Vẫn Cứ Yêu Em

Chương 5 : Chỉ là người dưng…

Long Thiên nắm tay Mỹ Dung kéo cô bước nhanh ra ngoài. Gió lạnh thổi tới, khiến cô có chút lạnh lẽo. Long Thiên cởi áo ngoài khoác lên người cho cô, anh nắm tay cô bước tới một góc khuất để tránh gió lạnh. “ Sao lại ra đây?”, Mỹ Dung hỏi. “ Như thế nào? Ở cùng một chỗ với tôi rất khó chịu sao?”, Long Thiên nhìn đỉnh đầu cô nói. Mỹ Dung ngượng ngùng lắc đầu đáp:” Không phải vậy". ******* “ Phi Tuấn, anh làm trò gì vậy? Rõ ràng tôi nghe thấy anh nói chuyện cùng cô ta", một cô gái xinh đẹp vì giận dữ mà gương mặt vặn vẹo. “ Em làm ầm cái gì? Anh với cô ta chỉ là nói chuyện thôi", người đàn ông bên cạnh nói. “ Hừ! Tôi xem ra thì anh và cô ta hẹn nhau ở trên giường thì có", cô gái tức giận hét lên. “ Em...Em điên cái gì?”, chàng trai kia bực tức nhưng vẫn nhỏ giọng đáp lại. Mỹ Dung đứng ở góc tối liền nhìn thấy khung cảnh ở trước mắt kia rất rõ ràng:” Đó không phải là Phi Tuấn và vợ anh ta sao?”. Long Thiên nhìn theo hướng của Mỹ Dung, khóe môi nhếch lên thành vòng cung đẹp mắt. Mỹ Dung có chút hoa mắt khi nhìn thấy nụ cười của anh. Đúng lúc này, Phi Tuấn nhìn sang trùng hợp hai bên đều nhìn về phía đối phương. Phi Tuấn ngạc nhiên nhìn cô, không biết là đã bao lâu rồi. Từ ngày chia tay, anh chưa từng nhìn thấy cô xuất hiện, dù là vô tình gặp cũng chưa một lần. Thời gian trôi qua, có vẻ như cô lại càng thêm xinh đẹp hơn, nét đẹp kiêu hãnh của một loài hoa độc chí mạng. Long Thiên ôm lấy eo Mỹ Dung cùng nhau bước ra, Mỹ Dung cơ hồ cảm nhận được bàn tay của anh có phần siết chặt hơn khi đến gần hai người kia. “ Đã lâu không gặp, Phi Tuấn", Mỹ Dung nở nụ cười tuyệt diễm chào anh và cô gái kia. “ Mỹ Dung", Phi Tuấn có chút bối rối nói. “ Đây là giám đốc tập đoàn THỊ GIA a!”, vợ Phi Tuấn lên tiếng. Lúc này Phi Tuấn mới quay đầu nhìn đến người đàn ông bên cạnh cô, nhìn hai người có chút thân mật lòng anh dâng lên cảm giác khó chịu đến không hiểu nỗi. “ Thật trùng hợp, tôi và vợ muốn ra đây hóng gió một chút. Không ngờ lại gặp nhau ở đây", Long Thiên miệng cười mà lòng không cười nói. “ Vợ?”, Phi Tuấn ngạc nhiên nói. “ Là tương lai gần. Khi đó hai người nhớ đến tham dự cùng chúng tôi", Long Thiên nói. Mỹ Dung im lặng không nói gì, có lẽ cô đã quen với cách nói chuyện của anh rồi. Vợ Phi Tuấn liền mỉm cười, gật đầu phụ họa:” Đó là điều tất nhiên rồi". “ Chúng tôi đi trước", Long Thiên ôm lấy Mỹ Dung đi tới. Cứ như vậy họ lướt qua nhau, mỗi người một suy nghĩ, mọi người có một cảm giác của riêng mình. Nhưng đối với Mỹ Dung, cô biết rằng bây giờ anh đối với cô không hơn không kém chính là người dưng, một người dưng từng thương. Cô tự nhủ” cám ơn người đã mang đến những nghịch cảnh cho mình. Vì nhờ nó mà cô có thể trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn". Có người từng hỏi cô “ cậu có hận hắn ta không". Thật lòng mà đáp “ Cô chưa từng hận thù anh. Hận thù người khác là một mất mát lớn nhất đối với mình. Hận là lấy sai lầm của người khác để dày vò bản thân, sau cùng là hủy diệt chính mình. Cho nên cô không hận anh". ***** “ Hồi ức của tuổi trẻ…..” Con đường thật dài, hai bên hông là những thân cây to lớn, cành lá vươn ra rợp bóng cả con đường. Khi cơn gió lạnh thổi qua, một vài chiếc lá sẽ thả mình đáp về với đất mẹ. Mỹ Dung ngồi sau chiếc xe đạp nhìn từng chiếc lá rơi rụng trong lòng có chút bâng khuâng chút luư luyến. Cảnh sắc của mùa thu, không khí se lạnh của nó làm lòng người có chút mất mát, chút buồn vu vơ thoáng qua. Phi Tuấn đạp xe chở cô đi khắp con phố nhỏ, qua từng con phố của thị trấn. Cứ như vậy, họ đưa nhau đi trên khắp phố xá, rồi khi mệt mỏi sẽ dừng chân cùng ngồi xuống uống nước rồi nghỉ mệt.  Nói cới nhau những câu chuyện vui buồn. “ Tại sao em lại thích hoa hồng?”, Phi Tuấn mỉm cười như cơn gió xuân thấp thoáng dưới ánh ban trưa. “ Anh không biết câu chuyện về hoa hồng sao?”, Mỹ Dung nhìn bầu trời đáp. “ Anh rất bận rộn, làm sao có thời gian để tìm hiểu những thứ này", anh lắc đầu nói. “ À!”, Mỹ Dung nhìn anh lại nói:” Vậy em sẽ nói cho anh biết cậu chuyện về hoa hồng", tiếng nói trong trẻo như chuông bạc của cô như đưa người ta lạc vào một thế giới khác, một thế giới không tồn tại mang tên cổ tích. “ Ngày xửa ngày xưa thật xưa lắm, có một quốc vuơng ở tận phương trời xa xôi bên một khu rừng rộng lớn và rậm rạp. Vương quốc nầy sống thật hòa bình và yên vui sau một thời gian dài triền miên người dân phải đấu tranh để dành quyền độc lập. Và vị anh hùng chỉ huy người dân của quốc gia này đã được dân chúng tôn lên làm vị vua đầu tiên.  Sau thời gian dài chinh chiến, họ chỉ lo an hưởng thái bình và sống cho những quyền lợi của cá nhân mình. Vị hoàng đế kia cũng vậy, ngất ngưỡng trên ngai vàng và hào quang của quyền vị, ông đã bỏ bê việc nước, quên cả chăm sóc cho dân và để mặc lũ bầy tôi tham danh lợi cai trị dân chúng. Vì muốn hoàng đế lảng quên với việc triều chính, bọn tham quan đã chọn một thiếu nữ đẹp tuyệt vời để vua lập làm hoàng hậu. Nhưng trái với ý muốn của bọn quan lại, hoàng hậu lúc nào cũng hết lời khuyên răn nhà vua nên lo cho dân chúng và chỉnh đốn việc triều chính. Lũ quan lại rất ghét hoàng hậu, nhưng không làm gì được vì nhà vua quá thương yêu nàng.  Cho đến ngày kia, sau một thời gian thụ thai, hoàng hậu sinh ra một đứa bé thật kháu khỉnh, dễ thương. Lạ lùng thay, thân thể của đứa bé trai đó lại trong suốt như pha lê, đến độ thấy rõ từng đường gân, mạch máu và trái tim. Thấy cơ hội đã đến, bọn tham quan bèn dèm pha với nhà vua rằng hoàng hậu là một phù thủy trá hình và tuyên truyền tin này ra ngoài cho toàn dân.  Trước áp lực của bầy tôi và sự phản đối của dân chúng, nhà vua đã truất phế hoàng hậu ra khỏi hoàng cung cùng với đứa bé lạ lùng kia. Trở thành một thường dân, hoàng hậu đemcon đi khỏi hoàng cung. Đi tới nơi đâu cũng bị dân chúng chửi mắng và xua đuổi. Suốt con đường tìm nơi ẩn trú, hoàng hậu đã bị bao kẻ ném đá, dùng gậy đánh đập mà chỉ biết cắn răng dùng thân thể mình để che chở cho đứa con thơ. Một ngày kia, nghe tin vương quốc này đang trở nên yếu thế, một quốc gia khác bèn đem quân sang xâm lấn lãnh thổ. Khi quân xâm lăng tràn qua bờ cõi, toàn dân trong nước ai cũng tự lo thân và trốn tránh nghĩa vụ. Nhà vua lúc đó đã lớn tuổi mà vẫn bị lũ bầy tôi tham sống sợ chết làm áp lực bắt đemmột toán quân ra chiến đấu. Sức mình thì yếu, sức địch thì mạnh. Sự thất bại đến với nhà vua thật nhanh chóng. Dẫn tàn quân chạy về hoàng thành thì mới hay lũ tham quan đã đem dâng cho giặc tự bao giờ. Phẫn chí, nhà vua quyết liều mình đem quân cố chiếm lại thành trì nhưng cuối cùng phải ngã ngựa vì một mũi tên có tẩm thuốc độc. Nhà vua được một số quân trung thành cứu thoát và chạy trốn đến bên bìa rừng. Nhìn lại binh sĩ lớp bị thương, lớp bỏ mình chung quanh, nhà vua lấy làm hối hận rằng mình đã không nghe lời hoàng hậu khuyên ngày trước. Nhớ đến hoàng hậu, nhà vua lại nhớ đến đứa con thơ vô tội của mình ngày xưa. Rồi nhà vua ngã bệnh vì vết thương hành hạ. Bên ngoài thì địch quân vây khốn, trong rừng thì binh sĩ liều mạng để tử thủ với quân thù. Nhà vua lập đồn trong rừng làm chiến khu và để tập luyện binh sĩ. Ngày qua ngày, dưới ách đô hộ nghiệt khắc của quân xâm lăng, người dân của vương quốc đó càng nghe đồn thêm về một quốc gia trong khu rừng già huyền bí nọ. Dần dần, người dân tìm cách trốn đi và tìm vào rừng để gia nhập. Phía quân xâm lăng cũng điêu ngoa, họ cho người trà trộn vào trong rừng nhưng kế hoạch không thi hành được vì không thể nào giả mạo được lớp gai cứng mọc trên thân thể của người dân bản xứ. Người dân đã biết đoàn kết để tạo cho khuyết điểm trên thân thể mình thành ưu điểm để chống giặc ngoại xâm. Một ngày kia, với binh hùng tướng mạnh, nhà vua bắt đầu công cuộc dành lại quê hương. Lần nầy, với đoàn quân thiện chiến và với lòng tin thống nhất, nhà vua đã chiếm lại được thành trì và xua đuổi quân xâm lăng ra khỏi lãnh thổ. Không may, trong trận chiến cuối cùng nhà vua lại bị thương. Vốn đã yếu sức vì tuổi già, lại còn lao lực trong trận chiến dài đăng đẳng, nhà vua bệnh ngày càng thêm nặng. Toàn dân trong nước chưa kịp reo mừng dành lại độc lập đã phải mang nỗi buồn cho tình trạng ngày càng nguy ngập của nhà vua. Biết mình sắp chết, nhà vua trong cơn sốt đã thốt lên rằng:  "Ta chết cũng đành lòng, nhưng trời ơi, sao ta thèm được một lần ôm đứa con mà ta chưa hề biết mặt!..." Bỗng nhiên có tin báo từ bên ngoài thành có một người thầy thuốc nói sẽ trị hết bệnh cho nhà vua. Cửa hoàng thành rộng mở. Người thầy thuốc bước vào hoàng cung với tấm vải thô che kín thân thể mà không ai nhìn thấy mặt. Khi đến gần giường bệnh, người thầy thuốc đứng lặng yên thật lâu bên nhà vua mà không nói tiếng nào. Khi nghe nhà vua gọi con trong cơn sốt, người thầy thuốc rơi lệ. Giọt lệ nhỏ xuống trên gòVới bao vết thương trên mình, hoàng hậu bồng con đến khu rừng già và ngã ra vì kiệt sức. Nhìn hài nhi mới ra đời trong lúc biết mình sắp chết, hoàng hậu không biết làm gì hơn là đưa tay vuốt ve con mình vài lần, nước mắt tuôn ra và trút hơi thở cuối cùng. Đứa bé nằm bên mẹ không ai cho ăn nên khóc lên thảm thiết vì cơn đói. Tiếng khóc vang lên tận chín tầng trời làm Thượng Đế động lòng ngó xuống trần gian. Khi thấy hoàn cảnh thương tâm đó, Thượng Đế nổi giận vì lòng tàn ác của người dân vương quốc kia. Ngài bèn sai thiên thần mang đứa bé vô rừng chăm sóc cho nó lớn lên trong tình thương của thiên nhiên và muôn cầm. Sau đó, ngài ban một lời nguyền khiến cho toàn thân thể của từng người dân bị gai nhọn mọc đầy người, để suốt đời không ai được gần gủi ai cho đến khi mọi người biết thương yêu nhau. Từ đó người dân của quốc gia nầy đều mang trên mình một lớp gai, từ vua tôi cho đến hạng bần cùng. Nhưng dù cho lớp gai trên mình ngày một dài và cứng nhọn theo lòng tham ngày càng to lớn, họ cứ sống cho cá nhân mình mặc dù phải trả giá cho lòng vị kỷ đó bằng sự cô đơn khủng khiếp dằn vật tâm linh.  má nhăn nheo của nhà vua làm nhà vua thức tỉnh và mở mắt nhìn người đang đứng bên cạnh mình. Khi nhà vua đua tay lên vói, người thầy thuốc bèn nắm chặt lấy tay nhà vua, quì xuống bên cạnh người và nói rằng:  "Thưa phụ hoàng, con đây!".  Rồi người thầy thuốc hất tấm vải thô che mình xuống đất để lộ ra một thân thể trong suốt như pha lê. Để chữa bệnh cho cha, vị hoàng tử nâng vua cha lên và ôm người thật chặt vào lòng, mặc cho những gai nhọn đâm vào người thật sâu. Và máu chàng đã chảy ra. Lạ thay, khi máu của chàng thấm lên thân thể của nhà vua thì nhà vua cũng thấy mình khỏe lại. Và kỳ diệu hơn nữa, lớp gai nhọn trên thân thể nhà vua cũng tan biến dần theo từng giọt máu của vị hoàng tử đổ xuống. Sau đó vị hoàng tử bèn đặt nhà vua nằm lại trên giường để dưỡng bệnh. Từ từ đứng dậy và bước đến người đứng gần mình nhất, vị hoàng tử ôm lấy người đó và nói:  "Chúng ta hãy thương yêu nhau. Bất cứ hình phạt nặng nề nào của Thượng Đế cũng đều được giảm bớt nếu chúng ta biết chân thành yêu thương nhau".  Rồi cứ thế từ người này sang người khác, chàng đi khắp thành mà ôm từng người một, từ ông lão nghèo nàn đến người thương gia giàu sang, từ em bé tật nguyền đến chàng thanh niên khỏe mạnh. Và cứ thêm mỗi người được ôm thì vị hoàng tử càng yếu dần theo từng giọt máu ứa ra trên thân thể họ. Cho đến lúc kiệt sức, chàng quị xuống bên đường. Tuy vậy, chàng vẫn mở rộng vòng tay kêu gọi mọi người đến cùng chàng mà chia sự sống. Mọi người nức nở khóc trước tình thương bao la của chàng. Những người sau cùng chưa được thoát bệnh đồng quì xuống bên chàng mà nói:  "Chúng tôi xin hoàng tử đừng lao lực thêm nữa. Chúng tôi thành tâm nguyện mang lớp gai này trên mình để người còn được sống cùng chúng tôi". Lạ thay, từ trên thinh không bỗng có tiếng nhạc thánh thót vang lên và có lời truyền của Thượng Đế phán rằng:  "Lành thay! Các người hiểu được tình yêu thương chân thật và bỏ đi lòng tị hiềm, ích kỷ. Dám hy sinh bản thân mình cho đồng loại là định nghĩa của yêu thương vậy". Rồi cùng với thinh âm tan dần vào không gian, các lớp gai trên thân hình của những người còn lại đều biến mất đi. Khi người ta nhìn lại thì vị hoàng tử đang khép mắt lại với lời nói thật hiền hòa thoát ra theo làn hơi thở sau cùng:  "Hạnh phúc là có nhau hôm nay để sống. Yêu thương là biết sống làm sao để ta có nhau ngày mai. Các bạn của tôi ơi, hãy nhớ rằng hạnh phúc không phải là của riêng ta để cho đi hay lấy lại. Hạnh phúc chỉ đến với ta khi ta biết yêu thương lẫn nhau và chia xẻ cho nhau tình thương đó..."  Rồi chàng lìa đời sau câu nói đó. Ngày hôm sau, dưới sự hướng dẫn của nhà vua, toàn dân trong thành đã đưa di thể của chàng xuống lòng đất muôn đời, bên cạnh khu rừng nọ. Lạ thay, khi xác của chàng vừa được chôn dưới lòng đất xong, người ta bỗng thấy có những chim muông, cầm thú kéo thành đoàn từ trong rừng ra nằm quanh ngôi mộ của chàng thật lặng yên và buồn bã. Một năm sau, người ta thấy trên ngôi mộ của chàng và chung quanh khu vực đó mọc lên những bông hoa đỏ tươi như máu với thật nhiều gai nhọn từ gốc đến ngọn. Người ta cho đó là sự kết tinh lại của tình thương của chàng hoàng tử để nhắc nhở cho người đời bài học cao cả nhất về yêu thương và hạnh phúc. Và người ta gọi loài hoa đó là hoa Hồng. Và mãi mãi đến ngày nay, dù mang nhiều màu sắc khác nhau, loài hoa đó vẫn tượng trưng cho sự yêu thương.” Phi Tuấn ngỡ ngàng nhìn Mỹ Dung, thì ra đằng sau hoa hồng còn là cả một chuỗi sự tích cơ đấy. “ Em tin vào câu chuyện ấy sao?” “ Tin thì sao mà không tin thì sao. Chẳng phải có những thứ mặc dù không muốn tin nhưng ta vẫn phải tin sao?”, Mỹ Dung nhẹ nhàng nói. Dưới ánh chiều tà của mùa thu, hai con người hai cách nghĩ ấy chỉ lẳng lặng suy nghĩ miên man về một thứ gì đó mà chính họ cũng không nắm chắc được. **** Mỹ Dung hép lại cuốn nhật ký đã có chút cũ kỹ, hồi ức vốn là thứ tươi đẹp nhất là tình yêu mà cô dành cho Phi Tuấn. Chỉ đơn giãn là yêu thương, là bao dung, là cố chấp như vậy.  Chuyện đã qua vẫn còn nguyên trong trí nhớ, nhưng cô và anh thì đã vẫy tay chào nhau rồi.Từng hy vọng rằng đây là bến đỗ, cuối cùng cuộc sống lại bảo rằng chúng ta là khách qua đường với nhau mà thôi. Hành trình vẫn còn ở phía trước, chỉ có thể nói “ Bảo trọng" rồi biệt ly. Ai tiếp tục con đường của ngừơi nấy. Theo thơì gian ký ức có thể phai mờ có thể rõ nét, những chẳng bao giờ còn nữa những khoảnh khắc cùng nhau tâm tình như xưa. Mỹ Dung nhẹ nhàng bỏ cuốn nhật ký vào đống lửa rực rỡ của màn đêm, đã đến lúc chôn vùi nó rồi. Hồi ức ấy sẽ mãi chìm vào dĩ vãng, nơi vốn thuộc về nó. Mỹ Dung mỉm cười, nói thầm:” Tạm biệt hồi ức!”.