Vạn biến hư ảo

Chương 16 : chơi đùa

Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Lucas sau khi đưa hai người vào đại điện thì quỳ xuống báo cáo. Nghe xong, Yon gật đầu, phất tay ra hiệu, hắn khẽ liếc mắt hai người trước mặt rồi chắp tay lùi xuống, trong đầu hơi tò mò về số phận của hai kẻ này. Khi Yon mở lời, Dương Tuấn Vũ không khỏi âm thầm nâng cao tinh thần, người này nội lực vô cùng thâm hậu, hắn nói nhẹ nhàng nhưng âm thanh mang theo sóng năng lượng lan ra toàn đại điện. Nhìn biểu hiện căng thẳng của hai người, Yon vuốt râu, khẽ nở nụ cười: - Ralph, đừng nghiêm trọng như vậy, đều là người một nhà cả. Cậu đang tìm Diệp Bạch sao? Lão ta đã ra ngoài chấp hành nhiệm vụ của tổ chức rồi, hai người sẽ sớm gặp lại nhau thôi. Dương Tuấn Vũ gật đầu, ít nhất nhân vật Diệp Bạch là có thật. Yon tiếp tục nói: - Mặc dù lần này là sự cố bất ngờ khiến cậu tới đây sớm hơn dự tính của bản thân, nhưng người tính không bằng trời tính, tốt nhất nên thuận theo tự nhiên. - Ngươi biết về biến cố đó? Dương Tuấn Vũ nhíu mày, hắn thật không biết quyền năng mà kẻ này nắm giữ, không lẽ tất cả những hành động của hắn quá khứ, hiện tại và tương lai đều bị người ta đoán ra và điều khiển sao? Yon như hiểu nỗi lo của chàng trai bên dưới, lão lắc đầu: - Cậu yên tâm, tôi không phải và cũng không thể biết hết mọi bí mật của cậu. Nói là biết trước tương lai, thông hiểu quá khứ chi bằng nói theo ngôn ngữ của cậu là thầy bói đi. Những thứ ta biết cũng chỉ rất mơ hồ, mặc dù vậy chưa bao giờ sai, đương nhiên, cái giá của nó chính là mỗi lần tính thiên vận đều tiêu tốn thọ nguyên của ta. Tin biết được càng đáng giá thì số thọ nguyên bị mất và tổn thương cơ thể do bị trừng phạt cũng càng lớn. Faith đỡ lời cho thầy: - Mục sư dựa vào sự thay đổi của trời đất trong thời gian 10 năm gần đây đã phán đoán Hồng Kinh cũng như các thế lực khác của Zero sắp phải đối mặt với một đại kiếp nạn to lớn bật nhất trong lịch sử. Vì thế, mục sư đã tiêu tốn hơn 50 năm thọ nguyên của mình liên tục tìm kẽ hở trong đó, hi vọng sẽ tìm ra manh mối giúp con người vượt qua kiếp nạn này. Nhưng, mọi thứ nhận được chỉ là một màu đen vô tận. Cứ tưởng mọi thứ sẽ chấm dứt nhưng mãi cho tới 6 năm gần đây, thiên vận đột nhiên thay đổi, một chút kỳ tích đã xuất hiện, đấy là thứ duy nhất có thể giúp mở ra cánh cửa hi vọng cho vạn sinh linh. Sau nhiều lần cố lần theo manh mối, cuối cùng người đã tìm ra được sự việc đó có liên quan tới một người, kẻ đó mang theo sức mạnh rất khủng khiếp, Ki hắn sử dụng là Ki hệ ánh sáng. Mục sư đã tiếp tục dày công tìm kiếm, thông qua theo dõi và kiểm nghiệm hơn 50 người Ki hệ này, ngài ấy đã chọn lựa được 5 đối tượng thích hợp, trong đó có một người chính là ngươi. Dương Tuấn Vũ hơi bất ngờ vì câu chuyện này, hắn cũng chẳng hi vọng mình là đấng cứu thế, nhưng thông qua đó, nếu theo đúng “dự báo” của Yon, thảm họa mà con người đối mặt và thứ mà hắn vẫn luôn lo lắng không biết có phải cùng là một không? - Không biết sự việc trên bao giờ xảy ra? Yon nhíu chặt mày, lão khẽ lắc đầu: - Không rõ. Vạn sự đều luôn vận động biến đổi. Mặc dù các sự kiện lớn thường không quá sai lệch nhưng trong những năm gần đây đã xảy ra rất nhiều thứ khiến người ta khó tin, cho nên ta thực sự không còn nắm chắc vào khả năng tiên đoán của mình nữa. Nó có thể tới ngay ngày mai, tuần sau, năm sau, thậm chí là 10, 20 năm... Và Ralph, dù cậu có phải chút hi vọng mong manh đó không, nhưng ta hi vọng cậu sẽ nghiêm túc suy nghĩ và gánh vác trách nhiệm này. Chúng ta sẽ nỗ lực cùng nhau cố gắng. Đúng lúc này, một tiếng mắng chửi vang lên: - Hừ! Các ngươi nghĩ mình là đấng cứu thế sao? Những tội ác mà các ngươi làm còn ít? Nếu có cứu cũng là Chính Đạo và Liên Minh Công Hội, đừng có ở đây làm trò lừa gạt người khác. Rin trừng mắt căm tức nhìn những kẻ cao cao tại thượng đang ngồi trên những chiếc ghế bề thế, uy vũ của riêng mình. Khi cô nhìn về phía Idle rõ ràng còn thấm đậm sự oán hận sâu sắc. Nghe lời mắng chửi ấy, Mad chỉ nhếch mép cười khinh thường, Envy xòe bàn tay búp măng đùa nghịch với ngọn lửa, Lus nhìn cô bằng ánh mắt thèm khát, lưỡi thè ra liếm liếm quanh môi rồi cười một tràng âm thanh “khè khè” khiến người khác chán ghét khó chịu, Arro khẽ kéo lê đám xương cá của mình. Ngược lại, Yon im lặng, Faith chỉ nhíu mày lạnh lùng, Idle tiếp tục ngủ, Gray vẫn nhắm mắt miệng lẩm nhẩm bài kinh thánh của mình. Bầu không khí trong đại điện như đọng lại, căng thẳng tới mức một chiếc kim rơi có thể phá vỡ tất cả. Rin không sợ chết, đám người kia củng không phải lũ tốt lành ăn chay gì. Bỗng nhiên, Dương Tuấn Vũ thấy Lus biến mất khỏi ngai báu của mình, trong lòng lập tức thầm kêu không ổn. Rin chẳng biết từ lúc nào đã rút ra cặp song kiếm của mình, hai tay thủ thế bắt chéo trước ngực, tinh thần tản ra dò xét xung quanh. - Vút! Á á á ... Lưỡi kiếm đỏ như máu mang theo tiếng gào thét của âm hồn đột nhiên từ phía sau lưng Rin vung lên. Rin giật mình, tâm trí bị cảm xúc tiêu cực và ám ảnh tử vong ập tới trấn áp khiến toàn thân cô căng cứng, hai chân run lên, biết nếu trúng đòn sẽ lập tức bị chém thành hai nửa, nhưng đôi chân như bị đóng đinh xuống sàn, một bước cũng không bước đi được. - Keng! Đúng lúc thanh kiếm vô tình chém xuống thì bị một cây thương, nói chính xác hơn là một thanh tàn thương chặn lại. Trận chiến vừa bắt đầu đã khiến mọi người trong điện tập trung chú ý cả Idle và Greed cũng nhướng mày liếc tới, tuy vậy không có ai có ý định ra tay ngăn cản. Greed gãi gãi cằm, giọng ngái ngủ nói: - Thanh tàn thương này không ngờ cũng không tồi. Bảo sao hắn nhất định bắt tên lái xe vòng qua bãi xác thối đó nhặt về. Yon và Mad không nói gì, nhưng trong đáy mắt họ cũng nhìn ra sự xuất sắc của cây vũ khí này, chỉ có điều nó đã bị tổn hại rất nặng, hình dạng con rồng cũng bị cắt nát, thân thương hiện lên chằng chịt các vết rạn nứt. Dương Tuần Vũ biết xét về sức mạnh mình kém hơn, xét về vũ khí cũng chênh lệch không ít, đã thế Độc Long Thương cũng chẳng còn lành lặn như lúc đầu, uy thế bị giảm đi gần như không còn, nếu không phải khao khát chiến đấu điên cuồng của khí linh Độc Long và Rin là ân nhân cứu mạng thì hắn quyết không tham chiến trận này. Bất ngờ vì được tên rách rưới cứu giúp trong lúc cửu tử nhất sinh, Rin lập tức lắc lắc đầu xua tan hết ý nghĩ thừa thãi, ánh mắt rất nhanh trở lên sắc bén quan sát cục diện, hai tay nắm chặt song kiếm rồi trong tích tắc lập tức chớp lấy cơ hội của mình lao vào trận chiến. Đôi mắt của Lus vốn đỏ như máu nay càng thêm yêu dị, hắn không ngừng liếm mép, sau một đòn đẩy lùi tên vướng víu, hắn tập trung chơi đùa với mỹ nhân cực phẩm với mái tóc trắng trước mặt. Mọi đòn tấn công của Rin đều như bị bắt bài, trên người thi thoảng bị tên khốn này dùng kiếm cắt qua vừa rách quần áo lại tứa máu, qua thời gian càng dài cô càng bị nhiều vết thương hơn. Cuộc chiến nghiêng về một phía, lấy hai đánh một vẫn chẳng có chút ưu thế nào khiến đám người ngồi kia cảm thấy vô nghĩa. Faith khẽ rung cây trượng của mình định đứng lên thì Idle chưa từng nói câu nào chợt lên tiếng: - Cô cứ ngồi đó đi. Thấy sự nghiêm túc trên gương mặt luôn lười nhác này, Faith hơi bất ngờ, cô suy nghĩ một chút rồi quyết định ngồi xuống. Cô định ra tay kết thúc cuộc chiến cũng là vì không muốn mọi việc đi quá xa mục tiêu ban đầu. Một kẻ ở thế giới sung sướng ngoài kia mà có thể đạt tới cảnh giới sức mạnh như vậy đã là không tồi rồi, khả năng chống cự cũng rất khá, phải biết Lus mặc dù chơi đùa nhưng chưa có thứ gì khiến hắn hứng thú để có lý do không kết thúc đối thủ trong 10 hơi thở. Ralph dù có kém nhưng nếu gia nhập Hồng Kinh thì hắn cũng sẽ được bố trí về phía Yon, bởi vì Yon là người tìm hắn về. Chín người trong số này không phải ngẫu nhiên ngồi thành 2 bên, lấy Mad và Yon làm ranh giới phân chia mà thực ra đều có nguyên nhân. Hồng Kinh ban đầu có hai thủ lĩnh là Yon và Mad, qua suốt hơn 100 năm hai người này đã dần dần bổ sung các đại thần cùng phe, bản thân Faith là học trò của Yon, Idle và Gray cũng là kẻ được Yon cứu rỗi hoặc giúp đỡ mà hội ngộ.