Vạn Cổ Ma Thần
Chương 63 : Muốn thu nha hoàn
- Tiểu tử thối, ngươi cái lồng bé thế này mà muốn nhốt Hổ gia, không sợ ta đem cái lồng này phá?
Bạch Hổ nhe nanh, lớn tiếng cười nói.
- Ngươi cái phế vật này, còn muốn đem không gian phong tỏa của ta phá, ngươi đủ khoác lác.
Bị Bạch Hổ khinh thường không gian phong tỏa do mình tạo ra, Lục Cơ Hàn giận tím mặt, cơ hồ muốn hét lên.
- Đợi ta đem ngươi trở về tông môn, liền cho ngươi biết cái gì thống khổ. Hừ, một đầu hổ tạp chủng, có chút huyết mạch liền tưởng mình là vương...
Bạch Hổ gào lên hai tiếng, nói ra:
- Ngươi tiểu tử không tin, vậy Hổ gia liền đem nó trước phá, sau lại đá ngươi ra ngoài...
Vừa nói xong, Bạch Hổ bốn chân dẫm lên mặt đất, chỉ là nó vẫn đứng yên một chỗ dẫm chân, nhìn cảnh này, mọi người cười lớn, đây là ngươi muốn đem không gian phong tỏa phá sao?
- Hừ, không có đem nó phá đi, ngược lại đem đầu mình đụng nát a...
Lục Cơ Hàn đứng trên Thái Điểu khoanh tay mà nhìn, không khỏi khinh thường nói, mặc dù hắn muốn đem đầu Bạch Hổ này về tông môn, dùng bí pháp khai phá ra tiềm năng của Bạch Hổ, nhưng trước hết liền để nó chịu chút khổ, liền ngoan ngoãn một chút.
“Két —“ Thái Điểu ngửa đầu kêu lên, đồng tử lam sắc ngạo nghễ nhìn tới Bạch Hổ, tựa như muốn thị uy một dạng.
Liếc đến xung quanh, Bạch Hổ đột nhiên nhảy lên cao, bốn chân đạp loạn vào hư không, liền nghe “bạch, bạch, bạch” thanh âm vang lên.
- Hổ gia đem cái lồng rách nát này phá nát!
Bạch Hổ bỗng lướt đến phía trên không gian phong tỏa, lúc này giống như một tòa núi lớn đang được cự nhân ném lên trời, ùng ùng phá vỡ không gian phía trước, đem mọi thứ ngăn cản chấn thành bột mịn.
“Keng —“ một tiếng, tại Bạch Hổ như tia chớp phóng lên cao, từng sợi xích bỗng bị một cỗ lực lượng bá đạo kéo đứt, rơi xuống đất, từng hồi thanh âm thanh thúy vang lên.
Cũng tại trong nháy mắt đó, Bạch Hổ đã phóng đến bên trên không gian phong tỏa.
“Oanh —“ một tiếng thật lớn vang lên, khiến mọi người như bị đánh thức trong cơn mê, lúc này mọi người mới tỉnh táo, lại thấy phía trước không gian phong tỏa bỗng bị Bạch Hổ đụng đến.
“Răng rắc, răng rắc” từng tiếng bị nứt vang lên, chợt thấy không gian phong tỏa bị Bạch Hổ đụng nát, vô số vết nứt nhỏ không ngừng lan ra, chỉ trong chớp mắt, vết nứt đã bao phủ hết tất cả không gian phong tỏa.
Lục Cơ Hàn chùi mắt mà nhìn, có chút ngơ ngác nhìn đến không gian phong tỏa đang không ngừng nứt ra.
“Oanh —“ không gian phong tỏa không ngừng sụp đổ, cuối cùng tại một tiếng oanh vang lên, cả không gian phong tỏa bỗng nổ tung, bụi đá bay táng loạn, khói bụi tứ phía.
- Hắc, thế nào, Hổ gia không gạt ngươi chứ, một cái lồng nhỏ thế này mà muốn đem Hổ gia nhốt lại, không khỏi xem thường Hổ gia.
Tại trong khói bụi mịt mù, Bạch Hổ đắc ý chậm rãi đi ra.
Lục Cơ Hàn ngây người một lúc, cuối cùng tại Bạch Hổ đắc ý thanh âm vang lên, hắn mới khiếp sợ nhìn đến Bạch Hổ, nhưng sau đó lại vui mừng như điên.
- Haha, thật tốt, không hổ là Bạch Hổ, phế vật như thế mà lại có lực lượng thân thể khủng bố như vậy...
- Hả, ngươi cười cái gì, Hổ gia thế nhưng đã nói, Hổ gia chính là vạn cổ đệ nhất thú, chính là thiên hạ đệ nhất, tiểu tử thối ngươi sao không tin, còn muốn bắt Hổ gia về?
Bạch Hổ đắc ý nói ra.
Lục Cơ Hàn cười lên mừng rỡ, nói:
- Ngươi tốt như vậy, tại sao lại bỏ qua a, liền đem ngươi bắt về Ngự Thú Tông, lại chậm rãi thu phục ngươi.
Bạch Hổ ánh mắt lóe lên tia cười, nói:
- Hắc hắc, muốn Hổ gia cũng tốt, chỉ cần công tử của Hổ gia đồng ý, Hổ gia liền theo ngươi đến cái gì Ngự Thú Tông chơi đùa một chút.
Lục Cơ Hàn nghe vậy, nhất thời hiện lên một tia quang mang, nói:
- Công tử của ngươi, tốt, hắn ở đâu, để ta đến gặp hắn.
Vừa dứt lời xong, liền thấy một thanh niên hắc bào từ trong đám người đi đến:
- Hả, ngươi tìm ta?
- Ngươi chính là công tử gì đó của đầu thú này?
Lục Cơ Hàn trầm giọng nói.
Bạch Hổ từ đầu đã phát hiện Dạ Ảnh đi ra, lúc này muốn kéo Dạ Ảnh vào chơi đùa, nên không chút do dự nói:
- Hắc hắc, chính là hắn, hắn gọi Dạ Ảnh, chỉ cần ngươi có thể để hắn đồng ý, ta liền theo ngươi đi.
Lục Cơ Hàn nhìn Dạ Ảnh một lượt, thấy đây chỉ là một thanh niên tầm thường, không có chút khí tức, không chút khí thể nào của người tu luyện, liền có chút nghi hoặc, bất quá, khi nghĩ đến Bạch Hổ lúc đầu cũng là tầm thường, cùng với thanh niên này cũng là bình thường đi.
Lại nói, kẻ này càng bình thường càng tốt, đến lúc đó hắn chỉ cần bỏ ra chút lợi ích, liền sẽ để kẻ này đồng ý nhượng Bạch Hổ lại cho hắn, dù sao cũng chỉ là một kẻ yếu nhược mà thôi, hắn không sợ.
Mà nếu như hắn đem đầu Bạch Hổ này về tông môn, thì càng dễ thu phục. Cùng với lực lượng thân thể có thể so với Thiên Hoàng, lại thêm khai phá ra tiềm năng của nó, chắc chắn thực lực sẽ tăng lên mảng lớn, đến lúc đó hắn thực lực cũng tăng lên mạnh mẽ, liền sẽ có cơ hội đi đến nơi kia, tìm cơ hội đột phá Thánh Nhân, nghĩ đến, vừa có thể thu phục lấy một đầu Bạch Hổ có tiềm năng, lại có cơ hội thành Thánh Nhân, hắn không khỏi nóng lòng.
- Ta muốn đầu Bạch Hổ này theo ta về Ngự Thú Tông một chuyến, chỉ cần ngươi đồng ý, ta liền để cho ngươi vào Ngự Thú Tông làm ngoại môn đệ tử...
Dạ Ảnh ngoáy tai, nhàn nhạt nói:
- Ngự Thú Tông là thứ gì vậy, ta không biết. Ta cũng không rảnh đo làm cái gì ngoại môn hay nội môn đệ tử.
- Hừ, Ngự Thú Tông chính là Nhị lưu tông phái, thực lực mạnh mẽ, uy danh kinh người, tiểu tử này lại không biết từ chỗ nào chui ra, lại không có nghe Ngự Thú Tông danh tự.
Mọi người thầm nghĩ.
- Ngự Thú Tông cũng không biết, ngươi rốt cuộc từ nơi nào chui ra vậy?
Lục Cơ Hàn tức giận nói.
- Không biết chính là không biết, một cái tiểu tông tiểu phái, còn muốn để công tử nhớ, không soi gương một chút, xem mặt ngươi dính cái gì.
Bạch Hổ cười lên hèn mọn, nói.
- Sao, không thể xuất ra đồ vật thì đừng ở đây làm phiền, liền lăn!
Dạ Ảnh phất phất tay, nói.
Lục Cơ Hàn thiếu chút hộc máu, đây là lần đầu hắn bị một kẻ như vậy kêu lăn, nhục nhã thế này cũng là lần đầu tiên nếm, liền không khỏi giận dữ rống:
- Tiểu tử chớ khinh người, đừng tưởng ta nói vài tiếng với ngươi liền cho là ta nể mặt, đã ngươi không muốn, vậy ta liền đem ngươi trước phế.
Dạ Ảnh nghe được Lục Cơ Hàn muốn đánh, cười nhạt nói:
- Ta không có hứng thú cùng ngươi đánh đấm, ta người bận nhiều việc, vẫn là quên đi...!
“Phốc” lời Dạ Ảnh vừa ra, lập tức dẫn đến vô số tiếng cười lớn, có người cười Dạ Ảnh đùng là khôi hài, có người thì lại cười nhạo, bất quá cũng có vài người nhìn Dạ Ảnh trầm tư, sắc thái trăm kiểu.
Nhất thời cả cổ chiến trường đều ngập trong tiếng cười, Lục Cơ Hàn thì sắc mặt lại âm trầm đáng sợ, không nghĩ đến vậy mà lại tiếp tục bị khinh thường.
- Đáng chết!
“Két —“ Thái Điểu tựa như cảm nhận được chủ nhân tức giận, liền kêu lên một tiếng thật cao, nguy hiểm nhìn đến Dạ Ảnh cùng Bạch Hổ.
Bạch Hổ liếc đến Thái Điểu, khinh bỉ nói:
- Ngươi một đầu tiểu Điểu mà thôi, kiêu ngạo cái gì, có tin Hổ gia bắt ngươi làm thịt?
- Đừng xem thường nó a, nó lai lịch thế nhưng cũng không kém hơn ngươi chút nào đâu.
Dạ Ảnh nở nụ cười, nói ra.
Bạch Hổ giật mình, nhìm chằm chằm Thái Điểu, có chút nghi hoặc, làm sao một đầu tiểu Điểu này lại có thể, nhưng nó không nghi ngờ lời Dạ Ảnh, đành ngậm miệng lại.
Lục Cơ Hàn mắt phát lạnh, thấy Dạ Ảnh không xem mình ra gì, hắn định đem kẻ này đánh chết.
- Chậm...!
Một tiếng quát từ không gian bốn phía truyền đến, tại âm thanh vừa ra, một thanh niên mặc bạch bào, bên trên bạch bào có một đạo ký hiệu đang lướt đến.
Thanh niên sau khi lướt đến, liền khiến mọi người chú ý, những người không biết đều hỏi người xung quanh, nhưng không ai biết thanh niên này là ai, ngoài tên Tử Huyền.
Thanh niên này cũng là Tử Huyền!
Hắn đi đến trước Dạ Ảnh, cung kính nói:
- Công tử...
Dạ Ảnh lại không để ý đến hắn, đi thẳng vào trong đám người.
Bạch Hổ chớp mắt nhìn Tử Huyền, bất quá thấy Dạ Ảnh đi nó cũng nhanh chóng đi theo.
Tử Huyền vuốt mũi, cũng không tức giận, dù sao người ta thân phận thế nào, hắn thân phận thế nào, không để ý đến hắn cũng là bình thường.
- Ngươi là ai, tại sao lại ngăn cản ta?
Lục Cơ Hàn lúc này đi đến, nhìn Tử Huyền lên tiếng nói.
- Huynh đài chính là đại đệ tử Ngự Thú Tông, Lục Cơ Hàn đại danh đỉnh đỉnh, tại hạ nghe danh đã lâu nhưng không có duyên gặp mặt, nay được gặp quả nhiên danh bất hư phàm.
Tử Huyền cười hòa hoãn nói:
- Tại hạ Tử Huyền, lần này ngăn cản Lục huynh là vì vị Dạ Ảnh này có chút giao tình với tại hạ, mong Lục huynh nể mặt tại hạ mà bỏ qua lần này a.
Lục Cơ Hàn nhìn không thấu người này, liền biết gặp được cường giả, người ta đã như vậy, hắn cũng không muốn đối với cường giả gây sự, nhưng lại không muốn như vậy bỏ qua cho Bạch Hổ, suy nghĩ một chút liền nói:
- Tử Huyền huynh đã nói như vậy thì lần này coi như xong...
Tử Huyền gật đầu đa tạ.
Đúng lúc đó “Oanh oanh“ từng tiếng vang lên thật lớn, phía trên hư không bỗng nhiên hiện ra hai đạo thân ảnh đang lăng không đi đến, mỗi bước chân như đạp vào không khí, khiến không khí nổ tung.
Trong đó, một thân ảnh tản ra uy nghiêm đáng sợ, tựa như long hoàng xuất thế, uy nghiêm đế giả để nhiều người thuần phục quỳ xuống, bái lạy một dạng. Uy áp này vừa ra, liền không biết mạnh mẽ hơn trước đó bao nhiêu lần.
- Đây, đây không phải là Thiên Mông Bạch, Thái Tử Thiên Thần Đế Quốc sao?
Nhìn thấy nam tử này, mọi người không khỏi hét lên kích động.
Nhưng là, ngay lúc đó, một thân ảnh khác lướt đến, đây là một nữ tử, là một tuyệt thế giai nhân, kinh diễm vô cùng. Tại nàng khi lướt đi, cả người tựa như vải lụa trong gió, như hoa vũ đi trong gió, làm người khác si mê.
- Còn đó, đó chính là Tuyết Lăng Thiên Nữ, hai người bọn hắn vậy mà đi cùng nhau.
Cái này càng thêm khiến nhiều người kích động hơn, mặc dù cả hai đều là Thiên Tài Tuyệt Thế, cũng có thế lực khủng lồ, nhưng đối diện với một bên là tiên thiên nữ tử, một bên là nam tử lúc nào cũng uy nghiêm khiến nhiều người run sợ, thì không nghĩ cũng biết bọn hắn thích Tuyết Lăng Thiên Nữ hơn a.
Tất cả những người ở đây, nam thì kích động vô cùng, nữ thì ngưỡng mộ, ghen tị, đủ loại.
Khi nhìn Tuyết Lăng Thiên Nữ đi đến, Bạch Hổ hai mắt phát sáng, nói với Dạ Ảnh:
- Công tử, tiểu nữ hài này liền đột phá, đúng là thiên tư không tệ, cũng liền đúng lúc, đem nàng thu vào, làm nha hoàn cho công tử...
Dạ Ảnh cười cười, nói:
- Tốt, ta cũng thiếu một cái nha hoàn, liền thu vào!
...
Ps: Có NP thì quăng mạnh vào nha!! Vote 5* ủng hộ cho tác a!!
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
43 chương
56 chương
582 chương
36 chương
49 chương
227 chương
10 chương