Vạn Giới Vĩnh Tiên
Chương 292 : Hướng Thiên Tiếu
Ngưu Đức Vũ là tiểu thú si, trừ linh thú thì không quan tâm tới gì, giao du hữu hạn. Dọc đường gặp mấy toán tu sĩ mà y không quen, song phương trừng mắt, y cẩn thận bảo Tôn Lập và Tô Tiểu Mai: "Tôn lão đệ, Tô cô nương, chúng ta chịu lép một chút, để tránh phiền hà."
Tôn Lập gật đầu, gã vốn không thích sinh sự.
Tô Tiểu Mai đảo mắt rồi cũng gật đầu.
Tối đó họ tới một thị trấn, mái ngói đổ nát lọt vào mắt Ngưu Đức Vũ thì y cười ha hả: "Kha lan tập, ha ha, tại hạ vẫn nhớ năm năm trước ở lại đây. Tôn lão đệ, nơi này không lớn nhưng ở phía đông có vịt quay lão Từ, nhất định phải thử."
Tôn Lập cười: "Được, tối nay ở đây."
Tô Tiểu Mai nghe nói có đồ ngon là sáng mắt, lúc đó mà hai nam nhân bảo đi tiếp thì nàng ta có thể gây ra bất cứ việc gì!
...
Cam Nguyệt Lãnh quỳ dưới đất, bưng một viên ám hồng sắc tinh thể cỡ ngón cái, hơi cúi đầu run rẩy.
Cam trưởng lão của Kim Dương phái lúc này cực kỳ thê thảm.
Đấy là một thạch điện cực lớn, ở giữa là hành lang khắc phi long hoa văn, hai bên cách mỗi trượng lại có một đĩa đèn bằng đồng, lửa cháy bừng bừng.
Đầu gối Cam Nguyệt Lãnh bị hoa văn dưới đất đâm vào mà không dám nói gì.
Cách y mười trượng có một bảo tọa, trên đó là trung niên tu sĩ một khí thế như sơn nhạc, mày kiếm mắt hổ, gương mặt Quan Tinh Hà có máy phần giống.
"Môn chủ, thuộc hạ không chu toàn, để Sửu công tử bị giết, xin môn chủ ban tội!"
Cam Nguyệt Lãnh xuất thân Kim Dương phái. Quan Tinh Hà đến không lâu là nhận ra dã tâm của y, sau mấy lần thăm dò thì y theo Nam Đấu môn.
Nam Đấu môn môn chủ Doãn Dương lúc trẻ đích xác là mỹ nam tử nổi danh Ô Hoàn tu chân giới, tình nghiệt vô số, thê thiếp hàng đàn, con cái không ít, nhưng không có nghĩa là y nhạt nhẽo với thân sinh cốt nhục.
Quan Tinh Hà muốn vào Kim Dương phái nên đổi sang họ mẹ.
Y biết Quan Tinh Hà muốn chứng minh năng lực, dù với y con cái là rồng hay giun thì vẫn là cốt nhục, nhưng giữa con cái khó tránh cạnh tranh, dù chúng không muốn thì mẫu sau lưng cũng thúc đẩy.
Nhiều việc, Doãn Dương dù là Nam Đấu môn môn chủ cũng không làm gì được.
Đấy là đứa con đầu tiên Doãn Dương mất đi, người tóc bạc tiễn người tóc xanh, bi thương dần hóa thành phẫn nộ dâng lên.
Lúc y nhận ra có thể sau này vì nguyên nhân kiểu này mà có thể mất thêm nhiều cốt nhục thì phẫn nộ triệt để bạo phát!
"Oành!"
Đại điện rực hỏa quang, sấm nổ ì ùng, sức mạnh cuồng bạo bắn ra ngoài điện, một đĩa đèn nổ tung, hình rồng điêu khắc dưới đất như bị lưỡi bào lướt qua, đá vụn tung tóe, phẳng phiu vô cùng!
Cam Nguyệt Lãnh rống lên thê thảm, đẫm máu văng đi.
"Nói, là ai gây ra!"
Một bàn tay cách trăm trượng chộp cổ Cam Nguyệt Lãnh xách lên.
Cam Nguyệt Lãnh thổ máu nói ra một cái tên.
Doãn Dương phẫn nộ gầm vang trong đại điện: "Tôn Lập! Tôn Lập! Tôn Lập! Ta phải xé xác ngươi!"
...
Vịt nướng lão Từ quả thật không tệ, Tôn Lập ăn quen đồ nướng của Tô Tiểu Mai mà ăn vịt nướng này vẫn thấy ngon, xơi sạch một con.
Nằm ngoài ý liệu của Ngưu Đức Vũ, Tô Tiểu Mai bình thường đoan trang điển nhã, nhưng gặp đồ ngon là ăn lấy ăn để, một mình ăn gọn hai con vịt nướng!
Ngưu Đức Vũ ngầm tắc lưỡi.
Căn điếm này đổ nát, bàn cũng đen xì, chiêu bài ở cửa dính đầy dầu mỡ nhưng ở Kha Lan tập nhỏ bé này thì điếm vẫn đầy khác, sinh ý không tệ.
Tôn Lập tính xem còn nên tìm công thức của lão Từ cho Tô Tiểu Mai, sau này ai cũng có khẩu phúc.
"Điếm gia!"
Một giọng nói uể oải vang lên trong góc.
Tôn Lập và Ngưu Đức Vũ lúc đó mới chú ý đến cái bàn ở đó có một người, cũng là tu hành giả.
Một hỏa kế trẻ tuổi mang khăn lông trắng tới: "Khách quan, có gì dặn dò?"
Tu sĩ trẻ tuổi xua xua tay: "Hỏi lão Từ xem có bán cách nướng vịt này không?"
Điếm tiểu nhị khó xử: "Khách quan..."
"Bảo đi hỏi thì cứ đi!"
"Vâng."
Điếm tiểu nhị đành đi, Tôn Lập bảo Ngưu Đức Vũ: "Cao thủ, Hiền nhân cảnh đệ nhất trọng!"
Ngưu Đức Vũ cả kinh, tu sĩ đó không lớn hơn Tôn Lập mấy tuổi nhưng đã Hiền nhân cảnh đệ nhất trọng, hơn gã hai đẳng cấp.
Ngưu Đức Vũ thoáng nghĩ, chợt biến sắc: "Tôn lão đệ, lão ca biết là ai rồi!"
Một lão đầu hơn sáu mươi đi ra, tựa hồ thường gặp việc này nên cười ha hả: "Khách quan, đây là quả của lão hủ, công thức tổ truyền không thể bán được."
Thanh niên tu sĩ thò một ngón tay: "Một nghìn lạng."
Lão Từ vẫn cười: "Khách quan hậu ái, tiểu điếm cả năm không kiếm nổi trăm lạng bạc, nghìn lạng không ít nhưng lão hủ không thể bán."
Thanh niên nhạt giọng: "Không phải bạc mà là vàng."
Thực khách lặng ngắt như tờ.
Nghìn lạng vàng là món lớn, đừng nói công thức ở tiểu điếm quê mùa mà đến Ô Hoàn quốc mua một tửu lâu cũng có thừa.
Lão Từ động lòng nhưng rồi vẫn lắc đầu: "Khách quan, đây là cơ nghiệp tổ truyền, lão Từ không dám bất hiếu."
Thanh niên có vẻ khen thưởng: "Vậy để ngươi quang tông diệu tổ."
Y lấy ra một ngọc ấn cỡ ngón tay: "Đủ chưa?"
Đáy ngọc ấn có hình ly hổ cực nhỏ.
"Xoạt! - "
Thực khách đều hít hơi lạnh, ganh tị vô cùng: "Lão Từ, bao năm tích đức hành thiện, cuối cùng cũng được trả công!"
Thanh niên nói: "Cầm thứ này, bất cứ ai trong Từ gia đều có thể gia nhập Nam Đấu môn tu hành."
Lão Từ kích động: "Đa tạ thượng tiên thành toàn, đa tạ thượng tiên thành toàn..."
Thanh niên gõ bàn: "Công thức!"
"Vâng!" Lão Từ lùi ra sau, viết công thức, thực khách cũng hào hứng.
Thanh niên tu sĩ vừa ăn vừa uống rượu gạo do lão Từ nấu, nhìn quanh nhạt giọng: "Lúc ta ăn, không thíc bị quấy nhiễu, ai không sợ chết cứ thử xem."
Thực khách liền ngoan ngoãn cúi đầu ăn, không dám tơ tưởng gì nữa.
Ngưu Đức Vũ nói nhỏ: "Tiểu sư đệ Hướng Thiên Tiếu của Nam Đấu môn môn chủ Doãn Dương, Hiền nhân cảnh tu sĩ trẻ nhất Nam Ô Hoàn!"
Lão Từ viets xong giao cho Hướng Thiên Tiếu, Hướng Thiên Tiếu ăn xong, đưa hồ lô: "Rót đầy."
"Vâng!" Lão Từ đích thân rót rượu gạo ngon nhất, Hướng Thiên Tiếu lau mép, đoạn khuất bóng.
Ngưu Đức Vũ nhíu mày: "Tôn Lập lão đệ, Nam Đấu môn nếu phái Hướng Thiên Tiếu tham gia thì không xong..."
Có Tôn Lập và Tô Tiểu Mai, Ngưu Đức Vũ kỳ vọng lớn vào Thú thần đại hội lần này.
Ba mươi năm trước Ngưu Đức Vũ đại biểu Kim Dương phái lần đầu tham gia Thú thần đại hội, lúc nào cũng khéo léo mới mang về được ba thú noãn từ nơi đầy cường giả này, bắt đầu con đường linh thú đại sư.
Lúc đó y còn trẻ, quật cường hơn bây giờ nhưng cảnh giới quá thấp, buộc phải cúi đầu trước cường giả các đại phái, cùng vì mộng tưởng linh thú, những vất vả đó người ngoài không thể hiểu nổi!
Thú thần đại hội mở cửa đặc quyền bắt thú, quá trình kỳ thực rất đơn giản, các phái chỉ được phái ba người vào Vạn Thần sơn, vào đó sẽ trông vào bản lĩnh, tuy Thú thần đại hội cấm chỉ tu hành giả giết chóc lẫn nhau nhưng Vạn Thần sơn rộng như thế, lại không ai trông coi, nếu đắc tội cường giả, người ta giết ngươi thì ông trời đứng ra hộ chăng?
Tuy tu hành giả am hiểu linh thú như Ngưu Đức Vũ, Tôn Lập thì khi bắn có lợi hơn song vẫn cần vào thực lực, không có Tôn Lập và Tô Tiểu Mai, Ngưu Đức Vũ tuyệt đối không dám tự tin như thế.
Cao thủ của các đại phái đều không dễ chạm vào, - - tiêu chuẩn của Ô Hoàn thì cao thủ là từ Hiền nhân cảnh - - nên các đại tông phái đều phái thiên tài trẻ tuổi tới rèn luyện, những người này đủ đối phó Kim Dương phái.
Kim Dương phái xưa nay đều do Ngưu Đức Vũ tham gia Thú thần đại hội, đủ thấy cách biết với đại phái đến thế nào.
Hướng Thiên Tiếu nửa tháng trước đạt tới Hiền nhân cảnh đệ nhất trọng, năm nay mới hai mươi sáu, là Hiền nhân cảnh tu sĩ trẻ nhất lịch sử Nam Ô Hoàn, thậm chí chấn động cả Ô Hoàn, vốn Bắc Ô Hoàn có Bộ Thanh Duyên, hai mươi bảy tuổi đạt tới Hiền nhân cảnh, bao năm nay vẫn chèn ép tu sĩ trẻ tuổi của Nam Ô Hoàn, lần này Nam Ô Hoàn được nở mày nở mặt!
Hai mươi sáu tuổi, còn nhỏ hơn Bộ Thanh Duyên một tuổi!
Truyện khác cùng thể loại
106 chương
229 chương
1199 chương
85 chương
200 chương
134 chương
517 chương
809 chương