Edit: Mimi – Beta: Chi ***** Tiểu shota đỏ mặt buồn bực nói: “Tôi, tôi tôi… có chút… Im, im ngay… Sao đột nhiên cậu lại ôm tôi, còn hôn tôi nữa…” (← Câm miệng ngay và luôn điiiiiiiiii!) Thương Hỏa giơ tay che miệng, hai vai run rẩy một hồi, rốt cuộc nhịn không được nữa mà “Ha ha ha” cười lên thành tiếng! Còn Hà Tấn đang đứng trên bờ vực tan vỡ liền dùng tốc độ nhanh nhất có thể để ổn định thứ cảm xúc phập phồng lên xuống của mình, đến khi hiện tượng mất khống chế “bản thân” không còn tái diễn nữa thì cậu cũng đã chẳng có mặt mũi nào nhìn vào Thương Hỏa. A Tấn vẫn một mực co ro ôm đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất làm đà điểu, mà Tần Dương thì giống như trêu đùa trẻ con, nói: “Hết thẹn thùng chưa?” A Tấn rụt cổ, đem đầu vùi càng sâu hơn. Tần Dương trêu chọc: “Ở trước mặt anh, muốn nói cái gì thì cứ nói cái đó, làm sao mà phải xấu hổ? Nói nhiều không có gì là không tốt, huống hồ em cũng có nói ra chuyện gì không thể nói đâu… “Chồng” cũng đã gọi rồi mà còn thẹn thùng như vậy hả?” A Tấn không có động thái gì, chính là hai vành tai lộ ra bên ngoài thoạt nhìn lại càng đỏ rực hơn. Tần Dương đột nhiên nhớ tới: “Đúng rồi, hình như em còn chưa gọi anh là chồng ở trong game thực tế ảo đúng không?” A Tấn: “…!” Một người thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, một người còn lại là thanh niên đã ngoài hai mươi, Tần Dương nhìn A Tấn bé nhỏ, lại nhìn bộ dạng của bản thân mình, chung quy nảy sinh loại cảm giác… mình không giống chồng người ta, mà ngược lại có phần giống anh trai hơn chút! Dù thế, Tần Dương vẫn thực biến thái muốn nghe A Tấn gọi mình một tiềng “chồng” … Hắn dùng giọng điệu dụ dỗ nói: “Gọi một tiếng chồng anh nghe xem nào.” A Tấn: “…” Không phải chứ! QAQ Hà Tấn xấu hổ đến mức muốn đào một cái hố chui xuống! Gõ chữ gọi ‘chồng’ và mở miệng gọi ‘chồng’ là hai việc hoàn toàn khác nhau, cậu làm sao, làm sao… thốt ra ngoài miệng được! Nhưng Thương Hỏa hiển nhiên không chịu buông tha, tiếp tục đùa giỡn: “Em mà không gọi anh sẽ tiếp tục hôn em.” A Tấn: “…” (Q皿Q) Chưa từng thấy loại lưu manh nào dám ngang nhiên đùa giỡn người ta như vậy! Tần Dương đợi trong chốc lát vẫn không thấy A Tấn mở miệng thì bỗng híp đôi mắt lại… Sớm hay muộn đối phương cũng phải gọi một tiếng ‘chồng’, không cần gấp gáp, hiện tại hắn muốn chơi thử một trò còn thú vị hơn! Tần Dương nhìn A Tấn, đáy mắt lộ ra một tia giảo hoạt: “Biến thân!” “A!” Hà Tấn kinh ngạc hô lên một tiếng, chỉ cảm thấy thân thể bỗng dưng nhẹ bẫng, trước mắt trời đất cuồng quay, đến khi tầm nhìn ổn định liền thấy mặt cỏ dưới chân gần trong gang tấc, mà ngẩng đầu lại phát hiện Thương Hỏa đã biến lớn gấp mấy lần! … A a a, chẳng lẽ mình biến thành chồn bạc rồi sao? Hà Tấn quay đầu, nhìn thấy thân thể trắng trắng thon thon của mình, bên trên còn phủ một lớp lông trơn mượt, thoáng chốc thè lưỡi liếm liếm theo bản năng (…)! Hà Tấn còn đang khiếp sợ với biến hóa trên người mình, lại nghe Thương Hỏa chậm rãi thốt lên hai tiếng: “Thân thiết.” Và thế là, con chồn bạc nho nhỏ lập tức mất khống chế mà bổ nhào tới chân Thương Hỏa, men theo áo choàng của đối phương nhanh chóng bò lên, quấn quanh cổ hắn, ghé đầu cọ cọ vào một bên mặt người ta, còn phát ra mấy tiếng “chít chít” phi thường sung sướng. Thời điểm làm ra hành động này, thân thể cùng với tứ chi của Hà Tấn đều có tương đối có cảm giác! Móng tay móc vào vải vóc, leo lên, quấn vòng, cọ mặt… tất cả đều chân thực… Hà Tấn: xin chào Phẩm Giá – đại nhân! Phẩm Giá – đại nhân à, tạm biệt! Thương Hỏa ngạc nhiên nói: “Rất thú vị, anh cảm thấy trên mặt nong nóng, giống như em thật sự đang kề tai áp má với anh vậy.” Hà Tấn: “…” Xin, xin đừng nói ra! Orz Thương Hỏa hỏi: “Em có thể nói tiếng người không?” Trong cảm giác mất thể diện khó lòng nhẫn nhịn, Hà Tấn thử kêu lên: “Tôi…” — Chồn bạc có thể mở miệng nói chuyện! (&gt;口&lt;) Chồn bạc A Tấn: “Hình như có thể…” Thương Hỏa nhịn không được mà vươn tay sờ sờ đầu cậu: “Ha ha, thật là đáng yêu.” Chồn bạc A Tấn lại cọ cọ vào lòng bàn tay chủ thuần dưỡng theo bản năng… Hà Tấn: “…” Xin chào Tam Quan – đại nhân, Tam Quan – đại nhân à, tạm biệt! Thương Hỏa vươn một ngón tay quyến luyến mà cọ cọ lên mặt cậu, nói: “Thệ Thủy tìm chúng ta, giờ qua chỗ bọn họ thôi.” Thương Hỏa lẩm nhẩm một câu “Đi theo”, Hà Tấn vốn tưởng mình sẽ tự động bò lên cánh tay Thương Hỏa, nào ngờ suốt một hồi lâu vẫn cứ duy trì trạng thái quấn quanh cổ đối phương, không hề nhúc nhích. … Chuyện gì thế vậy? Chức năng “Đi theo” có thay đổi hay sao? Thương Hỏa cũng hơi hơi nghi hoặc. Đúng vào lúc ấy, tinh linh có cánh được bao trùm với ánh sáng xanh “Tiểu Tân” xuất hiện: “Vì để người chơi Linh sủng trải nghiệm game, bản thực tế ảo đã hủy bỏ chế độ tự động đi theo, người chơi Linh sủng phải tự mình di chuyển theo chủ thuần dưỡng ~ ” Hà Tấn: … Không thể làm sâu lười được nữa rồi! (=口=) Thương Hỏa thế nhưng vô cùng bình tĩnh: “Đến đây đi, tìm một chỗ để bám vào là được.” Hà Tấn thay đổi tư thế, chuyển thành ghé sát trên lưng của đối phương, đồng thời dùng hai chân trước bám vào mép áo choàng của hắn, nhỏ giọng nói: “Ok rồi.” Thương Hỏa dang cánh dùng sức vung lên, một trận gió to quét tới, áo choàng màu đen nương theo vũ điệu nhè nhẹ tung bay. Hà Tấn bám ở bên trên bị gió thổi loạn lông và đuôi nhưng vẫn dùng sức tóm chặt quần áo Thương Hỏa theo bản năng. Kế tiếp, một người một thú bắt đầu bay lên, Hà Tấn với tầm mắt của chồn bạc có thể tinh tường nhận ra những biến hóa quanh thân, triệt để cảm thụ được tư thái bay lượn. Bọn họ xuyên qua mấy tầng mây, bay về Phàm giới… Thành trấn cổ kính, thôn xóm hoang sơ, non xanh nước biếc… tất cả đều như một bức họa trải rộng ngay trước mặt cậu, Hà Tấn nhìn thấy rừng Bạch Phong bị tuyết nhuộm trắng phau, nhìn thấy hồ Linh Tê trong vắt như pha lê ở bên cạnh trấn Long Đông, nhìn thấy đảo Thái Phượng tỏa ra từng tia ngũ sắc, nhìn thấy biển Đông với vô số rồng tiên chầm chậm lượn bay… Nghe nói “Thanh long” của Nhàn Vân chính là bắt được ở nơi đó. Gió lớn không ngừng gào thét bên tai, mây mềm như tơ tựa hồ lướt qua thân thể, Hà Tấn không thấy lạnh, cũng không thấy gió tạt đau, chỉ thuần túy hưởng thụ khoái hoạt khi bay lượn… cứ như đang nằm mơ vậy, thật sự quá mỹ diệu rồi! Thương Hỏa càng bay càng nhanh, Hà Tấn cảm giác có chút nắm không được, cậu cố sức bò lên, dùng cả tay lẫn chân ôm lấy cổ người nọ, lấy tư thế “khăn quàng” để bám dính trên người đối phương… 囧. Không bao lâu sau, hai người liền tới vùng phụ cận Hỏa Diệm sơn ở Miêu Cương, Hà Tấn tò mò hỏi: “Ơ, lại đi phó bản trừ ma sao?” Thương Hỏa: “Ừ, em chỉ từng đánh phó bản này thôi, cũng tương đối quen thuộc rồi. Lần này bọn họ đều đội mũ giáp, chúng ta thử một lần với phiên bản thực tế ảo đi.” Khi nói chuyện, Thương Hỏa đã chậm rãi đáp xuống lối vào Hỏa Diệm sơn. Ở đây lúc này đã có năm người, ba trai hai gái, thế nhưng ngoại trừ Thệ Thủy ra thì Hà Tấn chẳng nhận dạng được ai với ai. Game thực tế ảo khác với game bàn phím, trên đầu nhân vật sẽ không hiển thị tên, Thệ Thủy giống như Thương Hỏa hoàn toàn không thay đổi trang phục, trong tay vẫn cầm chiết phiến, cho nên rất dễ nhận ra, về phần những người khác… hai học sinh trung học một nam một nữ này là ai chứ hả? Mà bộ dạng cô bé kia còn rất xinh đẹp nha! “Giới thiệu lại một lần đi, ” Thương Hỏa vươn tay xách Hà Tấn từ trên người mình xuống, giống như ôm con cún nhỏ mà triển lãm cho mọi người xem: “Đây là vợ tôi, A Tấn.” Hà Tấn: “…” Mọi người: “…” Thương Hỏa thả A Tấn xuống đất, nhìn vào mắt cậu, nói: “Biến hình.” Chỉ một chớp mắt sau, A Tấn liền từ chồn bạc biến thành một tiểu shota để mái hỉ nhi cao chừng một mét rưỡi. Mọi người: (=口=) Đây, đây là bé trai hay bé gái hả trời? Hà Tấn: “Khụ, chào mọi người.” Mọi người: Hẳn là… bé trai đi? … Thực ra cũng không thể nói chính xác được, game thực tế ảo hoàn toàn cho phép nam chơi acc nữ nha, thậm chí lúc mới bắt đầu thiết lập còn có thể thay đổi độ tuổi, chẳng biết chừng là Vô Tình thích vợ hắn biến thành một tiểu shota mười ba mười bốn ấy chứ… Chậc chậc, thật là biến thái! Nghĩ đến sau lưng nhân vật game kia có thể là một cô gái, mọi người cũng không quá lưu tâm, dù sao ở đây… cũng có hai tên biến chất tương tự mà! Tiếp đó, hai học sinh trung học khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi có chất giọng đặc biệt thiếu niên lên tiếng chào hỏi Hà Tấn — Thiếu nữ áo vàng: “Ha ha ha A Tấn, không ngờ cậu còn biến nhỏ hơn bọn tôi nữa, tôi là Dã Hạc!” (Bộ dáng thiếu nữ? Giọng nói thiếu niên?) Thiếu niên áo trắng có thanh âm tương đối trầm ổn: “Tôi là Nhàn Vân.” Thanh niên mặc y phục màu chàm thêu hình kỳ lân phỉ nhổ nói: “Hai thằng cha ba mươi mấy tuổi đầu còn giả dạng học sinh ngây thơ bé bỏng!” Người nọ đeo cung tiễn sau lưng, hẳn là “Cửu Điện Hạ” không thể nghi ngờ, nhưng bởi vì đối phương đã thay đổi quần áo và diện mạo bên ngoài nên Hà Tấn không nhận ra ngay từ đầu. “Nhất là ông đấy!” Cửu Điện Hạ chỉ vào “thiếu nữ” Dã Hạc, nói, “Có phải ông nghiện trò giả gái hay không hảảảảảảả!” — Bonus: hình ảnh minh họa nhân vật game Thương Hỏa và Shota A Tấn (lấy trên www.jjwxc.net) <img alt=C37_CT1 src="http://www.tieuhoangthu.com/wp-content/uploads/2017/02/C37_CT1.jpg" data-pagespeed-url-hash=1817057858 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>