Vạn Giới Vĩnh Tiên
Chương 59 : Khổ Chiến Với Thụ Yêu
Tôn Lập thầm kêu không ổn, lá như liễu diệp đao đó, mỗi gốc Hư ly thần mộc ít nhất cũng mười vạn, mấy chục gỗ thì là mấy trăm vạn lá!
Mép lá sắc lẹm, ánh lên màu đỏ đậm – sức mạnh của huyết nguyệt ác linh!
"Xoạt..."
Vô số lá cây dày đặc bắn tới, chỉ khi đối diện mới thấy đáng sợ thế nào, trước mắt rặt một màu xanh, như đứng trước hàm răng của mặc xà khiến người ta không thể kháng cự.
Từ Doanh Hầu cũng bị giật mình, vội lùi vào ẩn trong chín mươi chín lá phan, tất cả bố thành một trận pháp phòng ngự, quang mang dày như mai rùa.
Mấy trăm vạn là cuốn lại, sát lục phong bạo khiến linh quang không ngừng giảm đi, cả Từ Doanh Hầu cũng không rõ chống nổi hay không!
Lục Khiêm Vĩnh quay về chiến thuyền, phát ra ba cái vòng, bao lấy chiến thuyền.
Dù Từ Doanh Hầu hay Lục Khiêm Vĩnh lúc này đều không thể lo cho Tôn Lập.
Cả hai đều đau xót, Tôn Lập e khó thoát kiếp nạn, một tu sĩ tiền đồ rỡ ràng chết ở đây, cả hai đều khó chịu.
Nhưng sinh tử quan đầu, thân mình còn không giữ được nữa là.
Lá cây nhắm chuẩn rồi là Tôn Lập tự biết không xong, lấy ra pháp bảo phòng ngự duy nhất - đại đỉnh.
Trùm lên bản thân gã.
Tuy trông khó coi nhưng còn hơn mất mạng.
Mới vào đại đỉnh là gã nghe thấy tiếng đinh đang không ngớt, vô số phiến lá không phân trước sau va vào.
Tôn Lập lần này thảm rồi, tiếng đinh đang không ngớt, càng lúc càng lớn, lại không gián đoạn, gã không thể làm được gì.
Cơn bão lá cuồng bạo kéo dài suốt nửa canh giờ mới từ từ thu lại, mỗi phiến lá đều quay về cây, khi rừng lại yên tĩnh.
Từ Doanh Hầu và Lục Khiêm Vĩnh đều chật vật, linh quang phòng ngự của Từ Doanh Hầu còn mỏng dính, Lục Khiêm Vĩnh vốn bị thương, ba cái vòng đều tan nát, chiếc ngoài cũng thậm chí không thể sửa lại.
Tổn thất thảm trọng, hai người nhìn thấy đại đỉnh, lấy làm lạ: ở đâu ra?
Đại đỉnh lật lại, Tôn Lập chui ra.
Tôn Lập tạm thời không nghe rõ, day day tai.
Từ Doanh Hầu và Lục Khiêm Vĩnh tròn mắt: gã đã qua được! Lưỡng vị chân nhân lão tổ dốc hết sức mới chống nổi, mà gã chỉ là Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng lại yên lành!
Cả hai chăm chú nhìn đại đỉnh, bảo bối tốt đấy, ngần đấy lá cây giáng vào mà đại đỉnh không có dấu tích gì.
Cả hai suy tính rồi lắc đầu. Không tính vị "gia tổ" cao thâm mạc trắc mà chỉ nguyên việc gã trợ giúp dọc đường, họ không thể sát nhân đoạt bảo.
Dù đại đỉnh có vẻ cực kỳ trân quý, nhưng họ không phải ma tu, làm thế cả đời sẽ bị tâm ma vấn vít, khó lòng tiến bộ.
Tôn Lập thấy hai người há hốc miệng nhìn mình thì gầm lên: "Mau động thủ đột vây, ngẩn ra làm gì!"
Hư ly thần mộc phía trước hiển nhiên mệt mỏi, giờ là thời cơ đột vây, Tôn Lập kêu thế, cả hai hiểu ra, dốc hết thủ đoạn khiến Hư ly thần mộc chặn đường phải lùi lại.
Trận chiến rất gian khổ, Tôn Lập để giữ mạng thì "không ngại gian khổ", "không cần hình tượng" mà cõng đại đỉnh trên lưng, trông xa như mai rùa.
Hai lão nhân cũng không thể cười gã, vì Hư ly thần mộc vô cùng vô tận, chuẩn bị một lúc lại là bão lá cây, sau mấy lần thì họ cũng xơ xác, búi tóc của Lục Khiêm Vĩnh cũng tan, mái tóc bạc xõa ra, trên mình còn dính máu, y cũng không nhớ rõ mình đã thê thảm thế này bao giờ chưa.
Từ Doanh Hầu không khá hơn, y phục tan nát, đầu tóc đẫm mồ hôi, thở hồng hộc như trâu.
"Sang bên kia!"
Tôn Lập chỉ.
Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu ngẩn người, rồi làm theo chỉ dẫn.
Nếu đồn ra ngoài rằng lưỡng vị chân nhân lão tổ nghe một tu sĩ Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng chỉ huy, cảá tu chân giới không ai tin. Nhưng là sự thực.
Dọc đường, Tôn Lập không ngừng biểu hiện kinh nhân, hai lão nhân dều thấy quanh mình là Hư ly thần mộc thụ yêu, không rõ nơi nào mới xông ra được. Tôn Lập lên tiếng là họ làm theo.
Thật ra trừ tín nhiệm Tôn Lập thì hai người đã loạn lên nên mới nghe theo gã.
"Họ kiên trì chút nữa, cách thụ vương không xa đâu." La Hoàn nói.
Tôn Lập cầm lợi trảo phù khí, thường xuất thủ. Cùng hoạn nạn, không ai được nhàn hạ.
Cành lá thụ yêu như trường mâu đại thương, lá như lợi nhận, tuy tuyệt đại bộ phận hỏa lực dồn vào hai lão nhân nhưng chỉ một chút bắn sang, Tôn Lập cũng dốc toàn lực mới có thể ứng phó.
May mà Tôn Lập phát hiện, địa tâm hỏa mạch tựa hồ khiến Hư ly thần mộc thụ yêu mười phần e dè, đại đỉnh, lợi trảo phù khí đều dính địa tâm hỏa mạch nên có sức sát thương cực mạnh với thụ yêu.
Nhờ ưu thế đó, Tôn Lập mới kiên trì được.
Dù vậy gã cũng thương tích đầy mình.
Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu chưa từng thấy Hư ly thần mộc thì nói gì tìm ra nhược điểm. Nhưng Hư ly thần mộc tại thời đại của La Hoàn và Võ Diệu thì khá thông dụng.
La Hoàn suy đoán dù bị huyết nguyệt ác linh ô nhiễm nhưng một số đặc tính cơ bản của Hư ly thần mộc vẫn giữ được.
Mỗi vạt rừng Hư ly thần mộc đều có thụ vương.
Hạ được thụ vương là hàng phục được cả khu rừng.
Hư ly thần mộc thụ vương liên tục đổi vị trí, Tôn Lập được La Hoàn chỉ dẫn theo sát, hướng dẫn Từ Doanh Hầu và Lục Khiêm Vĩnh đánh tới.
Mấy lần họ đuổi theo thụ vương khiến, thụ yêu tựa hồ hiểu ra, càng vây chặt ba người điên cuồng hơn.
Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu nhanh chóng nhận ra, biết nơi đang tới là chỗ thụ yêu tuyệt đối không muốn thì họ càng nỗ lực.
"Đến lúc rồi, không xuất thủ thì chúng ta không thoát được!"
Trận chiến này đã gần hai canh giờ, thời gian lối ra mở ra không còn nhiều.
Lục Khiêm Vĩnh gầm vang quả quyết, trên đỉnh chiến hạm, từng ngăn mở ra, lộ rõ pháp bảo kỳ dị hình cá.
"Thái thượng ngư long biến!" Lục Khiêm Vĩnh quát, ngăn kéo vuông rực linh quang, kim thuộc lý ngư bắn ra, sinh động như thật, tụ thành đàn trên chiến hạm.
Đan cá bay múa, không khí thành nước của chúng, vẫy đuôi là biến thành các hình dạng, sau cùng hình thành hình thái cực đồ cực lớn, va vào thụ yêu.
"Ầm, ầm, ầm..."
Tiếng nổ không ngớt, chỉ cần bị thái cực đồ dính vào thì vật gì cũng nổ.
Dù chiêu thuật pháp của Lục Khiêm Vĩnh chưa đạt mức "lý ngư hóa long" nhưng uy lực cũng phi thường.
Cuối cùng cũng mở được một thông đạo.
Phía sau đám thụ yêu là một nhánh Hư ly thần mộc thấp hơn, màu xnah biếc.
Chỉ là trong thể nội thụ vương đang chảy ám hồng sắc huyết linh chi lực, thậm chí thân cây cũng xuất hiện đôi con ngươi máu quỷ dị!
"Phụt!"
Có phát động đòn mạnh nhất, Lục Khiêm Vĩnh lại hộc máu, chòm râu đỏ lên.
"Lão Từ, trông vào ngươi!"
Từ Doanh Hầu ngưng trọng nhìn thụ vương, cự bút vung lên!
Trong chín mươi mươi chín lá phan, một lá bay ra, nát vụn trong kim quang, tổ thành một thanh cự đao, hứng kim quang của chín tám lá còn lại, đâm vào thụ vương!
"Oành..."
Quang mang bốc lên trời, mặt đất rung rinh, thụ yêu thi nhau đổ xuống...
Đòn này nổ tan thụ vương, Từ Doanh Hầu và Lục Khiêm Vĩnh đều mất nhiều khí huyết, sắc mặt nhợt nhạt. Thụ yêu chạy tứ tán, không được bao xa thì co rút dưới nền đất.
Trong thân thể thụ vương có một viên đạm thanh sắc tinh thạch, tinh thạch có ám hồng sắc huyết linh chi lực, chìm xuống đất.
Từ Doanh Hầu cầm lấy tinh thạch hoan hỉ: "Chắc là thụ vương hồn tinh, hay quá!"
Cả hai đã thấy sức mạnh của khu rừng, thụ vương ngưng kết hồn tinh thì quý giá hơn yêu nhiều. Cực kỳ hiếm có.
Lục Khiêm Vĩnh quét mắt, không còn thứ gì có giá trị nữa, bảo Tôn Lập: "Đi thôi, không thì không kịp."
Tôn Lập nhặt một “cành” lên, nhét cùng đại đỉnh vào trữ vật giới chỉ: "Để làm kỷ niệm."
Thụ vương bị nổ tung, cành lá rải rác, Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu không cả nghĩ, cả ba cùng lao nhanh.
Thụ vương hồn tinh đích xác trân quý, nhưng bị huyết nguyệt ác linh xâm nhiễm rồi thì khác. Huyết nguyệt ác linh thực tế đã lấy hết tinh tủy của thụ vương hồn tinh, hiện tại chỉ còn cái vỏ.
La Hoàn đã nói rõ, nên Tôn Lập không tranh với hai lão nhân.
...
Vẫn là hoang nguyên đó, không gian dao động kịch liệt, không gian thông đạo mở ra, hất ba người khỏi.
Cả ba đáp xuống đất, về lại thế giới cũ, thần sắc đượm niềm vui sống sót.
Vốn là một chuyến đi lấy không có gì nguy hiểm, không ngờ lưỡng vị chân nhân lão tổ suýt mất mạng, cả hai nhìn "Dạ Ma Thiên", thầm cảm thán nếu không có gã, có lẽ họ không quay về nổi.
Không gian thông đạo từ từ khép lại, chuyến đi Lạc Sơn tiểu cảnh khép lại.
Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu đều nội thương nhưng không đáng ngại. Lục Khiêm Vĩnh lấy từ trữ vật giới chỉ ra sáu nghìn linh thạch giao cho Tôn Lập: "Dạ Ma Thiên tiểu hữu, đấy là thù lao cho bốn hộp ngọc."
Tôn Lập vốn còn một nghìn bảy trăm năm mốt linh thạch, cộng thêm sáu nghìn này thì trữ vật giới chỉ đã thành trên bảy nghìn!
Tài sản tăng vọt!
Từ Doanh Hầu lấy ra một hộp ngọc dài: "Tiểu hữu, đây là một cặp Xích ngân hỏa thạch."
Truyện khác cùng thể loại
1550 chương
87 chương
229 chương
1054 chương