Vân Gia Phụ Tử Tam Nhân Hành
Chương 2
Bên phía Vân Khải Sơn Vân phụđang mang theo gương mặt hồng hồng ra khỏi phòng của đại nhi tử, vừa đi vừa lấy làm kỳ quái, sao mà khi mình nhìn thấy nụ cười của đại nhi tử liền cảm thấy mặt đỏ tim đập nha, tuy rằng đúng làđã lâu rồi không được thấy nhi tử cười vui vẻ như vậy. Ân, quả nhiên là nhi tử của mình, lớn lên thật đủ anh tuấn a!
Dục vọng của Vân phụ rất ít, vì muốn nối dõi tông đường nên mới cưới Vân phu nhân vào nhà, sau khi sinh hạ Bất Phàm và Phi Dương, thân thể cũng ngày càng suy yếu, không chống đỡđược vài năm liền qua đời.
Vân phụđối với nàng cũng không có bao nhiêu tình cảm, nhưng y lại rất thích hai nhi tử của mình, trước đây rất là hưởng thụ quan hệ cha con hài hòa ấm áp, bất quá theo nhi tử càng lớn thì y lại càng không rõ suy nghĩ của bọn chúng, sau đó chậm rãi xa cách nhau, kỳ thực Vân phụ rất thương tâm. Trên đời này người y quan tâm nhất chính là hai nhi tử của mình, những người khác y đều không thèm để vào mắt. Hôm nay thấy Vân Bất Phàm cười vui vẻ như vậy, y nghĩđây là một cơ hội tốt, hẳn là mình phải nắm lấy cơ hội này, có thể khiến cho nhi tử thân cận với mình hơn một chút. [vầng, sau này thì ba cha con anh sẽ rất là“thân” luôn ]
Hôm sau vào lúc ăn cơm trưa, đương nhiên là Vân Bất Phàm cũng tới ăn, Vân phụđặc biệt cao hứng, Vân Bất Phàm nói mình bất hiếu, cư nhiên lại xa cách phụ thân, sau này sẽ không như vậy nữa, sẽ nghe lời phụ thân nói, sẽ gần gũi với phụ thân hơn.
Vân phụ cao hứng liên tục gấp thức ăn cho hai nhi tử, ôn nhu nói cười, gương mặt hưng phấn đến ửng đỏ, y chỉ cho rằng chính mình rất cao hứng, không cẩn thận xem xét đến tâm tình quá hưng phấn dưới nội tâm mình là vìđâu mà có.
Lúc ăn cơm chính là cảnh phụ từ tử hiếu, Vân phụ liền uống nhiều vài ngụm rượu, có chút say khướt, nên nhìn không tới phân thân đang trướng lớn của hai nhi tửở dưới bàn, cũng không chúýđến ánh mắt lửa nóng tràn ngập dục vọng của hai hảo nhi tử.
Rất nhanh dược của Vân Phi Dương liền có tác dụng, Vân phụ chỉ cảm thấy khí tức trên người hai nhi tửđặc biệt dễ ngửi, thân thể có chút nóng lên, cảm giác say khướt càng thêm tăng vọt, đột nhiên y nói với đại nhi tử: “Hảo nhi tử, lại gần phụ thân a, đã lâu rồi phụ thân chưa được nhìn kỹ con đâu.”
Vân Bất Phàm lập tức ngồi vào bên cạnh Vân phụ, thân thể dán chặt lên người Vân phụ, hai tay nắm lấy vai của Vân phụ, khi thì dùng sức khi thì nhẹ nhàng xoa xoa cánh vai mềm mại của phụ thân, để y tựa vào trong lòng ngực mình, dùng khí tức nóng rực, mang theo dục vọng thổi vào vành tai trắng nõn như ngọc của Vân phụ “Phụ thân xem ta cho thật kỹ nha, cũng đã lâu rồi ta không có tới gần phụ thân đâu, Sợ… Chính mình sẽ nhịn không được…” Nói rồi đôi môi lại càng dán sát vào lỗ tai của Vân phụ, như hôn mà chẳng phải hôn, tham lam hút lấy hương vị của Vân phụ.
“Ân... Ngô…” Khí tức nồng đậm của Vân Bất Phàm phả vào mặt, Vân phụ cảm thấy vô cùng dễ ngửi, thân thể cứ như nhũn ra, dâng lên một loại cảm giác kỳ quái, phân thân cũng lặng lẽ dựng thẳng, trong miệng phun ra thanh âm rên rỉ nhỏ vụn.
Vân Phi Dương cũng kéo theo phân thân đã trướng lớn sang ngồi cạnh, ôm lấy Vân phụ từ phía sau, phân thân dán tại cánh mông của Vân phụ chậm rãi ma sát, lại gần một cái lỗ tai khác nói: “Phụ thân không nhìn ta một chút sao, ta cũng hảo muốn phụ thân.” Hai tay không thành thật xoa lên eo nhỏ của Vân phụ.
“Ân… Phụ thân đều phải xem, hai nhi tửđều phải…” Vân phụ hoàn toàn bị bao phủ bởi khí tức của hai nhi tử, cả người như lạc vào trong mộng, hoảng hốt nhìn sang Vân Phi Dương, khẽ run rẩy, không biết là do sợ hãi hay là do cảm giác hưng phấn truyền đến từ xương cùng, có một loại khoái cảm cứ như là bí mật bị cất giấu tận sâu trong đáy lòng được thực hiện vậy.
Vân Bất Phàm nghe được tiếng rên rỉ quyến rũ của Vân phụ, cũng không thể nhịn được nữa, chợt liếm lên lỗ tai trắng nõn, đầu lưỡi thô ráp tham lam liếm bên ngoài tai, vành tai, cái cổ như ngọc, mỗi nơi đều nhiễm lên một tầng thủy quang *** đãng, khẽ cắn lên phần thịt mỏng mảnh, đầu lưỡi mô phỏng theo động tác trừu sáp của phân thân chuyển động bên trong lỗ tai Vân phụ, tay kia thì cầm lấy tay của phụ thân đặt lên phân thân đã nổi đầy gân xanh của mình cùng nhau bộ lộng lên xuống.
Vân Phi Dương cũng không cam lòng yếu thế, điên cuồng liếm lên cái lỗ tai còn lại, cũng dùng tay của Vân phụ bắt đầu bộ lộng lên xuống, tay kia thì cởi y phục của Vân phụ ra, xoa nắn, lôi kéo, khẽ véo vào đầu nhũđãđứng thẳng từ lâu.
“Ân… A… A… Nhi tử… Đừng… Ân… đầu v* hảo thoải mái… Ân… Hảo thoải mái… A a… Hảo lớn… Hảo nóng… Tay đều mỏi rồi… Hảo bổng a…” Vân phụ thất thần rên rỉ, lỗ tai nhạy cảm bị hai nhi tử xâm phạm, hai đầu nhũ trước ngực bị một bên vuốt ve đùa bỡn, chỉ trong chốc lát đã bắt đầu trở nên trướng lớn, phân thân cũng cứng rắn, phía trước còn chảy ra một chút ái dịch, đầu nhũ, lỗ tai và phân thân bịđùa bỡn đến sảng khoái khiến ánh mắt của Vân phụ trở nên sáng ngời, hậu huyệt bắt đầu ngứa ngáy, tự giác mấp máy, phun ra nuốt vào một vật gìđó không tồn tại, trong lòng Vân phụ sinh ra một loại cảm giác trống rỗng, dường như hậu huyệt đang muốn có một vật to lớn nào đó nhét vào bên trong nó a.
Vân phụ trời sinh là một vưu vật, hậu huyệt tựđộng phân bố ra *** dịch bôi trơn, cái miệng nhỏ nhắn hô lên *** ngôn lãng ngữ, một chút cũng không thấy ngượng ngùng, bày ra biểu hiện *** đãng, hoàn toàn làđang vâng theo dục vọng của bản thân.
Vân Bất Phàm và Vân Phi Dương nghe được tiếng rên rỉ *** đãng của phụ thân, đều không nhịn được mà nhanh chóng tăng tốc độ bộ lộng trong tay lên, chỉ qua chốc lát cả hai đều thở hổn hển bắn lên một tay của phụ thân, căn bản là bàn tay nhỏ bé của Vân phụ cầm không hết, cho nên toàn bộ dịch thể thừa ra đều phun lên người Vân phụ, trước mắt Vân phụ chợt lóe bạch quang, cũng bắn ra, thân thể nhạy cảm đến mức cư nhiên chỉ cần dựa vào đùa bỡn đầu nhũ liền bắn, sau khi đạt cao trào thân thể liền vô lực tựa lên trên người của Vân Bất Phàm, cả người đều mơ mơ màng màng.
“Hô… Hảo thoải mái… Bàn tay nhỏ bé của phụ thân thực sự là lộng phân thân rất giỏi a… Lần này bắn thực nhanh…” Vân Bất Phàm thở hổn hển khen ngợi, nhìn thân thể *** loạn bất kham đang ngã vào ngực mình, y phục của Vân phụđã bị mở rộng, lộ ra ***g ngực trắng nõn, đầu nhũ bịđùa bỡn đến mức vừa đỏ vừa sưng, hai cổ dịch thể chảy dọc theo thân thể xuống phía dưới, đặc biệt là gương mặt của phụ thân, cái loại mị thái thất thần sau cao trào này thực sự là quáđẹp, phân thân vốn đã mềm xuống lại dữ tợn cương lên, dùng miệng liếm loạn lên mặt của Vân phụ, trên tay vội vội vàng vàng cởi bỏ y phục của phụ thân nhà mình.
“Đúng vậy, không nghĩ tới phụ thân sẽ *** đãng như thế, còn thật sự kêu giường, ngay cả hồn phách đều bị người gọi bay hết ra ngoài rồi, hảo tao, vưu vật a.” Trong miệng Vân Phi Dương phát ra vài lời khen ngợi thô tục, trợ giúp Vân Bất Phàm cởi y phục.
“Đại ca, chúng ta mang phụ thân đến giường ở phía sau đi, hôm nay có cả buổi chiều và buổi tối để ngoạn nha, đừng nóng vội.”
Vân Bất Phàm ôm lấy Vân phụ, thở hổn hển nói, “Hôm nay muốn làm tử phụ thân, thao tử phụ thân.”
“Hắc hắc, ngươi yên tâm, hôm nay chúng ta sẽ thao đủ, dược của phụ thân cũng sẽ bồi bổ cho thân thể của người, hơn nữa phụ thân nhờ vào nhiều năm tập võđã sớm bảo dưỡng đến không tồi, tuyệt đối cũng đủ giúp hai huynh đệ chúng ta thoải mái.”
Vân phụ nghe thấy hai huynh đệ nói muốn thao tử y, chẳng những không tức giận, ngược lại trong đầu lại nảy lên *** ý, hậu huyệt ngứa ngáy đến khó nhịn, không ngừng chảy ra từng cổ *** dịch.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
114 chương
17 chương
10 chương
41 chương
144 chương
74 chương