Vạn Giới Vĩnh Tiên

Chương 120 : Lĩnh Thưởng

"Ầm, ầm, ầm, ầm..." Giang Sĩ Ngọc ôm một lõi gỗ mà gõ, cực có tiết tấu. Lửa cháy rừng rực, xâu cá nướng đã tỏa mùi thơm, bọn Tôn Lập vây quanh đống lửa, nhìn cá nướng chằm chằm. Cạnh đó mà một vò rượu, dấu đóng trên nắp vò cho thấy rượu ủ đã hai mươi năm! Chung Lâm thèm thuồng, nhục thân không còn nên không thể hưởng thụ khẩu phúc. Giang Sĩ Ngọc gõ, Chung Lâm chợt vẩy "tóc", ngửa mặt hát to: "Đối tửu đương ca, nhân sinh kỷ hà. Thí như triêu lộ, khứ nhật khổ đa. Khái đương dĩ khảng, ưu tư nan vong..." (Nhìn rượu hát ca, đời người mấy độ Như sương sớm mai, xưa kia khổ sở Khảng khái chấp nhận, đâu dễ quên ưu tư) Tiếng ca thô cuồng, vút lên mây cao. Chung Lâm xưa nay rụt rè cũng phóng lãng như thế, bọn Tôn Lập cũng bất ngờ, thoảng sau hiểu được nỗi đau của y đã mất nhục thân, đại đạo chi lộ vốn bằng phẳng trở nên hẹp lại, nhiều phương diện mà nói thì y không phải là “người”. Khúc “Đoản ca hành” này lưu hành ở Đại Tùy không biết bao nhiêu năm, nghe nói là tác phẩm của một kiêu hùng từ xa xưa, hào khí bột phát viết lên, đại khí bàng bạc, hào khí can vân. Tiếng Chung Lâm hát càng lúc càng cao, hào khí lại càng lúc càng giảm, bi thương và mênh mang càng rõ. Chúng nhân im lặng, Tôn Lập hất mũi chân, rượu lọt vào tay, gã đập lớp đất bọc miệng, gọi: "Chung Lâm, uống rượu!" Giơ tay đẩy xuống đáy vò, mỹ tửu phun ra như mưa xuân, tưới đẫm Chung Lâm từ đầu đến chân, tuy y không uống được nhưng mùi thơm nức, y như hiểu ra, đau đớn trong mắt giảm đi, cười vang: "Được, uống nào!" Há miệng hút, dòng khí cuốn hết rượu vào miệng y rồi chảă khắp bụng, Chung Lâm như thật sự cảm nhận được hương vị mỹ tửu nên nhắm mắt say mê túy. Thứ gọi là hữu tình mà tuổi này chân thành nhất chảy trong lòng tất cả, thơm nồng như rượu. "Cá chín rồi!" Tô Tiểu Mai lên tiếng rất không hợp lúc, chúng nhân bỏ tất cả quay lại đống lửa, ai lấy đượcbao nhiêu là do bản lĩnh. Bầu không khí có phần ngưng trọng bay biến. Tô Tiểu Mai ban nãy giơ bảy, tám xâu cá, chúng nhân xô tới, nàng ta giữ nguyên tư thế và nụ cười nhưng tay trống trơn. Tô Tiểu Mai nắm đuôi tóc: "Các ngươi tệ thật, phải để cho ta một xâu..." Tôn Lập vừa ăn vừa nói: "Bớt lời đi, chưa đủ đâu, nướng nhanh mau!" Tô Tiểu Mai trừng mắt: "Tôn Lập..." "Mau lên!" Chúng nhân cùng kêu. Tô tiểu muội đành đi nướng. "Ha ha ha!" Nước suối trong veo, Giang Sĩ Ngọc vừa ăn vừa vỗ trống gỗ, cá liên tục bị dòng nước đầu từ trên thác xuống, rơi vào rổ trúc, nhảy tanh tách. Lý Tử Đình nhìn rổ cá, mười phần mãn ý: "Tiểu Mai tối qua lén lút đi ra là đặt cái này hả?" Tô Tiểu Mai cười hì hì: "Ta biết Điền Anh Đông không phải đối thủ của Tôn Lập, đương nhiên cần chuẩn bị chúc mừng trước." Tôn Lập đại thắng, chúng nhân lập tức đề nghị chúc mừng. Kỳ thực quá nửa là do Giang Sĩ Ngọc thèm thuồng, tìm cớ cùng ăn với nhau, rồi cùng phát hiện: hóa ra ai cũng thèm rồi, lúc này lại được nhất hô bách ứng, tất cả không về Vọng Sơn biệt viện, trực tiếp đến khê cốc. Tôn Lập Liền mười ba chiêu không trả đòn, sau đó mới một kiếm hất bay Điền Anh Đông, rõ ràng muốn trả đũa hộ Giang Sĩ Ngọc! Giang Sĩ Ngọc vui vẻ, đén đây tìm, chặt cổ thụ làm trống, khi trước hàng xóm của y có người thích gõ trống nên y học được. Trên dốc núi hai bên suối đầy quả dại. Đông Phương Phù và Lý Tử Đình hái về một ít, đựng trong rổ lá, cho xuống suối, mượn dòng nước rửa sạch, tươi rói. Ai thấy ăn cá béo quá thì cầm quả dại ăn đổi khẩu vị. Trong một căn nhà gỗ cũng đốt lửa. Nếu người thế tục nhìn thấy khẳng định giật mình, vì ngọn lửa rất quỷ dị lơ lửng trên không, không thiêu than hay củi mà là một viên đá gần như trong suốt. Bên trên ngọn lửa, cũng lơ lửng một bát sắt đầy quỷ dị, mùi canh nồng nặc, bắt đầu sôi ục ục. Sùng Dần cầm một cái bát sứ thanh hoa, cầm đôi đũa gỗ đen, nhìn chằm chằm vào bát, lẩm bẩm: "Thật ra giờ chưa phải lúc ăn canh, tiết thu còn nóng, ăn vào sẽ thượng hỏa, không lợi cho dưỡng sinh..." Sùng Bá bưng mấy chục cân thịt thú, đã được pháp thuật đông cứng, tay kia cầm một thanh loan đao sống dày lưỡi mỏng, định động thủ thì dừng lại: "Ngươi có ăn không? Không ăn thì cút, lằng nhằng gì!" Sùng Dần cười, chỉ y bằng đũa: "Ngươi xem ngươi kìa, nóng nảy. Tôn Lập thắng Điền Anh Đông, việc vui như thế cần thịt chó hầm – chỉ thịt chó hầm mới đủ vị! Ta sao lại không ăn, mau lên..." Sùng Bá bĩu môi, loan đao chặt liên tục, từng miếng thịt mỏng tang rơi xuống, vào bát nước đang sôi. Sùng Dần cầm đũa. Cái bát sứ nhỏ đã đựng đầy quá nửa, Sùng Dần ăn rất thoải mái, Sùng Bá tuy chưa ăn nhưng có vẻ vui sướng, hình như đang cười. Dùng linh thạch đốt lửa ăn canh kiểu này thì chỉ Sùng Bá đủ "tài lực". "Ngươi chỉ biết ăn thôi hả? Trận tỷ thí lúc chiều, ngươi có thấy gì không?" Sùng Bá luôn tay, thịt mỏng như giấy không ngừng rời vào canh. Sùng Dần dừng lại, đặt bát đũa xuống, lấy rượu từ trữ vật không gian ra uống một ngụm, tỏ vẻ lo lắng: "Ngươi nói là pháp khí của Tôn Lập?" Sùng Bá gật đầu: "Ta thấy quen mắt nhưng không dám khẳng định." Sùng Dần nói: "Giữa bát phẩm và thất phẩm thì khẳng định không do y tự luyện chế. Lẽ nào là..." Sùng Bá nghiêm túc: "Rất giống Quân kiếm của Tô Ngọc Đạo." Sùng Dần tỏ vẻ không tin: "Chúng ta chỉ thấy một lần tại Cổ Lô sơn, ngươi có nhìn nhầm không..." Y cũng thấy không thuyết phục nên lắc đầu: "Thôi vậy, đừng tự dối mình nữa, đấy là Quân kiếm của Tô Ngọc Đạo, chúng ta không thể cùng nhìn lầm." Sùng Bá tỏ vẻ không dám tin: "Y giết Tô Ngọc Đạo?!" Sùng Dần trầm ngâm một chốc, xâu chuỗi những việc gần đây lại, cười khổ: "E lần trước y thụ thương không phải vì hung thú, mà vì Tô Ngọc Đạo." Sùng Bá lo lắng: "Chắc không phải y..." Sùng Dần xua tay: "Sao có thể? Thế mà ngươi cũng nghĩ ra được. Tô Ngọc Đạo tu vi gì? Tôn Lập tu vi gì? Ngươi thấy Tôn Lập lớn mật cỡ nào mới tìm tới Tô Ngọc Đạo để sát nhân đoạt bảo?" Sùng Bá cười khổ: "Cũng phải, quan tâm tất loạn. Chứng tỏ Tô Ngọc Đạo chủ động tìm Tôn Lập." Sùng Dần gật đầu: "Ở Cổ Lô sơn, Tôn Lập phế Mạc Liên Sinh vốn là bảo bối của Ngọc Kiếm sơn trang, Tô Ngọc Đạo sao lại không hận y thấu xương? Tiểu tử này cái gì cũng tốt, chỉ là sát tính hơi nặng." Sùng Bá khinh khỉnh: "Ta thích thế! Hơn nữa y chỉ phế Mạc Liên Sinh chứ không lấy mạng." Sùng Dần dừng lại, nghe ngóng bên ngoài rồi hạ giọng: "Y giết được Tô Ngọc Đạo, giết cả Tần Thiên Trảm. Sát tính còn không nặng?" Sùng Bá run người, trước đó tuy hoài nghi Tần Thiên Trảm chết trong tay Tôn Lập nhưng so sánh thực lực song phương thì không thể nào. Nhưng Quân kiếm của Tô Ngọc Đạo cũng trong tay Tôn Lập, hiển nhiên Tô Ngọc Đạo bị gã giết. Tô Ngọc Đạo gã cũng giết được thì nhóm phế vật của Tần Thiên Trảm có là gì? Sùng Bá lắc đầu thở dài: "Tiểu tử này không chỉ sát tính nặng mà còn to gan, ..." Tần Thiên Trảm là thân truyền đệ tử của Vọng Hư, Tô Ngọc Đạo là trưởng lão Ngọc Kiếm sơn trang, giết ai cũng phiền hà mà Tôn Lập không hề do dự giết hết! Sùng Bá ngưng trọng không đầy ba tích tắc đã cười, càng lúc càng xán lạn: "Bất quá, ta thích y như thế!" Sùng Dần cũng chỉ biết nhăn nhó. Tuy Điền Anh Đông thổ huyết trọng thương, nhưng vị trí thứ hai vẫn là của y. Điền Anh Đông vốn hơi lấn cấn về danh hiệu tân đệ tử đệ nhất nhân “tự đến” nhưng giờ thì không có cả danh hiệu gì. Vẫn là câu quen thuộc, mất đi mới biết quý trọng. Đủ thấy Tôn Lập không hề “hậu đạo” gì. Bất quá Tôn Lập không hề áy náy gì. Giờ học hôm sau ở thư viện kết thúc, Tố Bão sơn đệ tam đại đệ nhất nhân, đại đệ tử Sùng Ngọc của Vọng Hư đợi ở cửa giáo thất nhóm chữ Đinh, thấy Tôn Lập và Giang Sĩ Ngọc ra thì khẽ mỉm cười: "Lưỡng vị sư đệ, chưởng giáo chân nhân mời, theo ta đến Huyền Vũ đại điện." Bọn Tôn Lập biết rõ phần thưởng nên hớn hở theo sau. Cả hai không hề giả bộ, bảo bối sắp lọt vào tay mà phải giả như không biết, mong chờ là mong chờ, có ai không thích đồ tốt? Điền Anh Đông bi kịch hơn, hôm qua đấu võ kết thúc, Vọng Minh lão đạo đến chỗ chưởng giáo chân nhân lấy phần thưởng cho người đứng thứ hai là Hồi long đơn để đồ đệ dùng. Điền Anh Đông vất vả bày trò nhưng cuối cùng không được gì. Sau lưng ba người là tiếng hô: "Kia là Sùng Ngọc? Chút việc vặt này mà chưởng giáo chân nhân phái y tới!" Có người không biết Sùng Ngọc liền hỏi: "Sùng Ngọc là ai?"