Vạn biến hư ảo

Chương 24 : tài sắc vẹn toàn

Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân - Cảm ơn tổng giám đốc Tú. Tất cả cũng nhờ Thịnh Thế có đường lối chính xác, nỗ lực cống hiến to lớn khiến mọi người dân trong tỉnh đều thay đổi tầm nhìn theo hướng tích cực. Dự án “Trải thảm mọi con đường” mà Thịnh Thế đầu tư thành công cho tới nay vẫn được người người ca ngợi hết lời. Dự án “Đô thị thông minh” cũng đang nhận được những phản hồi rất tích cực. Nói cho đúng phải là chúng tôi nợ quý tập đoàn một lời cảm ơn sâu sắc. Nói cười khách sáo mấy câu, hay có kích động đi chăng nữa thì cũng đều là người từng trải, mọi người rất nhanh ổn định lại tâm thế để tiến hành làm việc. Lê Công Tráng nay đã khác xưa, vị thế của tỉnh đã thay đổi cực lớn trong bản đồ kinh tế của đất nước mấy năm gần đây khiến ông cũng có được một tầm nhìn lớn, khí thế rõ ràng đã trầm ổn hơn trước rất nhiều. Ông mở lời: - Không biết hôm nay có việc gì quan trọng mà đích thân tổng giám đốc Tú lại tới đây? Vân Tú gật đầu, Tuệ Mẫn nhanh nhẹn mang các quyển tài liệu chuẩn bị sẵn đưa cho từng vị lãnh đạo. Ai đã từng làm việc với tập đoàn Thịnh Thế, dù là lãnh đạo tập đoàn hay công ty chi nhánh thì đều rất hài lòng trong quá trình trao đổi, đàm phán. Những chi tiết nho nhỏ như: tài liệu luôn được đóng bìa in chữ nổi đoàng hoàng, trình bày sạch sẽ, bố cục dễ nhìn, các ý được triển khai khiến người không nằm trong lĩnh vực chuyên môn cũng có thể nhanh chóng nắm bắt mấu chốt vấn đề... tất cả chúng đều làm người ta có cảm giác thoải mái xuyên suốt cuộc thảo luận. Nhìn tập tài liệu mang tên: “Dự án Công nghiệp hóa Nông nghiệp” được in ngay ngắn chính giữa quyển, mọi người đều có suy nghĩ lóe lên trong đầu. Y như rằng, khi đọc nội dung bên trong bọn họ vô cùng vui mừng. Mọi thứ về Thịnh Thế đều đang được mọi người hết sức quan tâm, dõi theo. Ba nông trại lớn của họ cũng không phải là thứ ngoại lệ. Nếu ai đã từng được ăn những món ăn tươi mát, lành mạnh của nhà hàng Tuyết Yên thì chắc chắn đều phải khen ngợi hết lời. Sở dĩ có thể thành công như vậy không chỉ bởi tay nghề siêu đẳng của dàn đầu bếp mà đằng sau bí kíp ấy chính là hệ thống cung cấp nông sản cao cấp của họ. Bốn người ngồi đây đều đã có cơ hội được đi thăm quan mô hình làm việc chuyên nghiệp và rất hiện đại của trang trại đó, nó khiến người ta thực sự có cảm giác mình đang xem phim viễn tưởng được kỹ xảo hóa của Hollywood chứ không phải thực tế đang diễn ra trước mắt. Bốn vị lãnh đạo còn lại hơn ai hết hiểu rất rõ giá trị cách mạng của dự án này nếu nó được thông qua. “Bộ mặt ngành nông nghiệp sắp thay đổi rồi”- đấy chính là suy nghĩ lúc này của bọn họ. Nhìn nữ thần nhân đang thư thái ngồi kia, Lê Công Tráng có chút không dám xác định liền hỏi lại: - Tổng giám đốc Tú, cô xác định không đưa nhầm tài liệu? Thứ này, thứ này ... không phải giữ làm độc quyền cho quý tập đoàn sẽ có lợi hơn cho các vị hơn sao? Vân Tú cười nhẹ: - Tôi đã suy nghĩ rõ ràng rồi. Đúng là việc đồng bộ hóa hệ thống nông nghiệp ở thời điểm hiện tại sẽ làm cho chuỗi nhà hàng Tuyết Yên của chúng tôi gặp phải nhiều sự cạnh tranh gắt gao hơn, nhưng điều này không có nghĩa chúng tôi sẽ bị lu mờ. Ngược lại, đây sẽ là cơ hội để chứng minh cho các nhà hàng khách sạn khác thấy tay nghề của đầu bếp Tuyết Yên không phải chỉ là hữu danh vô thực. Thấy mấy người còn lại đều có ý định khuyên nhủ, cô giơ tay tỏ ý xin nói tiếp: - Là vậy. Các vị nghĩ sao về thực trạng người nông dân đang liên tục gặp phải khốn khổ vì các tay thương lái Trung Quốc? Vụ dưa hấu “được mùa”, nuôi ốc bươu vàng, rễ cây hồ tiêu, nuôi đỉa, nuôi chuột đồng? Bốn người lãnh đạo nghe vậy khẽ giật mình, không ai tiếp tục nói mà im lặng suy nghĩ. Sau một hồi phỏng đoán ý của Vân Tú, bốn người đều ngầng đầu nhìn nhau, từ trong ánh mắt của họ rõ ràng hiện lên sự cảm động và khâm phục. Vĩnh Hà, không, đất nước có được một tập đoàn như Thịnh Thế đúng là tích nhân đức khí, thổ nhưỡng ngàn năm. Bốn người không ai bảo ai đều tự động đứng lên, thẳng lưng hơi cúi đầu: - Cảm ơn những đóng góp vô cùng quý giá của tập đoàn. Vân Tú vội đứng lên nói: - Mấy vị khách sáo quá rồi. Lê Công Tráng lắc đầu: - Tôi biết. Không ai có thể ép buộc các vị phải cống hiến thành quả khoa học vô cùng quý giá này cho người khác. Ngoài kia, các doanh nghiệp, tập đoàn lớn nhỏ đều chỉ muốn tìm cách bào mòn nhân khí quốc gia, thu lại lợi nhuận nhanh nhất cho mình. Duy chỉ có cách làm việc của Thịnh Thế khiến bất cứ ai đều phải ngả mũ kính phục. Dự án “Công nghiệp hóa Nông nghiệp” này nói thì dễ, nhưng để làm ra được một mô hình như thế các vị chắc chắn đã phải bỏ ra vô cùng nhiều tâm huyết. Vậy mà làm như hôm nay thì thực sự chính là cho đi, một đồng cũng không lấy. Có những thứ, muốn lấy tiền mua cũng không thể có được. Mô hình hiện đại bậc nhất này đúng là như thế. Tổng giám đốc Tú, tôi hỏi thế này có chút hơi quá, các vị định áp dụng dự án trên địa bàn tỉnh hay là sau này sẽ mở rộng hơn. Tuệ Mẫn là người soạn thảo văn bản và đem thư đi gửi lên phía Trung Ương, dự án và tấm lòng tốt đẹp của chị Tú chẳng khác gì “cho không” vậy mà nhận lại chỉ là một lời phản đối gay gắt, cô đã tức một bụng khí trong lòng rồi. Nghe ngài bí thư nói vậy thì liền lên tiếng: - Tổng giám đốc của chúng tôi đã gửi lên Quốc hội và Bộ Nông nghiệp nhưng chỉ nhận được sự “quan ngại”. - Có lý nào lại như thế ... Bốn người đều ngơ ngác không hiểu ý định của bên trên có gì nhầm lẫn, như đã nói, có những thứ không thể mua bằng tiền, có những cơ hội chỉ tới duy nhất một lần, nếu không nắm bắt thì sau này sẽ hối hận cả đời. Vân Tú khẽ trừng mắt làm Tuệ Mẫn không dám nói tiếp, cô từ tốn giải thích: - Là vì bên trên thấy hiện tại việc phổ biến mô hình này sẽ rất khó khăn, đặc biệt là về nguồn vốn mua máy móc và đạo tạo đội ngũ lao động chất lượng cao, đủ khả năng làm việc trong mô hình hiện đại này. - À, ra thế. Mọi người nghe vậy cũng thấy có lý. Vương Tú Uyên liền hỏi: - Vì vậy nên chị Vân Tú muốn áp dụng thử trên quy mô từ nhỏ tới lớn? Đầu tiên thử nghiệm trong tỉnh, từ đấy rút ra thuận lợi và khó khăn, nếu tìm ra hướng giải quyết hợp lý nhất thì sẽ áp dụng trên quy mô lớn? Vân Tú gật đầu khen ngợi: - Chính là thế. Mặc dù tôi rất tin tưởng vào sự thành công của dự án, nhưng con đường từ suy nghĩ tới thực tế lại rất khác nhau. Bên trên không phê chuẩn khiến tôi chợt nhận ra mình làm việc có chút hấp tấp nên mới chỉnh sửa lại lộ trình phát triển. Không biết các vị có dám cho chúng tôi “thử nghiệm” không? Lê Công Tráng lập tức đáp: - Đương nhiên, quy mô lớn tôi không dám nói, nhưng lãnh đạo Vĩnh Hà nhất định sẽ ủng hộ Thịnh Thế hết sức. Còn về phía người dân, tôi sẽ sớm làm công văn đưa tới từng thôn xóm, tổ dân phố và đảm bảo tới tận tay người dân. Ừm, các cuộc trao đổi, sinh hoạt tổ dân phố là không thể thiếu, thời gian tới, nhất định sẽ tập trung làm sáng tỏ dự án với người dân. Việc này, quý tập đoàn cứ để lãnh đạo chúng tôi giải quyết. Vân Tú như đặt được áp lực trong lòng xuống, mặc dù rất tin tưởng vào ánh mắt của các vị lãnh đạo trong tỉnh suốt thời gian qua, nhưng việc bị phía trên từ chối khiến cô có chút lo lắng. Giờ thì tốt rồi. - Cảm ơn mọi người đã thấu hiểu và giúp đỡ. - Tổng giám đốc Tú đã quá lời rồi, phải là tôi và các cô bác nông dân nợ các vị một lời cảm ơn mới đúng. - Mọi người đều vì đồng bào mà cố gắng cả. Được rồi. Tôi không làm phiền các vị làm việc nữa. - Ấy, cô phải cho chúng tôi mời khách chứ. - Xin lỗi, ở tập đoàn còn có một số việc quan trọng cần làm. Để bữa sau nhé. - Cô và mọi người vất vả quá. Lần sau nhất định phải để chúng tôi làm chủ nhà đấy. - Nhất định. Ngồi lên xe, Vân Tú gõ đầu cô bé: - Biết tại sao khi nãy chị không cho em nói tiếp chưa? Tuệ Mẫn mặt ỉu xìu lắc đầu. - Ngốc lắm. Ở cùng chị em làm cái gì chị không quản, nhưng ở bên ngoài, nhất là ở trong khu làm việc có liên quan tới chính quyền, người ta có thể tùy tiện nhưng em tuyệt đối không thể. Những lời em nói dù chỉ là xúc động nhất thời nhưng có thể bị người ta ghi âm lại làm bằng chứng kiện em trước tòa. Mặc dù bốn người đều đã hợp tác với chúng ta nhiều năm, nhưng thời gian thay đổi, biết người biết mặt không biết lòng, một bước đi sơ suất có thể phá hỏng một ván cờ, đừng để vì một phút bồng bột mà để người ta nắm thóp mình. - Vâng. Em biết sai rồi. Tuệ Mẫn nghe vậy chợt thấy sống lưng có chút lạnh. Cô nhìn chị, càng nhìn càng khâm phục. Một doanh nhân đã khó, là giám đốc chèo lái cả con thuyền lớn lại càng khó, hơn nữa, để một người phụ nữ làm tốt được tất cả thì phải là con người tài giỏi tới cỡ nào. Tài sắc vẹn toàn, e rằng không đủ ý để miêu tả hết về chị Vân Tú.