Vạn biến hư ảo
Chương 9 : khoảnh khắc
Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Kẻ đứng ngoài thì nản chí, từ bỏ ý định đuổi theo, nhưng kẻ bị rơi đương nhiên không ngu ngốc mà buông thả hi vọng sống của mình. Tuy vậy, dù đã rất cố gắng nhưng vì trúng quá nhiều tên tẩm độc dược, Rin nhanh chóng trở nên suy yếu, hai người khi rơi xuống đã không còn cảnh kẻ cõng người tựa, bọn họ bị rơi tách nhau ra.
Cũng may phước của họ, vực này vô cùng dốc, khi rơi là rơi một lèo xuống chứ không bị va đập vào vách đá. Nhưng chính địa hình thẳng đứng này lại là điều bất lợi vì không có cơ hội để bám vào vách đá, nếu cứ tơi tự do thế này chắc chắn sẽ tan xương nát thịt khi tiếp đất.
Cả hai đều biết hiện tại không có thời gian để lo lắng cho đối phương, Rin đã chọn cách buông bỏ, đối với cô, lần này giải cứu được anh họ và chị gái là đã hoàn thành nhiệm vụ được giao, ninja dù có chết cũng không có gì hối tiếc.
Tới lúc gần đất xa trời, con người ta lại trở về bản ngã, dù cho có là một cỗ máy giết người lạnh lùng tàn nhẫn thì chỉ còn chút tâm trí vẫn sẽ hiện lên hồi ức về những điều tốt đẹp nhất mà mình từng trải qua, theo đó là tâm trạng có tiếc nuối, có hài lòng.
Rin từ trước tới nay đều thể hiện mình là một cô gái có tính cách mạnh mẽ, điều này được chứng tỏ từ cách mà cô từ bỏ nhung lụa, dấn thân vào con đường vô cùng vất vả, gian khổ. Để có được thành tựu ngày hôm nay, những khó khăn, những đau đớn mà cô phải vượt qua là không thể dùng lời mà đong đếm được.
Từ bỏ làm người, biến thành cỗ máy, nói thì dễ nhưng thực tế lại vô cùng khủng khiếp. Các bài tập như địa ngục, các trận chiến tàn khốc toàn thân đầy thương tích, đau đớn là thứ gì đó mà tử sĩ phải gặm nhấm từng ngày.
Thậm chí, ngoài các vết thương chí mạng có thể làm người ta rất nhanh chết đi, thì các vết thương khác thủ lĩnh không cho phép bọn họ chữa trị, chỉ sát khuẩn tránh nhiễm trùng, không thuốc tê, không thuốc giảm đau, ám vệ phải tự gặm nhấm chúng cho tới khi khỏi.
Bọn họ phải liên tục thực hiện các nhiệm vụ nguy hiểm, thời gian không chờ đợi ai, việc mà một Ám vệ mang trên người đầy rẫy vết thương vẫn lao vào các trận chiến khốc liệt không phải là việc hiếm có gì, nó xảy ra thường xuyên mỗi ngày. Cách duy nhất để bớt đau đớn chính là liên tục luyện tập, rèn luyện kĩ năng, giác quan, chiến thuật để có thể giảm thiểu những lần bị thương.
Nhìn cách mà cô làm bẫy, chiến đấu, đỡ đòn, mọi thao tác được rèn luyện tới mức hoa trôi nước chảy như hiện tại cũng là lời minh chứng tốt nhất cho quá khứ kinh khủng của Rin.
Nhưng kẻ nào cũng có những lúc yếu mềm, chỉ cần còn lại một chút tâm trí là sẽ có tình cảm tồn tại.
Dương Tuấn Vũ cảm thấy mặt mình ướt ướt, hắn chạm vào rồi nhìn về cô gái đang rơi phía trước, trong đầu có chút tiếc nuối cho nàng. Hắn không tận mắt chứng kiến những gì người này phải trải qua, nhưng dưới những tư liệu của Triệu Cơ về ninja, Dương Tuấn Vũ không khó để hình dung ra những cách tập luyện khốc liệt tới mức tiêu cực của đám người này.
Đối với vua và lãnh chúa Nhật, cái bọn họ cần không phải là những chiến binh nhiệt huyết sôi trào, tình cảm, lòng trung thành mà thứ họ cần chính là những cỗ máy sát thủ hình người.
Đã là máy móc thì không chứa tình cảm, làm việc sẽ vô cùng hiệu quả, là máy móc đương nhiên chỉ phục vụ chủ nhân của nó, nhiệt huyết sôi trào sẽ có những hiệu quả bất ngờ trong cuộc chiến, nhưng một cái đầu nóng rất dễ bị giết một cách ngu ngốc, thay vào đó, máy móc không cần tình cảm, chúng thực hiện nhiệm vụ một cách bình tĩnh nhất, lạnh lùng nhất, hiệu quả cũng tốt nhất.
Và ngay khi thất bại, bọn chúng sẽ lập tức kích hoạt quá trình tự hủy, tự sát, hủy diệt thi tích rất nhanh gọn, tránh bị khai thác thông tin. Không như đám lính khác, miệng thề không nói nhưng qua các thủ đoạn man rợ tàn khốc của kẻ địch, tâm trí sẽ bị phá nát, tới lúc đó các tin tức sẽ bị tiết lộ.
Hiện tại, biết mình sắp chết, một cỗ máy như Rin lại rơi lệ, cô đã làm mọi thứ xuất sắc, đánh đổi được rất nhiều lợi ích cho gia tộc, cũng bảo vệ được gia đình mình, đối với một cô gái như nàng đã là quá đủ.
Tâm hồn được giải thoát, cô chợt nhận ra thế giới xung quanh thì ra còn nhiều điều mới lạ, hóa ra ngoài màu đen của bóng đêm, màu đỏ của máu, còn có màu xanh của trời, của rừng rậm, màu trắng của những áng mây bồng bềnh nhẹ trôi... Cuộc sống bình thường, hóa ra có thể nhẹ nhõm, thư thái như vậy.
Không biết vì gió tạt vào mắt làm cay mắt, hay là tâm trạng phức tạp lúc cuối đời khiến Rin xúc động.
Cô rơi lệ.
Khi tâm trí đang tự do phiêu dạt, chợt cô thấy bàn tay rất đau, vết chém rất sâu ở cánh tay vẫn đang chảy máu, giờ đang bị một thứ cứng như thép nắm chặt lấy. Hai hàng lông mày tinh tế khẽ nhíu, chỉ là bị lấp sau chiếc mặt nạ hình cáo khiến đối phương không nhận ra.
Dương Tuấn Vũ điều chỉnh hướng bay, hắn chúi đầu xuống cho toàn thân rơi đi nhanh hơn, cuối cùng cũng có thể tóm lấy Rin. Hắn biết cô đã xác định phía trước là cái chết, nhưng hắn còn quá nhiều thứ vướng bận trong lòng, chỉ còn một hơi thở, hắn cũng sẽ cố gắng sống sót.
Thấy bàn tay ấm nóng, ướt át, hắn thở dài, tay cố gắng chuyển tới vị trí khác để tránh đi vết thương dưới lớp áo của Rin. Thêm một người thêm cơ hội sống, hắn cố tránh gió trực tiếp ùa vào miệng, mặc kệ cổ họng đau rát vô cùng, hắn lấy hơi gào lên:
- Phải sống! Bám vào tôi.
Rin hơi giật mình, qua khe hở nơi mặt nạ, cô nhìn thấy một gương mặt lấm lem bẩn thỉu, nhưng lại mang một khao khát sinh tồn vô cùng lớn.
“Hắn bị làm sao vậy? Cao Thiên Vực xưa nay đã rơi thì chỉ có chết. Hắn không biết sao?”
Dương Tuấn Vũ thở dài, cô gái ngu ngốc này đã bỏ nghị lực sống, nói đúng hơn, cô không có nhiều thứ phải luyến tiếc. Chết đối với cô ta dường như cũng không phải thứ gì đáng sợ lắm.
Vực này thực sự quá cao, bọn họ rơi hơn 10 phút đồng hồ vẫn không thấy dấu hiệu chạm đáy, vậy mà suốt quãng đường đó không hề có một thứ gì để Dương Tuấn Vũ tận dụng bám vào, tâm tình hắn càng lúc càng tồi tệ.
- Thấy rồi.
Dương Tuấn Vũ vui sướng kêu lên, hắn giữ chặt Rin, đôi môi khô khốc nở nụ cười rạng rỡ.
Rin bị tiếng kêu làm tỉnh táo lại, dõi theo hướng nhìn của hắn, cô phát hiện một cái cây mọc chĩa thẳng ra khỏi bờ vách đá, chỉ có điều, cái cây này đã chết, giờ chỉ còn chút khô héo, thân cây cũng còi cọc vì vách đá không thể đủ dinh dưỡng cho nó phát triển, tuy vậy, nếu tận dụng được cơ hội bám vào đây, nhiều khả năng sẽ còn một cơ hội sống. Nhưng toàn thân cô đang vô lực, ngay cả một cái nhấc tay cũng không thể, làm sao có khả năng bám vào?
Dương Tuấn Vũ cả người cũng bị dính không ít mũi tên độc, nhưng từ lúc đó tới giờ, hắn vẫn luôn cố gắng dùng hết khả năng vận chuyển một ít Ki chạy hỗn loạn trong cơ thể, dù không thể sử dụng nhưng mỗi chỗ Ki đi qua nó lại có hiệu quả tẩy lễ, loại bỏ một phần độc tính, giúp hắn cầm cự thêm chút thời gian.
Cơ hội chỉ có một!
Hắn tập trung toàn bộ tinh thần, hai tay ôm chặt lấy Rin. Giây phút hai người lướt qua cành cây, hắn lập tức gập chân lại.
Sợi xích vốn tưởng rằng là thứ trói buộc không ngờ trong khoảnh khắc này lại chính đồ vật cứu hai người. Vận tốc rơi tự do rất lớn làm cho sợi xích móc dù đã được móc vào cành cây nhưng cũng khiến nó cong oặt lại, đồng thời với đó là cơn đau kinh khủng từ đôi chân bị thương truyền thẳng lên não bộ làm Dương Tuấn Vũ cắn chặt môi bật máu, nhưng hắn vẫn cố gắng xoắn sợi xích, chân quắp chặt vào đó. Cả hai cứ như thế lơ lửng trên không trung.
- Tóc tóc!
Thứ chất lỏng đỏ tươi rơi xuống va chạm với chiếc mặt nạ hình cáo làm nó trở nên khá yêu dị. Rin nhíu mày nhìn vào sợi xích xuyên qua cổ chân hắn, dòng máu đỏ tươi nóng rực chảy ra chẳng mấy chốc đã ướt đẫm một mảng lớn quần áo cả hắn và cô.
- Cứ như thế, ngươi sẽ chết vì mất máu.
Dương Tuấn Vũ cố nhịn đau, mép vẫn nhếch lên một nụ cười tà:
- Chết vì mất máu còn hơn rơi xuống đất chết biến thành một đám xương thịt lẫn lộn. Rất khó coi.
- Ngu ngốc!
Rin bị bộ dạng và lời nói của hắn chọc cười, nhưng rất nhanh cô chấn áp cảm xúc trong đầu. Hắn với cô cũng chẳng thân thiết gì, dù hôm nay trải qua hoạn nạn nhưng cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, nếu còn sống, mỗi người mỗi hướng không liên quan giờ tới nhau.
- Rắc rắc.
Chút thời gian ngắn ngủi như bị phá vỡ bởi âm thanh này, Rin nhàn nhạt nói:
- Ngươi thả ta ra, nếu không cả hai lại rơi xuống. Cây mọc đâm ra từ vách núi rất hiếm, có lẽ đây là cơ hội duy nhất để sống sót. Ta đã không còn gì phải tiếc, ngược lại, ngươi chắc chắn còn những thứ khác cần làm.
Dương Tuấn Vũ hừ một tiếng:
- Cô nghĩ tôi là kẻ ham sống sợ chết sao? Đúng là nhiều thứ đang đợi tôi giải quyết, nhưng việc làm bỏ mặc sống chết bạn bè, tôi còn không làm được.
- Bạn bè? Ta và ngươi không hề quen biết.
- Ồ. Dù cho là thế, cô là người cứu tôi ra khỏi ngục, nói chính xác, cô là ân nhân cứu mạng, như vậy tôi càng không thể trợn mắt nhìn cô biến thành một nắm bột nhão được.
- Ngươi thật lắm lý do, được rồi, đã trễ.
Rin vừa nói xong, cành cây khô héo không đủ khả năng giữ hai người quá lâu, chỉ sau một tiếng “răng rắc” nó đã gẫy, cả hai lại tiếp tục rơi xuống.
Nhưng vừa rơi xuống được một đoạn ngắn, Dương Tuấn Vũ lập tức cười lớn:
- Không chết.
Rin cũng nhìn thấy cảnh vật bên dưới, bờ môi sau lớp mặt nạ khẽ nở một nụ cười, không biết là cười vì bị lây niềm vui của hắn, hay là cười vì khoảnh khắc khi nãy muốn hắn thả mình ra.
Cô lần đầu tiên đã làm trái lời ninja, à không đúng, cô đã làm trái hai lần, lần đầu là tự tiện cứu một kẻ không nằm trong nhiệm vụ, lần thứ hai chính là có cơ hội sống nhưng không tận dụng, theo lý, nếu cái cây chỉ chịu được sức nặng một người, ninja sẽ phải tìm mọi cách để đẩy kẻ bên cạnh xuống, tìm hi vọng sống cho mình. Rin dù toàn thân đã rất suy yếu, nhưng đòn sát thủ của ninja đôi khi chỉ cần một hơi thở là có thể ám sát đối phương nhanh chóng rồi.
Liêm sỉ? Hèn hạ? Ninja không cần biết, đối với họ, chỉ có hoàn thành nhiệm vụ và hoàn thành nhiệm vụ, không có thứ gọi là danh dự.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
123 chương
43 chương
156 chương
35 chương
92 chương
60 chương
45 chương