Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Tần Dương nhận lấy thẻ chờ đồ ăn, kéo theo Hà Tấn đi tìm chỗ ngồi, lúc này mới phát hiện sắc mặt đối phương không được tốt.
“Làm sao vậy? Không vui à?” Tần Dương hỏi.
Hà Tấn âm thầm xoa xoa cổ tay bị nắm đến đau của mình ở dưới mặt bàn, muốn bảo Tần Dương về sau đừng động tay động chân với mình, nhưng lời ấy lại phi thường không có khí chất, cứ như đàn bà con gái vậy, nên cậu liền chuyển giọng: “Sau này đừng làm thế nữa, tôi không muốn thiếu nợ cậu đâu.”
Tần Dương hơi sửng sốt, sau lại nở một nụ cười: “Cậu coi tôi như người ngoài thế sao?”
Hà Tấn: “Không phải, nhưng mà cậu…”
Tần Dương dứt khoát cắt lời: “Được được được, về sau sẽ không như vậy nữa, nhưng mà có một chuyện cậu phải nhớ kỹ nhé, Hà Tấn, tôi mời cậu ăn cơm là vì tôi thích thế, không cần phải cảm thấy mắc nợ tôi.”
Hà Tấn: “…”
Tần Dương thật sự không tức giận, hắn không nhỏ mọn đến vậy, mà có lẽ bản thân cũng ý thức được hành động ban nãy của mình khiến Hà Tấn cảm thấy khó xử, cho nên nhanh chóng nói mấy lời kia. Hơn nữa, sự tình phát sinh trong game tối hôm qua làm cho tâm tình Tần Dương phi thường xán lạn, do đó, nhìn vào bộ dáng bực bội của Hà Tấn ở trước mặt đây, hắn cũng cảm thấy đáng yêu, chỉ muốn ôm cậu vào lòng hôn cho một cái.
… Nghe nói người mang thai sẽ trở nên xấu tính, xem ra đúng thật không sai!
Khụ, tuy “mang thai” là chuyện ở trong game, thế nhưng Tần Dương chính là nhịn không được mà muốn lôi tâm tình vui sướng đến diệu kỳ này ra ngoài hiện thực, dù sao Hà Tấn cũng có biết hắn đang suy nghĩ cái gì đâu, ha ha.
Thẻ chờ đồ ăn lóe sáng, Tần Dương nhanh chóng đi tới cửa gọi đồ để lấy thịt bò bít tết trở về, lại thấy bên cạnh có bán nước ô mai, không biết xuất phát từ tâm lý gì mà liền mua cho Hà Tấn một cốc.
Thời điểm hắn bưng khay đồ ăn trở về, vẻ mặt của Hà Tấn đã dịu đi rất nhiều, kỳ thực đối diện với Tần Dương, cậu cũng cảm thấy rất là vô lực.
Tiếp nhận nước ô mai Tần Dương đưa tới, Hà Tấn buồn bực hỏi: “Sao chỉ có một cốc vậy?”
Tần Dương chỉ chỉ vào máy bán nước tự động cách đó không xa: “Tôi đi mua 7 Up.”
Hà Tấn không nói gì, Tần Dương đúng là một tên nghiện 7 Up rất nặng mà!
Buổi tối, chưa đến sáu giờ, Thương Hỏa liền gửi tin nhắn ME cho Hà Tấn: “Vợ à, mấy giờ em mới online?”
Hà Tấn cảm thấy đau đầu, sau một loạt sự tình diễn ra vào tối hôm qua, cậu còn chưa biết nên đối mặt với Thương Hỏa như thế nào…
“Anh không cần làm trực tuyến sao?” Hà Tấn trả lời.
Thương Hỏa: “Sau khi phiên bản thực tế ảo được tung ra đã chuyển thành phát video thu sẵn, không cần đúng giờ lên sóng nữa, thỉnh thoảng trang web sẽ mời anh tới giải thích một chút thôi, cho nên thời gian tương đối tự do.”
A Tấn: “Ồ… vậy tám giờ tôi onl.”
Thương Hỏa: “Trễ như thế à...”
A Tấn: “Sắp cuối kỳ rồi, muốn bớt chút thời gian bắt đầu ôn tập.”
Thương Hỏa: “Cũng được.”
Dù nói như thế, nhưng Hà Tấn cũng không ngăn được cảm giác nhớ mong Thương Hỏa, mắt thấy đã hơn bảy giờ, trong lòng liền ngứa ngáy không thôi. Bởi vì học không vào nên cậu dứt khoát gạt sách vở sang một bên, nghĩ trước cứ vào game xem thử, nếu Thương Hỏa không onl, sẽ lập tức out ra ôn tập tiếp.
Đội mũ giáp đăng nhập vào game, Hà Tấn vừa mở mắt liền nhìn thấy Thương Hỏa đang nằm ngay bên cạnh mình!
Đúng vậy, bọn họ vẫn đang trong phòng ngủ vợ chồng, Thương Hỏa chống tay lên đầu, chăm chú nhìn cậu: “Em đã đến rồi? Sớm hơn so với ước định.”
Hà Tấn thiếu chút nữa thì phun ra một ngụm máu, nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt giường, hoảng sợ nói: “Sao anh cũng ở đây?”
Thương Hỏa vô cùng hưng trí mà quan sát bộ dạng thẹn thùng của người kia: “Em nói có khéo không, anh cũng vừa onl thôi, không ngờ chỉ trong chốc lát em đã xuất hiện rồi.”
Hà Tấn đỏ mặt đi ra khỏi căn phòng, Thương Hỏa cũng đi theo đằng sau cậu. Thời điểm hai người ra khỏi ngưỡng cửa, bên tai liền vang lên thanh âm gợi ý của hệ thống game: “Động phòng thành công, đêm động phòng hoa chúc gia tăng 1000 điểm thân mật!”
Hà Tấn run rẩy khóe miệng, thật sự là đêm động phòng? Quay đầu nhìn lại, ngay sau đó cậu phát hiện một mảnh đỏ chói trong phòng đã được đổi thành màu vàng ấm áp… Thì ra chỉ có một đêm như vậy thôi sao? 囧.
Nhưng mà căn cứ vào cái thông báo kia, xem ra kể cả người chơi rời mạng cũng có thể được tính thời gian ở chung phòng, chẳng biết độ thân mật còn có tác dụng gì nữa không nhỉ…
Sau khi xuống lầu, Hà Tấn ra sân trước xem xét khu vườn của mình, những hạt giống lúc trước cậu gieo lại lớn thêm không ít. Cậu thu hoạch đậu xanh và cây bông, sau đó gieo xuống một chút cao lương.
Thương Hỏa nhắm mắt theo đuôi người nọ, Hà Tấn đang trong tình trạng rối loạn tâm tư, quay đầu không được tự nhiên hỏi: “Anh đi theo tôi làm gì?”
Cứ như đây là lần đầu nhìn thấy đối phương, Thương Hỏa quét mắt nhìn A Tấn một lượt từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng đường nhìn trên bụng cậu, cẩn thận thăm dò: “Em có thấy… cơ thể khác với mọi khi không?”
Hà Tấn âm thầm phun máu trong lòng, thiếu chút nữa nội thương trầm trọng!
“Không có!” Má nó, có thể có cảm giác khỉ gì! Cũng không phải mang thai thực sự! Tên này có thể đừng làm cậu nhớ lại những chuyện tối qua khôngggggggg!
Thương Hỏa thấy người nọ đùng đùng nổi giận, sợ cậu thực sự phát hỏa, không dám đùa giỡn nữa, che miệng ho nhẹ một tiếng: “Giờ em muốn chơi cái gì? Anh chơi với em nhé.”
“Hôm nay không luyện tập PK à?” Luyện tập một thời gian, kỹ thuật PK của Hà Tấn đã có rất nhiều tiến bộ, bây giờ đấu với Thương Hỏa cũng có thể đánh rụng hơn nửa thanh máu của đối phương!
Thương Hỏa nhíu mày: “Trong khoảng thời gian này đừng PK nữa.”
Hà Tấn: “…” (=皿=)
Thương Hỏa: “Được rồi, được rồi, luyện một lát đi.”
Tần Dương đã suy nghĩ chu toàn, lát nữa sẽ để Hà Tấn tùy tiện ngược sát mình… Vì thế hắn liền nhìn vào thiếu niên A Tấn niệm một câu “Biến thân”. Có điều, thân thể Hà Tấn hoàn toàn không phát sinh biến hóa, Tần Dương sửng sốt, đọc lại một lần, song Hà Tấn vẫn duy trì bộ dạng cũ!
Hà Tấn cũng cảm giác có chút không bình thường: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Thương Hỏa bỏ lại một câu “Em chờ chút” rồi dang cánh bay tới đảo Thái Phượng tìm Chức Nữ nhờ cố vấn. Chức Nữ cho hắn biết đáp án – Trong bảy ngày mang thai, Linh tộc không thể biến thân, chỉ có thể duy trì hình thái con người.
… Quả nhiên đã mang thai rồi!
Thương Hỏa vừa mừng vừa lo, biết rõ đây chỉ là một cái game, nhưng vẫn vui mừng như một tên ngốc. Sau khi bay về nhà, hắn liền kích động mà ôm lấy A Tấn, hôn một cái, nói: “Ha ha, em có rồi.”
Đầu óc Hà Tấn điên cuồng nổi sấm, trong nháy mắt liền triệt để… nội thương!
Thân là một nam thanh niên trưởng thành, lại bảo cậu phải tiếp thu sự thật rằng mình đã ‘có’, đây là một cảm giác thốn đến mức nào nhaaaaa! TAT
Vài ngày sau đó, Thương Hỏa thể hiện sự cưng chiều và bao dung lớn nhất mà một người chồng có thể dành cho vợ. Hắn dẫn A Tấn lên trời xuống đất ngắm cảnh khắp nơi, mua vô số pháo hoa phóng cho đối phương thưởng thức, thời điểm offline liền dùng ME nhắn tin chúc ngủ ngon và chào buổi sáng, thậm chí có lúc còn nhịn không được mở miệng hỏi địa chỉ của người kia, Hà Tấn hỏi hắn muốn làm gì, hắn nhanh nhảu đáp: “Anh muốn gửi cho em vài món ăn ngon.”
A Tấn: “Anh thôi ngay!”
… Hà Tấn cảm giác gần đây chỉ số thông minh của Thương Hỏa đã sắp sửa về không! (=_=)
Cứ thế trải qua một tuần mang thai, ngày hôm đó Hà Tấn vừa online đã cảm thấy bụng mình không được thoải mái, song lại cho rằng chuyện này xuất phát từ cảm giác trong hiện thực, nên tạm thời thoát game đi toilet. Thế nhưng vừa cởi mũ giáp ra, cậu liền phát hiện cảm giác khó chịu vừa rồi đã hoàn toàn tan biến.
Hà Tấn mang theo nghi vấn mà đăng nhập vào game một lần nữa, cảm giác tức bụng lại nảy sinh, trong lòng cậu lộp bộp một tiếng… Má ơi, không phải là sắp sinh rồi chứ!
Hà Tấn đỏ mặt, hoàn toàn không biết phải làm sao, cắn răng nhẫn nhịn trong chốc lát, sau đó giống như được bản năng mách bảo mà liền chạy thẳng lên phòng ngủ vợ chồng, xoay chốt chặt cánh cửa lại!
“A Tấn!” Nhận thấy biến hóa trên mặt Hà Tấn, Thương Hỏa vội vàng theo lên.
“Đừng có vào đây!” Hà Tấn rống lớn một tiếng.
Thương Hỏa: “…”
Hà Tấn ngồi chồm hỗm trên giường, mặt mũi đỏ bừng mà nhìn chằm chằm vật thể mình vừa mới “phọt” ra, tròn tròn, trắng trắng… Đây là cái gì? Một quả trứng thật bự hả?
Kỳ quái, cậu là chồn bạc, là động vật có vú, Tần Dương là người, cũng là động vật có vú, tại sao kết quả cả hai lại sinh ra trứng được?
Quả trứng này đúng là do cậu “sinh” ra, Hà Tấn còn nhớ khi ấy cậu ngồi xổm xuống theo bản năng, dùng sức rặn một phát, cả người liền thoải mái, bụng cũng không còn căng tức nữa, quá trình sinh nở chẳng phải chính là như vậy hay sao… Oh No!!! Cả đời cậu cũng không muốn nhớ cái cảm thụ trong một nháy mắt vừa rồi!!! TAT
Hà Tấn nhìn chằm chằm quả trứng trước mặt, tò mò vươn tay chọt chọt mấy cái… Mềm ghê!
… Trứng vỏ mềm! QAQ
“A Tấn! A Tấn! Em sao rồi?” Thương Hỏa đã không đợi nổi mà gào thét ở ngoài cửa, chẳng qua vì e ngại khí thế của Hà Tấn lúc quát “Đừng có vào đây” nên hắn mới không phá cửa xông lên. Nhưng là, hiện tại trong phòng một chút động tĩnh cũng đều không có, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Người nọ sinh rồi?
Hai giây sau, chỉ nghe trong phòng truyền ra một câu rất khẽ: “Vào đi…”
Thương Hỏa lập tức đẩy cửa xông lên, chỉ thấy A Tấn đang ngồi xếp bằng ở trên giường, thân thể vẫn mặc một bộ áo lông trắng muốt, trước mặt còn có một vật thể màu sắc tương tự hình… trứng?
Thương Hỏa lập tức đi qua, quỳ một gối xuống bên giường, cẩn thận dò hỏi: “Đây là… bảo bảo?”
Hà Tấn mặt không đổi sắc “Ừ” một tiếng, nhưng trong lòng cậu đã sắp 囧 mà chết đi rồi.
Thương Hỏa khẩn trương đến mức không dám thở mạnh, đưa tay sờ sờ quả trứng, ấm ấm, mềm mềm, khi đặt tay lên còn có cảm giác vỏ trứng phập phồng như đang hô hấp…
Hà Tấn nhìn nhìn Thương Hỏa, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, hiện tại Thương Hỏa không phải là người, hắn đã thành ma, Ma tộc có cánh… Là chim hả? Rốt cuộc thì đây là trứng chim? Hay là trứng ma? 囧.
Thương Hỏa không rối rắm chuyện đẻ trứng hay đẻ con giống như Hà Tấn, bất kể quả trứng này là cái gì thì cũng là con của hắn và A Tấn. Hắn hạnh phúc sờ soạng trong chốc lát, sau đó định ôm quả trứng vào ngực theo bản năng.
Ngay lúc Thương Hỏa ôm quả trứng lên, Hà Tấn khẽ động trong lòng, thiếu chút nữa đã rống lên rằng “Anh cẩn thận một chút”. Đây chính là trứng vỏ mềm đấy, ngộ nhỡ bị rơi, bị va chạm, bị xiết chặt, thương tổn đến bảo bảo thì làm sao…
Từ từ, vì sao mình lại có loại suy nghĩ quái dị như thế này hả trời! (╯‵□′)╯︵┻━┻
Hà Tấn cố nén xuống vô số rối rắm trong lòng, triệt để giữ im lặng, thấy Thương Hỏa ôn nhu hôn lên vỏ trứng, không hiểu sao lại rất muốn cười, nhưng cuối cùng vẫn không cười ra thành tiếng, ngược lại 囧 nói: “Làm sao bây giờ?”
Thương Hỏa ôm quả trứng, ngẩn ngơ nói: “Không biết.”
Hà Tấn tiếp tục 囧囧 hỏi: “Anh… muốn ấp trứng hả?”
Bất kể trứng ma hay là trứng chim thì đều là trứng của Thương Hỏa, cậu chỉ phụ trách sinh ra thôi, đúng rồi, những vấn đề khác không cần xen vào nữa!
Thương Hỏa: “…”
A Tấn: “Nếu không trước mắt cứ đặt nó ở trong phòng, chúng ta tới chỗ Chức Nữ hỏi thăm một chút xem sao?”
Thương Hỏa từ chối trong một cái chớp mắt: “Em đi hỏi đi, anh ở đây trấn thủ.”
Hà Tấn: “…”
Liếc mắt nhìn hai ‘cha con’ bọn hắn một cái, tuy bảo bảo chỉ là một quá trứng, nhưng Thương Hỏa dường như không hề muốn buông tay. Hà Tấn chẳng nói chẳng rằng mà đóng cửa đi xuống lầu, triệu hồi Cùng kỳ Liệt diễm bay về đảo Thái Phượng ở Phàm giới. Khi cậu hỏi Chức Nữ tại sao mình lại đẻ trứng, Chức Nữ đáp: “Câu hỏi hoàn toàn không có câu trả lời.”
Hà Tấn: “…” Hự, thế mà lại không có đáp án! Đây là một bug trong game à? Hay là vì cậu chưa phát dục nên “trứng thụ tinh” sẽ thành ra như thế này?
Không, cái này không khoa học! Cậu không phải con gái, cơ bản không tồn tại chức năng này, vấn đề chính là cái Hạt giống thần bí kia!
Làm đôi vợ chồng đầu tiên sinh con ở trong game, Hà Tấn cảm giác con đường mình và Thương Hỏa phải đi thật lắm gập ghềnh.
Thế nhưng, cứ rối rắm mấy chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa, hiện tại điều cần hỏi chính là khi nào bảo bảo sẽ nở ra, và làm thế nào để nở ra.
Lúc này, Chức Nữ cũng cho cậu một câu trả lời thỏa đáng – quả trứng kia thế mà phải dùng độ thân mật để nuôi!
Sau khi có được đáp án, Hà Tấn nhanh chóng bay về gia viên.
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
7 chương
30 chương
27 chương
40 chương
35 chương
43 chương
107 chương