Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 70 : Bạch Lộ Vân Sơn Thảo

Tôn Lập lấy làm lạ: "Có chuyện gì mà Ngọc thiết mẫu giảm giá nhiều thế?" "Nghe nói có người tìm được tiểu khoáng mạch, tung hết ra thị trường, giá tất nhiên giảm." Lưu Minh Kiến nói. Tôn Lập coi như không, mua được rẻ đương nhiên tốt nhất rồi. Trả tiền xong, gã mang nguyên liệu đi, hẹn với Lưu Minh Kiến sau hai tháng sẽ đưa Bạch lộ vân sơn thảo tới. Rời Côn Bằng thương hiệu, Tôn Lập lại gặp khó khăn: hạt Bạch lộ vân sơn thảo. Gã không thể để Lưu Minh Kiến chuẩn bị, hôm nay cầm hạt Bạch lộ vân sơn thảo đi, hai tháng sau đưa lại một nhánh ba trăm năm thì lẽ nào không khiến y hoảng sợ? Gã qua đêm ở sơn động ngoài Qua Lam phường thị, hôm sau lại hóa trang rồi quay vào Qua Lam phường thị. Qua Lam phường thị không có tiệm chuyên bán hạt linh dược – dù tìm khắp Đại Tùy e cũng không có. Bất quá Tôn Lập phát hiện có mấy nhà chuyên môn bán linh dược. Gã vào liền hai nhà không tìm được thứ mình cần, tận nhà cuối cùng mới có mấy hạt Bạch lộ vân sơn thảo. Gã giả như xem mấy nhánh dược thảo, rồi mặc cả như kiểu tiểu tu sĩ, được lão bản cho thêm mấy hạt linh dược về trồng. Cuối cùng cũng lấy được hạt Bạch lộ vân sơn thảo. ... Về đến Tố Bão sơn đã là ngày thứ ba. Tôn Lập lén lút về phòng, đóng cửa lại, thoáng nghĩ rồi lấy bàn chặn cửa, gã lo lắng Sùng Bá nóng tính chợt đá cửa xông vào hưng sư vấn tội. Sắp xếp xong, gã chế tác liền ba đạo Linh lộ phù, kích phát một lấy Lôi thủy cam lâm. Đoạn mở trữ vật giới chỉ, lấy Mặc long thảo và Tử kim chi thảo ra tưới, vẫn còn một phần ba. Lấy ra chậu sứ thứ ba, theo lời La Hoàn dặn mà bố trí lại trận pháp, cho vào hai khối linh thạch rồi trồng một hạt Bạch lộ vân sơn thảo, tưới nốt phần Lôi thủy cam lâm còn lại. Mặc long thảo và Tử kim chi thảo mọc nhanh, cao hơn trước một phần tư, Tôn Lập cũng thấy vui, chỉ là hai loại linh dược này thì Thất tử thủ ô và Bạch lộ vân sơn thảo không so được, dù có La Hoàn chỉ dẫn, không thể ngày một ngày hai mà chín. Gã còn một ít linh dược, còn ba chậu sứ không nên chọn ra ba hạt của Bạch tu hồng sâm, Kim tuyến hồng hoa và Hỏa thổ hoàng tinh đem trồng. Ba loại linh dược này tương tự Bạch lộ vân sơn thảo, cao cấp hơn Thất tử thủ ô một chút. Không cần thay đổi trận pháp trong chậu sứ, ột viên linh thạch vào là được. Tôn Lập trồng xong, sử dụng một tấm Linh lộ phù, Lôi thủy cam lâm chia ba tưới đều. Tuy gã hiện là nhà giàu xổi nhưng giá trị của linh dược không chỉ để bán mà khi cần có thể đem đổi lấy vật khác. Thu sáu chậu sứ vào trữ vật không gian, Tôn Lập chuẩn bị chế khí lần đầu. Nguyên liệu đã chuẩn bị đủ, gã định bắt đầu thì tiếng gõ cửa vang lên, giọng Giang Sĩ Ngọc vang bên ngoài: "Tôn Lập, về chưa?" Tôn Lập đành mở cửa, thấy ngay Giang Sĩ Ngọc đang nhăn nhó. Giang Sĩ Ngọc thấy vẻ mặt gã thì xua tay: "Đừng nhìn ta như thế, ngươi không lên lớp, Sùng Dần giảng tập khóc mất..." Tôn Lập bật cười, thoáng nghĩ rồi khép cửa lại, lên thư viện. Cả hai đi cùng, Tôn Lập nhìn Giang Sĩ Ngọc, cảm thán: "Tiến cảnh nhanh thật..." Giang Sĩ Ngọc cũng cười, đệ tử nhóm chữ Ất đích đi qua, thấy Giang Sĩ Ngọc thì cúi người nhường đường: "Mời Giang sư huynh." Tôn Lập hơi bất ngờ, đệ tử nhóm chữ Ất mắt cao quá trán, sao lại nhường đường cho hai đệ tử nhóm chữ Đinh? Gã nhìn Giang Sĩ Ngọc, sắc mặt y như thường, tựa hồ đã quen. Tựa hồ nhận ra ánh mắt gã, Giang Sĩ Ngọc nhạt giọng: "Hôm trước ta đột phá đến Phàm nhân cảnh đệ tam trọng, kết quả mọt kẻ Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng của nhóm chữ Ất đến bắt nạt ta." Tôn Lập ha hả: "Tiểu tử đó xui xẻo thật." Giang Sĩ Ngọc lắc đầu, mặt đỏ lên phẫn nộ: "Hôm đó tan lớp, tiểu tử đó đi tiểu, cố ý vào đầu ta!" Tôn Lập nổi giận: "Ngươi không đánh chết tên khốn đó?!" Giang Sĩ Ngọc đến giờ còn phẫn nộ, dù ai bị làm nhục như vậy, rất lâu sau vẫn sẽ để tâm. "Ta đâu phải người nông cạn, đắc chí ngông cuồng nhưng y làm nhục ta như vậy thì sao nhìn nổi?" Gã nói tiếp: "Ta nhét đầu y vào thùng phân." Tôn Lập cười ha hả: "Đã quá!" Giang Sĩ Ngọc cười khổ: "Sau đó... Kết quả ngươi thấy rồi." Tôn Lập cảm thán, tốc độ tu hành của gã đã nhanh, không ngờ Giang Sĩ Ngọc còn nhanh hơn! Gã lắc đầu, nhìn Giang Sĩ Ngọc: "Một tháng mà ngươi đã Phàm nhân cảnh đệ tam trọng, đúng là yêu nghiệt..." Giang Sĩ Ngọc hơi biến sắc, Tôn Lập biết mình lỡ lời, định giải thích thì Giang Sĩ Ngọc lại cười khổ: "Chúng ta còn phải khách khí hả? Không sao. Nếu không có ngươi, hôm đó mà ta bị đái vào đầu chắc cũng phải nhịn, không thì sẽ bị đánh nhừ tử. Là ngươi cho ta sức mạnh để sống ở Tố Bão sơn đỉnh thiên lập địa như một nam nhân, ân tình này cả đời ta không trả được..." Tôn Lập khẽ thở dài: "Ngươi cũng đã nói chúng ta không cần khách khí." "Tôn sư huynh về rồi!" Tiếng hô vang lên, Tô Tiểu Mai hưng phấn nhảy chân sáo tới. Tôn Lập thấy sắc mặt Tô Tiểu Mai vẫn nhợt nhạt, dưới da có màu xanh tím, huyết quản thoáng hiện, bất giác thở dài, biết lần trước cưỡng ép qua ải nên ám thương còn chưa lành. Chỉ e không lâu nữa tiểu nữ hài ngây thơ này sẽ ngọc nát hương tan. Tôn Lập rặn cười: "Mới về, cô nương ra sao rồi, tu hành thế nào?" Tô Tiểu Mai xìu xuống: "Vẫn thế, cách Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng rất xa, không biết kiếp này có thể đột phá đệ nhị trọng không." Tôn Lập gật đầu: "Được, nhất định được! Mỗ đảm bảo!" Tô Tiểu Mai được gã an ủi thì cười: "Được, người ta sẽ cố gắng!" Vung tay lên như ngày mai là đột phá. Giang Sĩ Ngọc kinh ngạc nhìn, Tôn Lập mỉm cười gật đầu. Giang Sĩ Ngọc cảm động, mím môi nhìn Tô Tiểu Mai, quyết định không nói ra. Hôm nay là giờ của Sùng Dần, thấy Tôn Lập xuất hiện tại giáo thất thì y cười tươi hơn mấy phần. Buổi học rất dễ chịu, Sùng Dần giảng xong là vui vẻ lùi bước, Giang Sĩ Ngọc ghét sát Tôn Lập cười tà ác: "Sao ngươi đến là Sùng Dần giảng tập như hồi xuân, ngươi và lão nam nhân này có gì hả?" Tôn Lập dở khóc dở cười: "Đừng nói lung tung, Sùng Dần giảng tập có chỗ gửi gắm rồi." Trong óc Tôn Lập hiện lên một nhân ảnh: Sùng Bá. Gã cũng cười tà ác. Dù Tôn Lập hay Giang Sĩ Ngọc, đột phá Phàm nhân cảnh đệ tam trọng là rũ được tâm kết lớn nhất, tính cách lại từ từ hoạt bát trở lại. Cả hai gọi Tô Tiểu Mai, cùng rời giáo thất. Tôn Lập và Giang Sĩ Ngọc cao lớn, Tô Tiểu Mai nhỏ thó, dọc đường Tô Tiểu Mai như con chim sẻ tung tăng líu lo. Có hai cao thủ Phàm nhân cảnh đệ tam trọng Tôn Lập và Giang Sĩ Ngọc bảo vệ, không kẻ ngu ngốc nào dám làm phiền Tô Tiểu Mai nữa. Các đệ tử đều đi đường này đến Vọng Sơn biệt viện. Sắp đến Vọng Sơn biệt viện, dòng ngươi như nước sống vấp đá, rẽ làm đôi. Bọn Tôn Lập lấy làm lạ, đến gần thì người ôm vai đứng đó, khí tức như thượng cổ hung thú. Sùng Bá. Bọn Tôn Lập hiểu ngay, Giang Sĩ Ngọc thấy Sùng Bá nhìn Tôn Lập với vẻ "không tốt lành gì" thì bỏ lại y: "Ta và Tiểu Mai có việc đi trước." Tôn Lập bĩu môi, bước lên hành lễ: "Giáo tập!" Sùng Bá gật đầu, đệ tử chung quanh đi hết thì y lỏng người đến gần Tôn Lập, hỏi với giọng mong chờ: "Pháp khí của ngươi luyện chế xong chưa?" Từ khi vô tình phát hiện Tôn Lập có Tử cực thiên hỏa, Sùng Bá lúc nào cũng ngứa ngáy trong lòng. Y nhờ cơ duyên xảo hợp, may mắn thấy Tử cực thiên hỏa, vì thế biết pháp khí luyện chế bằng thàn hỏa này phẩm chất cực cao. Y coi Tôn Lập là người cùng phe, lại không ưa "thiên tài"như Điền Anh Đông và Tần Thiên Trảm nên mong người cùng phe giẫm đạp "thiên tài". Giờ là cơ hội đó, y chỉ mong nhanh nhanh lên, chỉ muốn đẩy Tôn Lập tới... Tôn Lập cười khổ: "Còn chưa... đệ tử ra ngoài gom nguyên liệu." Sùng Bá cuống lên: "Ngươi thiếu gì cứ nói với ta, cần gì bỏ gần cầu xa?" Tôn Lập sờ đầu, nghĩ cũng đúng. Sùng Bá lắc đầu ảo não: "Được rồi, về đi." Giáo tập nóng tính đành đi, Tôn Lập cảm nhận rõ bước chân y nặng hơn mấy phần, hiển nhiên không vui vẻ, cơn giận được nén xuống, không biết ai sẽ xui xẻo.