Vạn Giới Vĩnh Tiên
Chương 199 : Hóa Long Cửu Xuất Đại Trận (Hạ)
Tô Tiểu Mai, Sùng Dần, Chung Lâm, Đông Phương Phù, Lý Tử Đình… ngã xuống. Tôn Lập cứu tất cả, móc linh đơn cho họ uống.
Sùng Dần cười thảm: "Không sao, không chết được đâu."
Sùng Bá xông tới, mắt y đỏ lên, nghe thấy Sùng Dần còn gượng thì gầm lên: "Câm mồm, nghỉ đi cho ta!"
Bọn Tô Tiểu Mai thương thế không nặng, nặng nhất là Chung Lâm. Y là âm thần chi thể, lôi điện gây ra cho y vết thương nghiêm trọng.
Mắt Tôn Lập lạnh lại, chỉ mong vớ được ma tu cho y huyết tế!
Sùng Bá đứng cạnh gã, tất cả cùng nhìn lên không. Tô Tiểu Mai dựa vào tảng đá mới từ trên núi lăn xuống, đôi mắt trong veo hỏi: "Lần này Tố Bão sơn có qua được không?"
Sùng Bá bất động nhìn trận chiến trên không.
Lý Lam Sơn một đấu với hai, trên không liên tục vang tiếng năng lượng va nhau, chúng nhân như đang ở trong không gian không ổn định, có thể tan xác bất cứ lúc nào.
Tôn Lập mấp máy môi nhìn bọn Tô Tiểu Mai.
Gã chỉ Đông Phương Phù và Lý Tử Đình: "Ta hứa với Tiểu Ngọc chiếu cố hai người, cứ yên tâm, trước khi gặp Tiểu Ngọc thì hai người không chết được đâu!"
Y lại chỉ vào Chung Lâm đang hôn mê: "Ta đáp ứng lão tổ chiếu cố ngươi, trước khi ta chết thì ngươi không chết được!"
Gã nhìn Tô Tiểu Mai. Tô Tiểu Mai cười: "Ngươi không đồng ý với ai sẽ lo cho ta..."
"Ta hứa với chính mình sẽ lo cho tiểu nha đầu lúc nhập môn luôn cẩn thận, không dám lớn tiếng nhưng vì ta mà tranh cãi với đệ tử nhóm chữ Giáp – dù hiện tại nàng ta thực lực đại tiến, có thể lo ình."
Mắt Tô Tiểu Mai hấp háy, làn mi dài hơi động.
Tôn Lập cố ý cười: "Cảm động hả? Đừng nén, cảm động thì thể hiện ra."
Tô Tiểu Mai cắn môi, ôm lấy gã.
Hai người cùng cứng đơ rồi thoải mái ôm nhau.
"Oành -"
Một đạo quang mang với tốc độ cực nhanh va vào sơn môn, đập nát một động phủ, để lại một hố sâu dưới đất.
Vọng Hư từ dưới hố nhảy lên, phun bụi ra, không kịp chỉnh đốn y phục, móc mấy viên đơn dược nhét vào miệng, chưa nhai nát đã lao lên.
Đỉnh đầu Chung Mộc Hà lơ lửng linh văn ngọc phiến, đạm kim sắc quang mang rải xuống, ba dải linh quang xuyên qua xuyên lại, liên tục ngăn phi kiếm.
Mỗi lần va nhau là nổ vang như sấm, vô số hỏa hoa trút xuống.
Lý Lam Sơn khí định thần nhàn, chín thanh phi kiếm mới chỉ dùng ba, ngón tay như gảy đàn, khẽ hất Vọng Hư xuống, bức Chung Mộc Hà cuống quít.
Vọng Hư xông lên gầm: "Lý Lam Sơn, ta liều với ngươi!"
Đường đường chưởng giáo, bị bức đến mức này thì cách biệt cỡ nào.
Chu Cửu và một ngân diện nhân dẫn các ma tu xông tới. Hộ sơn đại trận đã vỡ, khó lòng lành lại ngay.
Chu Cửu lạnh giọng: "Giết"
Ma tu xông tới, đệ tử Tố Bão sơn phần lớn thụ thương, không phải đối thủ. Dù có bọn Vọng cũng khó tránh bại vong.
Sùng Bá run người, lấy ra hộp ngọc, còn ba viên linh đơn.
Y uống liền hai viên!
Sùng Dần cả kinh: "Ngươi chán sống hả..."
Sùng Bá nhai linh đơn, lắc đầu: "Không đẩy lùi chúng, tất cả đều chết."
Y cười với Sùng Dần rồi ôm lấy đối phương đoạn đẩy ra nói: "Ta đi đây!"
Y đi ra, thoáng sau có một đàn linh thú được song phủ cự nhân dẫn đầu, hung hãn tham gia.
Tôn Lập ở cạnh đồng bạn, Mãng long tỏa liên quấn trên tay, hai tấm Thiên thần bảo lục, tám tấm Bát diệp phù bảo đều sẵn sàng.
Ma tu không đông nhưng như đàn sói, đệ tử Tố Bão sơn hiện tại không đáng làm dê, chỉ coi như đàn thỏ què.
"A -" Sùng Chân gầm lên, lao vào một ma tu có cảnh giới tương đương, nhưng y đã trọng thương, cộng thêm ma tu có công pháp, pháp khí quỷ dị nên y liên tục bị bức lùi.
Một đệ tử của Vọng Hư đến chi viện, không đầy ba chiêu, bị ma tu đâm xuyên tim.
Sùng Chân tâm thần đại loạn, ma tu phát một đạo pháp thuật, ngũ sắc âm lôi bắn xuống kèm nhát kiếm, y trừng mắt ngã xuống, ngực thủng lỗ như nắm tay!
Tôn Lập thở dài, vung quyền bức lui một ma tu, muốn cứu Sùng Chân nhưng không thể.
Sơn môn thành chiến trường thảm liệt, khắp nơi vang tiếng kêu thảm, thường có linh quang từ trên không đáp xuống, không biết là đệ tử nào.
Tôn Lập đứng trước bọn Tô Tiểu Mai, một Đạo nhân cảnh đệ tam trọng ma tu vung quyền đầu to như đồng chùy cười ha hả giáng tới, y tưởng chỉ chừng mười quyền là Phàm nhân cảnh tiểu tử sẽ nát xác!
Tôn Lập lùi liên tục, nhìn tảng đá như ngọn núi sau lưng, biết không lùi được, Mãng long tỏa liên lách đi quỷ dị, ba mươi sáu mũi phi đao từ bốn phương tám hướng trùm lên ma tu đó.
Ma tu cả kinh, song quyền múa tít, chặn đứng hết phi đao, một đạo lôi điện xuyên qua lớp phòng ngự, chuẩn xác đốt ngực y thành than.
Ma tu nhìn ngực với vẻ không dám tin rồi ngã xuống. Tôn Lập lấy trữ vật giới chỉ rồi lui về cạnh Tô Tiểu Mai.
Bát diệp phù bảo uy lực quả nhiên bá đạo, một cao thủ Đạo nhân cảnh mà nói giết là giết.
Sư trưởng như bọn Vọng Minh vây công Chu Cửu vẫn hạ phong, vì cảnh giới kém xa, linh thú của Chu Cửu còn nguyên.
Một ngân diện nhân khác bắt đầu giết chóc các đệ tử Tố Bão sơn. Không ai chống nổi một chiêu.
Y lao tới, sau lưng mà đường máu!
Đệ tử Tố Bão sơn tơi tả, Lý Lam Sơn tựa hồ hào hứng ngửa mặt than: "Môn phái hạng bét này mà cầm chân ta được ba ngày, đúng là số mệnh!"
Thần Hoang đạo tiến vào Đại Tùy, Phú nhân vương chuẩn bị nhiều năm, những tưởng dễ dàng huyết tẩy Đại Tùy tu chân giới, không ngờ Lý Lam Sơn xuất sư bất lợi, mất ba trận pháp hạch tâm trân quý vô cùng, lại bị chặn ở ngoài sơn môn Tố Bão sơn lâu như thế, tổn thất thảm trọng.
Với thực lực song phương thì không thể như thế, trận chiến lẽ ra dễ dàng giành công lại lại thành thế này, khó trách y cảm thán như thế.
Lý Lam Sơn từ từ giơ tay, sáu thanh phi kiếm lơ lửng trên đầu rung lên.
"Đinh đinh đinh..."
"Kết thúc thôi!"
Chín thanh phi kiếm hợp thành kiếm luân, quay tít vào Chung Mộc Hà và Vọng Hư.
"Chát, chát, chát..." Phi kiếm gần như cắt đứt tất cả. Ba thanh của Chung Mộc Hà nghênh đón, bị nghiền thành bột!
"Phụt!" Chung Mộc Hà hộc máu, vung lưu tinh chùy cực nặng, phun hoàng quang, giáng vào kiếm luân, bị cắt làm đôi mà chỉ hơi làm giảm tốc độ.
Chung Mộc Hà và Vọng Hư nhân cơ hội vượt khỏi phạm vi uy lực của kiếm luân. Vọng Hư không hề do dự dùng đến trấn sơn thú hồn.
"Chát!"
Ngọc phù vừa nát, hai trấn thủ thạch thú rung lên, nứt nẻ từng vết. Thạch thú không nát hẳn, đạm hắc sắc khí thể bay ra, ngưng tụ trên không thành thượng cổ cự thú vàng rực, đầu mọc sừng, dài cả mười trượng.
"Gừ! Gừ!"
Tựa hồ khí thế không kém hơn Bích nhãn toan nghê bị Tôn Lập giết lúc trước.
Lưỡng thú xuất hiện, rung mình là có hai đạo lôi điện giáng xuống, hai cái sừng chỉ lại, lôi điện bắn vào Lý Lam Sơn.
Chín thanh kiếm trước mặt y tách ra, bày thành kiếm trận thâm ảo, lưỡng đạo kinh lôi tan đi, kiếm trận bị chấn tan.
Ánh mắt Lý Lam Sơn ngưng trọng hẳn.
Tố Bão sơn, quả nhiên còn con bài tẩy.
Thấy lưỡng đại trấn sơn thú hồn uy lực, có thể đấu với Hóa long cửu xuất đại trận, Vọng Hư hưng phấn: "Tố Bão sơn được cứu rồi!"
Chung Mộc Hà không lạc quan đến thế.
Lý Lam Sơn tuy trọng thị, nhưng không rối loạn, cánh tay như gốc cổ tùng chằng chịt rễ chuyển động theo quỹ tích và tốc độ cố định.
Chín thanh phi kiếm thu lại vào miệng cửu long.
Chín con thần long hư ảo ngậm phi kiếm, Lý Lam Sơn lỏng tay, chín con rồng rời trận bàn bay quanh y.
Sấm sét ầm ầm, thiên địa biến sắc.
Trong tiếng sấm, chín con thần long ngưng tụ thành chín thanh long thân trường thương, há miệng thổ ra nửa cây phi kiếm, hóa thành mũi thương!
Truyện khác cùng thể loại
848 chương
777 chương
364 chương
150 chương
14 chương