Vạn Giới Vĩnh Tiên
Chương 197 : Giết Linh Thú
Trong tháp của Đại nhật thần hỏa thương, Tôn Lập kiểm tra xong thì đắng lòng.
Chỉ một ngày rưỡi, Đại nhật thần hỏa thương chưa đầy năng lượng.
Đại nhật thần hỏa thương có trận pháp dự trữ năng lượng, thường chỉ cần ba ngày là đầy, tích lũy qua năm tháng cũng không được thêm nhiều, Tôn Lập chỉ bắn ba lần đã tốn gần tám phần.
Dù trong ngày rưỡi này trận pháp toàn khai, cũng chỉ khôi phục được sáu phần, tối đa bắn được ba lần.
Gã thở dài, nghĩ đến Bách điểu kiếm hạp, thoáng yên tâm.
Ma tu không nhanh, tựa hồ không ngại cho Tố Bão sơn thời gian chuẩn bị, chỉ người trong cuộc mới biết, áp lực này càng chịu lâu càng dễ suy sụp!
Cách sơn môn Tố Bão sơn nghìn trượng, Lý Lam Sơn bay lên, để Bích nhãn toan nghê tự tới.
Không cõng Lý Lam Sơn, Bích nhãn toan nghê lộ rõ hung tính, bốn chân phun ra kim sắc hỏa diễm, nối nhau thành một dải mây lửa rải xuống.
“Gừ.”
Bích nhãn toan nghê gầm lên, cả Tố Bão sơn tựa hồ rung lên trước tiếng gầm của tuyệt thế mãnh thú.
Trong sơn môn, mấy đệ tử mới nhập môn nhũn chân, các đệ tử lớp trước bắt pháp quyết, ổn trụ tâm thần.
Các cường giả chữ Vọng sầm mặt, tiếng gầm đó thể hiện rõ tin tức: đấy là nhất phẩm hạ linh thú!
Nhất phẩm linh thú, ai đủ tin tưởng đánh bại được đầu nhất phẩm linh thú?
Không có ai, kể cả Chung Mộc Hà.
Trong tiếng gầm, mưa lửa và băng bắn xuống, hộ sơn đại trận của Tố Bão sơn kích phát, mưa lửa gián vào, gợn lên từng làn sóng xanh nhạt.
Dao động trong mỗi gợn sóng chấn nát đá, hung hiểm vạn phần, không “đẹp đẽ” tí nào.
Một trăm linh tám đệ tử dồn linh nguyên, chật vật chống chọi.
Với Bích nhãn toan nghê thì đấy chỉ là trò vặt, nó lại gầm lên, giơ chân trước, xích hồng sắc quang mang nhanh chóng thành hình, trong quang cầu phun ra một vũng xoáy lửa ẩn hiện hồng sắc lôi điện.
Sức mạnh đó tựa hồ Bích nhãn toan nghê cũng không khống chế được, gầm lên ném vào hộ sơn đại trận.
Hỏa điện quang mang rời trảo là bừng lên, đến trên sơn môn thì không khác gì ngọn núi giáng vào hộ sơn đại trận, xích hồng sắc quang mang đường kính ba trượng bốc lên, chưa cả lửa và lôi quang.
Núi non rung chuyển. Hộ sơn đại trận giảm chín phần thanh quang, chỉ còn lại một lớp mong manh!
Một trăm linh tám đệ tử có đến bảy phần thổ huyết hôn mê.
Trừ Chung Mộc Hà, các cường giả chữ Vọng có ba người thụ thương.
Chung Mộc Hà nhợt nhạt móc một viên đơn dược ra uống.
"Mau, bổ sung người!" Chung Mộc Hà quát, Vọng Hư cho hết đệ tử lên, kể cả đệ tử mới nhập môn như Tô Tiểu Mai, thậm chí chiến lực chủ yếu trong đệ tử thứ ba như Sùng Chân, Sùng Dần cũng gom vào mới đủ nhân số.
Chỉ là tân đệ tử quá kém, dù dồn linh nguyên vào cũng mười phần hữu hạn.
Hộ sơn đại trận khôi phục thanh quang một cách rất chậm.
Bích nhãn toan nghê gục gặc gầm lên, quang mang chảy trên lông, hiển nhiên chuẩn bị tấn công tiếp!
Tố Bão sơn chỉ còn lại chiến lực là Vọng Hư và Sùng Bá.
Thủ sơn nhân nóng lòng, đi lại quanh Vọng Hư: "Chưởng môn..."
"Ngậm miệng! Đứng qua kia, chưa đến lúc của ngươi!"
Vọng Hư lạnh lùng đuổi y, đang mắng thầm Vọng Long, dù bế quan thì sơn môn động tĩnh như thế mà không thấy? Không xuất quan thì đợi lúc nào nữa!
Tôn Lập cực kỳ ngưng trọng, Bích nhãn toan nghê gần như đánh xuyên hộ sơn đại trận!
Kế hoạch ban đầu của gã bị thay đổi.
Đại nhật thần hỏa thương chỉ phát được ba pháo, uy lực sẽ giảm đi. Đối phó hai ngân diện nhân không thành vấn đề, nhưng gã không chắc có hạ được Lý Lam Sơn không.
Bất quá y còn một thứ, phối hợp thì dù không giết được Lý Lam Sơn cũng khiến y trọng thương.
Đột nhiên xuất hiện Bích nhãn toan nghê kinh nhân, một đòn suýt hủy được hộ sơn đại trận, không có hộ sơn đại trận, Tố Bão sơn sẽ thành bia sống a tu.
Bích nhãn toan nghê phải chết, Tôn Lập thầm tính, muốn giết nó thì uy lực phát pháo không thể kém, tức là chỉ bắn được hai lần.
Một pháo giải quyết Bích nhãn toan nghê, phát còn lại dành cho ai? Lý Lam Sơn? Hay hai ngân diện nhân?
Tôn Lập nhìn Bích nhãn toan nghê, dù thế nào cũng phải giải quyết súc sinh này đã.
Đại nhật thần hỏa thương vô thanh vô tức tụ năng lượng, Bích nhãn toan nghê lại ngưng tụ lôi hỏa quang cầu.
"Gừ!"
Bích nhãn toan nghê lại gầm lên, định ném quang cầu chợt thấy gì đó, cúi nhìn thì Đại nhật thần hỏa thương bắn ra một đạo quang mang.
Nó lắc lắc đầu, hất lôi hỏa quang cầu đập vào dải sáng.
"Oành!"
Lôi hỏa quang cầu nổ tung khi va vào Đại nhật thần hỏa thương, hồng quang gần như chiếu rọi Tố Bão sơn.
Đại nhật thần hỏa thương hơn một chút, hủy một quả lôi hỏa quang cầu thì tổn hao chừng một nửa năng lượng, vẫn bắn vào Bích nhãn toan nghê.
Dải sáng như thần kiếm, tốc độ cực nhanh nên không tránh được, cơ hồ xuyên qua Bích nhãn toan nghê, Tố Bão sơn chúng nhân định hoan hô, tưởng Tôn Lập lại sáng tạo kỳ tích, không ngờ Bích nhãn toan nghê gầm lên, trảo trước vung lên, hồng quang như máu xuất hiện chặn đứng Đại nhật thần hỏa thương!
Dải sáng không ngừng oanh kích, quang mang tan đi nhanh chóng.
Bích nhãn toan nghê gầm liên miên, lớp lông vàng cuộn sóng, liên tục dồn hồng quang lên trảo.
Cứ thế cả nửa tuần trà, dải sáng của Đại nhật thần hỏa thương tiêu hao hết. Bích nhãn toan nghê đầm đìa mồ hôi, chân trước không giơ lên nổi.
Nó đã qua được!
Nó hưng phấn đến nóng này rồi phẫn nộ, dốc sức gầm vang, định thi triển thần thông, chấn tan Tố Bão sơn!
Vô thanh vô tức, phát pháo thứ hai ập tới, dải sáng cả năm trượng giáng trúng Bích nhãn toan nghê, không ai ngờ Đại nhật thần hỏa thương trong tích tắc lại liên tục kích phát, không có dấu hiệu gì.
Dải sáng hất Bích nhãn toan nghê văng đi mấy trăm trượng, phần nào bị dải sáng bao lấy là tan biến, lúc dải sáng tắt thì linh thú đáng sợ này chỉ còn là bộ xương trên không, rơi xuống
Bích nhãn toan nghê mất mạng.
Ban nãy nó con gầm gào diệu vũ dương uy, không ngờ tích sau đã xuống minh giới.
Thinh không lặng ngắt, ma tu đều há hốc miệng.
Bích nhãn toan nghê với họ là bất khả chiến thắng nhưng đã chết trước sơn môn Tố Bão sơn, đả kích trầm trọng lòng tin của ma tu. Hiệu quả không thể ước lượng.
Trong sơn môn Tố Bão sơn vang tiếng hoan hô.
Đòn đầu của Bích nhãn toan nghê quá kinh thiên động địa, khiến các đệ tử thấy nó còn sống thì Tố Bão sơn không thể thắng!
Tôn Lập giết nó! Tựa hồ hi vọng lại quay về.
Chỉ Chung Mộc Hà và Vọng Hư biết sau phát pháo này, Đại nhật thần hỏa thương không vang lên nữa.
Họ cũng biết phải thế, không giết Bích nhãn toan nghê, Tố Bão sơn sẽ xong đời ngay, giết nó thì chống chọi được thêm.
Trong tháp pháo, Tôn Lập thở phào, hơi mệt mỏi, nhưng so với trận chiến trước, gã đã thích ứng hơn.
Gã nhìn lên không, hai ngân diện nhân dẫn các ma tu xông tới, giờ do hai kẻ này dẫn đầu.
Bích nhãn toan nghê bị giết, ma tu xôn xao nhưng Tôn Lập vẫnn. Gã nghĩ kỹ liền tìm ra nguyên cớ:
Là hai ngân diện nhân.
Cả hai không kinh hoảng thất thố mà thản nhiên, tựa hồ Bích nhãn toan nghê chết rồi, với họ cũng chỉ là tổn thất vặt.
Lẽ nào...
Tôn Lập chìm cả cõi lòng.
Chu Cửu nhìn sơn môn Tố Bão sơn, hừ lạnh, biết bộ hạ nghĩ gì nên nhạt giọng: "Thứ đó chỉ bắn được hai lần, từ giờ đến lúc chúng ta san bằng Tố Bão sơn, nó không còn tác dụng."
Quả nhiên, chúng ma tu tinh thần đại chấn, nhìn sơn môn Tố Bão sơn, mắt không còn e dè như ban nãy, thay vào đó là ánh hung tàn của đàn sói đói trên Quỷ Nhung thảo nguyên.
Trong trận chiến trước, một ngân diện nhân có linh thú chiến tử, đang ôm cục tức nên chỉ vào Tố Bão sơn, hung ác gầm to: "Giết"
Ma tu xô lên, linh thú, pháp thuật, pháp bảo, linh phù tấn công dồn dập, hộ sơn đại trận của Tố Bão sơn vốn chưa tu bổ xong, lại nguy ngập với cơn cuồng phong bạo vũ này.
Truyện khác cùng thể loại
848 chương
777 chương
364 chương
150 chương
14 chương