Edit: Mimi – Beta: Chi ***** Hai người ăn cơm ở canteen, Hà Tấn có thói quen ngủ trưa cho nên sau khi ăn xong liền quay về ký túc xá nghỉ ngơi trong chốc lát, trước khi chia tay còn hẹn sẽ gặp mặt Tần Dương vào lúc ba giờ chiều ở dưới lầu. Tần Dương dặn cậu mặc quần áo thể dục, nếu không có thì liền mặc bộ nào rộng rãi một chút là ok. Đến giờ hẹn, Hà Tấn đã thấy Tần Dương mang theo vợt đứng ở dưới lầu ký túc, hai người bọn họ trực tiếp đi đến sân tennis. Bởi vì đội tennis Hoa đại khá nổi tiếng, cho nên trường học đầu tư rất nhiều tiền của vào cái sân bóng này, toàn sân phân ra khu vực trong nhà và ngoài trời, trong đó có một cái nhà thi đấu, sáu sân phụ và một khu luyện tập cho người mới. Hôm nay thời tiết khá đẹp, trên sân tennis ngoài trời còn có mấy sinh viên đang chơi bóng, vừa thấy Tần Dương từ xa đi tới đã cất giọng gọi to, nào là “anh Tần “, nào là “đàn anh”, thậm chí còn có cả “tổ phó” này này nọ nọ. Hà Tấn ngẩn ra: “Thì ra cậu là tổ phó tổ tennis nha!” Tần Dương vừa vẫy tay chào hỏi mọi người, vừa nói với Hà Tấn: “Tùy tiện gọi đùa thế thôi, kỳ thật tôi không giữ chức vụ chân chính gì cả.” Đợi khi bọn họ đến gần sân tennis hơn, Tần Dương lại giới thiệu với Hà Tấn vài sinh viên năm nhất đang chơi bóng trên sân, đồng thời cũng có mấy người tò mò đi tới hỏi thăm: “Anh Tần, vị này là ai nha?” Tần Dương vỗ lưng Hà Tấn, nhẹ nhàng đẩy cậu đi lên phía trước một bước, dùng giọng điệu thực thân quen trả lời: “Hà Tấn, bạn anh.” Cách giới thiệu của đối phương khiến cho Hà Tấn có phần sửng sốt, không phải “đàn anh”, cũng không phải “nhân vật gì đó của hội sinh viên”, mà là “bạn” … Một tiếng “bạn” này, không thể không nói đã làm Hà Tấn thoải mái cực kỳ. Vài đàn em khóa dưới sôi nổi gọi Hà Tấn một tiếng “anh” rồi tiếp tục kéo nhau đi đánh bóng, Tần Dương ném vợt sang bên cạnh, nhờ đám người kia để ý giúp sau đó mới xoay xoay cánh tay bắt đầu làm động tác khởi động: “Trước tiên chạy mấy vòng cho nóng người nhé?” Hà Tấn bắt kịp tiết tấu của đối phương, cùng hắn chạy khởi động. Tần Dương vừa chạy vừa nói: “Bình thường cậu có hay vận động không?” Hà Tấn lắc đầu, Hoa đại yêu cầu toàn bộ tân sinh phải chạy bộ buổi sáng vào học kỳ một của năm thứ nhất, nhưng đến học kỳ hai thì không bắt buộc nữa. Ban đầu Hà Tấn vẫn duy trì thói quen này, nhưng sau khi hẹn hò với Đông Huyên thì bận đi mua bữa sáng mang đến cho đối phương, vì thế dần dần từ bỏ, kế tiếp liền không tham gia một loại vận động thể dục thể thao nào nữa. Chạy được một lát, Hà Tấn bắt đầu thở gấp, kết thúc hai vòng, cậu trực tiếp chống tay xuống đầu gối, cong lưng không đứng dậy nổi. Tần Dương mặt không đỏ hơi thở không loạn, một bên duỗi người thả lỏng tứ chi, một bên phê bình: “Cậu như này thì không ổn rồi, chẳng trách hôm trước vừa dính mưa đã phát sốt, còn yếu chịu lạnh nữa chứ. Về sau tôi mang cậu đi chạy bộ vào sáng và tối nhé, mười lăm phút là đủ, có thể giảm bớt áp lực, giúp ngủ ngon đồng thời tăng cường thể chất.” Hà Tấn vừa thở dốc vừa khẽ gật đầu, đề nghị của Tần Dương rất ổn, cậu cũng biết nếu mình cứ tiếp tục thế này quả thực không xong. Khi hơi thở bình ổn trở lại, Hà Tấn mới cảm giác toàn thân đều đã nóng lên rất nhiều, Tần Dương cầm vợt lên đưa cho cậu: “Cầm thử xem nào, có nặng không?” Hà Tấn dùng hai tay nâng cái vợt, đưa ra đánh giá: “Nặng!” Tần Dương cười ra thành tiếng, “Cái tôi lấy cho cậu cũng xem như loại nhẹ rồi đấy chứ.”, sau đó lại đưa cho Hà Tấn cái vợt của mình. Hà Tấn trợn trừng con mắt: “Cái này nặng quá!… Sao lại thế?” “Người mới tập đánh tennis không nên dùng loại vợt quá nặng, đây là vợt tôi mua khi mới bắt đầu chơi, mặt lưới lớn, tương đối dễ dùng, hôm qua mới lôi ra để quấn lại tay cầm mới…” Tần Dương vừa nói vừa chỉ cho Hà Tấn, lại bảo cậu nắm chặt tay vợt, kế tiếp kinh ngạc nói, “Sao tay cậu nhỏ như vậy?” Hắn chính là đang giả vờ như mới phát hiện ra… Hà Tấn nhăn mặt, nắm chặt vợt, có chút ngượng ngùng khi bị người khác nhìn thấu yếu điểm của bản thân, rũ mắt trả lời: “Ừ, vẫn luôn thế đấy, chẳng biết vì sao tôi lại không lớn nổi.” Tần Dương nhịn không được mà bật cười, giọng điệu thế nhưng phi thường bình tĩnh: “Cái vợt này hơi to so với cậu rồi, nếu cầm không thoải mái thì mai mốt tôi sẽ đổi cho cậu sang loại vợt nữ số 1, được không.” Hà Tấn thẹn thùng: “Không cần đâu, tôi đánh chơi thôi mà, dùng cái này là tốt rồi, không đến mức cầm không nổi, chuyên nghiệp quá làm gì.” Tần Dương nghiêm túc nói: “Vợt quá to sẽ ức chế lực tay khi phát bóng, không tiện phát lực, khí lực không đủ còn dễ bị trượt tay… Nhưng mà hôm nay không có cách nào rồi, trước tiên tôi cứ để cậu chơi thử một chút, nếu cậu cảm thấy thích, lần sau chúng ta sẽ đi chọn một cái vợt thích hợp hơn.” Hà Tấn gật đầu: “Cũng được.” Hai người đi đến sân luyện tập dành cho người mới, bắt đầu từ việc học phát bóng vào vách tường, Tần Dương làm mẫu một lần rồi chuyển bóng cho Hà Tấn: “Nào, thử đi.” Trước kia, Hà Tấn cũng đã xem dạy tennis qua mạng vài lần, vốn tưởng Tần Dương sẽ dành thời gian nói lý thuyết với mình một lượt, nào ngờ đối phương trực tiếp để cậu ra quân! Hà Tấn phát đi hai trái nhưng chưa lần nào tiếp bóng được, Tần Dương lại kiên trì ném bóng mới tới, nói: “Trượt cũng không sao, từ từ sẽ đánh được.” Phát đến mười trái bóng, Hà Tấn dần dần tìm được cảm giác, theo số lần tiếp bóng chầm chậm gia tăng, cảm giác thành tựu trong lòng cậu cũng được nâng lên dần… cái trò tennis này hình như cũng khá là đơn giản nhỉ! Đúng vào lúc ấy, Tần Dương đột nhiên mở miệng: “Hà Tấn, dừng một chút, giữ nguyên động tác này, đúng rồi…” Hà Tấn duy trì động tác giơ cánh tay phải, hoàn toàn không dám động đậy. Cậu cảm giác Tần Dương đang đi tới từ phía sau, còn tưởng đối phương sẽ giống như lần trước nâng tay mình, điều điều chỉnh chỉnh cho đúng với tư thế chuẩn, chẳng ngờ người nọ thế nhưng trực tiếp dán chặt lên lưng cậu! — Đúng vậy, đối phương đang dán cả người lên lưng cậu. Bởi vì vóc dáng Tần Dương cao hơn, hình thể cũng vạm vỡ hơn, cho nên thời điểm kề sát, Hà Tấn chỉ cảm thấy một trận áp bách rất lớn từ sau đánh úp lại! Tần Dương dùng tay trái nắm lấy cổ tay Hà Tấn nhẹ nhàng đè xuống, tay phải lại bao bọc bàn tay đang nắm vợt của đối phương, dùng sức kéo ra sau một chút: “Thả lỏng vai, duỗi thẳng cánh tay, gập người để trọng tâm hạ thấp…” Khi nói chuyện, hơi thở ấm áp của người nọ mơ hồ phả nhẹ vào vành tai, Hà Tấn chỉ cảm thấy da đầu run lên từng trận, toàn thân cứng đờ như rối gỗ, mặc cho đối phương tùy ý đong đưa. Hự… Cái tư thế này… Nội tâm Hà Tấn không thể nhịn được nữa mà muốn hét lên một câu “Con mẹ nó” … … Chẳng lẽ chỉ có mỗi mình cậu cảm thấy kỳ quái thôi sao? Orz… “A ~…” Xa xa truyền đến tiếng hò hét của mấy nữ sinh, linh hồn đang bay bổng trên chín tầng mây của Hà Tấn cũng nhờ đó mà nhanh chóng được kéo về hiện thực! (↑ Không chỉ có một mình cậu đâu ↑) Lúc này, Tần Dương đã lặng lẽ lùi ra sau một bước, Hà Tấn cứng nhắc xoay người, chỉ thấy bên ngoài vách lưới của sân bóng đã tụ tập một đám nữ sinh, bọn họ hai mắt phát sáng, khuôn mặt ửng hồng, chăm chăm quan sát cậu và Tần Dương… thỉnh thoảng còn kích động cào cào lưới sắt! Tần Dương không có bất cứ động tĩnh gì, không nhìn mấy cô bé mới đến mà tỉnh bơ nói với Hà Tấn: “Tiếp tục đi.” Thật sự rất giống một huấn luyện viên tennis nghiêm khắc mà lãnh tĩnh, hành vi cử chỉ đều không có lấy một tia vui đùa ở bên trong. Hà Tấn im lặng đánh bóng trong chốc lát, mới chậm rãi áp chế được cảm giác xấu hổ lúc vừa rồi. Mà cậu cũng không hoài nghi sự bất thường của Tần Dương, bởi vì mỗi khi gặp phải bất cứ vấn đề gì, cậu đều có thói quen tìm tòi nguyên nhân ở bản thân mình trước. Tần Dương đứng đắn như thế, nếu cậu lộ ra biểu hiện kinh ngạc hay nghi ngờ, ngược lại có vẻ hơi bị kỳ dị… Vì thế cho nên, dù động tác ban nãy có phần ái muội, Hà Tấn cũng sẽ không né tránh đối phương. Chính bản thân cậu mới là người có vấn đề, tựa như những gì Thương Hỏa nhận xét, cậu đã trở nên thích suy diễn mất rồi. (=_=) Sau đó, Tần Dương cũng không áp sát lại đây nữa, chỉ đứng ở bên cạnh chỉ điểm động tác cho cậu, thỉnh thoảng sẽ tự mình làm mẫu một chút. Vận động đích thực là một cách để giảm bớt sức ép của cuộc sống, Hà Tấn đánh bóng một hồi đã có thể loại bỏ đống suy nghĩ miên man ban nãy ra khỏi đầu óc, càng ra mồ hôi, càng thấy dễ chịu, tựa hồ tất cả phiền muộn trong lòng đều theo những giọt mồ hôi này, đồng thời bị bài tiết ra bên ngoài cơ thể vậy. “Thật nhìn không ra, cậu thế mà rất có năng khiếu vận động nhé!” Tần Dương vui vẻ khích lệ. Hà Tấn cao hứng vô cùng, cởi áo khoác ngoài, dùng tay kéo ngực áo thun bên trong lên lau mồ hôi trên mặt, có chút đắc ý nói: “Khi học trung học tôi có chơi cầu lông, còn đại diện cho đội tuyển của trường đi thi đấu toàn khu vực nữa kìa.” Tần Dương buồn cười nhìn Hà Tấn, hỏi: “Thế tennis thì sao, có muốn tiếp tục chơi không?” Hà Tấn: “Muốn chứ, rất thú vị mà… Mà sao cậu không đánh?” “Tôi nhìn cậu đánh,” Từ “nhìn” mà Tần Dương nói ra này, thật giống như cái kiểu “nhìn” dùng để trông chừng trẻ con vậy, “Tránh cho cậu thao tác không đúng, đánh bậy đánh bạ một hồi rồi trở về liền đau nhức mất mấy ngày.” “Cậu chuyên nghiệp ghê đi,” Hà Tấn mệt phờ, trực tiếp ngồi phịch xuống đất, thở dốc nói, “Tôi nghỉ ngơi một lát, cậu đánh cho tôi xem đi, coi như học hỏi.” Tần Dương vỗ vỗ cây vợt trên tay, cầm chặt sau đó xoay người rời đi. Tung bóng, phát bóng, đánh bóng… Tần Dương chậm rãi dịch chuyển thân thể, mỗi một lần vung vợt đều trầm ổn và chuẩn xác cực kỳ! Sau khi khống chế được tiết tấu trên tay, Tần Dương bắt đầu tăng tốc, mỗi cú đánh đều nhanh gấp hai lần so với tốc độ Hà Tấn luyện tập vừa rồi. Hà Tấn nhìn đến sững sờ, nhưng cái khiến cho cậu phải khiếp sợ vẫn còn ở phía sau, bởi vì thực lực của Tần Dương hiển nhiên không chỉ có thế — Người nọ càng đánh càng nhanh, đường bóng bật lại càng ngày càng mạnh, thoạt nhìn chẳng khác gì viên đạn xẹt qua giữa không gian… Từ đầu đến cuối không có một đường bóng nào thoát khỏi mặt vợt của hắn, hoặc là nói, thân thể hắn giống như một tấm lưới, cánh tay vung lên vung xuống thật nhanh vẽ ra những đường bóng liên tiếp, linh hoạt mà chuẩn xác lại tràn ngập khí thế tấn công! Hà Tấn còn phát hiện, khi đối phương đánh bóng, điểm đến đều tập trung tại một khu vực trên tường, chứ hoàn toàn không bay Đông bay Tây như cậu. Khu vực bị Tần Dương dồn bóng tới với tốc độ cao kia, quả thực khiến cho người xem mơ hồ nảy sinh loại ảo giác vách tường sẽ bị xuyên thủng vậy! Các nữ sinh bám dính bên ngoài lưới sắt không ngừng hò hét, Hà Tấn vô thức nuốt nước miếng một cái, đột nhiên hiểu ra, vì sao lại có nhiều người ca ngợi Tần Dương như vậy… Nguyên nhân chính là bởi những động tác múa vợt lưu loát oai phong này đây mà, phải nói động thái của người nọ thật sự rất là đẹp. Nhớ tới hành động “múa rìu qua mắt thợ” khi bản thân đắc ý khoe khoang “đoạt giải cầu lồng hồi trung học” vừa rồi, Hà Tấn đột nhiên cảm thấy xấu hổ không gì sánh được! Buổi tối, cậu tắm rửa sạch sẽ, mệt mỏi nằm nhoài ở trên giường, hồi tưởng tư thế oai hùng khi Tần Dương đánh bóng. Một nam sinh như vậy, khiến cậu hâm mộ, khiến cậu hướng tới… Cậu muốn chạy thi với hắn, muốn cùng hắn đối chiến một phen, muốn được hắn coi là đối thủ mà gắt gao quan sát để rồi hạ chiến thư quyết đấu. — /Mi/ Có mà đấu -_-” Tiểu Tấn bé bỏng, đừng vọng tưởng~