Vạn Cổ Ma Thần
Chương 45 : Ma Thần
Ma Nhân sau khi cắn nuốt Dạ Ảnh, hắn liền điên cuồng mà vận chuyển ma khí, tiêu hóa lấy thánh quang. Khuôn mặt Ma Nhân không ngừng vặn vẹo, mặc dù nói nó là thôn phệ thánh quang, nhưng bởi vì hai lực lượng vốn là khắc lẫn nhau, cho nên nó cũng giống như bị thánh quang tẩy rửa đi một dạng.
Cái này cũng giống như xem kẻ nào mạnh hơn, chịu đựng được lâu hơn thì kẻ đó chiến thắng, nắm giữ quyền chủ động.
Đất đá bay loạn, tinh không xoay vần!
Khi thánh quang bị Ma Nhân cắn nuốt vào trong, từng khỏa tinh thần nhật nguyệt mờ ảo trên hư không cũng theo đó mà chấn động, mơ hồ thấy được toàn bộ thế giới đang kịch liệt lắc lư theo.
Cả Vũ Trụ như cũng vì nó mà rung động!
Oanh oanh!
Tại dưới Ma Nhân đang cùng thánh quang tranh giành quyền khống chế, thân thể hắn cũng giống như có ngàn vạn lôi đình đánh lên, từng tia sét rách đôi thiên địa mà đến.
Trên người Ma Nhân lúc này lóe lên từng đạo thánh quang, hắc ám cùng quang minh tại cùng một thể phát ra, nhìn thì vô cùng huyền ảo, nhưng lại chân thật vạn phần.
- Không ổn!
Hắn thầm quát trong lòng một tiếng, hắn lúc này đã nhận ra rằng bên trong thánh quang rõ ràng có một cái lực lượng hỗn loạn, như đang muốn cắn xé hắn ra, đành cố gắng áp chế.
Chỉ là, thời gian càng trôi qua, sắc mặt hắn càng lúc càng tệ, nếu nhìn kỹ sẽ thấy hắn sắc mặt vậy mà tái nhợt, trắng bệch đi.
- Tiểu tử Ma Tộc đáng chết!
Cùng lúc đó, một tiếng hống giận dữ vang lên, Bạch Hổ điên cuồng hống lên một cách giận dữ, không cần biết có bị thiên phạt hay không, nó thật sự nổi lên hung tính rồi.
Quanh người hắn giờ phút này kêu lên “keng, keng, keng” như có từng sợi kích đang bị mạnh mẽ kéo đứt, hơi thở như hồng hoang cự thú đang thức tĩnh cũng mạnh mẽ đi ra.
Bạch Hổ rống giận, một tiếng hống như vạn thú gầm thét, quét ngang thiên địa, thần uy hung hăng đánh đến, khiến vạn giới sinh linh không khỏi vì đó run rẩy.
Chỉ một tiếng hống này vang lên, giống như là đánh lên ngàn vạn cơn sóng thần, trong nháy mắt nhấc lên ngàn vạn cái tòa thần sơn, tại dưới ngàn vạn tòa thần sơn bay lên này, như có từng cái Ma Ngục mở ra.
Khi Ma Ngục mở ra này, có vạn vạn ác ma hung thú đi ra, hơi thở lạnh lẽo hung bạo tản ra, khiến thiên địa biến sắc. Cứ như có vạn vạn ma thú nhìn chằm chằm, hơi thở lạnh lẽo này khiến nhiều kẻ không lạnh mà run.
Bạch nhãn dần biến thành màu đỏ, nếu như có Tiên Đế ở đây nhìn vào mắt của Bạch Hổ chắc chắn sẽ bị dọa chết khiếp. Bởi trong mắt Bạch Hổ lúc này, không còn là đơn giản một đôi đồng tử nữa, mà là thi cốt vô tận, huyết hà nhấn chìm thế giới, trong đó, Tiên đế cũng có, mà Thần cũng có, tất cả đều là một cái xác vô hồn.
“Grào —” một tiếng kéo dài như vạn thú tề âm, trên mỗi cái hư ảnh thần sơn, mỗi đầu yêu thú ngẩng đầu lên trời, điên cuồng mà gào thét.
Mây đen hội tụ, trên bầu trời “oanh, oanh, oanh” từng đợt tiếng oanh minh vang lên không dứt, dưới từng tiếng oanh minh vang lên này, thiên địa đều như bị đánh nát một dạng.
Trên thương khung bỗng nhiên sáng rực, chỉ thấy một đạo ánh sáng vượt qua ngàn vạn thời không mà muốn rơi xuống.
Thiên Phạt!
Bạch Hổ cũng không quản nó là gì, giờ phút này nó cũng không cần quan tâm nữa rồi.
Ngay lúc Bạch Hổ đang muốn mạnh mẽ xé rách Thiên Phạt, bỗng nhiên cảm thấy Thiên Phạt vậy mà trực tiếp biến mất như có một bàn tay nào đó đang thao túng tất cả chuyện này.
- Yên ổn đi, ngươi ồn ào cái gì.
Một tiếng nói nhàn nhạt vang bên tai, khiến Bạch Hổ giật mình, xoay người lại, bỗng vui vẻ, phong ấn vốn đang mở ra cũng theo đó đóng lại.
- Đại... đại nhân.
Trong lúc vui vẻ, Bạch Hổ trực tiếp xưng luôn đại nhân.
Đại nhân này đương nhiên là Dạ Ảnh!
- Ngài... ngài không phải là bị...
- Bị gì?
Dạ Ảnh cười nhạt nói:
- Bị hắn thôn phệ sao, chỉ với một kẻ như hắn cũng muốn thôn phệ ta. Ngươi không nhìn lại một chút, là hắn thôn phệ ta, hay ta thôn phệ hắn a?
Bạch Hổ nghe vậy cũng giật mình, nó vội vàng nhìn đến Ma Nhân trên kia, khi nhìn thấy Ma Nhân chỉ thấy hắn đang điên cuồng lấy tất cả ma khí đánh vào cơ thể hắn, giống như đang dập lửa vậy.
Tại mỗi quyền đánh vào cơ thể, thời không vỡ nát, tinh không rơi rụng, lực lượng mạnh mẽ như lôi kích một dạng.
“Oanh, oanh, oanh” một trận thiên địa lay động, dưới mỗi quyền điên cuồng đó, Ma Nhân như trở thành thiên địa chi thuẫn, đón lấy tất cả.
- Aa!
Ma Nhân hét lớn, hắn lúc này vô cùng chật vật, lại hối hận muốn chết. Hai tay hắn bắt đầu đánh loạn vào cơ thể, từng tiếng oanh oanh oanh vang lên không dứt được.
Hắn chính vì bị tham lam che mờ mắt làm nó không nhìn ra được quỷ kế của Dạ Ảnh, vậy mà còn vô cùng phối hợp cùng Dạ Ảnh “diễn” một màn a.
Ngay từ đầu Dạ Ảnh dùng lấy Quang Minh Thánh Thể chính là vì muốn hiệu quả này, hắn biết Ma Tộc luôn thèm thuồng cái này thánh quang lực lượng, nên hắn mới dùng Quang Minh Thánh Thể, nếu không thì hắn cũng không chỉ dùng thần thể này.
Nguyên lai, khi Ma Nhân đánh xuống một cước kia, hắn liền dùng Huyền Hoàng Tam Thể, cái gọi là Huyền Hoàng Tam Thể chính là tạo ra ba cái ảnh thể, ba cái ảnh thể này vô cùng chân thật, lại có sức mạnh của bản thân. Đương nhiên cái đáng nói là khi dùng thần thông này, bản thể sẽ rơi vào tình trạng hư vô, không ai phát hiện, trừ phi ảnh thể chết đi, hoặc bản thể muốn, nếu không bản thể mãi sẽ ở trong tình trạng này.
Trở lại, sau khi hắn dùng Huyền Hoàng Tam Thể, lại lặng lẽ để một tia lực lượng hỗn độn trong một cái ảnh thể, lực lượng này vô cùng nhỏ, không thể nào phát hiện, dù là Ma Nhân, huống chi hắn còn không đề phòng.
Khi Ma Nhân thôn phệ ba cái ảnh thể vào, tất sẽ phải thôn phệ vào một tia lực lượng này vào trong, đến lúc đó, trong quá trình Ma Nhân cưỡng ép dung hợp thánh quang, thì tia hỗn độn này lại bắt đầu phá hoại, khiến Ma Nhân không thể dung hợp lại được nữa.
Bạch Hổ nghe Dạ Ảnh nói như thế liền cảm thấy run người, mọi chuyện nói ra thì khá phức tạp, lại dễ thực hiện, nhưng khi bắt đầu vào làm mới thấy khó khăn thế nào, nếu không phải Ma Nhân tham lam không đề phòng thì sẽ không như vậy.
Nó cảm thấy công tử nhà mình quá âm hiểm rồi, chỉ một cái mưu kế đơn giản này lại có thể khiến một kẻ như Ma Nhân chết đi, không khỏi lạnh người run lên không ngừng.
- Tốt rồi, khởi động đã xong, liền thu một chút lợi tức, xem như là tiền phí thời gian của ta đi.
Dạ Ảnh đưa mắt nhìn phương xa, nơi Ma Nhân đang đứng, cười nói.
Có lẽ, Dạ Ảnh lúc này cười cười nói nói, nhưng vào trong mắt Bạch Hổ lại là âm hiểm vạn phần, nó vội tránh sang, như không muốn chơi cùng kẻ âm hiểm này.
Dứt lời, chỉ gặp Dạ Ảnh lăng không bước tới, một bước rơi xuống chính là vạn dặm nháy mắt.
Ma Nhân thấy Dạ Ảnh đi đến, cuối cùng cũng cảm thấy sợ hãi, nó nếu như chết đi, liền là chân chính chết, không có ưu thế của Vạn Ma Động trước đây thì không còn cái gì là bất diệt nữa rồi.
Hắn không muốn chết, muốn chạy trốn đi, nhưng trong cơ thể hắn hỗn độn lực đang khiến cho hắn rối tung lên, chỉ sợ chạy cũng không thoát a.
Đã như thế, hắn đành liều mạng vậy!
Dạ Ảnh cũng không cho hắn thời gian suy nghĩ nhiều, Hỗn Độn Sơ Khai Thể lần nữa bạo phát, hỗn độn đi ra, bao lấy không gian nơi Ma Nhân vào trong
“Két —“ một tiếng vang lên, chợt thấy Ma Nhân nắm lấy Ma Sừng trên đầu, mạnh mẽ kéo ra, muốn đem Ma Sừng của mình xé rách.
- Aaa!
Ma Nhân hét lên đau đớn, Ma Sừng bị hắn nhổ ra, liền thấy ma huyết chảy xuống, lộ ra một cái sừng dài đến nghịch thiên. Nhưng lúc này không phải thời điểm để xem có đau hay không, hắn liền cầm ma sừng, đâm thẳng hư không phía trước.
"Ông" một tiếng, trên ma sừng phát ra đạo phù văn hắc ám, đạo phù văn hắc ám khuếch tán, tựa như là sóng nước dập dờn một dạng, đem hư không phía trước đánh thủng một lỗ lớn.
“Oanh —” không gian xung quanh chấn động, ma khí bỗng trở nên bạo động điên cuồng, tại trên Ma Sừng hiện ra một đạo phù văn hắc ám, phù văn xoay tròn, ma khí từ phù văn phun ra bọc lấy Ma Nhân vào trong, xuyên không phóng đi.
- Hừ, trước mặt ta còn muốn trốn!
Dạ Ảnh hừ lạnh, ánh mắt dần băng lãnh xuống.
- Nhất Niệm Hóa Ma Thần!
Một niệm xuất ra, tại mi tâm hắn, một đạo ma liên chậm rãi xoay tròn, cơ thể bỗng nhiên tràn ngập một loại thần uy khó lường, cánh tay hắn chậm rãi đưa ra, khóa lấy thiên địa hư không phía trước, hắn giống như trở thành vị thần chưởng quản thời không, chưởng quản tất cả thiên địa.
Hắn lúc này là Ma Thần, kẻ nắm giữ sức mạnh giữa Ma và Thần, chưởng quản quang minh cùng hắc ám!
Ma thần chi uy tràn ngập đi ra, tựa như lúc nào cũng có một tôn ma thần vừa sải bước đi ra từ cửu u ma vực, tựa như có một tôn ma thần đang tức giận đánh tới thiên địa, chinh chiến bát phương.
“Phanh —” Một tiếng vang lên, không biết khi nào, trên bầu trời bỗng thấy ma khí chợt hình thành một cái Ma Thủ, vượt qua tuyên cổ đánh đến.
Ma Thủ quá bá đạo, tại dưới ma thủ, vạn vật tịch diệt, trong chớp mắt ma thủ vượt qua thiên địa, một chưởng vỗ nát hư không, nháy mắt ngắn ngủi đánh tới Ma Nhân.
Khi một chưởng rơi xuống, toàn bộ không gian dường như trở nên băng diệt!
Bạch Hổ thấy một chưởng này cũng vô thức co rút lại, một chưởng thật mạnh mẽ!
Ma Nhân đang lấy tốc độ kinh người vượt không trốn đi cũng không khỏi hoảng sợ, không ngừng thúc dục ma sừng đánh ra ma khí, hóa thành từng cái ma thuẫn ngăn lấy ma thủ.
“Oanh, oanh, oanh” từng đợt oanh minh vang lên, trong chớp mắt ma sừng dâng trào ma khí, vạn đạo dưới ma khí liền phũ xuống, lực lượng ma khí mênh mông phun trào ra, ngăn lấy ma thủ kia.
“Phanh —“ một tiếng vỡ nát vang lên, dù ma khí mênh mông bá đạo, nhưng dưới một chưởng này, bất kỳ cái gì phòng ngự đều trở nên yếu đuôi, không ngăn được một lát.
Từng tiếng vỡ nát vang lên liên tục, từng cái pháp tắc đại đạo bị lướt qua cũng đều vỡ nát, không chịu được.
Ma Nhân run người, nhìn ma thủ đang đánh tới mà tuyệt vọng!
...
Vote 5*, quăng np ủng hộ tác nào AE!!
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
43 chương
56 chương
582 chương
36 chương
49 chương
227 chương
10 chương