Vạn Cổ Ma Thần
Chương 69 : Hoảng sợ
- Ác ma chớ làm càn, chịu chết đi!
Đúng lúc này, Thiên Mộng Bạch bỗng quát lớn một tiếng, theo tiếng quát vang vọng thương khung, hắn như lưu tinh đánh đến Dạ Ảnh.
Dạ Ảnh đang tàn sát đám rác rưởi thì thấy Thiên Mộng Bạch cả người bọc trong quang mang thần thánh hướng đến, hắn cuối cùng cũng thấy con mồi lớn, liền xoay người, từng quyền phá thiên hủy địa đánh tới.
“Oanh —” một tiếng, Thiên Mộng Bạch lộ ra vẻ kinh dị, Thánh Hoàng lực lượng cũng bạo phát đi ra, trên đầu hắn hiện ra một thanh tuyệt thế thần kiếm, thần kiếm khảm vào bảo ngọc, cỗ lão khí tức từ bảo ngọc tản ra, để hắn cảm nhận được lực lượng hủy thiên diệt địa tràn vào cơ thể, làm hắn nhất thời thoát khỏi uy áp khủng khiếp kia.
- Thiên Thần Trảm Mộng Kiếm – Diệt!
Ra tay liền là sát chiêu, đây là một trong những chiêu mạnh nhất của hắn, đối với Dạ Ảnh đang bị nhập ma này, hắn không chút khinh thường.
“Tranh —” một tiếng kiếm ngân vang lên, Thiên Thần Trảm Mộng Kiếm ánh lên tia sáng thần thánh, lập tức đem ma khí xua tan, trong chớp mắt, khi Thiên Mộng Bạch chém ra, một đạo ánh sáng bán nguyệt chém đến Dạ Ảnh.
“Phanh —” một tiếng, một kiếm chém qua, chính là Thiên Thần lực lượng chém ra, đem thời không chém nát, tinh thần chém rụng, vậy mà hắc quyền cứng rắn đỡ lấy một kiếm, còn đem một kiếm này đánh lệch sang một bên, chấn Thiên Mộng Bạch bay lui vài dặm.
- Lại đón ta một kiếm!
Thiên Mộng Bạch hét lớn một tiếng, Thiên Thần Trảm Mộng Kiếm lần nữa đưa lên cao, khí tức vô địch phủ xuống, bao quát bên trong vạn giới, một kiếm chém xuống như bổ đôi vạn giới ra.
“Tranh —” Kiếm mang cao ngất trời, bầu trời như bị chém ra hai, ở giữa kiếm mang là không gian sập đổ đến tối đen, tại một tiếng vang lên, chính là vượt qua ức vạn năm thời gian mà chém đến, tốc độ tuyệt luân, một kiếm vừa ra, nhật nguyệt vô quang, một đạo kiếm mang phô thiên cái địa từ trời bổ xuống, chấn động tam thiên.
Dạ Ảnh lúc này mặc dù bị tà ác khí tức, không thể khống chế nổi thần trí, nhưng bản năng chiến đấu liền là của Chúa Tể, Cửu Thiên Thập Địa, không ai dám nói có thể hơn hắn.
“Oanh —” một tiếng thật lớn, ma khí cùng sát khí cuồn cuộn như tháp đổ, một quyền mạnh mẽ, vô địch quyền ý trong nháy mắt dâng lên, quyền ý đánh thẳng lên cửu thiên thập địa, cả thế giới như bị lay động, quản chi là quang mang bổ đôi thương khung, thế nhưng vẫn có vẻ nhỏ yếu.
Ở thời điểm này, khi Dạ Ảnh đấm ra một quyền, vạn giới cứ thế run rẩy, từng tinh không vỡ nát, mạnh mẽ lực lượng bạo tác đi ra, như xé rách mọi thứ, cái gì là thiên, cái gì là địa, tất cả đều hóa thành hư vô.
Trong nháy mắt này, kiếm mang bị đánh nát, Thiên Mộng Bạch bị quyền ý đánh trúng, máu bắn tung tóe, quyền ý xuyên thấu vào cơ thể, đem lục phủ ngũ tạng của hắn đánh nát. Nhưng ngay lúc bị một quyền chí mạng, Tuyết Lăng Thiên Nữ bỗng xuất hiện, từng sợi quang mang như Tinh Hà, mỹ lệ vô cùng, vô số tuyết mai theo đó bay đến, cản lại quyền ý.
Thế nhưng cho dù Tuyết Lăng Thiên Nữ ra tay ngăn cản, nhưng quyền ý vẫn như cũ vô địch quét ngang, đem cả hai người đánh bay, đụng nát thương khung, chấn vỡ vạn đạo.
Dạ Ảnh cũng không bỏ qua, hắn hướng Thiên Mộng Bạch lướt đến, có thể nhưng là ngay lúc hắn muốn đánh chết Thiên Mộng Bạch, bỗng dưng cứng người lại, hai mắt kịch liệt cháy lên ma diễm, hắn đứng ngẩn ra như thế.
Thiên Mộng Bạch ổn đinh lại, thấy Dạ Ảnh lướt đến liền không dám lơ là chút nào, chợt thấy Dạ Ảnh bỗng dừng lại, cũng lợi dụng lúc này, không để ý đau đớn, một kiếm lần nữa chém xuống.
“Tranh —“ một tiếng kiếm minh vang lên, một kiếm chém xuống, kiếm mang bay lên, trong chớp mắt phủ kín thiên địa, tại lúc này, kiếm mang giống như thái dương vô tận, phun trào ra thánh quang, kiếm mang trong nháy mắt chém xuống, tựa như Thần Kiếm chém xuống.
Tại thời khắc này, Thiên Địa nếu có tiên, tại một kiếm này chém xuống, liền vô tiên!
Tuyết Lăng Thiên Nữ hai mắt phát lạnh, cả người phun trảo ra đại đạo, như dung hợp lại với đại đạo, mượn lực thiên địa, không biết lúc nào trên tay hiện ra một cái kim tiên, kim tiên đánh ra, liền thấy gió nhẹ thổi qua, tại lúc này, từng bông tuyết bỗng dưng theo gió mà tới, bông tuyết nhẹ nhàng mà tới, mười phần mỹ lệ, tràn ngập lãng mạn.
Càng mỹ lệ bao nhiêu, càng nguy hiểm bấy nhiêu a.
Tuyết Lăng Thiên Nữ lại đánh ra một cái, từng bông tuyết bao phủ Dạ Ảnh vào trong, muốn xuyên thủng cơ thể Dạ Ảnh, đem hắn xuyên thủng mà chết.
Máu tươi từ cơ thể Dạ Ảnh đang không ngừng chảy ra, bị từng bông tuyết mềm mại lại như sắc bén nhất lưỡi dao đâm vào, giống như bị vạn tiễn xuyên tim vậy.
“Xuy —“ Tại lúc đó, kiếm mang phá thiên lần nữa chém xuống, liền thấy máu đỏ bắn ra, giống như mưa rào tầm tã, tựa như mưa to trút xuống, lúc này, tại bên hông Dạ Ảnh, một vết thương dài rạch xuống,vết thương lớn, sâu tận vào một nửa cơ thể hắn, nhìn dọa người vô cùng.
Máu từ Dạ Ảnh bắn ra, đem bầu trời phủ trong huyết hải, một cột máu tươi bắn lên thấu trời, đem thương khung nhuộm thành màu đỏ.
- Aa!
Dạ Ảnh hét lớn, điên cuồng gào thét, không biết là vì bị chém rách nửa cơ thể, hay là cái gì khác mà hắn như thế đau đớn, hắn không ngừng đấm đến hư không, cứ như phát tiết đau đớn.
“Oanh, oanh, oanh...” từng trận tiếng nổ vang lên, cả người Dạ Ảnh tựa như ngọn núi bị nổ tung đi, từng lớp da lớp thịt cứ thế bay ra tung tóe, vô cùng đáng sợ.
Tại từng cỗ đau đớn không cách nào chịu được này, khuôn mặt Dạ Ảnh vặn vẹo đáng sợ, qua vài giây ngắn ngủi, từ thanh niên tuấn tú vô song, vậy mà trở thành một thiếu niên bình thường, đặt ở đâu cũng là bình thường trong bình thường.
Tuyết Lăng Thiên Nữ hai người nhìn thấy thiếu niên này, liền có chút kinh ngạc, nhưng cũng không có để tâm nhiều, ngược lại càng lúc càng kinh sợ.
Thời khắc này, một huyết nhân bị chém rách từ hông đến ngực, lại đang không ngừng đấm loạn xa đến hư không, nếu là kẻ khác, nhìn cảnh này thế nhưng chắc chắn sẽ sợ phát khiếp, nhưng lúc này Thiên Mộng Bạch cùng Tuyết Lăng Thiên Nữ cũng như thế kinh sợ, nhưng lại càng hoảng sợ là, bọn hắn một kích mạnh mẽ như thế, đủ đem Thánh Hoàng chém giết, vậy mà chỉ để Dạ Ảnh trong lúc không phòng ngự bị thương như thế này.
Theo bọn hắn nghĩ, một chiêu này, dù là Thánh Đế trong lúc không phòng ngự, cũng có thể đem hắn miểu sát.
Nhưng trước mắt bọn hắn lại khác, kẻ này không có phòng ngự, vậy mà có thể chống đỡ như thế sát chiêu của hai Thánh Hoàng, dù bọn hắn mới vào Thánh Hoàng không lâu, nhưng không có nghĩa bọn hắn thua kém nhưng Thánh Hoàng lâu năm khác.
Ngay lúc này, Dạ Ảnh bỗng dưng ngừng lại, có thể là đau đớn làm hắn có chút tỉnh táo, hắn hướng hai người nhìn lại, trong mắt có tia thanh tỉnh.
Thiên Mộng Bạch nhiều lần chém ra một kiếm mạnh mẽ như thế, lực lượng cũng đã không còn nhiều, nay kẻ này lại không có chết, lại thấy Dạ Ảnh lần nữa muốn đánh tới, hắn liền xoay người vội vã hướng bên ngoài chạy trước.
Trước vì muốn tò mò xem một chút, nhưng không nghĩ tới lại là bị ác ma nhìn chằm chằm, chỉ vì tò mò mà mất mạng a, nhìn thi thể như chất thành núi bên dưới chân, không khỏi hối hận sao không đi sớm.
Tuyết Lăng Thiên Nữ cũng không muốn ở đây, gấp rút rời đi, chỉ là ngay lúc nàng đang muốn đi, thân ảnh Dạ Ảnh bỗng nhiên chặn trước mặt nàng, để nàng hoảng sợ là hơi thở kẻ này giống như một đầu cự hoang hung thú, sẵn sàng cắn xé kẻ địch bất cứ lúc nào.
Đột nhiên Dạ Ảnh bỗng như vô ảnh, trực tiếp hiện ra sau lưng nàng, tốc độ này nhanh gấp trước không biết bao nhiêu lần, khiến nàng không cách nào phản ứng được.
Dạ Ảnh còn một tia thần trí thanh tỉnh, không muốn trong lúc vô tình lại giết chết một vô địch cường giản tương lai, lại thêm lát nữa còn cần phải “phát tiết” một chút, cho nên hắn chỉ có thể trước đánh ngất nàng.
Đem Tuyết Lăng Thiên Nữ đánh ngất về sau, có thể ngay lúc này, cơ thể giống như bị kích thích, một cỗ tà ác trong cơ thể cuối cùng cũng tìm được điểm kích phát, bên trong đan điền của hắn.
Tại đan điền của hắn, một mảnh hỗn độn vô cùng vô tận, từ bên trên Thượng kéo xuống Hạ đan điền như trở thành Tam Thiên Thế Giới, hỗn độn thải vân lưu chuyển điên cuồng, Hắc Ám Chi Châu, Kim Sa Tinh Châu, Vô Sắc Long Ấn, Khai Thiên Phủ đang không ngừng chấn động, tựa như mỗi vị thần trấn giữ Tam Thiên Thế Giới.
...
Ps: Quăng NP, vote 5* ủng hộ tác nha!!
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
43 chương
56 chương
582 chương
36 chương
49 chương
227 chương
10 chương