Vạn Giới Vĩnh Tiên
Chương 229 : Âm Thần Chi Chiến
Câu lần trước khiến minh ngục tan vỡ, Tôn Lập còn nhớ rõ, lần này gã nhận ra sức mạnh nào đó trong thân thể thức tỉnh, sức mạnh đó thôn tính linh nguyên của Vọng Hư, áp lực giảm hẳn.
Dù còn đau đớn những gã đã thấy hi vọng.
Gã chấn phấn hẳn, dùng “Cửu tinh ngự bản đạo” chuyển linh nguyên của Vọng Hư thành tự thân tu vi.
Ám huyệt thứ chín sáng lên!
Chín ám huyệt quanh Ấn đường huyệt, linh nguyên từ từ lưu chuyển, tự thành một tiểu thể hệ.
Tôn Lập đạt tới Đạo nhân cảnh đệ nhất trọng điên phong!
“Cửu tinh ngự bản đạo” chuyển hóa năng lượng, lấp đầy cửu đại ám huyệt quanh Ấn đường huyệt. Khi tất cả hình thành một tiểu hệ thống tiểu tuần hoàn thì số lượng linh nguyên dung nạp được tăng hẳn.
Dù có sức mạnh của Vọng Hư hậu thuẫn, Tôn Lập mất chẵn nửa canh giờ mới làm đầy được tiểu tuần hoàn.
Trong quá trình này, Tôn Lập sau cùng đã hiểu thứ đang nuốt linh nguyên của Vọng Hư: huyết nguyệt ác lực!
Lần huyết nguyệt trước, Tôn Lập từng hút một tia huyết nguyệt ác lực vào nghiên cứu, nhưng sau đó không xuất hiện huyết nguyệt.
Huyết nguyệt ác lực tuy quỷ dị, nhưng Tôn Lập phong ấn tại thể nội, nó cũng không có "ý đồ" gì.
Không ngờ bây giờ huyết nguyệt ác lực chợt lộ rõ nanh vuốt, thôn tính linh nguyên của Vọng Hư. Dù việc đó giải quyết vấn đề cho Tôn Lập nhưng gã có cảm giác "đuổi sói cửa trước, rước hổ cửa sau...".
Nhưng gã không còn lựa chọn, mặc cho huyết nguyệt ác lực hút.
Theo lời La Hoàn, bản thân “Thiên diễn thần hóa quyết” có liên hệ thần bí với huyết nguyệt ác lực, lúc đó gã chưa tiếp xúc được tới quy tắc nên y không thể nói rõ.
Hiện tại Tôn Lập hiếu kỳ hẳn.
Tiểu hệ thống của Ấn đường huyệt đã đầy, liền có linh nguyên chảy ra như suối, hóa thành hai làn chảy vào Phúc trung huyệt và Cưu vĩ huyệt, quỹ tích tương tự như lúc tu luyện “Phàm gian nhất thế thiên”.
Hai làn sức mạnh từ Ấn đường huyệt tuôn ra còn nhược tiểu, được tăng cường, dồn vào hai đại huyệt đạo rồi thì liên miên.
Có nghĩa là gã chính thức đạt tới Đạo nhân cảnh đệ nhị trọng!
Từ lúc tu hành đến đột phá Phàm nhân cảnh đạt tới Đạo nhân cảnh, gã chỉ mất một năm bốn tháng, là tốc độ mười phần kinh nhân.
Lần này từ Đạo nhân cảnh đệ nhất trọng tới Đạo nhân cảnh đệ nhị trọng, chỉ không đầy một tháng, càng kinh nhân hơn!
Phàm nhân cảnh vẫn là nhục nhãn phàm thai, kỳ thực tốc độ tu hành rất nhanh, chỉ cần tư chất xuất sắc, hoặc cơ duyên xảo hợp thì một tháng đột phá một tầng tiểu cảnh giới tuy kinh nhân, nhưng không hiếm.
Đạt tới Đạo nhân cảnh thì khác, cần tích lũy sức mạnh rất lớn, Tôn Lập chưa đầy một tháng tăng được một tiểu cảnh giới, tuy chưa hẳn tuyệt hậu nhưng khẳng định không tiền.
Tôn Lập lúc đó không biết thành tựu của mình kinh nhân thế nào.
Linh nguyên cuồn cuộn, Tôn Lập thuận lợi điểm hóa hai ám huyệt. Đến cảnh giới này, tốc độ tu luyện gấp đôi ở đệ nhất trọng!
Đấy là quy luật kế thừa từ “Phàm gian nhất thế thiên”. Sau này càng lúc càng nhanh.
Tôn Lập bất tri bất giác qua được Đạo nhân cảnh đệ nhất trọng chậm chạp nhất. Tốc độ tu hành sau này nhanh dần!
Người khác cho là gã không phí công tí nào nhưng thật ra không có câu của Dạ Ma Thiên thì gã đã mất mạng.
Cái giá không nhỏ tí nào.
Dạ Ma Thiên lên tiếng lần nào, Tôn Lập hiện tại chưa biết được hậu quả, sau này gã mới hiểu Dạ Ma Thiên vì sao không nói gì, hai lần này khiến gã trả giá không ít!
Đạo nhân cảnh đệ nhị trọng, tốc độ tu hành gấp đôi, tốc độ tiêu hao linh nguyên cũng thế.
Nhưng so với tốc độ huyết nguyệt ác lực thôn tính linh nguyên của Vọng Hư thì kém xa.
Tôn Lập chợt thấy nên tăng tốc độ, đây là cơ duyên, nếu thuận thế đạt tới Đạo nhân cảnh đệ tam trọng, con đường tương lai sẽ càng bằng phẳng.
Theo tốc độ này, gã chưa xung kích Đạo nhân cảnh đệ tam trọng, huyết nguyệt ác đã thanh toán hết linh nguyên còn lại!
Nên gã tăng tốc độ.
Thiện trung huyệt và Cưu vĩ huyệt liên tục có ám huyệt được điểm hóa, mỗi ám huyệt xuất hiện là hai huyệt đạo lại có một tràng tử sắc lôi điện.
Lúc gã điểm hóa được bảy ám huyệt quanh hai huyệt đạo này thì linh nguyên của Vọng Hư còn không đến một phần mười.
Huyết nguyệt ác lực không biết vì sao dừng hút linh nguyên, Tôn Lập đang lấy làm lạ thì trong linh nguyên còn lại chợt có cảm giác khiến gã rất quen.
Tôn Lập gầm lên: "Vọng Hư!"
Đạo đạo ý niệm như mũi thương bén điên cuồng đâm vào âm thần gã!
Từ Đạo nhân cảnh, Tôn Lập đã chuyển ba hồn sáu phách thành âm thần, so với Vọng Hư thì đương nhiên kém hơn.
Óc Tôn Lập rung động, suýt ngất đi, thầm trách mình sơ ý, sao lại không phòng bị gì với linh nguyên?
Vọng Hư dù gì cũng là siêu cấp cường giả Hiền nhân cảnh đệ thất trọng, không dễ dàng chịu chết, lúc bị hút hết linh nguyên thì đã nhận ra vấn đề.
Vọng Hư cực kỳ giảo hoạt —ẩn nhẫn cho đến khi linh nguyên gần như cạn khô, Tôn Lập không cảnh giác thì định đoạt quyền khống chế thân thể gã.
Y ẩn thể nội trong Tôn Lập, âm thần đoạt xá càng dễ dàng.
Chỉ cần diệt âm thần của Tôn Lập, thân thể sẽ là của y!
Vọng Hư liên tục phát ra âm thần xung kích ba, tinh thần lực xô vào âm thần của Tôn Lập. Đầu gã đau như dần, nhưng lại dấy lên tính quật cường!
Ban nãy nhờ Dạ Ma Thiên, lẽ nào ngay cả âm thần công kích này mà gã không ứng phó bất quá khnổiứ?
Tôn Lập cố chấp lên là bất cần.
Gã mặc kệ Vọng Hư ngưng kết âm thần bao nhiêu năm, song phương cách biệt thế nào, mà lấy tinh thần, diên cuồng phản công âm thần của Vọng Hư...
Tôn Lập không ý thức được hung hiểm, bại là vạn kiếp bất phục, sẽ bị Vọng Hư đoạt xá!
Trận chiến vô thanh vô tức, Tôn Lập luôn hạ phong, nhưng gã nghiến răng chống chọi, ưu thế so với Vọng Hư là thân thể của gã, gã được chi viện liên tục.
Âm thần của Vọng Hư cứ hao tổn dần.
Vọng Hư ban đầu rất tin tưởng, không tin rằng Tôn Lập mới ngưng kết âm thần lại là đối thủ. Nhưng gã đã chống chọi nổi.
Cứ thế, suốt ba ngày, song phương liên tục xung kích lẫn nhau theo cách đơn giản nhất.
Vọng Hư càng lúc càng yếu, sau cùng âm thần tan đi, mới hiểu Tôn Lập vì sao có được thành tựu đó.
Tôn Lập chiến thắng Vọng Hư, nhưng cũng tổn thương thảm trọng, nhận ra âm thần bất ổn, ba hồn bảy ví có thể ly thể bất cứ lúc nào!
La Hoàn thở dài, đau lòng: "Ngươi còn Thái hư thạch tủy, dùng đi."
Tôn Lập bất ngờ: "Thái hư thạch tủy có hiệu quả ổn cố âm thần?"
Vừa nói vừa lấy Thái hư thạch tủy ra uống.
Thái hư thạch tủy là nguyên liệu cực kỳ trân quý, quả nhiên hiệu quả cực tốt. Tôn Lập vận công cửu chuyển, tức thì tinh thần thoải mái, âm thần hơn hẳn trước khi đại chiến!
Bất quá ngã bực mình vì bận đấu với âm thần của Vọng Hư nên huyết nguyệt ác lực đã hút hết linh nguyên!
Võ Diệu an ủi: "Không sao, hiện tại ngươi cũng không tiêu hóa nổi ngần ấy linh nguyên, sau này sẽ có cách luyện hóa cả huyết nguyệt ác lực."
Huyết nguyệt ác lực thôn tính chín phần linh nguyên của Vọng Hư, Tôn Lập tiêu hóa hấp thu không nhiều.
Huyết nguyệt ác lực bất động, dù hút ngần ấy linh nguyên nhưng tựa hồ không có ý hoành hành.
Tôn Lập kiểm tra kỹ, phát hiện huyết nguyệt ác lực co trong cốt tủy đùi trái, tựa hồ chờ đợi gì đó.
Tôn Lập thoáng thấy không ổn: nó đợi gì? Lẽ nào đợi huyết nguyệt lâm thế?
…
Một thương đội lớn từ Thiết Sách quan vào Đại Tùy, thương đội liên miên bất tuyệt, tới hơn ba trăm cỗ xen lớn, hơn nghìn người, hàng hóa toàn là đồ làm cảnh đắt tiền.
Quân sĩ ở Thiết Sách quan kiểm tra kỹ mấy lần mà không thấy gì khả nghi, đành cho qua.
Thương đội quy mô cỡ này, Thiết Sách quan mấy năm mới gặp một lần.
Trên một cỗ xe ở giữa thương đội, một người hầu hạ giọng bẩm cáo: "Lão gia, chúng ta đã vào Đại Tùy."
"Ừ." Phú nhân vương đồng ý, từ tốn thò đầu khỏi xe, hít sâu không khí Đại Tùy, sắc mặt hơi khác, mắng: "Chiến đấu cuồng đáng chết, dám cướp người với ta, không phải y thì lão gia ta hà tất đích thân xuất mã...”
Truyện khác cùng thể loại
90 chương
108 chương
539 chương
351 chương
171 chương
1780 chương
79 chương
3660 chương
8 chương