Vạn cổ tối cường tông
Chương 37 : Ngươi có hứng thú kết giao không?
Sau khi về đến phòng mình, Quân Thường Tiếu quơ tay múa chân nói:
“Nhiều đệ tử Xung mạch thành công như vậy, việc Thiết Cốt phái mạnh mẽ lên đã chắc như đinh đóng cột!”
Hắn ngoài miệng thì nói Lý Thanh Dương cần phải học cách thích ứng, trong khi chính mình ở chỗ này lại kích động mừng như điên. Thật là có chút không xong rồi!
Mà lại nói.
Vì sao hắn lại kích động mãnh liệt như thế?
Đương nhiên là vì đệ tử ngày càng mạnh mẽ, môn phái cũng như nước dâng thuyền lên trở nên hùng mạnh, hạ bút thành chương hoàn thành nhiệm vụ chính, khi đó cục gạch “bom hẹn giờ” kia cũng sẽ được giải trừ.
Nếu như Quân Thường Tiếu không bị ràng buộc bởi nhiệm vụ chính, hắn tuyệt đối không bỏ sức lực tập trung phát triển Thiết Cốt phái. Thà hắn ra ngoài tu luyện một mình, bớt việc bớt lo, tốc độ tu luyện chắc chắn nhanh hơn nhiều.
“Nếu không có biến cố gì thì hôm nay ta chỉ cần tu luyện thêm một đêm là đã có thể ngưng tự đủ Linh lực để Trùng mạch rồi, hy vọng bản thân có thể đột phá Khai mạch mười một đoạn.”
Hắn lại ngồi xếp bằng xuống một lần nữa, bắt đầu tiếp tục quá trình tu luyện.
50 điểm cống hiến kia, Quân Thường Tiếu tạm thời không có ý định đổi vật phẩm. Một là vì hiện tại hắn không có nhu cầu gì, hai là hắn thực sự muốn dựa vào nỗ lực của bản thân Khai mạch thành công.
Quan trọng nhất, trực giác nói cho hắn biết, nếu như hắn tự mình nỗ lực đả thông một mạch, có lẽ có thể hoàn thành nhiệm vụ bí mật, thu được một lượng điểm cống hiến nhất định.
Một đêm tu luyện.
Quân Thường Tiếu ngưng tự đầy đủ Linh lực, việc Xung mạch đã có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.
Sáng sớm hôm sau, hắn ủ rũ đi ra từ phòng mình, thở một hơi thật dài, nói:
“Xác suất thành công cao như vậy mà ta vẫn thất bại, chẳng lẽ vận may của ta đen hơn cả quạ sao?”
“Không có việc gì, không có việc gì!”
“Ta tu luyện Dịch Cân Kinh đã rất trôi chảy, chỉ cần hai ba ngày sau sẽ ngưng tụ đủ Linh lực để tiếp tục Xung mạch, lần sau chắc chắn mình sẽ thành công thôi.”
Quân Thường Tiếu tự an ủi mình, tiến vào đại điện.
Đột nhiên Lý Thanh Dương đi tới, kích động nói: “Chưởng môn, đệ tử vừa đột phá đến Khai mạch mười một đoạn rồi!”
“Thật sao?”
Quân Thường Tiếu ngoài miệng nói:
“Không tệ nha, tiếp tục cố gắng.”
Nhưng trong lòng hắn đã gào đến nứt hết sập trời lở đất:
“Mẹ nó, người có tư chất linh căn cao đúng là không thể không khiến người ta hâm mộ mà!”
Lý Thanh Dương lại báo cáo thống kê số đệ tử vừa Xung mạch hôm qua, tổng cộng có hai mươi người, có mười hai người thành công, tám người thất bại.
Bởi vì hôm qua hắn đã nghe chưởng môn bảo loại chuyện này sẽ xảy ra như cơm bữa, nên hôm nay hắn cũng đã không còn quá ngạc nhiên nữa.
Quân Thường Tiếu nói:
“Ngươi nói cho các đệ tử Khai mạch thất bại biết rằng hiện tại thất bại không có gì đáng sợ, không có nghĩa là sẽ mãi mãi thất bại, chỉ cần cố gắng dốc lòng tu luyện, tương lai nhất định sẽ thành công!”
Câu nói này, giống như đang tự an ủi chính hắn vậy.
...
Vài ngày sau.
Các đệ tử tu luyện Dịch Cân Kinh, gần như toàn bộ đã đột phá lên một cấp độ mới, vô hình chung làm cho thực lực toàn bộ môn phái tăng tiến rõ rệt.
“Thật sự quá sung sướng rồi!”
“Ta nằm mơ cũng không nghĩ đến, đả thông một mạch chưa bao giờ dễ dàng như vậy!”
“Tâm pháp như thế này mà chưởng môn cũng có thể sáng tạo ra được, quả thực chính là thần tiên hạ phàm mà!”
Thời khắc này, các đệ tử Xung mạch thành công cực kỳ vui sướng, đối với Quân Thường Tiếu sùng bái không thôi.
Nhưng trái lại, Quân chưởng môn hiện tại rất phiền muộn, bởi vì lần Xung mạch thứ hai của hắn, kết quả vẫn là thất bại nối tiếp thất bại. Hắn ủ rũ ngồi trên ghế nói:
“50% xác suất thành công, mà ta vẫn thất bại liên tiếp hai lần. Xem ra, vì có thể đổi mới ra một bản tâm pháp Thần phẩm, vận may của toàn bộ đời ta đã tiêu tan sạch rồi.”
Mặc dù hắn thất bại hai lần, những vẫn có chỗ tốt.
Kinh mạch, cơ bắp và lục phủ ngũ tạng của Quân Thường Tiếu đều được rèn luyện vững chắc. Thân thể suy nhược ngày trước bây giờ đã mạnh mẽ hơn không ít.
Các nam đệ tử khác cũng như thế.
Còn nữ đệ tử thì dáng người ngày càng uyển chuyển, thùy mị thướt tha.
Đây chính là tác dụng luyện thể của Dịch Cân Kinh. Trong quá trình tu luyện, thân thể nam nhân sẽ trở nên cường tráng, thân thể nữ nhân sẽ ngày uyển chuyển.
“Chưởng môn”.
Lý Thanh Dương đi tới nói:
“Đám thợ thủ công đã chuẩn bị ổn thỏa, chưởng môn muốn khi nào thì trùng tu nội viện?”
“Tiến hành ngay hôm nay luôn đi.”
“Tuân lệnh!”
...
Nội viện tiến hành tu sửa, Quân Thường Tiếu tạm thời ở lại đại điện.
“Bạch bạch...”
Lục Thiên Thiên đi tới, giày bó màu trắng giẫm trên sàn nhà tạo ra tiếng vang. Bởi vì nàng tu luyện Dịch Cân Kinh, cho nên hai chân càng có nét thon dài gọn gàng.
Đây là một nữ nhân đẹp đến “hoa ghen liễu hờn”, cả tướng mạo lẫn dáng người đều không có gì để bàn cãi, giống như một khối ngọc được điêu khắc cực kỳ hoàn mỹ.
Nếu như nàng sống ở thể giới của Quân Thường Tiếu, tuyệt đối là một Siêu mẫu, trực tiếp áp đảo toàn bộ các siêu mẫu, hot girl hay diễn viên khác.
Quân Thường Tiếu nâng cằm lên thưởng thức nói:
“Chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn!”
Lục Thiên Thiên dừng bước, phát hiện vị chưởng môn đang thưởng thức mình, mày liễu hơi nhíu nói:
“Nam nhân các ngươi, rất để ý vóc dáng nữ nhân đúng không?”
“Đương nhiên rồi!”
Quân Thường Tiếu không cần suy nghĩ nói.
Làm một đại nam nhân mà nói, dám mở miệng bảo mình không để ý đến vóc dáng của nữ nhân, đây tuyệt đối là dối trá không cần da mặt.
“...”
Lục Thiên Thiên trầm mặc.
Nàng không nghĩ tới, chưởng môn còn không thèm che giấu, trực tiếp thừa nhận.
“Thiên Thiên.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Tuổi của ta và ngươi cũng san sát nhau, có hứng thú cùng bổn tọa kết giao một chút không?”
Nữ nhân xinh đẹp như vậy, làm bạn gái chính là sự lựa chọn tốt nhất. Quân chưởng môn cũng hy vọng mình sẽ sớm có ngày tạm biệt ‘Hội độc thân vui vẻ’ a!
“Kết giao? Ý của người là gì?”
“Chính là yêu...Không đúng, không đúng, nói theo cách của Tinh Vẫn đại lục thì khiến mối quan hệ giữa chúng ta thăng tiến một bước.”
“Ý của người chính là mến nhau?”
“Đúng, đúng. Chính là mến nhau, là yêu..”
Chữ yêu chưa nói xong, đội mắt đẹp của Lục Thiên Thiên đã xuất hiện sát ý.
Quân Thường Tiếu cảm thấy một trận lạnh run người, chữ cuối cùng chưa phun ra đã vội nuốt trở về, sắc mặt nghiêm túc nói:
“Nói đi, đến tìm bổn tọa có chuyện gì?”
Lục Thiên Thiên thu liễm sát ý, thản nhiên nói:
“Chưởng môn, người còn chưa đột phá nữa?”
Hết chuyện để nói rồi hả!
Quân Thường Tiếu che ngực, vẻ mặt hiện lên sự đau khổ nói:
“Thiên Thiên, ngươi cố ý đến đả kích bổn tọa phải không?”
Lục Thiên Thiên thản nhiên trở lời:
“Ngươi là chưởng môn, là lãnh tụ của Thiết Cốt phái. Nếu như tu vi của ngươi không tăng lên, há chẳng phải sau này còn không bằng đệ tử hay sao?”
Quân Thường Tiếu nói:
“Bổn tọa nếu như muốn nâng cao tu vi, phủi tay một cái là làm được.”
Đây không phải hắn khoác lác. Chỉ cần hắn dùng điểm cống hiến đổi lấy tu vi, chưa biết có thể tiến vào Võ Đồ hay không, nhưng đả thông mười hai mạch chắc chắn là chuyện dễ như trở bàn tay.
Lục Thiên Thiên đã quen với việc hắn nói khoác không biết ngượng, nói:
“Nếu như người không làm được, có thể cân nhắc nhường chức chưởng môn cho ta, ta sẽ làm cho Thiết Cốt phái xưng bá quận Thanh Dương trong thời gian ngắn.”
Biết ngay mà, nữ nhân này vẫn không từ bỏ ý đồ soán ngôi chưởng môn.
Quân Thường Tiếu đứng dậy đi xuống, khi cách nàng một mét thì dừng lại, hai mắt nhìn nhau, cười nói:
“Xưng bá quận Thanh Dương á? Mục tiêu này của ngươi quá nhỏ bé rồi. Mục tiêu của bổn tọa, đó là xưng bá toàn bộ Tinh Vẫn đại lục!”
Vì khoảng cách hai người khá gần, lại có hương thơm bay tới, làm tâm hồn vị chưởng môn xao xuyến thổn thức không thôi.
“Ngưng!”
Lục Thiên Thiên hừ lạnh một tiếng.
Nhưng nàng không có ý quay đầu, cùng hắn đối mặt nói:
“Ngươi cho rằng chỉ dựa vào một bản tâm pháp Thần phẩm là có thể để môn phái xưng bá đại lục, danh chấn thiên hạ hay sao?”
“Không phải như vậy sao?”
“Một môn phái cường đại, phải có chế độ tu luyện hoàn thiện, có trưởng lão ưu tú đến dạy bảo đệ tử, còn cần các loại tài nguyên võ đạo, như đan dược, võ học.. những thứ này, chưởng môn người có sao?”
“Hiện tại còn không có!”
Quân Thường Tiếu chân thành nói:
“Có điều sau này chắc chắn sẽ có!”
“Hy vọng là như thế đi!”
Lục Thiên Thiên nói:
“Ta mang đệ tử đi tu luyện trước.”
“Hô!”
Sau khi đi ra khỏi đại điện, nàng phun nhẹ một ngụm khí, suy nghĩ dần dần bình phục lại, thầm nghĩ:
“Rõ ràng cảnh giới của chưởng môn không bằng mình, cớ sao mỗi khi hắn tới gần thì mình lại cảm thấy hồi hộp, tinh thần hoảng hốt vậy nhỉ?”
“Xem ra, ta tu luyện Huyền Băng Tâm Quyết còn chưa đủ triệt để, không có cách nào làm suy nghĩ yên tĩnh tuyệt đối như mặt hồ phẳng lặng."
Truyện khác cùng thể loại
1592 chương
2 chương
58 chương