Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 15 : Đấu Võ

Thiên hạ đệ nhất công pháp không nổi trội về tốc độ tu luyện, mà ở mục tiêu. “Tinh hà chân giải” được coi là thiên hạ đệ nhất nhờ mục tiêu sau cùng "Tinh hà bản ngã", tinh hà là ta, ta là tinh hà. Tinh hà có gì mà không thể? Tự thân là nguồn năng lượng, tự thân là nguồn lực, nếu tu thành "Tinh hà bản ngã", với sức mạnh vô biên, nguồn lực vô cùng vô tận thì có thể nghiền nát mọi đối thủ! Thật ra tốc độ tu luyện ban đầu cũng không tệ, chỉ là tư chất của Tôn Lập bình thường, hiện tại có thể dùng được ít nguồn lực, đương nhiên không sánh được với Điền Anh Đông. Đơn đạo thi xong là đến thi chiến pháp. Đương nhiên dùng lời giáo tập Sùng Bá thì là “so kè đánh đấm”. Tôn Lập ra khỏi cửa, thấy Lục Đại Thông co cúm đứng trong sân, gã thầm thở dài, giả bộ không nhìn thấy. Sau lưng vang lên tiếng bước chân, Lục Đại Thông đuổi theo: "Tôn Lập... ta..." Tôn Lập ngoái lại, Lục Đại Thông xìu đi, một chốc sau mới nói: "Xin lỗi. Nhân cùng chí đoản, chúng ta thế này còn mong ai đứng ra chủ trì công đạo? Có những việc nên nhẫn nhịn là hơn." Y ủ rũ, biết mình tổn thương Tôn Lập thương quá mức nên cúi đầu nước đi. Tôn Lập không dễ chịu gì: Lục Đại Thông nhập môn lạc quan như thế, kết quả chỉ một tháng ngắn ngủi đã thành thế này! Gã thở dài, con đường là tự chọn, Lục Đại Thông cũng thế. Chính như Võ Diệu nói, đã chọn là tuyệt đối không hối hận. Không bao giờ hối hận. ... Trên Diễn võ trường, Sùng Bá chắp tay sau lưng đi đi lại lại, đồng thời lớn tiếng: "Lão tử không cần bày vẽ gì, hai người một tổ, tự do tổ hợp, rồi giao đấu, khả năng các ngươi thế nào, lão tử nhìn là nhận ra. Thành tích, lão tử nói là xong! Đừng có nói với lão tử là không công bằng, lão tử là thế, không phục thì đánh thắng lão tử rồi nói!" Đoạn hung hãn trừng mắt nhìn Tôn Lập, đệ tử đứng quanh hớn hở. "Được rồi, hiện tại bắt đầu tự do chọn." Sùng Bá hạ lệnh, các đệ tử bàn luận nhi nhao. Được Tố Bão sơn chọn, có ai ngốc, Sùng Bá nói thế, để lại kẽ hở như thế, đời nào họ không tận dụng? Những đệ tử có quan hệ tốt tụ lại, thương lượng cách phối hợp, biểu hiện tối đa chiến lực của song phương, thậm chí phải hơn cả chiến lực bản thân. Sùng Bá như không nghĩ ra sơ hở của cách này, đi đi lại lại, liên tục bốc lên xích hồng sắc hỏa diễm linh quang, chứng tỏ chủ nhân nhẫn nại có hạn. Không ai chọn Tôn Lập. Kết quả này dễ dự kiến, trước đây sáu đệ tử suýt bị phế vì một mình Tôn Lập, ai muốn đứng bét mới chọn gã. "Xong chưa?" Sùng Bá bực mình kêu to, đại bộ phận đệ tử đã chọn xong, những ai chưa chọn cũng tăng tốc. Sùng Bá thấy các đệ tử đứng thành từng đôi thì gật đầu vừa ý: "Bắt đầu đi." Tôn Lập đứng một mình, bị Sùng Bá không hề do dự bỏ qua. Hai đệ tử đầu tiên bước lên, ôm quyền hành lễ đoạn quát to lao vào nhau. Các đệ tử mới tu hành một tháng, chưa thể sử dụng các loại tiên gia thủ đoạn mà chỉ là một số chiêu thức võ công, có điều trông ai cũng non choẹt, song về "nội lực", hỏa hầu không kém những người trong giang hồ khổ tu mười mấy năm, quyền phong như sấm, động tác như điện, cực kỳ đẹp mắt. Song phương đều "biểu diễn", dĩ nhiên có qua có lại, lần nào nguy hiểm cũng chuyển nguy thành an. Cứ thế qua lại mười mấy chiêu, chợt nghe có tiếng ngáy vang. Chúng đệ tử ngẩn người, hóa ra là Sùng Bá! Chúng nhân nhìn nhau. Hai người trên đài ngừng tay, ngượng ngập nhìn Sùng Bá. "Hả? Kết thúc rồi? Đả đấu vô vị kiểu này lần đầu tiên ta thấy, ta đứng xem mà cũng ngủ mất. Hai ngươi cút xuống mau, không đứng bét thì cũng gần thế." Sắc mặt các hai nhợt đi, một người không phục, định lên tiếng thì thấy trong mắt Sùng Bá sáng lên cuồng nhiệt, lập tức run lên: giáo tập này là nhân vật thế nào? Quái vật lúc nào cũng chỉ mong đánh đấm. Trước đó y đã nói rõ, thành tích là do y, giờ mà biện giải có khác nào tự rước phiền hà! Cả hai lủi xuống. Đôi đệ tử sau đó cẩn thận hơn nhiều, không dám giở trò hoa dạng, qua qua lại lại chừng mười chiêu mới kết thúc tỷ võ. Sùng Bá bất mãn bĩu môi: "Chán chết, chiến đấu cỡ này quá tệ, không ra gì..." Các đệ tử lên rồi xuống, Sùng Bá chán nản. Chỉ hai trận của Điền Anh Đông và Tần Thiên Trảm là y đỡ chán hơn. Điền Anh Đông chưa tu hành đã tay không hàng phục hổ, giờ tu luyện tiên gia pháp quyết thì càng đáng sợ, đối thủ của y cũng là nhân tài, chống được mười hai chiêu mới bị hất khỏi lôi đài. Tần Thiên Trảm cũng hoành tráng không kém. Đứng đầu sẽ là một trong hai người. Chúng đệ tử ấm ức, dù nỗ lực thế nào cũng không tranh được. Bất tri bất giác, mọi đệ tử đều thi xong, chỉ còn lại mình Tôn Lập. Xảo diệu ở chỗ gã là số lẻ duy nhất trong lớp đệ tử này. Tôn Lập bước lên: "Giáo tập." Sùng Bá cười cười, trong mắt không ché giấu nét khinh thường, thậm chí có ý sợ không bị nhận ra. "Còn mình người? Được, đối thủ của ngươi là ta." Chúng nhân thấy Sùng Bá như thế thì hào hứng, y ấm ức cả ngày rồi, lẽ nào không giáo huấn tiểu tử ngươi? Sùng Bá bước lên, vượt mấy trượng hư không, như lông hồng đáp xuống lôi đài, rồi vẫy tay với Tôn Lập. Tôn Lập thấy thế là hiểu. Lần trước gã một đấu với sáu, đánh cho đối thủ đại bại trọng thương, e là Sùng Bá cũng thấy, ấm ức ở thư viện lâu như thế mới tìm được một đối thủ, tuyệt đối không "bỏ qua" gã. Trong lúc chúng đệ tử nóng lòng, gã mỉm cười bước lên. Sùng Bá nói: "Tiểu tử, chọn binh khí đi." Tôn Lập đáp: "Giáo tập, đệ tử thiên về chém giết, xuất thủ là phải thấy máu." Sùng Bá toét miệng cười, vết thương hình con rết hưng phấn đến run lên: "Chính hợp ý ra! Mau chọn binh khí." Y phất tay, lôi đài thượng xuất hiện một giá binh khí có đủ loại. Tôn Lập không khách sáo, biết Sùng Bá hiếu võ, xuất thủ là không nương tay, không cẩn thận ứng phó, e y sẽ đánh ình bán thân bất toại. Mục quang quét qua, Tôn Lập chọn một cây bổng, cân thử bằng tay rồi khẽ vái Sùng Bá: "Xin giáo tập chỉ giáo!" Các đệ tử ở dướ hưng phấn, sáu đệ tử bị Tôn Lập đánh lần trước đều kêu to: "Ha ha ha, lần này hay rồi? Nghĩ xem, môn phái đời nào thiên vị phế vật như ngươi? Sùng Bá giáo tập có cơ hội sẽ trút giận hộ các đệ tử tinh anh bọn ta! Tôn Lập phế vật, đợi lãnh đòn đi, ha ha ha!" Tôn Lập bất động, trong mắt Sùng Bá tan hết tạp sắc, chỉ còn lại chiến ý như lửa. Xòe tay chụp hờ vào Tôn Lập: "Đến đây!" Tôn Lập giậm chân, lôi đài như rung lên, hóa thành một chuỗi hư ảnh, đại bổng đập vào Sùng Bá. Các đệ tử hít hơi lạnh, nhát côn của Tôn Lập như vô số nhân ảnh cùng vung bổng bổ vào Sùng Bá! Họ tuy coi thường gã nhưng đấu võ thì gã hơn hết. Có mấy đệ tử trung hậu thầm thở dài: tiếc quá, tư chất không tốt chứ không môn phái có thêm một vị hộ pháp cương mãnh. Sùng Bá khẽ lắc đầu, bất động, để đại bổng đập xuống, thản nhiên nói: "Không đủ, dốc bản lĩnh đi, đừng để ta thất vọng." Tôn Lập thu phát nhuần nhuyễn, ngọn bổn những tưởng cương mãnh lại thu về. "Được!" Tôn Lập nhạt giọng. Lần này khí thế của gã khác hẳn, sát khí dâng tràn, quét qua lôi đài, toán đệ tử ở gần chỉ thấy mắt nhức lên rồi rơi lên. Tôn Lập chỉ gậy lên trời, phảng phất tiếp lấy đại nhật thần hỏa, vạn người khó ngăn, giáng xuống như thái sơn áp đỉnh! Sùng Bá cười vang: "Ha ha ha! Thế mới được." Y giiáng quyền lên bổng, sát khí ràn rạt. Tôn Lập trong lòng chỉ còn chấp niệm: muốn có hòa bình, duy phải giết chóc. Ngọn bổng như dấy lên mưa gió, liên tục đập xuống, lôi đài ràn rạt cuồng phong, sát khí ngưng tụ thành một làn sương xám đen, mắt thường gần như không nhìn rõ. Sùng Bá ban đầu còn khen hay, nghe được tiếng quyền đầu va vào ngọn bổng. Nhưng lâu dần, từng ngọn bổng giáng xuống, như một vũng xoáy lớn hút Sùng Bá vào, y giãy giụa thế nào cũng vô dụng. Chiến đấu sau năm chục chiêu, Tôn Lập vung bổng vẩy mạnh, vũng xoáy sát khí nổ tung, Sùng Bá văng xa, rớt xuống lôi đài. "A -" Ai nấy tròn mắt. Sáu đệ tử há hốc mồm, cơ hồ không dám tin vào mắt, ma quỷ giáo tập Sùng Bá bất khả chiến thắng với họ lại thua Tôn Lập! "Không thể nào!" Điền Anh Đông phản ứng đầu tiên. Câu này nói hộ tiếng lòng các đệ tử tâm. Tôn Lập sao thắng được Sùng Bá? Không thể nào. Nhưng Sùng Bá rõ ràng đã thua.