Vạn Giới Vĩnh Tiên
Chương 233 : Kim Nhưỡng Dược Điền
Chiêm Hưng Hiền run lên: lẽ nào tiểu tử này thâm tàng bất lộ?
Y nhanh chóng phủ định, nảy ra suy đoán khác: đúng rồi, tiểu tử này đợi lúc này hả? Y vốn không sửa được hộ sơn đại trận, biết ta ngăn cản nên cố ý dọa dẫm, để ta không dám nhắm tới Thiên môn long pháo nữa!
Chiêm Hưng Hiền cười lạnh: "Nếu ngươi làm được, ta cho ngươi Kim nhưỡng dược điền!"
Y dứt lời, chân nhân lão tổ kia cả kinh: "Chiêm huynh, phần cược này lớn quá không? Kim nhưỡng dược điền là nhất phẩm hạ pháp bảo..."
Chiêm Hưng Hiền trừng mắt nhìn Tôn Lập: "Tiểu tử, phần cá cược này xứng với sáu khẩu Thiên môn long pháo chứ? Dám không!"
Tôn Lập nghe thấy "Kim nhưỡng dược điền" thì cười thầm, nhạt giọng: "Được, mỗ cá!"
Gã đi tới chỗ lỗ hổng trận pháp, Chiêm Hưng Hiền không trán: tiểu tử ngươi tốt nhất ngoan ngoãn ở đó, nếu dám phá hoại hộ sơn đại trận, lão tổ đảm bảo giết chết ngươi ngay, không lãng phí sang đòn thứ hai!"
Tôn Lập cười, Chiêm Hưng Hiền lại cười lạnh, nhường đường.
Tôn Lập vào, Chiêm Hưng Hiền bảo vị lão tổ còn lại: "Quan sát kỹ, đừng để y phá hoại hộ sơn đại trận."
Lão tổ đó lắc đầu: "Hộ sơn đại trận thâm ảo cỡ nào? Đừng nói y mà dù ta, muốn qua nguyên lý trận pháp mà phá hoại cũng rất khó, cùng lắm chỉ biết dùng vũ lực. Tiểu tử này vũ lực không ổn, còn gì mà lo?"
Chiêm Hưng Hiền gật đầu.
Trước kia, Tôn Lập không chắc trong thời gian ngắn sửa được hộ sơn đại trận. Dù gì cũng là của Kim Phong Tế Vũ lâu chứ không phải Tố Bão sơn.
Nhưng Tôn Lập trước đó được Võ Diệu "nhào nặn".
Cơ sở của linh văn trận trang là trận pháp phong ấn, khó khăn vô cùng, Tôn Lập hoàn thành được nên có lòng tin vào đại trận này.
Trước khi vào Kim Phong Tế Vũ lâu, gã đã kiểm tra lỗ thủng, đã thảo luận với Võ Diệu và La Hoàn.
Vào hộ sơn đại trận, Tôn Lập bị linh quang bao lấy.
Hộ sơn đại trận này là thập nhị trọng điệp gia, tu chân giới bây giờ đích xác coi là “vững chãi”, phát ra linh lực quang tráo dày ba trượng.
Trong phạm vi linh lực quang tráo, nét khắc trận pháp trên một trận thung bị tổn hại.
Vì thế mà trận pháp phá tổn.
Hộ sơn đại trận là phòng ngự căn bản của một sơn môn nên mỗi hộ sơn đại trận đều nối với cả sơn môn. Kim Phong Tế Vũ lâu cũng không ngoại lệ. Trận thung găm sâu xuống đất, sức mạnh của trận pháp thực tế thượng cũng vươn xuống dưới phong tỏa lại, địch nhân tấn công thì không thể lợi dụng thổ độn hoặc đào địa đạo vào sơn môn. Vọng Long vì thời gian khẩn bách, chỉ hủy được nét khắc trận pháp của một trận thung, chưa phá hủy được căn bản của trận pháp, không thì Tôn Lập không dám nói sẽ chữa xong trong ba canh giờ.
Dù vậy, công việc không ít tí nào.
Tôn Lập đến gần vị trí bị thủng, Võ Diệu và La Hoàn nhanh chóng đưa ra phương án, gã lấy trận pháp đao bút ra bắt đầu.
Hộ sơn đại trận cực kỳ thâm ảo, chỉ hoàn thành các nét khắc trận pháp cũng rất phức tạp, thời gian qua dần. Tôn Lập dốc tâm thần vào vẽ từng nét, sửa chữa phần tổn hại.
Thời gian bất tri bất giác qua đi, hộ sơn đại trận không có động tĩnh gì.
Chiêm Hưng Hiền thầm nhủ tiểu tử này còn biết tốt xấu, thua rồi chỉ mất sáu khẩu Thiên môn long pháo, tha chân cảm phá phôi hộ sơn đại trận, bất đẳng ma tu sát lai, lão tổ tựu tiên tể liễu tha!
Thấy sắp tới thời hạn ba canh giờ, trời tối hẳn, các đệ tử đốt đuốc Chiêm Hưng Hiền cười lạnh: "Lục Khiêm Vĩnh, các ngươi tin là tiểu tử này sửa được hộ sơn đại trận?"
"Hộ sơn đại trận này từ lúc bọn ta nhập môn thì đã có bao nhiêu trận pháp đại gia muốn lấy lòng Kim Phong Tế Vũ lâu, định giúp sửa đổi nhưng sau cùng thì sao? Đều xem rồi tự nhận không bằng mà đi. Ngươi tưởng một Đạo nhân cảnh đệ nhị trọng tiểu tu sĩ, trong thời gian ngắn như thế mà sửa xong?"
Từ Doanh Hầu hầm hừ: "Chiêm Hưng Hiền, hình như ngươi không muốn trận pháp được sửa?"
Chiêm Hưng Hiền biết mình lỡ lời: "Nói nhăng! Ta cũng hi vọng xong nhanh, chỉ là thấy tiểu tử này không được... "
Y đang nói thì sau lưng dấy lên năng lượng, chậm mà hồn hậu. Mấy đệ tử cầm đuốc cả kính há hốc miệng.
Chiêm Hưng Hiền quay phắt lại, lỗ thủng trên hộ sơn đại trận rực linh quang, từ từ lành lại!
"Không thể nào!" Chiêm Hưng Hiền kêu lên, còn chưa đủ ba canh giờ!
Tuy không còn nhiều nhưng đích đích xác xác chưa đủ ba canh giờ.
"Xẹt, xẹt, xẹt..."
Linh lực dao động khác thường, thất sắc linh quang liên tục lóe trên trận pháp quang tráo, sau chừng mấy chục tích tắc, lỗ hổng cỡ gian phòng khép lại.
"Vù!"
Hộ sơn đại trận phun linh khí, chúng nhân phấn chấn tinh thần, Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu kiểm tra kỹ, một chốc sau, cười ha hả: "Ha ha ha, lành rồi, tuyệt đối không có vấn đề gì!"
"Không thể nào!" Chiêm Hưng Hiền gầm lên, đích thân kiểm tra.
Vị chân nhân lão tổ kia cũng không dám tin, cùng kiểu tra.
Đạo nhân cảnh đệ nhị trọng, sửa xong hộ sơn đại trận mà vô số trận pháp đại gia bó tay? Nói ra ai tin nổi!
Vị chân nhân lão tổ kiểm tra, một chốc sau thở dài cảm khái: "Trường Giang sóng sau đè sóng trước, nhất đại tân nhân thắng cựu nhân! Thật không ngờ, anh hùng xuất thiếu niên, Đạo nhân cảnh đệ nhị trọng, sửa được hộ sơn đại trận mà vô số lão bất tử bó tay! Ai... Lục huynh, Từ huynh, mỗ nhầm rồi, mất mặt quá!"
Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu xua tay: "Bọn tại hạ đều vì môn phái, các hạ cũng thế chứ?"
Chỉ Chiêm Hưng Hiền không chịu tin là Tôn Lập chữa được hộ sơn đại trận, cứ nhìn đi nhìn lại mấy lần, tựa hồ quyết tìm ra tì vết.
Vị chân nhân lão tổ còn lại thở dài: "Lão chiêm, không cần tìm, đã xong, lại hoàn hảo, việc này sáng mai cứ nhìn sắc mặt ma tu là biết, ha ha ha!"
Chiêm Hưng Hiền xám ngoét mặt mày.
"Thật sự sửa được, thật sự, đúng là thật rồi..."
Các đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu cả kinh, chụm đầu bàn tán.
"Tố Bão sơn từ khi nào xuất hiện một trận pháp đại gia trẻ tuổi thế này?"
"Đúng, Đạo nhân cảnh đệ nhị trọng đã sửa được hộ sơn đại trận của chúng ta, đúng là kỳ tích!"
"Nghe nói Đại Tùy đệ nhất trận pháp đại gia, đệ nhất tán tu Cổ Lan Hòa đã tới xem hộ sơn đại trận của chúng ta, nói đại trận này quán tuyệt Đại Tùy! Nếu bị hỏng thì ít nhất một ngày mới sửa được, Tôn Lập chỉ mất ba canh giờ..."
Những lời này lọt vào tai Chiêm Hưng Hiền càng khiến y khó coi. Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu thầm cười lạnh, một tả một hữu, kẹp đối phương vào giữa.
Hộ sơn đại trận thượng lóe quang mang, Tôn Lập đi ra.
Chúng đệ tử Kim Phong Tế Vũ lâu nhìn gã đầy kính phục.
Vị chân nhân lão tổ đó giơ ngón cái: "Hảo tiểu tử, lão hủ phục rồi!"
Tôn Lập ôm quyền: "Lão tổ quá khen."
Gã nhìn Chiêm Hưng Hiền: "Chiêm lão tổ, sao đây?"
Chiêm Hưng Hiền nghiến răng, trừng mắt với Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu: "Thua thì chịu, các ngươi làm thế làm gì? Quá coi thường Chiêm mỗ nhỉ? Hừ!"
Đoạn ném một thứ cho Tôn Lập, hóa thành một đạo ô quang lao đi.
Tôn Lập đón lấy, vật đó rất nặng, lòng tay bỏng rát!
Tôn thầm nhủ Chiêm Hưng Hiền không rộng lòng gì, nói là thua thì chấp nhận nhưng vẫn giở trò.
Việc này e chưa xong.
Gã xòe tay, hóa ra là là đạm kim sắc châu tử trong suốt. Trong đó khảm dược điền, thổ nhưỡng màu vàng, kim quang từ đó mà ra.
Trên đó trồng các loại linh dược.
Cạch dược điền còn một túp lều cỏ.
"Hắc, lần này để Chiêm Hưng Hiền nếm mùi, thứ này là thứ y rất quý, không biết đau lòng bao lâu." Từ Doanh Hầu cười ha hả.
Lục Khiêm Vĩnh và Từ Doanh Hầu đưa Tôn Lập về Quý tân lâu. Quanh đó không người, cả hai khẽ mỉm cười: “Tiểu hữu, gạt bọn lão phu lâu quá!"
Tôn Lập cúi người: "Lưỡng vị lão tổ đừng trách, thật sự có nỗi khổ."
Gã nói thế, hai người không tiện hỏi, nếu bình thường thì họ có lẽ còn nghĩ ngợi nhưng lúc này Đại Tùy tu chân giới mưa gió phiêu diêu, họ không phải Chiêm Hưng Hiền, đương nhiên không gây ra những việc ngu xuẩn.
Cả hai hơi vòng tay, khách khí nói: "Sau này còn nhiều việc nhờ tiểu hữu."
Tôn Lập gật đầu: "Vãn bối sẽ tận lực."
Từ Doanh Hầu trước khi đi còn nhắc: "Cẩn thận Chiêm Hưng Hiền, y hẹp hòi, tất không bỏ qua."
Tôn Lập vội cảm tạ.
Tiễn cả hai xong, quay vào Quý tân lâu, Giang Sĩ Ngọc hưng phấn: "Ha ha, Tôn Lập, bọn ta nghe rồi, ngươi khiến Kim Phong Tế Vũ lâu chấn động, nhất là lão đầu họ Chiêm! Hay quá!"
Tô Tiểu Mai cười cười: "Đúng, ngươi vừa sửa xong hộ sơn đại trận, tức khắc có kẻ tới nịnh bọn ta, cơm nước tối nay cũng ngon hơn trước nhiều."
Đông Phương Phù hớn hởn: "Còn có cả son phấn cho nữ hài tử."
Giang Sĩ Ngọc: "Hình như với nàng, son phấn còn quan trọng hơn ăn."
Chúng nhân cười ha hả.
Trước đó để chúng nhân ở Quý tân lâu, thoáng có ý “con tin”, đến giờ họ mới được nở mày nở mặt.
Truyện khác cùng thể loại
150 chương
134 chương
170 chương
3660 chương
3457 chương
1205 chương
541 chương