Vạn Giới Vĩnh Tiên
Chương 53 : Giàu Lên
Mấy ngày trôi qua, viên tinh mang băng châu sau cùng của Tôn Lập tiêu hao hết, còn cách Phàm nhân cảnh đệ tam trọng gang tấc, phảng phất như ngưỡng cửa.
Nhưng làm cách nào để vượt được thì gã chưa đủ lòng tin, hoặc là phải chuẩn bị kỹ như lúc đột phá Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng.
Linh dược và tinh mang băng châu đều không còn, duy nhất còn lại viên song tinh băng châu, Tôn Lập cho là trợ lực của gã quá đơn bạc. Mặc long thảo tuy lớn nhanh nhưng chưa đến lúc kết quả.
Võ Diệu thiết kế một trận pháp cho lần qua ải này, nhưng cần linh thạch.
Tôn Lập lại chuẩn bị xuất sơn đến Qua Lam phường thị, lấy năm mươi linh thạch từ Lưu Minh Kiến.
Gã đến Huyền Vũ đại điện lĩnh xuất sơn ngọc bài, lại như lần trước, vòng tới Qua Lam phường thị.
...
Lưu Minh Kiến gần đây sinh ý khởi sắc, mua bán toàn món lớn, không cạnh tranh với các thương hộ khác nhiều nên dần nổi danh tại Qua Lam phường thị.
Chỉ là y cứ thấp thỏm, vị đó lẽ nào không cần cả năm chục khối linh thạch? Sao hơn một tháng mà chưa đến lấy?
Việc này liên quan đến chuyện y có thể mở được thị trường Kim Phong Tế Vũ lâu hay không!
Lưu Minh Kiến hiện tại khởi sắc, nhưng y biết không có khách cố định thì không thể hưng vượng lâu dài.
Kim Phong Tế Vũ lâu là vị khách lớn nhất Đại Tùy.
Tiểu hỏa kế không hiểu vì sao sinh ý càng lúc càng tốt mà lão bản càng lúc càng nhăn nhó.
Lúc thấy Tôn Lập ăn vận như cũ xuất hiện ở cửa Côn Bằng thương hiệu, Lưu Minh Kiến suýt khóc, tổ tông đã tới!
"Sư huynh đến rồi, mau lên, mời vào trong!"
Lưu Minh Kiến bỏ mấy vị khách mà y đang chào hàng, vội vàng nghênh tiếp Tôn Lập. Mấy vị khách nhân bất mãn: "Này, lão bản, thứ bọn mỗ mua giá trị ba mươi khối linh thạch đấy!"
Lưu Minh Kiến xua tay: "Chư vị, xin lỗi vì có khách quý, chư vị mua gì giảm giá còn tám phần."
Đoạn dẫn Tôn Lập vào trong.
Những người đó tuy bất mãn, nhưng được lợi nên không nói gì.
Lưu Minh Kiến đích thân rót trà: "Đây là Vân phong bạch vũ tốt nhất của Đại Tùy, là cống phẩm cho thiên tử, mỗi năm chỉ có sáu cân..." Y định ca ngợi "Vân phong bạch vũ" thì Tôn Lập không hề do dự cầm lên nốc cạn.
Lưu đại chưởng quỹ không tài nào nói tiếp.
Tôn Lập lấy giấy nợ ra: "Lão bản, mỗ đến lấy nợ."
Lưu Minh Kiến ngày nào cũng mang theo năm mươi linh thạch. Y vội lấy ra giao cho Tôn Lập, cười bảo: "Kỳ thực mỗ vẫn đợi sư huynh đến, nợ năm mươi linh thạch thật đứng ngồi không yên."
Y thấy Tôn Lập không vội đi thì hơi yên tâm, hỏi: "Không biết sư huynh còn việc gì cần Lưu mỗ giúp chăng?"
Tôn Lập lấy ra một danh sách: "Lão bản xem giúp xem là bao nhiêu tiền."
Danh sách này toàn thứ để bố trận. Tôn Lập có song tinh băng châu, lần qua ải này không cần linh dược.
Lưu Minh Kiến liếc qua, tính toán ngay.
Lần trước Tôn Lập mua đồ, Lưu Minh Kiến đã lưu tâm xem lại, đều là để bố trận. Lần này vẫn thế, liên tưởng đến hộp ngọc, Lưu Minh Kiến không hề do dự dán lên trán Tôn Lập tấm biển "Trận pháp đại gia".
"Không vấn đề gì, mỗ sẽ chuẩn bị ngay. Sư huynh đợi một chút."
Tôn Lập cản lại: "Chậm đã, lão bản, cần bao nhiêu linh thạch?"
Lưu Minh Kiến có hai lựa chọn: cho không Tôn Lập hoặc theo giá thật?
Nếu gặp người tham lam, cho không là tốt nhất vì Lưu Minh Kiến cần hộp ngọc của gã.
Tôn Lập lại không phải hạng người đó, cho không thì e gã đi ngay.
Y do dự một chốc: "Mỗ bán cho sư huynh giá gốc, cộng lại một trăm chín mươi linh thạch."
Tôn Lập thầm thở dài.
Đột phá Phàm nhân cảnh đệ nhị trọng, chỉ nguyên liệu đã tốn một trăm hai mươi khối linh thạch, trận pháp xung kích đệ tam trọng đáng giá này, Tôn Lập cũng đã chuẩn bị tâm lý.
Gã vốn còn ba mươi mốt khối linh thạch, mới thu về năm mươi khối nữa, vẫn chưa đủ số lẻ.
Tôn Lập còn không ít đồ tốt nhưng không đành bán.
Hai mươi viên Bách minh đơn và “Đại hỗn nguyên hợp thiên mệnh kiếp thần công” thì gã không tiếc nhưng nếu có người truy xét thì sẽ đổ lên đầu gã.
Chợt gã động linh cơ.
"Lão bản, xem thử thứ này."
Tôn Lập lấy ra một viên băng châu.
Lưu Minh Kiến nhíu mày, y vốn nhận ra vị "trận pháp đại gia" này hơi khó khăn, nếu không đủ linh thạch mà cần gấp nguyên liệu thì gã sẽ nhắc đến hộp ngọc, không ngờ còn thứ này.
"Thứ này..."
Lưu Minh Kiến nhìn, thần sắc nhẹ đi: "Nhất cấp Âm thủy ngưng châu, một viên ba khối linh thạch."
Ba và một trăm chín mươi cách xa nhau, Lưu Minh Kiến tưởng mình còn cơ hội thì Tôn Lập lấy ra một nắm.
Một nắm nữa.
Rồi lại một nắm.
Tiếp đó là năm thứ tư, thứ năm...
Trên bàn có cả đống, Lưu Minh Kiến tròn mắt, nhất cấp Âm thủy ngưng châu tuy không trân quý, nhưng lấy ra thế thì Lưu Minh Kiến lần đầu tiên thấy.
Tôn Lập đếm: "Lão bản, tổng cộng sáu trăm hai mươi viên..."
Lưu Minh Kiến nuốt nước bọt, liếc Tôn Lập, nhớ lại hai lần giao tiếp với "trận pháp đại gia" này, sau cùng đi đến kết luận: gã... là kỳ hoa!
"Sư huynh đợi chút..."
Lưu Minh Kiến mất mát đi ra, Tôn Lập thầm cười vang: "Ha ha ha, lịch sử lại chứng minh, nhãn quang kiếm tiền của hai vị quá tệ!"
La Hoàn và Võ Diệu không biết nói gì, tìm cách khỏa lấp cho qua.
Dạ Ma Thiên chưa từng nói gì cũng có dao động tinh thần kiểu cười cợt.
...
Lưu Minh Kiến giờ đã khác, một tuần trà sau quay lại, đặt trữ vật giới chỉ xuống: "Sư huynh, trong này là nguyên liệu sư huynh cần, cả linh thạch cho nhất cấp Âm thủy ngưng châu, khấu trừ mọi thứ còn một nghìn sáu trăm bảy mươi khối."
Tôn Lập đón lấy xem, từng một trăm linh thạch được xếp gọn trong hộp, tổng cộng mười sáu hộp, ngoài ra còn bảy mươi linh thạch lẻ.
Gã nhìn nguyên liệu, không có vấn đề gì.
"Đa tạ lão bản, xong rồi, cáo từ..."
"Sư huynh chậm đã." Lưu Minh Kiến đời nào chịu để gã đi? Thiên thu bá nghiệp về thương nghiệp đế quốc phụ thuộc vào đóa kỳ hoa này.
"Còn việc gì chăng?"
Lưu Minh Kiến nghiến răng, quyết định nói thật. Không phải y không định giở thủ đoạn, nhưng vị kỳ hoa này khiến y không lần ra, vạn nhất khéo quá hóa vụng thì cơ hội sẽ mất hẳn.
"Sư huynh còn nhớ hộp ngọc đựng Thất tử thủ ô lần trước?"
Tôn Lập gật đầu: "Sao hả?"
Lưu Minh Kiến cười cao thâm mạc trắc: "Sư huynh hà tất biết rồi còn hỏi?"
Tôn Lập vỗ trán: hộp ngọc có trận pháp giữ cho linh dược không tan linh khí.
Trận pháp này là gã quên mất, Võ Diệu cũng không thấy có gì ghê gớm, nên không nhắc. Nhưng Lưu Minh Kiến nhắc đến thì Tôn Lập hiểu ra: trận pháp này có giá trị phi thường với tu chân giới!
Y nhìn Lưu Minh Kiến, thò tay vào tay áo nắm Hỏa khôi lợi trảo phù khí.
"Không biết lão bản nhắc đến làm gì?"
Lưu Minh Kiến hiểu ý Tôn Lập nên giải thích: "Sư huynh đừng hiểu lầm, Lưu mỗ muốn cùng sư huynh hợp tác, chỉ không biết hộp ngọc này, sư huynh còn chế tác được không? Nếu được mỗ sẽ mua với giá cao."
Tôn Lập thản nhiên: "Giá cao? Bao nhiêu tiền?"
Lưu Minh Kiến thò một ngón tay, Tôn Lập nghi hoặc: "Một trăm linh thạch?"
"Một nghìn linh thạch!"
Tay Tôn Lập run lên, suýt cắm vào lòng tay mình.
La Hoàn sau cùng mới tìm được cơ hội phản kích: "Nhìn ngươi kìa, một nghìn linh thạch đã thế này..."
Võ Diệu tỏ vẻ bao dung: "Oa nhi khổ mệnh, một nghìn linh thạch đã hạnh phúc như thế, yên tâm, sau này theo lão tử thì đảm bảo ngươi tung hoành tại tu chân giới..."
Tôn Lập nháy mắt: "Võ tổ, mỗ muốn nhắc đến nhất cấp Âm thủy ngưng châu..."
"Tiểu tử khốn kiếp cút mau!"
"Ha ha ha!"
Lưu Minh Kiến nhìn Tôn Lập với vẻ mong chờ: "Sư huynh thấy thế nào?"
Lưu Minh Kiến làm trung gian cũng kiếm được năm trăm linh thạch, nhưng đầu tư rất lớn, cũng coi là giao dịch công bằng.
Tôn Lập định đồng ý, ngọc phù trên eo Lưu Minh Kiến sáng lên linh quang.
Lưu Minh Kiến nhíu mày, thông tấn ngọc phù trên eo có giá trị không thấp, lúc truyền tin tiêu hao linh thạch rất lớn, không phải việc khẩn cấp tuyệt đối không dùng.
Y vội xon lỗi Tôn Lập: "Sư huynh cứ cân nhắc, tại hạ đi rồi quay lại ngay!"
Lưu Minh Kiến đi ra không lâu, quay lại với sắc mặt cổ quái.
Tôn Lập gật đầu: "Được, mối làm ăn mỗ đồng ý, nhanh nhất bảy ngày, chậm là mười ngay, mỗ sẽ đưa hộp ngọc mới tới."
Kỳ thứ ba trong nhập môn thất khảo còn năm ngày, Tôn Lập định vùi đầu tu luyện, việc này đợi thi xong mới tính, dù gì chế tác hộp ngọc không khó, cùng lắm một ngày là xong.
Lưu Minh Kiến xua tay: "Sư huynh, mỗ vừa được truyền âm, có liên quan đến sư huynh. Có người định thuê sư huynh giúp, vừa hay sư huynh ở đây, mỗ nói luôn, đối phương lai lịch phi phàm, điều kiện đưa ra cực kỳ hậu hĩnh, chỉ cần sư huynh theo họ đến một nơi, chế tác hộp ngọc."
Lưu Minh Kiến kỳ thực cũng hoài nghi, không biết gã cóp hải người chế tác hộp ngọc, trận pháp đại gia giải được câu đố mấy vạn năm của tu chân giới thì tất là lão tổ mấy trăm tuổi, gã tuy giả trang rồi nhưng không giống độ tuổi đó.
Truyện khác cùng thể loại
312 chương
990 chương
100 chương
2897 chương
109 chương
1205 chương
37 chương
160 chương
40 chương