Vạn biến hư ảo
Chương 19 : kinh ngạc và khiếp sợ
Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân - Yêu cầu xác nhận danh tính!
Vân Tú nghe nó nói vậy thì gật đầu:
- Vân Tú.
- Tuyết Yên.
- Vũ Chấn Phong.
Thấy họ nói ra tên mình, Phong lão cũng vội làm theo.
- Nhân trắc đã xác nhận. Đối tượng được phép quan sát. Quá trình bắt đầu triển khai. Ba! Hai! Một!
Lập tức một hình ảnh 3D xuất hiện, đó chính là hình chiếu của Dương Tuấn Vũ, hắn đang đứng trên phòng làm việc của mình ở tòa Apollo, mắt nhìn dõi ra biển xanh bao la vô tận.
Vân Tú che miệng, hai hàng lệ nóng không tự chủ mà tự lăn xuống hai gò má xinh đẹp, Tuyết Yên cảm thấy cổ họng nghẹn ngào, anh đã mất tích không rõ sống chết suốt thời gian 4 tháng 24 ngày rồi, mọi người thực sự rất nhớ anh.
Tâm tình Phong lão chợt dậy sóng, nhưng không phải cảm xúc gia đình như hai người phụ nữ kia, mà cái lão thấy khiếp sợ chính là hình ảnh mô tả không gian đang mô phỏng trước mắt thực sự là chi tiết đến khó tin, trong lòng một lần nữa không tự chủ mà lại dâng lên niềm hi vọng vào kỳ tích mà người thanh niên này đã đem lại cho đất nước những năm qua.
Dương Tuấn Vũ trong hình khẽ thu lại cảm xúc hỗn loạn, hắn không quay lưng lại mà bắt đầu nói:
- Nếu em đã xem đoạn ghi hình này tức là anh không còn ở đây nữa, và mọi chuyện ngoài biển đã bắt đầu trở lên căng thẳng. Phong lão không tìm được anh nhất định sẽ tới tìm em. À, có thể là ngài cũng đang xem đoạn này, xin lỗi vì sự thất lễ vừa rồi.
Tài nguyên trên biển Đông thực sự rất dồi dào, tiềm năng mà nó đem lại chưa bao giờ là khiêm tốn.
90% vận tải hàng hóa thế giới thông qua hàng hải, mà 45% trong số đó phải đi qua Biển Đông, và vị trí vận tải biển vô cùng trọng yếu.
Trữ lượng hải sản vô cùng giàu có.
Tài nguyên khoáng sản phong phú, những mỏ dầu khí với trữ lượng đứng thứ 5 thế giới, và đặc biệt nhất, trữ lượng băng cháy (khí đốt đóng băng) vô cùng khổng lồ. Thứ nguyên liệu sẽ thay thế dầu khí trong tương lai gần.
Và không thể không nhắc tới các vùng vịnh biển có vị trí đắc địa, chủ chốt trong quân sự Châu Á – Thái Bình Dương.
Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội (người bình thường thì không có tội, nhưng vì mang ngọc quý trong người mà phải chịu tội). Việt Nam ta không làm gì sai nhưng thân mang đồ quý thì phải chấp nhận bị kẻ khách dòm ngó. Đất nước còn yếu, dân còn nghèo, chúng ta thực sự khó mà chống lại được hết các âm mưu. Nếu còn nổ ra chiến tranh thì chỉ sợ sẽ bị chậm trễ phát triển so với thời đại thâm vài chục thậm chí vài trăm năm nữa, hậu quả chắc chắn sẽ rất nặng nề.
Dương Tuấn Vũ thở dài. Ba người có thể nghe thấy rõ tâm tư nặng trĩu của hắn. Phong lão định lên tiếng thì bất ngờ thái độ hắn thay đổi, hai tay nắm chặt, ánh mắt kiên quyết:
- Nhưng!
Điều này không có nghĩa cứ để mặc cho chủ quyền bị xâm phạm.
Các cụ có câu, địch đến nhà đàn bà cũng đánh. Chúng ta xưa nay bị thiệt thòi, cam chịu, nhưng lợi chưa thấy hại trăm bề, càng làm vậy sẽ càng bị người ta lấn tới, dồn vào đường cùng.
Phải đáp trả!
Nhưng, kẻ địch rõ ràng đang cố ý khiêu khích, chỉ cần một tiếng súng vang lên, một quả pháo bắn đi thì mọi chuyện sẽ rơi vào bẫy, cục diện bàn cờ sẽ không thể thay đổi.
- Phải làm thế nào?
Phong lão nghe hắn nói càng nghe càng thấy mâu thuẫn, ông nóng lòng lên tiếng hỏi mà quên mất hắn không có ở đây mà chỉ là đoạn thu hình. Chỉ là không ai ngờ, hắn trong hình lại thực sự đáp lại.
- Nếu Phong lão tướng quân hỏi phải làm thế nào thì em hãy trả lời ông ấy tám chữ “Phô trương thanh thế. Rung cây dọa khỉ.”
- Phô trương thanh thế? Rung cây dọa khỉ?
Ba người nghe vậy bất giác miệng lẩm bẩm, đầu bắt đầu suy nghĩ ý nghĩa của nó.
Dương Tuấn Vũ lại tiếp tục nói:
- Đúng vậy! Phải phô trương thanh thế. Tình hình căng thẳng trên biển không phải chỉ có giữa nước ta và Trung Quốc, “đại quốc” này còn có những mâu thuẫn với các quốc gia khác như: Nhật Bản, Hàn Quốc, Triều Tiên và Mỹ.
Quan hệ hợp tác xưa nay giữa Việt- Nhật rất hảo hữu, với Việt – Hàn cũng đang dần được cải thiện, với Việt – Mỹ càng ngày càng có thêm nhiều phương diện hòa hợp. Và điểm chung của những nước này đều có mâu thuẫn lớn nhỏ với Trung Quốc, trong đó, Nhật và Mỹ là sốt sắng nhất.
Mỹ mặc dù ở xa nhưng cánh tay chưa bao giờ là ngắn, tham vọng của họ tạm thời ta không bàn tới, nhưng lợi dụng mâu thuẫn chính trị, kinh tế của Washington và Bắc Kinh chúng ta có thể tiến hành một cuộc viếng thăm, vừa hợp tác kinh tế, vừa ngỏ ý mời một cuộc diễn tập quân sự trên biển. Nếu được thì cả Mỹ và Hàn, hoặc Mỹ và Nhật đều là một sự kiện hết sức quan trọng.
Tàu ngầm TT-01 dù đã ra mắt nhưng nhiều người vẫn còn nghi ngờ về sức mạnh của nó, nước bạn đã khiêu khích làm đủ trò thực ra cũng muốn dò xét thái độ và phản ứng của chúng ta. Nếu TT-01 thực sự là một quái ngư hạng nhất thì chắc chắn bọn họ sẽ phải cân nhắc được mất.
Tuy vậy, chúng ta không thể tự mình diễn tập quân sự trên biển và tự hô hào đánh bóng hình ảnh cho TT-01 được, vừa đá bóng vừa thổi còi sẽ không có sức thuyết phục. Thay vào đó, tìm một quốc gia có hệ thống quân sự hàng đầu để tập trận, để họ khảo sát, đánh giá và đưa ra kết luận sẽ khách quan hơn, có sức thuyết phục hơn.
- Hay!
Phong lão nghe hắn phân tích liền vỗ đùi, vuốt râu, miệng nhấp liên tục mấy ngụm trà.
- Đấy là về mặt giải quyết chính trị. Vân Tú, khi em mở chiếc dây chuyền ra, lệnh kích hoạt phương án sản xuất trục hạm ở Cam Ranh và sản xuất xe tăng, trang phục, vũ khí ở công ty Quân Sự Thịnh Thế đã lập tức được ban hành. Em và A Cường thời gian tới nên giành nhiều thời gian đốc thúc tiến độ công nhân viên hơn. Chúng ta cần chạy đua với thời gian, mọi thứ đã rất gấp rút. Ừm, và tạm thời đừng hỏi tại sao lại không sản xuất sớm hơn, tất cả khi em xem bản thiết kế này sẽ hiểu.
Trước khi xem nó, anh có vài điều muốn nói.
Thời gian anh đi, hãy giúp anh chăm sóc cha mẹ nhé. Anh sẽ sớm về. Mọi thứ trong công việc cần cứng thì cứng, cần mềm nên mềm, nhớ linh hoạt giải quyết, nhưng quan trọng nhất là phải giữ sức khỏe, tự chăm sóc bản thân, anh nợ em một lời xin lỗi. Vợ yêu, em luôn là người quan trọng hơn cả mạng sống của anh, làm gì cũng nên cẩn thận một chút nhé.
Dương Tuấn Vũ mỉm cười, rồi hình bóng hắn chợt biến mất.
Vân Tú lòng đau như cắt, nước mắt chảy dài, nhưng cô vẫn nắm chặt tay.
Tuyết Yên đưa cho chị dâu khăn tay, cô cũng vội gạt đi nước mắt, cố gắng nhìn lên hình ảnh mà anh muốn truyền đạt. Thiếu anh, lòng cô thực sự rất đau đớn.
Phong lão thở dài, cặp vợ chồng trẻ này đúng là nhiều sóng gió. Nhưng rất nhanh, hình ảnh về các thứ mà Dương Tuấn Vũ vừa nói đã hiện lên vô cùng chân thực, những đồ vật này khiến người trong nghề như tướng quân giày dặn kinh nghiệm đây cũng phải há hốc miệng.
- Hệ thống mô phỏng trục hạm.
- Xe tăng hoạt động mọi địa hình trên cạn.
- Trang phục hoạt động mọi thời tiết với các thiết bị trọng yếu như dây thừng, dây móc, dao găm... được làm tinh giản và đạt hiệu quả vượt trội.
- Hệ thống phi cơ GoS (God of Sky) không người lái, có người lái.
- Rada TT thế hệ mới.
- Súng ngắn, súng trường, súng bắn tỉa mã TT-Monster V.
...
Liên tục không biết bao nhiêu loại trang thiết bị- vũ khí chiến đấu hiện đại xuất hiện như trong phim khiến cả ba người ngây ngẩn. Vân Tú đã hiểu vì sao trước khi mất tích anh ấy lại liên tục làm việc suốt nhiều tháng thức khuya dậy sớm dưới phòng nghiên cứu, thì ra ... trước khi đi, anh ấy đã chuẩn bị nhiều thứ như vậy.
- Thằng nhóc này...
Phong lão nước mắt lưng tròng, xúc động không nói lên lời. Lão không cần biết hắn ở đâu mà làm ra được những thứ còn quý hơn vàng này, cái chính là hắn sẵn sàng bỏ ra, phục vụ đất nước. Kinh tế, văn hóa, giáo dục, y tế, quân sự ... hắn không nợ ai điều gì cả, chỉ có mọi người dân Việt Nam, đất nước, tổ quốc đã mang nợ hắn rất nhiều điều. Vậy mà, một lần cái tên Dương Tuấn Vũ cũng chưa bao giờ được xướng lên. Không. Không một ai biết tới sự cống hiện của hắn.
“Tên nhóc này, hắn thực sự khiến người ta muốn đánh mà.”
Đã từng này tuổi rồi, cho tới bây giờ, lão mới thực sự từ sâu trong lòng mới cảm thấy khâm phục hai người. Một là Lãnh tụ tối cao, hai là tên suốt ngày cười hi hi ha ha này.
- Ta đã nhận được câu trả lời không thể tốt hơn. Ha hả. Tú Tú à, cháu thật sự có một người chồng tốt. Được rồi. Đêm khuya còn làm phiền giấc ngủ của hai người, ông áy náy quá.
Vân Tú cảm thấy lồng ngực đầy niềm vui và sự tự hào, anh ấy là vậy, luôn cống hiến thầm lặng. Vinh hoa phú quý, danh tiếng vang dội thì sao chứ? Như thế chỉ làm cho cuộc sống thêm nặng nề thôi, cô thực sự rất đồng ý với quan điểm ở sau màn làm mọi thứ mình thích mà vẫn có một cuộc sống đầm ấm, không bị người đời soi mói đánh giá.
- Không sao ạ. Ông cũng nên nghỉ sớm đi, dạo này nhìn ông gầy đi nhiều rồi. Việc cần làm cháu và tập đoàn sẽ làm.
- Ừ. Được rồi. Hôm nay đi vội quá không mang theo quà, lần sau ông tới sẽ mang theo đồ tặng cho cháu và tiểu bảo bối.
Mặt Vân Tú khẽ đỏ, bàn tay vô thức xoa lên bụng, cô đỏ mặt cười gật đầu cảm ơn.
...
- Tướng quân, tâm trạng ngày dường như rất tốt.
Người thanh niên lái xe nhẹ lòng cười hỏi. Từ lúc ông lên xe, miệng không ngừng khẽ cười, có lúc cười tự tin, có lúc lại cười trìu mến kiểu trong nhà có tin vui vậy, nhưng theo hắn được biết, tướng quân không hề lấy vợ sinh con thì làm sao mà có người thân đây? Hay là họ hàng xa? Cũng chưa từng nghe nói.
- À. Đích thị là thế. Cậu sẽ sớm được biết thôi.
- Ồ. Vâng ạ. Bây giờ chúng ta đi đâu thưa ngài, tôi hỏi nhưng chưa nghe thấy ngài ra lệnh.
- Đi về doanh trại thôi. Ta nên ngủ một chút.
- Đúng vậy ạ. Ngài nên chú ý sức khỏe.
- Ừ. Ta biết.
Lão cười cười, đầu không khỏi nhớ tới lời đứa cháu gái ngoan của mình vừa dặn.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
123 chương
43 chương
156 chương
35 chương
92 chương
60 chương
45 chương