Vẫn Còn Vương Vấn

Chương 14 : Ngoại truyện: Sai lầm (Cola)

Dịch Mộ Tranh là một cô nhóc không tim không phổi, tôi vẫn cho là như thế. Tôi nhìn không quen cái kiểu công chúa bướng bỉnh của cô ấy, cô ấy hình như cũng rất khó chịu tôi. Chúng ta không hợp nhau, nhưng lại luôn oan gia ngõ hẹp, không thể buông tha. Từ lúc còn nhỏ, cô ấy đã giống như cái đuôi đi theo phía sau tôi, cắm rễ trong cuộc sống của tôi. Tôi không muốn gặp cô ấy, nhưng cùng tranh hơn thua rất thú vị, cô ấy giống như mèo con mới sinh, móng vuốt không lợi hại, nhưng trêu chọc cô ấy, làm cô ấy tức giận sẽ gặp phải cái miệng nhỏ nhắn hung hăng cắn bạn một cái. Tôi đã nhớ không rõ mình bị cô ấy cắn bao nhiêu lần, trên người thường lưu lại mấy dấu răng không đều của cô ấy. Sau đó tôi cư nhiên lại vui vẻ với chuyện này, từ dấu răng đó bắt đầu nghiên cứu xem răng của cô ấy lúc nào mới có thể mọc ra ngay ngắn? Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, chúng tôi gần như một đường đánh nhau mà lớn lên. Khi còn bé cái gì cũng không hiểu, gây gổ đánh nhau cũng sẽ không nhường cô ấy, cô ấy sức yếu, luôn bị tôi không biết nặng nhẹ đánh bị thương cả người. Nhưng lần sau gặp lại, cô nhóc vẫn không biết sống chết trêu chọc tôi. Tôi vẫn cho rằng quan hệ của chúng tôi chính là như vậy, oan gia. Quan hệ giữa tôi và Trà Xanh đã trở nên thân thiết sau này, số lần gặp cô nhóc cũng nhiều hơn. Đến nhà cô ấy chơi, luôn gặp phải cô ấy đầu tóc lộn xộn, mặc áo in hình mèo mèo chó chó, hay quần cộc áo ba lỗ loè loẹt, diện mạo này của cô ấy chỉ còn thiếu mấy lọn tóc quăn là giống bà già cho thuê nhà rồi. Hình tượng "cô gái phóng khoáng" của cô ấy trong cảm nhận của tôi ngày càng sâu sắc hơn, con gái như vậy hoàn toàn có thể đóng vai đàn ông được đấy. Tôi tự nhắc nhở chính mình, tương lai nhất định phải lau sạch mắt, phải cưới một cô dâu vừa dịu dàng vừa nhã nhặn, nhất định không được mắt mờ tìm một cô gái hung dữ như vậy để chính mình tìm tai vạ. Quan hệ của chúng tôi xảy ra thay đổi hẳn là vào năm 16 tuổi ấy. . . . . . Ngày đó, tôi với Trà Xanh chơi bóng xong thì đến thẳng nhà cậu ấy. Trà Xanh đi phòng tắm trong phòng ngủ của ba mẹ, để tôi tắm ở phòng tắm trong phòng cậu ấy. Cả người tôi dinh dính rất không thoải mái, vào phòng cậu ấy rồi tôi liền bắt đầu vừa đi vừa cởi quần áo chơi bóng, còn chưa đi đến cửa phòng tắm, cửa lại được mở ra từ bên trong. Mái tóc dài ướt nhẹp của Quả Cam từ bên trong xuất hiện, mặc cái váy ngủ bằng vải bông màu trắng. Cô ấy đang dùng khăn lông lau khô tóc, cũng không thấy người trước mặt là tôi. "Vòi nước trong phòng tắm của em hư rồi, mượn dùng của anh. . . . . ." Quả Cam nói rồi mới ngẩng đầu nhìn tôi… tôi biết cô ấy tưởng tôi là Trà Xanh, sững sờ nhìn dáng vẻ của cô ấy giờ phút này. Không thể không thừa nhận, tôi chưa từng thấy qua bộ dáng này của cô ấy, sạch sẽ, da thịt toàn thân cũng lộ ra một tầng hồng nhạt. Quả Cam cũng ngây người, hẳn là không ngờ tới tôi sẽ xuất hiện tại đây vào lúc này. Phút kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, cô ấy lại bắt đầu khôi phục vẻ lạnh lùng thường ngày đối với tôi, cái miệng nhỏ rầm rì bắt đầu đâm chọc tôi, "Không có lễ phép, ở trong nhà người khác mà quần áo không ngay ngắn, dáng vẻ như quỷ!" Tôi liếc xéo nhìn cô nhóc, "Tôi nếu có thể giống quỷ thì đã có quỷ rồi." ". . . . . ." Quả Cam phồng má oán hận nhìn tôi, mái tóc đen dài vẫn đang nhỏ nước xuống váy ngủ của cô ấy. Có thể bởi vì vừa tắm xong ra ngoài, váy ngủ dính sát trên người cô ấy, tôi thậm chí có thể loáng thoáng nhìn thấy những đường cong phập phồng dưới cái váy ngủ ấy. Cô ấy phồng má thì sẽ theo thói quen bĩu môi, tôi nhìn cánh môi màu hồng nhạt của cô ấy mà có chút không dời mắt được. Đây là lần đầu tiên chúng tôi gần gũi như vậy, cũng là lần đầu tiên một mình đứng cùng nhau trong không gian tĩnh lặng như vậy. Tôi không biết tại sao chợt có chút hồi hộp, cảm giác áp bức mãnh liệt khiến tôi không dám nhìn nữa. Tôi bày ra vẻ mặt không có gì đi qua bên người cô ấy, cô ấy vẫn đứng ở cửa phòng vệ sinh mà chưa dịch ra. Trong lòng tôi có chút hoảng hốt, không chút suy nghĩ mà hung hăng đụng vào bả vai cô ấy, "Tránh ra." Tôi chân trước mới vừa bước vào phòng tắm, sau lưng liền mạnh mạnh mẽ mẽ bị đánh một cái. Tôi quay đầu nhìn lại, Dịch Mộ Tranh cầm cái khăn lông không mặt mũi đánh lên người tôi, "Thối Cola, ở nhà tôi còn dám làm mưa làm gió!" Thời tiết vốn nóng, hơn nữa rung động tinh tế trong lòng tôi vừa rồi khiến tôi bực bội không chịu được. Giơ tay lên liền tóm lấy khăn lông trong tay cô ấy, cô ấy nhìn thấy liền không vui, cắn răng cùng tôi giằng co. Tôi vốn có chút hứng thú tệ hại, cố ý dùng hết hơi sức kéo cô ấy về phía mình. Quả Cam một tay chống đỡ khung cửa mượn lực, một tay gắt gao giữ chặt khăn lông không buông tay. Tôi nhìn thấy đã đến lúc liền nới lỏng tay. Quả Cam liền ngã xuống sàn nhà, giống như bối rối ngửa đầu nhìn tôi. Tôi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cô nhóc, không nhịn được cười ra tiếng. Không biết khi còn bé làm sao lại ngây thơ như vậy, thấy cô ấy mất mặt, tâm tình tôi lại có thể biến thái tốt vô cùng. Dịch Mộ Tranh chống hai tay bên người, nhìn tôi một lúc thì mắt nổi lên hơi nước. Tôi nhìn hốc mắt cô ấy đỏ lên, biết cô ấy muốn khóc, bị dọa sợ vội vàng chạy đến che miệng cô ấy lại. Dù sao cũng đang ở nhà cô ấy, nếu để cho cô chú nhìn thấy tôi bắt nạt cô ấy, hình như cũng không nói gì được, về nhà tám phần lại bị Tần Hỉ Nhạc hung hăng đánh một trận. Đôi mắt đen nhánh của Quả Cam xoay chuyển, nước mắt từng viên lớn lăn xuống. Chất lỏng trong suốt nóng bỏng một đường lướt qua gò má rơi vào trên mu bàn tay tôi. Tôi ngốc tại chỗ, cứ như vậy cùng cô ấy bốn mắt nhìn nhau. Trong lòng bàn tay tôi là tiếng thở phì phò của cô ấy, dựa vào gần như vậy, mùi thơm sữa tắm trên người cô ấy lượn lờ quanh quẩn ở chóp mũi tôi. Hô hấp của tôi có chút rối loạn, trái tim cũng không ức chế được bắt đầu đập thình thịch. Nhìn cô ấy khóc, không biết làm sao trong lòng cũng có chút buồn phiền cực kỳ. Tôi giơ tay lên lau nước mắt cho cô ấy, "Khóc cái gì chứ, đánh không lại tôi chỉ biết khóc." Dịch Mộ Tranh khóc càng hăng, tôi nóng nảy, lớn giọng hỏi cô ấy, "Rốt cuộc làm sao? Té đau sao?" Quả Cam hu hu chỉ chỉ tay của tôi, tôi hiểu ý, vội vàng buông lỏng một chút, vẫn không quên cảnh cáo cô ấy, "Vậy không cho phép kêu lên. . . . . ." Quả Cam gật đầu một cái, tôi nghi ngờ từ từ buông tay chuẩn bị buông cô ấy ra. Ai biết tay của tôi vừa rời đi, cô ấy liền the thé cổ họng gào thét, "Mẹ ——" Huyệt Thái Dương của tôi giật giật, cũng biết không tin được cô nhóc này. Tôi nghĩ cũng không nghĩ liền đưa hai tay bịt miệng cô ấy, lần này sức lực quá lớn, trực tiếp đè cả người cô ấy lên sàn nhà, cái ót của Quả Cam "Đông" một tiếng đụng vào sàn nhà. Nghe được âm thanh kia, tôi cũng sợ hết hồn. Sẽ không chấn thương sọ não chứ? Vốn là đủ ngốc rồi, nếu trở thành kẻ ngốc, về sau có thể liền dựa vào tôi hay không? Tôi vội vàng buông tay, đôi tay nắm bả vai cô ấy, duỗi ra ngón tay quơ quơ ở trước mặt cô ấy, "Này, Quả Cam?" Đôi mắt của cô ấy thất thần nhìn tôi… tôi thật sự kinh sợ đến trợn mắt! Quả Cam nằm trên mặt đất, bĩu môi liền bắt đầu khóc, thút tha thút thít gào khóc, "Đau chết mất, Lâm Cẩn Nam, cậu là tên khốn kiếp. Khi dễ tôi còn không nói, còn hoài nghi trí thông minh của tôi, thể xác và tinh thần đều không quên đả kích tôi. . . . . ." Tôi thở phào nhẹ nhõm, mệt mỏi tê liệt ngã xuống bên cạnh cô ấy, nhìn trần nhà cảm thán, "Cậu nói xem cậu làm sao có thể có nhiều sức lực như vậy chứ?" Quả Cam vẫn đang khóc, không dứt. Tôi liền kỳ quái con gái lấy đâu ra nhiều nước mắt như vậy, vậy cần uống mấy tấn nước mới có thể có nhiều nước mắt như cô ấy chứ? Tôi quay người hướng về phía cô ấy, "Đau như vậy sao?" Dịch Mộ Tranh cũng nghiêng đầu nhìn tôi, nước mắt vẫn còn đọng nơi khóe mắt, "Cậu hãy thử xem, đây chính là sàn nhà gỗ thiệt." Tôi không nói lời nào, mặc kệ cô ấy, nếu thích khóc như vậy, cứ để cô ấy một lần khóc hết là được. Gió mùa hè từ cửa sổ thổi vào, lành lạnh thổi qua gáy tôi, tôi nằm nghiêng ở bên người cô ấy, gần như vậy nhìn mặt của cô ấy. Quen biết nhiều năm như vậy, tôi vẫn là lần đầu tiên nghiêm túc nhìn cô ấy như vậy, mặc dù dung mạo của cô ấy và Trà Xanh rất giống nhau, thế nhưng nhìn kỹ như vậy, vẫn có rất nhiều chỗ không giống nhau. Cô ấy trắng hơn Trà Xanh, mắt to hơn Trà Xanh, ngay cả môi… cũng đẹp mắt hơn Trà Xanh rất nhiều. Đó là nét đặc biệt của con gái, rất xinh xắn khéo léo. Tôi bị ý tưởng này của chính mình làm cho kinh hãi, Dịch Mộ Tranh, xinh đẹp? Cô ấy khóc đoán chừng đã không còn hơi sức nữa, cũng lật người đối mặt với tôi, hơi thở cũng phả vào trên mặt tôi, "Cola, cậu để cho tôi cắn một cái." "? !" "Nếu không tôi không thoải mái, mất hứng." Cô ấy cong miệng lên, giống như làm nũng nhìn tôi. Tôi nhíu nhíu mày, dù sao cũng không phải lần đầu tiên bị cô ấy cắn, hơn nữa, dù sao cũng là tôi không đúng trước. Tôi hiên ngang lẫm liệt đưa ra cánh tay, "Cắn đi, có chừng mực. . . . . ." Quả Cam híp mắt lại gần, ngón tay của cô ấy lành lạnh, nắm lấy cánh tay tôi rất thoải mái, rất nghiêm túc cắn lên. Không phải quá đau, da của tôi dày, hơn nữa cô ấy sức yếu, có thể cô ấy cũng không dám thật sự dùng sức. Tôi cúi đầu nhìn cô ấy, cô ấy cũng đúng lúc ngẩng đầu nhìn phản ứng của tôi, cặp mắt đen nhánh tỏa sáng. Tôi nhìn có chút mất hồn, chờ lúc tôi phản ứng lại, tay của tôi không biết làm sao lại vòng trên eo cô ấy rồi. Cô ấy kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn tôi, ngoài miệng đã buông lỏng, cứ như vậy khẽ nhếch môi nhìn tôi chăm chú. Đầu óc tôi trống rỗng, vòng eo mảnh khảnh mềm mại của cô ấy khiến thân thể tôi có chút xao động kỳ quái. Tôi nhìn cánh môi phiếm nước của cô ấy, không ngừng được ý nghĩ muốn dựa vào gần, từng chút từng chút chỉ muốn cắn nuốt cô ấy. Chờ lúc tôi ý thức được chính mình đã muốn đụng vào cô ấy thì lập tức bị cử động của chính mình dọa sợ đổ mồ hôi lạnh cả người. Tôi nhảy lên từ trên sàn nhà, cũng không quay đầu lại vọt vào phòng tắm. . . . . . Trong phòng tắm mở mịt có mùi thơm trên người cô ấy, tôi có phản ứng, cũng là lần này, trong đầu tôi thế nhưng nghĩ tới cô ấy mà phóng thích ra. Tôi sợ, chính mình không thể tin được sẽ động lòng với cô ấy. Sau đó, lúc tôi đối mặt với cô ấy thì không thể bình tĩnh tự nhiên giống như trước. Tôi sẽ mất hồn, cũng sẽ len lén để ý quan sát cô ấy, thậm chí sẽ cố ý nhẫn nhịn, chiều ý cô ấy, tôi cũng sẽ suy nghĩ, cô ấy. . . . . . Đối với tôi cũng có cảm giác giống như vậy sao? Điều khiến tôi chán nản chính là cô ấy thật sự không có chút phản ứng. Sau hôm ấy, cô ấy vẫn trừng mắt lạnh lùng nhìn tôi như cũ, nên ầm ĩ nên mắng nên cắn đều không chút lưu tình. Tôi bị cảm xúc vừa phức tạp vừa hỗn loạn quấy nhiễu thật lâu, tôi có lúc cảm thấy, mình hẳn là thích cô ấy rồi. Dịch Mộ Tranh khi đó thật ra có rất nhiều tật xấu, gia cảnh của cô ấy rất tốt, từ nhỏ đều là được nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên. Ích kỷ, tùy hứng, đúng lý không tha người, rất nhiều rất nhiều tật xấu. Nhưng gặp quỷ, tôi cư nhiên tuyệt đối không chán ghét, hoặc chỉ là thói quen? Cho đến khi Trịnh Khải Văn mang tôi làm quen với Lăng Phi. Mới gặp cô ấy thì tôi không có cảm giác đặc biệt gì. Chỉ là một cô gái lịch sự đơn thuần, cô ấy và Trịnh Khải Văn là hàng xóm. Mọi người chơi chung đã lâu, từ từ cảm thấy cô ấy thật sự rất yên tĩnh, cũng rất nghe lời. Tôi vẫn là một tên con trai rất truyền thống, đối với việc nhận thức một cô gái hình như cũng lấy khéo léo dịu dàng làm tiêu chuẩn. Ở bên cô ấy chỉ là xuất phát từ dự tính ban đầu của mình về bạn gái lý tưởng. Cùng Lăng Phi ở chung một chỗ, chỉ là quan hệ đơn thuần mà thôi. Chúng tôi chưa vượt qua Lôi Trì một bước, tôi hình như cũng không có quá nhiều dục vọng. Cô ấy càng đơn thuần đáng yêu, tôi càng không có một chút xíu ý nghĩ tà ác nào đối với cô ấy. Đời tôi hối hận nhất có hai chuyện, một chính là ở bên Lăng Phi. Một chuyện khác chính là cho tới bây giờ tôi đều không có, cho dù chỉ là một phút đồng hồ, cố gắng tìm hiểu tình cảm của Dịch Mộ Tranh, lại đi chờ đợi cô ấy từ từ nhận ra tình yêu của cô ấy với tôi… * Ngày sinh nhật 17 tuổi, tôi thật ra cũng mới ở bên Lăng Phi không bao lâu. Đám người Trịnh Khải Văn la hét đòi đi nông trang nhà Lăng Phi chơi. Khi đó tôi cũng không nghĩ nhiều như vậy, đi thì đi thôi, ở đâu ăn mừng chẳng giống nhau. Lúc Trà Xanh và Dịch Mộ Tranh tới, tôi còn chưa xuống biển, xa xa nhìn cô ấy vừa búi tóc vừa chạy, trong lòng tôi lại bắt đầu nảy sinh cảm giác kỳ quái. Tôi có lúc rất kỳ quái, tại sao tôi lại có loại cảm giác này với Dịch Mộ Tranh, cô ấy là một cô nhóc hung dữ điêu ngoa bốc đồng thế cơ mà. Nếu như nói chỉ là đơn thuần có dục vọng đối thân thể của cô ấy, vậy càng là lời nói vô căn cứ, vóc người của Lăng Phi tốt hơn cô ấy rất nhiều, nhưng tôi chính là không có hứng thú ở phương diện kia, chỉ muốn đơn giản ở bên cạnh cô ấy mà thôi. Dịch Mộ Tranh vừa xuất hiện, tôi liền không nhịn được muốn trêu chọc cô ấy, nhìn cô ấy bị tôi chọc giận trừng mắt, tâm tình tôi sẽ không giải thích được tốt hơn rất nhiều. Lúc tôi xuống nước, đám Dương Chính vây lại cười tôi, nói tôi có phải có tình ý với Dịch Mộ Tranh hay không, muốn trái ôm phải ấp. Tôi cảm thấy rất mất mặt, Dịch Mộ Tranh ngang tàng bướng bỉnh có tiếng, tôi sao có thể thích cô ấy? Tôi một mực phủ nhận, kết quả bọn họ càn rỡ la hét nói không tin. Sau đó Dương Chính lại ồn ào nói không phải là Dịch Mộ Tranh thích tôi chứ? Tôi thừa nhận lúc cậu ta nói như vậy, tim tôi đập có chút tăng tốc. Vấn đề này, tôi đã từng len lén nghĩ tới, nhưng Dịch Mộ Tranh dùng hành động của cô ấy là chứng minh tốt nhất. Vì vậy, bọn họ bắt đầu nảy ra ý xấu, tôi cũng chỉ là tò mò muốn thử một lần. Kết quả chính là Dịch Mộ Tranh rất tức giận, tôi lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy tức giận như vậy, giận đến sắp khóc rồi. Lúc tôi nghe thấy cô ấy cực kỳ tức giận rống lên với tôi ‘thích ai cũng sẽ không thích tôi’, thật sự lòng tôi có chút mất mát, tôi và cô ấy thật không cách nào sinh ra từ trường. Sau đó, không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, Dịch Mộ Tranh hình như bắt đầu né tránh tôi. Lúc tôi đến nhà cô ấy chơi trò chơi cũng hầu như không thấy bóng dáng cô ấy, mỗi lần tôi đều không hiểu sao chơi một hồi đã cảm thấy không thú vị. Đi học, cô ấy và Lăng Phi học cùng một lớp. Lúc tôi đi tìm Lăng Phi hầu như sẽ thấy cô ấy. Ở bên Lăng Phi, tôi không có cảm giác yêu như trong tưởng tượng, chỉ là yên tĩnh ở bên nhau. Nhưng lúc nào cũng luôn chú ý đến động tĩnh của Dịch Mộ Tranh bên kia, tôi phát hiện ra sau khi học kỳ mới bắt đầu, cô ấy hình như đều ngủ gật vào giờ giải lao giữa buổi. Thấy cô ấy nằm ở trên bàn chảy nước miếng, tôi sẽ không nhịn được cười ra tiếng. Lăng Phi tò mò hỏi tôi, "Nghĩ đến cái gì mà cười vậy?" Tôi chỉ lắc đầu cái gì cũng không nói, bộ dáng của Dịch Mộ Tranh như vậy, thật rất ngốc, cũng rất đáng yêu. Sau nữa, giờ giải lao cũng rất ít nhìn thấy bóng dáng của cô ấy. Tôi lại một lần mặt dày đi hỏi cô ấy, tôi muốn biết cô ấy có thích tôi chút nào không, một chút xíu cũng tốt. Tôi nghe được câu trả lời phủ định của cô ấy, cô ấy nói cô ấy không yêu tôi, rất kén ăn. Lại một lần nữa, tôi bị buộc phải nhìn thẳng vào quan hệ giữa chúng tôi, có một khoảng cách ở giữa chúng tôi mà tôi không cách nào vượt qua. Cho nên, tôi nên chuyên tâm ở bên Lăng Phi, không nên suy nghĩ lung tung. * Nhưng không thấy được Dịch Mộ Tranh, lòng tôi dường như cũng không biết bay đi nơi nào, chỉ cần tôi gặp phải cô ấy, tôi liền nhịn không được muốn dẫn cô ấy theo. Cho dù ăn cơm, xem phim, chỉ cần cô ấy ở bên cạnh tôi, nơi trống rỗng trong lòng tôi sẽ được lấp đầy. Cho tới bây giờ tôi đều không ý thức được hành động như vậy của tôi sẽ thương tổn cô ấy, tôi rất ích kỷ, tôi chỉ biết mình không thể rời bỏ cô ấy. Cô ấy từ nhỏ đã cắm rễ trong thế giới của tôi, cô ấy là cái bóng của tôi, một phút cũng không tách rời. Tôi nghĩ, nếu như không thể yêu, coi như em gái cũng được, luôn nhìn cô ấy, như vậy là đủ rồi. Lúc xem phim, Lăng Phi chợt chủ động cầm tay tôi, đây là lần đầu tiên chúng tôi nắm tay. Tôi cư nhiên không hề khẩn trương, chỉ là có chút mờ mịt nhìn cô ấy. Ở trong bóng tối, cô ấy hình như có chút xấu hổ, mặt đỏ ửng . Trong lòng tôi có chút hoảng hốt, Dịch Mộ Tranh đang ở bên cạnh tôi, loại cảm giác đó rất quái dị. Tôi bỗng nhiên nghĩ, trừ Dịch Mộ Tranh ra tôi có thể thử tiếp nhận người khác hay không. Có phải có thể thử hôn một người, nếu như người kia không thể là Dịch Mộ Tranh. Bị Dịch Mộ Tranh làm gián đoạn, tôi lại , chết tiệt, thở phào nhẹ nhõm. Tôi cũng chán nản phát hiện, tôi thật sự làm không được. Trừ cô ấy, tôi thật sự không muốn. . . . . . Dịch Mộ Tranh đi ra ngoài thật lâu, tôi ngồi ở đó trong lòng rối loạn không nghĩ được gì, cũng không biết phim đang chiếu cái gì, trong đầu hình như luôn có thứ gì đó muốn dần hiện ra. Tôi nói với Lăng Phi đi hút điếu thuốc, lo lắng tìm bóng dáng của Dịch Mộ Tranh trên hành lang rạp chiếu phim. Thấy cô ấy bất lực ngồi xổm bên tường, khóc đến đau lòng như vậy, trái tim tôi như bị siết chặt. Khoảnh khắc này, tôi tự nói với mình, cho dù Dịch Mộ Tranh như thế nào, tôi đều không thể nào buông tay, mặc kệ cô ấy có yêu hay không, tôi thừa nhận, tôi đã yêu rồi, rất yêu.