Vạn biến hư ảo

Chương 13 : phân hóa

Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Sau khi rời khỏi địa bàn Đường gia, tiếp xúc với phố xá sầm uất, Dương Tuấn Vũ mới phát hiện hóa ra nơi này không phải đơn thuần là một vùng đất cổ xưa, lạc hậu. Vẫn lối kiến trúc nhà ở kiểu đình đài nguy nga tráng lệ kiểu Trung Hoa cổ, nhưng đường phố đều trải nhựa, một con đường có tới 8 làn, rộng rãi thoải mái cho hàng loạt các siêu xe đi qua, đúng vậy, hắn nhìn một lượt đều thấy các loại ô tô, xe phân phối lớn đắt tiền, chiếc rẻ nhất cũng cả chục tỉ. Vì Greed biết hắn tới từ bên ngoài nên Dương Tuấn Vũ không cần giữ ý, hắn ngạc nhiên hỏi: - Nơi này di chuyển đều bằng thứ này? - Chỗ ngươi không phải cũng như thế sao? Đồ này đều là do chúng ta nhập từ bên ngoài vào, ừm, đấy là quá khứ, giờ có thể tự sản xuất rồi. Trước đây khá hiếm, bây giờ thì nhan nhản đầy đường. Tuy vậy ta không thích mấy cái đồ chơi bằng sắt này, không linh hoạt được như ngựa, không có linh tính như yêu thú lại rất dễ hỏng hóc, chưa kể mùi nó thải ra thực sự rất khó ngửi. Đám ngu ngốc kia cái gì cũng mang vào Zero, Zero bây giờ giống như đống hỗn tạp bẩn thỉu rồi. Greed mặc dù miệng nói vậy nhưng tay vẫn vẫy một chiếc taxi rồi lưu loát mở cửa ngồi lên khiến Dương Tuấn Vũ trợn mắt khinh bỉ. - Tới Death Bridge càng nhanh càng tốt. Người taxi định nói gì đó thì Greed lập tức cướp lời: - Chỉ cần dừng ở bên này cầu, không bắt ngươi phải đi qua, sợ cái gì? Nói xong hắn ném cho người thanh niên kia một bọc tiền. Dương Tuấn Vũ nhẹ nhàng đặt Rin xuống ghế sau, thắt cho cô đai an toàn rồi bất chợt ngẩng lên nhìn về cái bọc tiền. Tên tài xế thấy hai nam nhân bắt cóc một cô gái thì cũng không hỏi nhiều, việc này xảy ra ở đây khá thường xuyên, hắn không muốn gặp rắc rối cũng chẳng có đủ bản lĩnh mà đi báo cho đội cảnh vệ. Nhìn bọc tiền khá nặng, hắn mở ra thấy bên trong là những hạt ngọc thạch màu trắng bạc thì cười toe toét, cất vào túi rồi gật đầu đạp chân ga chạy. Dương Tuấn Vũ lần đầu nhìn thấy loại tiền này thì hết hồn, ở đây tiêu tiền bằng ngọc thạch. Từ khi nào ngọc thạch lại nhiều như cát trên sa mạc vậy? Thậm chí nó còn tồn tại năng lượng, cũng may mức độ rất thấp chỉ là cấp F, nếu tiêu xài toàn đồ cấp A, S thì chắc hắn sẽ phát điên. - Anh suy nghĩ quá ngây thơ rồi, đồ cấp A, S có thể khiến người ta hấp thu rèn luyện và đột phá, lấy đâu ra nhiều như vậy. Đồ cấp F thực ra có chút xa xỉ nhưng đối với Zero có vẻ không đáng để vào mắt. Anh cứ nhìn cách họ đi siêu xe, tiêu tiền bằng ngọc thạch là biết. Dương Tuấn Vũ nghe Triệu Cơ nói thế thì cũng bình tĩnh lại, hắn không khỏi chăm chú quan sát một lần. Ở đây, ngay cả các kiến trúc của một gia tộc không lớn cũng có diện tích rộng, trang trí lộng lẫy, vàng bạc đá quý đeo đầy người. Chẳng lẽ ... Zero chính là nơi quy tụ hết vàng bạc châu báu của Trái Đất? Nhưng suy nghĩ của hắn rất nhanh bị thay đổi, khi càng rời xa khỏi khu trung tâm, các căn nhà hào hoa lộng lẫy giảm đi rất nhanh, thay vào đó là các căn nhà nghiêng ngả, lụp xụp, đen đúa, xấu xí. Sự phân chia giai cấp giàu nghèo ở đây thực quá rõ ràng. - Nơi này là vậy, chỉ có kẻ rất giàu và người không có gì. Nếu sức khỏe kém sẽ chỉ chờ chết, còn có chút khả năng thì đi làm thuê, làm nô lệ là chuyện bình thường. Người thanh niên lái xe nghe thấy Greed giải thích cho một tên nhem nhuốc, rách rưới với giọng điệu ngang bằng thì hơi ngạc nhiên, nhưng sát khí đột nhiên ập đến từ ghế sau khiến hắn kinh hoàng, tay lái nghiêng ngả suýt chút nữa đâm vào nhà ven đường. Bên tai hắn nhận được lời cảnh cáo: - Tập trung vào đường đi, đừng có nghe những thứ không nên nghe nếu như ngươi chưa muốn chết! - Vâng vâng! Hắn vội vàng xin tha, cánh tay run run cố gắng lái xe, mồ hôi lạnh chảy ướt đẫm trán và sống lưng nhưng hắn tuyệt nhiên không dám lấy tay lau. Dương Tuấn Vũ thở dài, hắn biết trị an ở đây cực nghiêm, đặc biệt là đối với người bên ngoài không có thân phận như hắn, nếu bị bắt được chỉ có một kết cục bi thảm. Tới gần địa điểm có tên Death Bridge, số lượng nhà ở đột nhiên vô cùng thưa thớt, rất nhiều nhà bỏ hoang, cây cối cũng úa tàn, đất đai khô cằn thay vào đó là sỏi đá ngày một nhiều. - Cộc Cộc! Chiếc xe đã đi hết đoạn đường được trải nhựa đã bắt đầu chuyển sang vùng đất xấu, nó nhanh chóng bị đá sỏi va vào, chiếc xe cũng bắt đầu nghiêng ngả. Bình thường tên tài xế sẽ tuyệt đối không đi tới tận đây, nhưng kẻ phía sau lại là một tên sát nhân, hắn có thể lập tức mất mạng nếu không nghe theo nên mới xảy ra chuyện một tên tài xế ngoan ngoãn như vậy. - Được rồi! Nói xong, Greed mở cửa xe đi xuống. Dương Tuấn Vũ cũng mang theo Rin ra cửa bên rời khỏi xe. - Á á á a a ....!!! Ra ngoài, ngay lập tức âm thanh như tiếng thét thê lương ai oán của hàng vạn cô hồn kéo đến, gió thổi rất mạnh kèm theo không khí lạnh thấu xương thổi ập vào khiến hắn rùng mình, nhiệt độ nơi này chênh lệch với địa bàn Đường gia tới vài chục độ. Không xa trước mắt đã xuất hiện đầy tuyết trắng. Hắn không nghĩ rằng chỉ đi một quãng đường vài trăm cây số lại có sự thay đổi lớn như thế. Tài xế như được ban ơn, hắn lập tức cuống quýt quay đầu xe lại chạy biến mất dạng, nhưng Greed chẳng mảy may để ý tới, hắc y tung bay trong gió, hắn nện từng bước về phía cây cầu xa xa. Dương Tuấn Vũ vác theo Rin nhanh chóng đi theo, cô gái này đã bị ngất rất lâu mặc dù không có gì nguy hiểm nhưng hắn vẫn hơi băn khoăn trước việc có nên đem cô đi qua cây cầu kia không. Greed như hiểu sự khó xử của hắn nên nhanh chóng giúp hắn đưa ra quyết định: - Nếu ngươi không mang cô ta đi, ta sẽ giết ả. Dương Tuấn Vũ trợn mắt nhưng hắn chỉ hừ khinh thường rồi ngẩng mặt bước đi. - Tại sao? - Vì cô ta đã biết quá nhiều chuyện, ít nhất cho tới khi ngươi có được một danh tính đường hoàng ở Zero thì cô ta mới được phép rời đi. - Chỉ sợ khi đó ngươi lại nói cô ta ở trong Hồng Kinh đã biết những chuyện không nên biết vì thế muốn rời đi chỉ có cách để xác ở lại. - Ồ. Ngươi cũng không phải tên đần. - Không dám nhận, cảm ơn vì lời khen. Greed khoanh tay trước ngực, bộ dáng vô lại: - Cô ta đã tự đâm đầu vào ngươi thì phải chấp nhận thôi. Rin, Ám vệ cấp S của tộc Yamamoto sao? Cho dù ngươi có thả đi, cô ta vẫn có thể bị giết không lâu sau đó. - Ngươi biết cô ấy? - Không quen biết. Nhưng nữ ninja mắt xanh, tóc bạc, cao 1m65, nặng 52Kg, số đo ba vòng 90-63-95, sở trường song kiếm thì chỉ có mình cô ta chứ sao. Bày đặt đeo mặt nạ giả thần giả quỷ, ninja mặc dù rất bá đạo nhưng cô gái này luôn giữ một phong cách riêng, đấy là một sự vô cùng ấu trĩ, cô ta sống được tới bây giờ cũng được coi là một kì tích rồi. Dương Tuấn Vũ cạn lời, hắn ở cùng cô ta không ít ngày còn chưa biết gì, tên này chỉ mới gặp một thoáng đã biết thân phận. - Ngươi có vẻ không chỉ sưu tập công pháp võ công? - Ừ, rảnh rỗi ta cũng xem mấy thứ vô bổ. Mặc dù khá chán ghét nhưng lúc đi làm nhiệm vụ cũng có chút hữu ích. - Nghe như ngươi nói thì Hồng Kinh cái gì cũng có rồi? Greed lắc đầu, chân vẫn bước, miệng kiên nhẫn giải đáp cho người mới: - Không có ai có được tất cả, cũng chẳng có nơi nào là nắm giữ được toàn bộ mọi thứ. Ngay cả bảng thông tin các nhân vật quan trọng cũng có rất ít thông tin về ninja, đa số họ đều là hoạt động ẩn, chuyên ám sát, không hoạt động cố định ở đâu quá lâu. Thói quen, sở thích ... những thứ đó tài liệu không có nhiều, ngay cả kĩ năng chiến đấu cũng chỉ có hai chữ Song kiếm. Còn lại cụ thể như nào thì không rõ. Ngược lại, những kẻ nổi tiếng, hoạt động công khai, có người nhìn thấy thì tài liệu sẽ có khá chi tiết, như cấp độ, kỹ năng, các chiêu thức, thậm chí ngày vào kỹ viện mấy lần, bao nhiêu phút thì hết tiền, tài liệu cũng ghi chép rõ ràng. - Được rồi. Cảm ơn. Còn bao lâu nữa thì tới nơi? - Khoảng 1 tiếng đi bộ, ta không muốn gọi ngựa, ngươi cũng cần tìm hiểu sơ bộ địa hình nơi này. - Ồ được. Dương Tuấn Vũ từ khi tới đây đã để ý, xung quanh ngoài tuyết trắng ra thì chỉ có núi đá, cây cối cũng rất thưa thớt, đi suốt mấy tiếng đều hắn cũng chỉ bắt gặp chưa quá 10 người đội mũ trùm đầu, nhanh chóng di chuyển, không quan tâm tới những gì xung quanh. Dường như tất cả không gian đều bị một màu u ám bao trùm, đối lập hoàn toàn với sầm uất nơi đô thị. - Ngươi thấy lạ lắm đúng không? - Ừ. - Zero được chia thành 5 vùng. Đám gia tộc kia ở phía Đông, Bắc, khí hậu ôn hòa, đất đai phì nhiêu, hoa màu tươi tốt. Chính giữa, ở trung tâm, hội tụ tất cả tinh hoa là vùng đất linh thiêng thuộc Liên Minh Công Hội Thiên Thánh Giáo. Đối lập hoàn toàn với hai nơi đó chính là phía Tây, Nam, khí hậu lạnh lẽo khắc nghiệt, đất đai khô cằn chủ yếu là đá sỏi, đời sống khó khăn. Nhưng những sinh mệnh tồn tại được ở đây đều có sức mạnh phi thường, hơn hẳn hai chỗ còn lại. Chỉ có điều, đa loài đa chủng tộc khiến chiến tranh quanh năm. Nội đấu làm suy tàn, càng ngày càng thất thế với hai phe còn lại. Cứ như thế này, chẳng mấy chốc sẽ bị diệt sạch. Đất đai khô cằn, khí hậu khắc nhiệt đi chăng nữa cũng không làm dã tâm của đám người “quyền cao chức trọng, phú quý xa hoa” kia chán ghét, ngược lại, nơi đó đã quá thịnh vượng, đất chật người đông, sớm muộn gì cũng tràn tới đây xâm chiếm. Dương Tuấn Vũ suy đoán không sai, Zero mặc dù hình thức cai trị có khác thì vẫn không thể tách rời quy luật của xã hội, dù có chém giết thảm sát cực nhiều nhưng dân số vẫn tăng rất nhanh, chẳng mấy chốc không còn đất mà ở. Khi đó, mâu thuẫn sinh ra, chiến tranh bùng nổ là thứ không khó để phán đoán. Chỉ là, đám người “phe Ác” lại đa loài đa chủng, muốn đạt thành ý kiến thống nhất vô cùng khó, mà có khi bọn họ cũng chẳng quan tâm tới cái gì gọi là đại cục, cho nên dù sớm hay muộn thì ngày bị diệt sạch cũng vẫn sẽ tới.