Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 211 : Bỏ Chạy

Chung Lâm dính một đao, tuy bị thương nhưng khí sắc khá hơn, thôn tính toàn thân tinh huyết của một trọng giáp bộ chiến có khác nào linh đơn đại bổ với y. Một trọng giáp bộ chiến khác hiển nhiên nhận ra tình hình, ma đao giơ ngang, thuẫn bài che chắn chỗ yếu hại rồi lùi nhanh. Sau lưng y, ba trọng giáp bộ chiến sẵn sàng tiếp ứng, trong hai chiến xa, Thiên môn long pháo sẵn sàng. Còn một ma kỵ, loan đao được y khống chế bay múa như bươm bướm, đánh cho Sùng Dần tơi tả. Tôn Lập ném Bách điểu kiếm hạp xuống, vung sợi xích, quấn vào ma kỵ, ma kỵ tựa hồ đã nhận lệnh, sắp giết được bọn Sùng Dần nhưng vòng lại, ma câu hí vang phi nhanh. Mãng long tỏa liên vung xoạt xoạt, dài thêm mười mấy trượng, quấn chân ma câu. Ma kỵ hừ lạnh, lao vút lên. Ma câu là lục phẩm trung linh thú, sức mạnh vô cùng, Tôn Lập như ngọn cỏ bị nhổ lên, Mãng long tỏa liên kéo gã văng xuống. "Ầm!" Tôn Lập mắt tóe hoa cà hoa cả, ma câu lao đi, kéo lê gã. "Hừ!" Một thân ảnh cao lớn đứng lên, ôm lấy Tôn Lập, toàn thân căng cứng, ma câu hí vang sững lại. Kỵ sĩ bị hất xuống. Chúng nhân xô lên vây lại, hai khẩu Thiên môn long pháo không dám tùy ý khai pháo. Phía sau hai chiến xa, Lôi Cửu Thủ ngồi trên ma câu quan sát chiến cục. Mới chạm mắt đã tổn thất một ma kỵ và một trọng giáp bộ chiến, tựa hồ sa vào hạ phong, nhưng Lôi Cửu Thủ nhận rõ bọn Tôn Lập đã kiệt quệ. Y đảo mắt, bốn trọng giáp bộ chiến gật đầu, xô tới. Trọng giáp bộ chiến được thuẫn bài bao quanh, như cương thiết cự thú lao vào đám đông, Lý Tử Đình, Đông Phương Phù, Sùng Dần, Chung Lâm bị hất văng, ma kỵ đáp xuống gầm lên, ô quang ràn rạt, chụp lấy Sùng Bá giơ lên cao ném đi rồi nhảy lên ma câu. Hai vó ma câu giẫm vào Tôn Lập. Tôn Lập lăn người tránh đi, gọi hết nhất cấp thú binh ra. Tiếng thú gầm vang vọng. Ma kỵ xác thực bá đạo, ma thương vung lên, mỗi thương một mạng, nhất cấp thú binh tử thương thảm trọng. Tôn Lập phất tay, năm đạo linh quang sau lưng dấy lên, Ngũ hành hợp linh trận kỳ bảy ra, tụ thành dòng sông năm màu, chảy vào thân thể. Bốn trọng giáp bộ chiến áp sát, bọn Sùng Dần lùi liên tục. Hai chiến xa tiến lên, xông vào thú binh. Sùng Bá tấn công trọng giáp bộ chiến đang áp đảo Sùng Dần, không ngờ trên không có một đạo lôi quang hất y văng đi mấy chục trượng. Lôi Cửu Thủ giục ngựa tới xuất thủ. Đệ tam đội toàn quân xuất kích, chiến cục lập tức thay đổi. Tôn Lập búng ra Bát diệp phù bảo, lần này không chỉ dẫn Ất mộc thiên hành lôi, mà thật sự sử dụng phù bảo. Tử lam sắc quang mang lóe lên, tia sét cỡ cánh tay đánh trúng ma kỵ. Lôi quang trông không đáng sợ lắm nhưng dễ dàng đánh tan linh quang kết giới rồi trọng giáp, ma kỵ và ma câu dính lại. "Oành!" Quang mang lóe lên, sấm sét đùng đùng, ma kỵ và ma câu nát xác. Lôi Cửu Thủ ngẩn người, Tôn Lập phất tay, bốn lá phù bảo bắn vào bốn trọng giáp bộ chiến. Lôi Cửu Thủ gầm lên: "Si tâm vọng tưởng!" Sau lưng y dấy lên linh quang hình rẻ quạt, trải ra kim quang họa quyển, họa quyển vẽ hình núi sông, bách tộc sống động, là ngũ phẩm hạ trọng bảo! Sơn hà họa quyển cuốn lấy bốn đạo phù bảo. Không ngờ họa quyển thu lại thì có bốn đạo lôi quang bắn ra, họa quyển cùng phù bảo nổ tung! Bốn trọng giáp bộ chiến cả kinh, không nhờ Lôi Cửu Thủ chặn bốn đạo phù bảo, họ không chết cũng trọng thương. Tôn Lập nhân lúc Lôi Cửu Thủ xuất thủ chặn bốn phù bảo thì ba phù bảo còn lại bắn vào hai chiến xa! Tôn Lập ném phù bảo rồi lách sang bên. Lôi Cửu Thủ gầm to: "Tiểu tử giảo hoạt!" Hai cỗ chiến xa mới là mục tiêu của gã, chiến xa có sức uy nhiếp quá lớn, so ra thì bốn trọng giáp bộ chiến không đáng gì. Lôi Cửu Thủ tan nát bảo vật, y lao tới chặn một phù bảo, nhưng lôi quang tỏa ra khiến y liên tục lóe quang mang, không thể ngăn thêm. Hai đạo phù bảo ném vào hai binh lính, hai chiến xa binh rất nhanh nhạy, khống chế Thiên môn long pháo bắn tan! Chiến xa binh đắc ý, đệ tam đội không phải tinh duệ của Huyết ma đỉnh thì tuyệt đối không thể trong thời gian ngắn như thế đã nhắm chuẩn và khai pháo. Phù bảo đã nát nhưng hai Huyết ma đỉnh nghe thấy Lôi Cửu Thủ gầm to: "Cẩn thận.” Tôn Lập đến cạnh Bách điểu kiếm hạp, dòng tinh quang lại xuất hiện, hai cỗ chiến xa nằm đúng hướng. "Oành..." Hai chiến xa binh hóa thành tro, chiến xa cũng tổn hủy nghiêm trọng. "A -" Lôi Cửu Thủ gầm lên, thể nội bạo phát quang mang, chấn lùi sức mạnh còn lại của phù bảo, râu tóc y dựng lên như ma thần bước ra khỏi lôi quang. "Tiểu tử, ta sẽ cho ngươi nếm mùi một trăm linh tám khốc hình của Thần Hoang đạo, cho ngươi sống không bằng chết!" Tận mắt thấy đồng bạn bị giết, Lôi Cửu Thủ nổi nóng. Khí thế hùng hậu dấy lên, đấy là sát khí của đồ phu thân kinh bách chiến, dùng sinh mệnh và oan hồn ngưng tụ thành! Y bước từng bước về phía Tôn Lập, khí tức khóa chặt gã. Tôn Lập tuy đứng cạnh Bách điểu kiếm hạp nhưng chỉ cần gã định kích phát là y sẽ cảm ứng thấy. Lôi Cửu Thủ đã giết không một nghìn cũng tám trăm tu sĩ. Đệ tam đội Huyết ma đỉnh theo A Tổ tung hoành Quỷ Nhung thảo nguyên là tinh duệ, mỗi người đều thân kinh bách chiến, hà huống y là đội chính? Trong vô số trận chiến trước kia, Lôi Cửu Thủ phát ra sát khí là đối thủ quy hàng – trong đó không ít ma đạo bại loại tung hoành Quỷ Nhung. Hôm nay gặp phải Tôn Lập thì sát khí tựa hồ không còn hiệu quả. Y thấy trong mắt Tôn Lập không phải là sợ hãi hay tuyệt vọng, mà là ánh sáng hưng phấn! Tôn Lập giơ tay, nhất cấp thú binh sống sót vây công bốn trọng giáp bộ chiến. Trên mình Tôn Lập dấy lên sát cơ không kém gì! Lôi Cửu Thủ ngẩn người, rồi hớn hở, khóe mắt giần giật, giết được đối thủ cỡ này tuyệt đối là việc vui. "Xoạt xoạt xoạt..." Mãng long tỏa liên kéo dưới đất, chảy đi chảy lại trong tay Tôn Lập là một chút thủy ngân. Mắt Lôi Cửu Thủ ánh lên quang mang, mỗi bước đi về phía Tôn Lập đều một trượng hai. Y như thượng cổ hung thú hiếu sát hiếu chiến, gần như lơ lửng trên không lao vào Tôn Lập. Mỗi bước là khí thế lại cao thêm, sau lưng hình thành ba tầng hỏa diễm bảo quang. Đến gần, y giơ tay, hai con hỏa diễm linh long gào rú quấn lên tay. "Mãng long kình!" Lôi Cửu Thủ tung quyền, hỏa diễm linh long trên tay dài gấp ba, xô tới. Tôn Lập hiểu ngay: Lôi Cửu Thủ từ võ nhập đạo, chả trách chiến lực kinh nhân. Sau lưng Tôn Lập ngũ sắc trường hà dồn linh nguyên vào kinh mạch, gã đạt Phàm nhân cảnh đệ thất trọng thì Ngũ hành hợp linh trận kỳ có thể tạm thời dưa gã đạt tới Đạo nhân cảnh đệ nhất trọng điên phong, chạm sát rìa đệ nhị trọng. Lôi Cửu Thủ là Hiền nhân cảnh đệ tứ trọng! Song phương cách biệt quá xa. Hỏa diễm linh long bổ vào Tôn Lập, gã nhận ra đòn này của Lôi Cửu Thủ ẩn tàng chín biến chiêu. Tu sĩ đều không trọng thị chiêu thức, nhưng Lôi Cửu Thủ hiển nhiên không thế. Tôn Lập hưng phấn, Mãng long tỏa liên dựng đứng như thiết côn! “Thái bình sát đạo” bột phát, gặp chiêu phá chiêu, gặp thức phá thức. "Ầm, ầm, ầm..." Tiếng nổ không ngớt. Trong sát khí liên tục có linh quang xoáy ốc bạo phát, cạnh hai người ràn rạt cương phong, những người khác không nhìn rõ động tác. Trong vòng chiến, đá và cây cối bị cương phong nghiền nát, bụi nổi lên, bị cương phong xô ra ngoài, hình thành một gò đất! Lôi Cửu Thủ càng đấu càng kinh hãi, đúng như Tôn Lập đoán, y từ võ nhập đạo, sau đó được A Tổ coi trọng, lấy vào Huyết ma đỉnh. Tu sĩ không trọng thị chiêu thức, nhưng tu sĩ lấy võ nhập đạo thì khác, Lôi Cửu Thủ cải tiến chiêu thức của võ giả mà lập nhiều chiến công, đạt tới vị trí đội chính. Y tự thấy nghiên cứu chiêu thức tu chân đã xuất thần nhập hóa, không ngờ hôm nay lép hẳn Tôn Lập! Y thoáng động là Tôn Lập đã biết y sẽ tấn công vào đâu, phá giải gọn ghẽ. Không chỉ thế, Lôi Cửu Thủ còn phát hiện mình sa vào chiêu thức tu chân của Tôn Lập. Tôn Lập tựa hồ từ đầu đã bố cục từng tia sát ý phát ra, hình thành một vũng xoáy bao lấy y. Y sa vào hạ phong rất lâu, chỉ thấy vũng xoáy ngận càng lúc càng mạnh, tay y trĩu xuống. Y tỉnh ngộ: Ta làm gì đây? So chiêu thức? Cảnh giới của ta hơn xa, dù chiêu thức không bằng thì vẫn giết được đối thủ! Lôi Cửu Thủ hiểu rõ hung hiểm, bị Tôn Lập dắt mũi sa vào đó thì dù y là Hiền nhân cảnh đệ tứ trọng cường giả, muốn tránh thoát cũng trọng thương. Hiện tại... Lôi Cửu Thủ hú vang, thể nội linh nguyên hóa thành quang trụ, ba tầng hỏa diễm bảo quang xé tan sát ý của Tôn Lập. Tích tắc đó sấm sét ầm ầm, cuồng phong ào ào, sóng khí san bằng mọi gò đất phía ngoài. Tôn Lập thầm kêu đáng tiếc, không thẹn là ma tu tinh duệ. Bất quá Lôi Cửu Thủ phá được vũng xoáy sát ý này cũng phải trả giá, lồng ngực bức bối vô cùng, khí huyết sôi trào. Tôn Lập giơ tay, hai tấm Thiên thần bảo lục tan vào hư không. Lôi Cửu Thủ lấy làm lạ sao Tôn Lập bỏ qua cơ hội như thế mà lại đi tế bái. Tức thì khí thế hùng hồn dâng lên, khiến y cũng muốn quỳ theo! "Ầm, ầm, ầm..." Tiếng sấm như từ chỗ hư vô nhất trên chín tầng trời vọng xuống, vòng sáng lam đậm mỏ ra trên đầu Lôi Cửu Thủ, càng lúc càng lớn, hư không chi môn lóe lên, một thần tướng cao chín trượng, mặc kim giáp cầm thiết tiên, không giận mà oai, xuất hiện. "Ô -" Thiết tiên đập vào Lôi Cửu Thủ. Lôi Cửu Thủ gầm vang, chiến thắng ý niệm không dám chống cự, cố lao lên! "Oành!" Lôi Cửu Thủ bị ấn xuống đất, thiết tiên giáng xuống, mặt đất có một hố sâu, hình ảnh thần minh đó tựa hồ nhìn Tôn Lập rồi hóa thành tinh quang khắp trời tan đi. Lôi Cửu Thủ vừa ho ra máu vừa bò lên, đợi y là Bách điểu kiếm hạp! "Vù -" Tinh quang quét qua, Lôi Cửu Thủ đầy bất cam nhưng vẫn thành tro... Tấm Thiên thần bảo lục còn lại dẫn ra một nữ thiên thần, rải giỏ hoa, hai trọng giáp bộ chiến thổ huyết văng đi. Hai trọng giáp bộ chiến còn lại gầm vang: "Đội chính!" Đoạn cầm trọng thuẫn xông vào Tôn Lập. Tôn Lập đã kiệt quệ, thương thế trên vai bỏng rát, trong óc có mạch máu giật giật, lúc nào cũng có thể hôn mê. Hai trọng giáp bộ chiến phát cuồng, bọn Sùng Dần cũng tới cực hạn, bị cả hai hất văng. Cả hai xông tới cạnh Tôn Lập, nhất cấp thú binh xô lên, Tôn Lập loạng choạng lui lại. "Phập, phập, phập..." Trọng giáp bộ chiến cầm ma đao, mỗi đòn đâm xuyên được một thú binh, nháy mắt đã đến trước mặt gã. Tôn Lập nghiến răng, Mãng long tỏa liên vung lên, tách thành ba mươi sáu mưỡi phi đao, xuất kỳ bất ý bắn tới, một trọng giáp bộ chiến bị đánh tan hộ thân linh quang, Chung Lâm gầm lên xông tới, đối phương lập tức biến thành xác khô. Trọng giáp bộ chiến còn lại đỏ ngầu mắt, mặc kệ đồng bạn sinh tử, chỉ muốn Tôn Lập, y lao tới giơ a đao, ma văn quang mang lóe sáng chém xuống. "Chát!" Tôn Lập giơ tay bắt lưỡi đao, máu tóe ra, gã nghiến răng không buồng, ma văn đao mang xung kích thân thể, đại đỉnh chợt đáp xuống. Choang! Đập đúng đầu trọng giáp bộ chiến. Trọng giáp bộ chiến lắc lư, hộ thân linh quang tan vỡ. Gần như cùng lúc, hỏa diễm trường đao xuyên qua ngực y, đốt y thành than. Tôn Lập lỏng tay, ngồi phệt xuống thở hồng hộc. Giang Sĩ Ngọc lao tới vẫy tay, lửa trên mình trọng giáp bộ chiến nhập vào lòng tay y. "Ngọc lang!" Đông Phương Phù và Lý Tử Đình hoan hô. Tôn Lập mắng: "Tên ngốc ngươi sao giờ mới tới..." Giang Sĩ Ngọc ngưng trọng: "Đi mau!" Ngoài xa, khí thế hùng hậu áp sát đỉnh núi quét tới, bọn Tôn Lập gượng dìu nhau chạy, trước khi đi, gã gom hết pháp khí, chiến xa của ma tu vào trữ vật không gian. "Vù -" Ý niệm quét qua, cây cối và đá vụn dưới đất bị nghiền nát, chúng nhân nhảy vào sơn động mà Sùng Dần nói nên thoát!