữ sinh kia đại diện cho những người khác mở miệng, “Chúng em đều thực thích phim của anh, xin hỏi có thể cho tụi em xin chữ ký?” “Đương nhiên.” Lục Diễn gật đầu. Mấy nữ sinh cao hứng phấn chấn mà đưa ra giấy bút đã chuẩn bị sẵn, Lục Diễn kí tên cho từng người, còn săn sóc mà hỏi xem có yêu cầu viết câu gì hay không, khiến cho mấy nữ sinh càng thêm hưng phấn. Ký xong xuôi, mấy người vẫn chưa rời đi, lần thứ hai thật cẩn thận mà đề xuất yêu cầu, “Xin hỏi, có thể cho tụi em chụp ảnh chung được không ạ?” Lục Diễn quay đầu lại nhìn Tô Mạc, Tô Mạc tỏ vẻ tùy ý rồi thoáng tránh ra một chút. Lục Diễn quay đầu lại, mỉm cười, “Đương nhiên, là vinh hạnh của tôi.” Bốn nữ sinh lần lượt cùng Lục Diễn chụp ảnh chung, cuối cùng còn nhờ Tô Mạc trợ giúp chụp một tấm cho cả năm người. Mấy nữ sinh rốt cuộc cảm thấy mỹ mãn, tỏ vẻ đã quấy rầy rồi, trước khi đi còn biểu lộ rất chờ mong cùng , nhất định sẽ đến rạp chiếu phim ủng hộ. Lục Diễn có qua có lại nói câu cám ơn, toàn bộ đều mỉm cười, không có một chút nào tỏ vẻ không kiên nhẫn. Thái độ cùng phong độ như vậy không chỉ làm cho mấy nữ sinh từ đối với hắn có chút yêu thích lập tức chuyển thành fan, mà còn trở thành fan trung thành vô tận. Vào đêm, diễn đàn giải trí BBS của đại học X xuất hiện một bài post mới, “Kích động! Có hình có chân tướng, Lục Diễn xuất hiện tại ‘Nhàn phẩm’, người bên ngoài so với màn ảnh càng đẹp trai hơn, thái độ siêu tốt siêu thân thiện siêu phong độ”, nội dung chính của bài post là một màn lúc nãy trong quán cà phê. Phần hồi đáp có người thán phục kinh ngạc, có người hâm mộ ghen tỵ, có kẻ trách cứ PS nhạt quá, có kẻ cầu tường thuật kỹ càng tỉ mỉ, có kẻ lại hỏi Lục Diễn là ai, rồi lại có người hảo tâm phổ cập kiến thức cho, chỉ trong thời gian ngắn ngủi liền có mấy trăm lượt phản hồi, kết quả là, Lục Diễn cơ hồ càn quét toàn bộ tình cảm của nữ sinh đại học X quan tâm giải trí. Hết thảy những chuyện này Lục Diễn tự nhiên không thể nào biết được, mà bây giờ hai người còn đang trong quán cà phê. Tô Mạc nhìn Lục Diễn, trong mắt lộ ra một chút ý cười, “Phim còn chưa công chiếu, đã thu hoạch vô số fan, không hổ là người tôi nhìn trúng.” Lục Diễn mỉm cười, giống như không nghe được đối phương một câu hai nghĩa, “Là công ty làm tốt tuyên truyền.” Lục Diễn lại nói, “Kỳ thật trong lòng tôi vẫn có chút nghi vấn, muốn mời Tô đổng lý giải một chút.” “Anh nói đi.” Ngón tay Lục Diễn nhẹ nhàng gõ gõ, “Tôi suy nghĩ, với một người mới không có bất luận bối cảnh cái gì mà nói, đãi ngộ của tôi tựa hồ quá tốt.” Tô Mạc lập tức hiểu được ý tứ của hắn, “Anh là muốn hỏi, trong đó có phải hay không có gợi ý của tôi?” Lục Diễn gật gật đầu. Tô Mạc không chính diện trả lời, ngược lại đầy hưng trí hỏi, “Như vậy, anh hy vọng đáp án là gì? Có hay là không có?” Lục Diễn cười cười, hắn cũng không trực tiếp trả lời, chỉ lẳng lặng mà nhìn anh, giống như không để ý đáp án là cái gì. Hoàn chương 16 ☆,