Vạn Giới Vĩnh Tiên
Chương 88 : Kiểm Kê Thu Hoạch
Trong giày Long Bối thượng nhân có hai thứ: nguyên khí thạch nhãn và trận pháp đao bút, tuy giày là Tôn Lập gạt Giang Sĩ Ngọc cởi hộ nhưng lúc sử dụng trận pháp đao bút thì gã vẫn thấy là là, cũng cười: Long Bối thượng nhân chắc có mục đích này? Gã biết rồi nhưng không khắc phục được vấn đề tâm lý.
Lúc lấy nguyên khí thạch ra cũng có cảm giác đó.
Nguyên khí thạch nhãn lớn cỡ hai nắm tay, vỏ lấm tấm, có mấy đường vân, trông không có gì nổi bật, không khác đá trong núi.
"Đấy là thạch bì, xử lý sạch rồi thì mới có thể sử dụng nguyên khí thạch nhãn. Dùng nguyên khí thạch nhãn mở động thiên không đơn giản, cần nhiều nguyên liệu phối hợp." Võ Diệu giải thích đạo.
Vỏ nguyên khí thạch nhãn rất bền, dùng pháp khí cũng không tổn hại được.
Theo truyền thuyết, nguyên khí thạch nhãn là sản vật khi thế giới sơ thành, thiên địa nguyên khí bùng nổ, không có thạch bì bao bao lấy thì nguyên khí kinh nhân ở trong đã tiết ra.
Mở một tiểu thế giới, thế giới nguyên khí là yếu tố căn bản.
Tôn Lập từng nghe Sùng Dần giảng về xử lý nguyên khí thạch nhãn, phương pháp hiện tại là dùng pháp bảo kiểu phi kiếm cắt thạch bì. Nhưng phương pháp đó quá trông vào may mắn, vì thạch bì không chỉ cứng mà có thể ngăn được thần thức, ngay cả cao giai tu sĩ cũng không biết sau thạch bì thì nguyên khí thạch nhãn to bao nhiêu, hình dạng gì.
Cắt xuống, mỏng thì không sao, dày mà mất một phần nguyên khí thạch thì quá lãng phí. Rời khỏi bản thể nguyên khí thạch nhãn, mảnh nhỏ sẽ hình thành nguyên khí thạch nhãn mới, cả hai bài xích nhau chứ không thể cùng sử dụng. Khối cắt ra quá nhỏ sẽ không thể hình thành động thiên thế giới, coi như triệt để lãng phí.
Kinh nghiệm xử lý nguyên khí thạch nhãn rất quan trọng, nhưng cuối cùng vẫn là trông vào vận khí.
Tôn Lập nhờ vả: "Võ tổ có phương pháp gì?"
Võ Diệu nói ngay: "Phương pháp thì nhiều... nhưng nguyên liệu không dễ chuẩn bị."
Y đưa cho Tôn Lập một danh sách, thoạt nhìn là gã nhức óc:
Tử vụ tùng hương mười cân, Bắc cực ngân băng thủy ba mươi cân, Địa tâm hỏa kim đàn năm mươi cân.
Theo “Thiên hạ kỳ vật chí”, Tử vụ tùng hương là tam phẩm trung, Bắc cực ngân băng thủy tam phẩm thượng, Địa tâm hỏa kim đàn tam phẩm trung.
Đừng nói nguyên liệu tam phẩm mà dù là tứ phẩm thì người ta thường dùng đơn vị đo là “tiền”, khách sộp hiếm có mới dùng "lạng" làm đơn vị. Võ Diệu ném ra danh sách lại dùng "cân" để đo!
Tôn Lập tuy còn hơn năm nghìn khối linh thạch, nhưng biết dù hơn nữa thì cũng không gom đủ nguyên liệu trong danh sách.
Võ Diệu mặc kệ, lại ném ra một danh sách: "Ba thứ này là nguyên liệu xử lý nguyên khí thạch nhãn, muốn dùng nguyên khí thạch nhãn mở động thiên thế giới thì chuẩn bị tiếp."
Nguyên liệu đập vào mắt đã khiến Tôn Lập giật mình: Thái ất tinh sa!
Nhị phẩm thượng nguyên liệu!
Cũng may số lượng khiến Tôn Lập thở phào, chỉ hai lạng.
Còn mấy nguyên liệu nữa, không nhị phẩm cũng tam phẩm, Tôn Lập thầm kêu khổ, định chùn lại, bỏ ra ngần ấy mở động thiên thế giới chỉ để trồng linh dược, đáng không?
Hiện giờ gã dùng chậu sứ của môn phái cũng được.
Võ Diệu nói tiếp: "Bất quá với đẳng cấp của ngươi dù gom đủ nguyên liệu cũng không thể mở được động thiên thế giới, nên không vội, cứ từ từ gom."
"À." Tôn Lập uể oải đồng ý, quyết định lùi việc này vô kỳ hạn.
La Hoàn chợt nói: "Động thiên thế giới lợi ích vô vàn, không chỉ đơn giản là trồng linh thảo, nuôi linh thú."
Tôn Lập hào hứng: "Hả? Còn lợi ích gì?"
"Động thiên thế giới cũng là bảo vật của ngươi, do ngươi điều khiển. Thiên địa linh khí trong đó thì ngươi có thể mượn."
Tôn Lập hưng phấn: "Tức là khi giao đấu, công lực không đủ thì có thể rút linh khí từ động thiên thế giới ra?"
"Đâu chỉ thế? Nếu ngươi đang phá quan, thiếu chút xíu công lực có thể trực tiếp mượn từ động thiên thế giới, sẽ dễ dàng phá được!"
"Động thiên thế giới là một tiểu thế giới, có khả năng vô hạn. Ngươi có thể dùng để ôn dưỡng pháp bảo, tức là không phải bản mệnh pháp bảo cũng có hiệu quả như ôn dưỡng tại thể nội, khác nào có thêm một thậm chí vài bản mệnh pháp bảo. Đương nhiên, để đạt hiệu quả đó thì động thiên thế giới phải có thủy linh tuyền, hỏa linh nhãn."
"Lợi ích không thể nói nhanh, nếu ngươi mở được động thiên thế giới, từ từ sẽ thấy."
Tôn Lập cả kinh: "Thật không ngờ động thiên thế giới có lợi đến thế."
"Tất nhiên, không thì vì cớ gì mặc kệ lớn hay nhỏ, cứ động thiên thế giới là được xếp hàng pháp bảo?"
Võ Diệu bồi thêm một câu: "Kỳ thực còn cách khác mở động thiên thế giới, chỉ cần ngươi đạt Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng, tìm được pháp bảo khí phôi để chứa thì ta và đồ ẻo lả chỉ dẫn, tất ngươi miễn cường có thể thành công."
Tôn Lập chấn động, gã cách Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng không xa, nhưng pháp bảo khí phôi thì hơi khó, đâu có dễ tìm thứ như thế?
Việc này không gấp, gã thu nguyên khí thạch nhãn lại, đợi đột phá đến Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng rồi tính.
Thu hoạch lớn nhất tại Cổ Lô sơn trung là những thứ trong cái gối của Long Bối thượng nhân.
Có vật đó, cả La Hoàn cũng mười phần thận trọng, bảo gã không nên để ai nhìn thấy.
Tôn Lập lấy hộp ngọc ra.
Năm mảnh ngọc bình thường, gã không thấy có gì bất phàm. Bèn hỏi: "La tổ, thật ra là thứ gì?"
Long Bối thượng nhân cất công giấu giếm, La Hoàn cũng trọng thị, Tôn Lập tuy không biết là gì nhưng khẳng định mười phần quý trọng.
La Hoàn trầm giọng: "Đấy là Bảo lục linh bài."
"Bảo lục linh bài?" Tôn Lập mơ hồ: "Là cái gì?"
La Hoàn giải thuyết kỹ: "Ngươi còn nhớ về linh phù bản tọa dã dạy?"
"Tất nhiên là nhớ."
"Linh phù thực tế nên gọi là phù lục chi đạo."
Tôn Lập gật đầu: "Đúng, theo cách phân chia của thư viện thì là phù lục."
"Phù lục chi đạo chi làm hai dòng lớn, thứ nhất là linh phù ta đã truyền thụ cho ngươi, thứ hai là bảo lục."
Tôn Lập không hiểu, tại thư viện gã chưa từng nghe nói đến "bảo lục".
"Bảo lục sử dụng tương tự linh phù nhưng nguyên lý thì khác. Linh phù nói tóm lại là dẫn động thiên địa linh khí để sử dụng, còn bảo lục là mượn sức thượng thần."
Tôn Lập cả kinh: "Thượng thần?"
La Hoàn khẳng định: "Không sai. Thượng thần đều có thần danh, ví như ai cũng biết tới Trung thiên tử vi bắc cực đại đế, Câu trần thượng công thiên hoàng đại đế… nhưng thượng thần cũng có tên thật. Bảo lục ghi lại tên đó, kích phát bảo lục là có thể mượn sức thượng thần."
Chân tướng về bảo lục như mở ra cho Tôn Lập cánh cửa đến một thế giới chưa từng biết tới, hóa ra thật sự có thiên đình, có thần vị, có thượng tiên!
La Hoàn và Võ Diệu biết việc này tác động lớn đến gã nên tạm thời trầm mặc, cho gã từ từ tiêu hóa.
Sau chừng một bữa cơm, óc Tôn Lập mới bớt lộn xộn, hỏi ra câu đầu tiên sau khi lãnh tĩnh lại: "Vì sao hiện tại tu chân giới không ai nhắc đến hay sử dụng bảo lục?"
La Hoàn đáp ngay: "Đơn giản lắm, vì họ không biết tên thật của thượng thần."
"Hả?" Tôn Lập bất ngờ. Bảo lục hiển nhiên từng truyền thừa tại thế giới này, không thì Long Bối thượng nhân không giấu giếm năm tấm bảo lục linh bài. Đã có truyền thừa tức là từng được sử dụng, sao lại không biết tên thượng thần?
La Hoàn ngần ngừ: "Thiên đình không như ngươi tưởng tượng... Thần vị chỉ có ngần ấy, ngươi thì càng lúc càng đông nhưng không thể vươn lên nên việc gì cũng có thể xảy ra, thần cũ chết đi, thần mới lên thay, có cả những người tư từ ngưng tụ thần cách... Có lẽ tu sĩ xưa kia của thế giới này biết tên thật vài cổ thần nhưng cổ thần đó chết rồi thì họ mới dùng tên trong bảo lục, kocbị thần phạt là may rồi, lấy đâu ra mượn được thần uy? Lâu dần pháp môn này thất truyền."
Tôn Lập nghe mà kinh hãi, gã không phải hạng ngu xuẩn, đã tu luyện bốn tháng, có những thứ đã hiểu rõ rồi.
La Hoàn nói nhẹ tênh nhưng có liên quan đến thiên đình thần chiến! Dù siêu cấp đại phái như Kim Phong Tế Vũ lâu mà dính vào việc này e cũng khó tránh bị hủy diệt.
Tôn Lập thậm chí đoán được bọn Dạ Ma Thiên là những người bị hại trong thần chiến?
Chỉ là gã không tiện hỏi.
La Hoàn không muốn nói đến vấn đề đó nên tiếp tục giảng giải bảo lục: "Bảo lục linh bài là bảo lục trống – để đạt hiệu quả thì không thể ơ hờ nên bảo lục linh bài đều do nguyên liệu cực kỳ trân quý chế thành. Đẳng cấp của ngươi không thể tu luyện bảo lục, cảnh giới không đủ để luyện chế bảo lục linh bài. Nhưng có rồi thì cứ thử..."
Truyện khác cùng thể loại
312 chương
990 chương
100 chương
2897 chương
109 chương
1205 chương
37 chương
160 chương
40 chương