Vạn Giới Vĩnh Tiên
Chương 297 : Tham Lang Cự Điểu
Chiêu Vân quận chúa xuất thân hoàng thất, lại là một trong tứ đại đương đầu của Thiên Sư các, trên mình bảo vật vô số, tuy cũng Hiền nhân cảnh đệ nhất trọng nhưng Ngưu Đức Vũ cho rằng chiến lực của nàng ta sánh ngang Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng.
Nàng ta cũng nói là không thể che chở thì linh thú đó tất không kém hơn Hiền nhân cảnh đệ nhị trọng. Ngưu Đức Vũ tuy muốn xem nhưng chưa điên cuồng như Vu Thần Uyên.
Tôn Lập tất nhiên không để ý, hà tất dây dưa với Vân Chỉ Nhạn? Nên gã gật đầu: "Được, ngày mai chúng ta đổi hướng tìm."
Tô Tiểu Mai không phản đối.
Cả ba lại nhóm lửa, đả tọa hoặc ngủ say, nghỉ một đêm, ngày mai xuất phát.
Nửa đêm chợt trong tiếng gió có tiếng đập cánh, bọn Tôn Lập ai cùng giảo hoạt nên đều thản nhiên.
Tôn Lập đả tọa, Tô Tiểu Mai như ngủ say, suýt nữa thì ngát. Ngưu Đức Vũ bất động bên đống lửa.
Tiếng vỗ cánh qua đi liền đến yên tĩnh, gió đêm ào ào nhưng không có động tĩnh gì nữa.
Chừng nửa canh giờ sau lại có tiếng vỗ nhưng cả ba đều không động đậy.
Lại thêm mộc lúc nữa, xoạt một tiếng, một cái đầu chim cực lớn từ trong bụi cây thò ra. Cái đầu này không kém gì trái dưa, cái mỏ hình lưỡi câu chiếm gần nửa diện tích đầu, hai con mắt đỏ rực cảnh giác nhìn ba người quanh đống lửa.
Tuy là cây bụi nhưng cao bằng thân người, tư thế của con chim cho thấy nó cúi đầu đi tới.
Lại nhìn một lúc, cự điểu mới cẩn thận chui ra, quả thật kinh nhân, nó cao tới một trượng, to lớn vô cùng, hai chân như cổ thụ, chỉ cần dùng lực là bóp nát đá ngay.
"Cô cô cô..."
Cự điểu kêu khẽ, đến gần ba người, ngay tích tắc đó, cả ba nhảy lên, bổ vào nó.
Quái điểu nhát gan giảo hoạt, đến lúc đó còn giới bị, tức thì bỏ chạy, vỗ cánh lao đi, tốc độ kỳ quái vô cùng, chui vào bụi cây!
"Đuổi!"
Cả ba đuổi theo, quái điểu quen thuộc với núi rừng, chui toàn vào chỗ gai góc. Tôn Lập đằng không lướt trên ngọn cây, Tô Tiểu Mai theo sát, quái điểu linh hoạt thì nàng ta cũng không kém, vận pháp môn của Long Bối sơn nhân lên thì dù tảng đá cũng bị chấn tan, nói gì gai góc?
Ngưu Đức Vũ thoáng sau đã bị bỏ lại, đành lần theo dấu vết.
"Cô cô cô..." Quái điểu sợ hãi, vừa chạy vừa kêu, đánh thức vô số linh thú, tất cả loạn xạ lên.
Quái điểu cũng không kém, nó biết hết hoàn cảnh quanh đó, biết nơi nào có linh thú, không hề do dự chui vào.
Không lâu sau thì vào một sơn cốc, tiếng gầm vang vọng, Ngưu Đức Vũ hớn hở: "Lục phẩm linh thú Lôi hống cuồng sư, hay quá, hay quá, Tôn Lập lão đệ..."
Tôn Lập định bỏ qua thất phẩm cự điểu để bắt Lôi hống cuồng sư, La Hoàn chợt nói: "Bám theo, hình như là hậu duệ của Đạo đản long điểu!"
Tôn Lập gầm vang, nhắm thẳng cự điểu.
Cự điểu thấy Tôn Lập đuổi kịp thì gào lên, nó quá nặng, không bay nổi, chỉ biết chạy mãi.
Chát!
Hàn quang lướt sát cổ nó, cắt đứt một cây cổ thụ cỡ miệng bát, cự điểu hồn phi phách tán, chạy càng nhanh.
Tô Tiểu Mai lao tới, thu hàn quang lại, ẩn vào tay.
Cự điểu dọc đường mạo hiểm chạy vào sào huyệt lục phẩm linh thú Bách túc cự trùng, Tôn Lập vẫn theo sát.
Lục phẩm linh thú trở lên, cự điểu không dám chạm vào, đấy không phải là mạo hiểm mà thật sự nguy hiểm.
Cứ thế, cự điểu hết cách, phải quay về một sơn cốc.
Đấy là sào huyệt của nó, trong đó còn hơn trăm cự điểu, nó không cắt đuôi được truy binh, phải về cầu cứu.
"Cô cô cô..."
Tiếng kêu vang khắp sơn cốc, Tôn Lập và Tô Tiểu Mai xông vào.
Ngưu Đức Vũ còn cách hai dặm, nghe tiếng kêu thì nhớ ra chủng tộc của quái điểu: "Đừng vào, Tôn Lập lão đệ, đấy là Tham lang điểu, ngũ phẩm linh thú cũng không dám vào sào huyệt của chúng..."
Tôn Lập và Tô Tiểu Mai đã vào...
Ngưu Đức Vũ liên tục giậm chân đuổi theo, được nửa đường thì thấy trong sơn cốc không có động tĩnh gì! Y giật mình, tăng tốc lao tới, đến cửa cốc thì y dừng lại, tình cảnh đáng sợ trong lời đồn lóe qua mắt, y sợ hãi nhưng sau cùng vẫn nghiến răng, lén đi vào.
Sơn cốc yên lặng, không có cảnh cả trăm cự điểu lao xuống, mỏ có thể xé xác cả Quy bối long thú như lời đồn.
Tham lang điểu to lớn, thích sống theo đàn, bề ngoài có vẻ nhát gan giảo trá, thích ăn trộm linh thú thú noãn mang về ấp nở vì chúng thích ăn linh thú non nhất.
Nhưng quan niệm về sào huyệt của chúng rất mạnh, có địch nhân xâm nhập thì cả đàn Tham lang điểu đô sẽ bạo phát chiến đấu lực và dũng khí hơn hẳn bình thường.
Có người từng thấy ngũ phẩm Quy bối long thú vào tổ Tham lang điểu, vô số cự điểu từ trên không bổ xuống, điên cuồng tấn công, chỉ sau tích tắc là mai rùa đã bị xé nát, Quy bối long thú trở thành thức ăn của Tham lang điểu.
Ngưu Đức Vũ lén vào, sơn cốc lặng ngắt, lẽ ra hơn trăm Tham lang điểu bổ xuống thì không thể yên lặng như thế.
"Tôn Lập lão đệ? Tô cô nương?" Sơn cốc tối om, y khẽ gọi.
"Ở đây." Tôn Lập lên tiếng, từ trong hốc núi đi ra.
Ngưu Đức Vũ thở phào, nhìn quanh hỏi: "Tham lang điểu đâu?"
Tôn Lập xòe tay: "Sao mỗ biết được? Mỗ tới là chúng đã đi rồi."
"Gì hả!" Ngưu Đức Vũ tròn mắt: "Đi rồi?! Sao lại thế được?"
Tôn Lập tỏ ra thật thà: "Thật thế, không thì trong thời gian ngắn thế sao mỗ tiêu diệt được ngần ấy cự điểu? Giết thì phải có thi thể chứ?"
Tô Tiểu Mai cũng gật đầu: "Đúng là tự đi."
Nền đất sạch sẽ, đừng nói thi thể mà màu cũng không có giọt nào, chỉ có phân chim trẵng xóa, y tìm một vòng mà không thấy con Tham lang điểu nào!
Ngưu Đức Vũ không sao hiểu được, Tham lang điểu rất coi trọng tổ thì sao lại vô thanh vô tức rút đi? Y không tin lời Tôn Lập nhưng gã không nói thì y cũng không ép, chỉ là Tôn Lập trừ “tấm màn” thực lực thâm bất khả trắc thì có thêm nét "thần bí" nữa.
Tôn Lập không nói dối, chỉ là giấu đi điểm quan trọng nhất.
Lúc gã và Tô Tiểu Mai xông vào, Tham lang điểu đích xác lao tới như phát điên, gã kéo Tiểu Hắc còn ngủ say ra.
Tiểu Hắc vẫn ngủ nhưng đàn Tham lang điểu thấy nó là không dám kêu một tiếng, như sợ đánh thức nó, bỏ mặc tất cả mà vô thanh vô tức rút đi.
Cả sơn cốc có hơn trăm Tham lang điểu thành niên, chim non cũng hơn bốn mươi, tất cả dắt díu nhau bỏ sào huyệt!
Ngưu Đức Vũ tới thì Tôn Lập đã thu Tiểu Hắc về, nó vẫn ngủ, không biết mình bị đem ra "cáo mượn oai hùm”.
Ngưu Đức Vũ nhìn Tôn Lập với ánh mắt lạ lùng, y tưởng sau những việc ở linh thú viên, Cổ Thú sơn trang thì đã hiểu gã nhưng không ngờ gã khiến khiến y kinh ngạc, thiếu niên tựa hồ có bí mật vô cùng vô tận.
"Đi nào, chúng ta may mắn rồi, xem động huyệt của chúng thế nào."
Ngưu Đức Vũ từng nghe nói về thói quen của Tham lang điểu nên sáng mắt: "Được, đi mau."
Sơn cốc dài mà hẹp, hai vách núi cao vút, ở giữa bó lại, phi thường thích hợp cho Tham lang điểu từ trên bổ xuống giết địch nhân.
Hai bên sơn cốc có nhiều động huyệt, cao hai trượng, sâu hơn mười trượng, đều do Tham lang điểu dùng mỏ đào.
Gần như động huyệt nào cũng có vài thú noãn, đẳng cấp phần lớn là thất phẩm, bát phẩm, rất hiếm lục phẩm.
Quét sạch cả sơn cốc, gom được hơn bốn trăm sáu mươi thú noãn, tuy chỉ có ba quả lục phẩm nhưng Ngưu Đức Vũ đã quá vừa lòng.
Đệ tử Kim Dương phái thường chỉ dùng cửu phẩm hắc báo, giờ có nhiều bát phẩm, thất phẩm linh thú, thực lực môn phái sẽ tăng cao.
Chỉ là y hơi khó xử: "Tôn Lập lão đệ, thú noãn này nên là của lão đệ..."
Tôn Lập xua xua tay: "Mỗ là khách khanh Kim Dương phái, lão Ngưu khách khí làm gì, thu lại đi."
Truyện khác cùng thể loại
106 chương
229 chương
1199 chương
85 chương
200 chương
134 chương
517 chương
809 chương