Vạn biến hư ảo
Chương 11 : bản năng sinh tồn
Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Tới ngày thứ 3 trôi qua, Dương Tuấn Vũ đã cảm thấy cơ thể hồi phục khá ổn, chỉ là cái bụng vô cùng đói, từ lúc ở Nam Cực suốt nhiều ngày, tới đây, lại bị bắt nhốt thêm 10 ngày, hiện trạng của hắn hiện giờ không còn quá thảm, nhưng cảm giác đã gầy đi một vòng.
- Anh nên đi tìm thứ gì ăn thôi, nhịn đói tới giờ đã gần tới cực hạn rồi. Nếu không cơ thể sẽ để lại di chứng, quá trình hồi phục sợ rằng cũng khó khăn hơn.
- Anh hiểu, còn em, tình hình khôi phục đã ổn chưa?
- Đã ổn. Cũng may anh đã thành thạo được ngôn ngữ ở đây từ trước. Cũng tại em không có quá ít kiến thức về Zero nên mới khiến anh chịu khổ như vậy, suýt nữa cũng bị mất mạng.
- Em nói gì thế? Cái thứ gọi là Zero này có vẻ rất rộng lớn, nó thực sự thuộc về Trái Đất ư?
- Điều này ... Theo như dữ liệu ghi lại, đích thị là nằm ở cực Bắc Trái Đất. Nếu nó là ở một hành tinh khác thì làm sao có thể di chuyển dễ dàng tới Trái Đất như vậy? Đám người ở Hồng Kinh, đám người Hạ gia với chút sức mạnh đó lấy cách nào mà tới gặp anh?
Chưa kể, hệ thống ra đa vệ tinh, thiên văn ở thế kỷ 22 rất phát triển, tất cả các hành tinh trong hệ Ngân Hà chứa Trái Đất đều ít nhiều đã được biết tới, nhưng không có bất cứ sự sống thịnh vượng nào tồn tại như Zero cả. Nằm ngoài hệ Ngân Hà, việc di chuyển cũng tính bằng triệu năm ánh sáng rồi, mà ánh sáng có tốc độ như nào anh cũng hiểu rồi đó.
Dương Tuấn Vũ nhún vai, hắn cũng chỉ cảm thán thôi, nếu đúng như Triệu Cơ nói thì là tốt nhất. Chỉ là cơn đói bụng truyền tới não khiến hắn biết thời gian ăn lông ở lỗ đã hết, nhìn thấy cô ninja vẫn đang thiền, hắn quyết định nhẹ nhàng lật đám cành lá khô héo về một phía, chui ra khỏi hang, rồi kiếm ít cành cây mới thay vào.
Cảm ứng của hắn với Độc Long Thương vẫn còn, trước khi mọi việc quá muộn, hắn cần phải tìm cách quay lại nơi toàn xác chết kia một chuyến. Cũng may khi đó Triệu Cơ chưa ngủ say, cô đã kịp thời đánh dấu lại tọa độ.
Tình trạng hiện tại của Độc Long rất tàn tạ, toàn bộ đều bị hư hại, cũng may viên ngọc ở mắt rồng không vỡ vụn, lấy nó ra, tìm cách rèn lại có lẽ sẽ ổn. Bản thân hắn cũng không dám mơ ước nhiều, việc còn tồn tại sau khi bị lỗ hổng không gian nuốt chửng chỉ sợ đã là một kì tích rồi.
Vuốt ve phần dưới thắt lưng, Ngũ Long Tinh Cung đã gãy đôi, dây cung đương nhiên đứt, linh khí của nó đang vô cùng yếu ớt. Bộ giáp tay chứa các loại mũi tên dù đã hư hại nhưng vẫn bị lấy đi, đám người kia ít ra còn để cho hắn một cái dây lưng để quần không tuột. Ai mà ngờ được, thứ quan trọng nhất lại bị chúng bỏ qua. Dương Tuấn Vũ khẽ nhếch mép cười, chỉ cần có đủ nguyên liệu, hắn sẽ tìm cách phục hồi cho hai Thần Binh của mình.
Các loại cây ở trong khu rừng này mặc dù không phải quá xa lạ, nhưng kích thước của chúng khiến Dương Tuấn Vũ chép miệng thở dài. Theo như phỏng đoán, các gốc đại thụ này có tuổi thọ phải tới cả ngàn năm tuổi rồi. Cành lá rậm rạp, thân cây cao mấy trăm mét, ban ngày ở đây cũng chỉ lờ mờ sáng do các tán cây che kín chỉ đủ để lọt qua chút tia nắng vàng.
Trước khi cô còn chưa tỉnh lại, hắn không dám đi quá xa, tận dụng kinh nghiệm sinh tồn của bản thân, không khó để hắn làm thịt được mấy con vật nhỏ, thoáng chốc, trong cái sọt đan bằng dây mây đã có đủ bữa ăn cho cả hai người trong vài ngày. Chỉ cần là thứ còn sống, hắn đều bắt, ai mà biết ngày mai thế nào, đồ ăn ra sao, tốt nhất không nên lãng phí. Vì thế ếch nhái, thỏ, chồn, chim ... thậm chí cả rắn rết, bọ ngựa, thằn lằn hắn cũng không tha.
Rừng xanh không sợ thiếu củi đun, một ngọn lửa nhỏ chẳng mấy chốc đã bùng lên thành đám lớn trong một cái bếp Hoàng Cầm mà hắn học hỏi từ quân đội Việt Nam. Trong chiến tranh chống Mỹ vượt qua dãy Trường Sơn, trong hoàn cảnh máy bay, trực thăng liên tục rà soát vô cùng nguy hiểm, chỉ cần có khói bốc lên, bọn chúng sẽ lập tức ném bom, xả đạn.
Trong hiểm cảnh đó, ông cha ta đã sáng tạo ra loại bếp “thần kì” mà vô cùng đơn giản này. Về sau, các loại bếp cải tiến từ bếp Hoàng Cầm vẫn được quân đội Việt Nam ưa thích sử dụng.
Trong tay không có bao nhiêu đồ có thể dùng, hắn quyết định sáng tạo theo cách riêng của mình.
Kiếm một gò đất cao ngang hông, hắn bắt đầu khoét lỗ tạo cửa bếp, thông với nóc bếp bên trên bởi một lỗ tròn khác nhỏ hơn, sao cho khi đặt phiến đá mỏng lên sẽ che kín toàn bộ. theo hướng dốc dần lên, hắn tạo thành ba lỗ thoát khói nhỏ, rồi xé mấy mảnh áo của mình, dội lên đấy ít nước sương sớm đọng lại trên các phiến lá xòe rộng trong rừng để làm ẩm, rồi lập tức cho của vào cửa bếp, dùng chút Ki đốt cháy củi khô.
Lửa bốc lên làm nóng phiến đá, bên trên đã có các miếng thịt được hắn cắt gọn đang dần xèo xèo chín dần. Khói nhẹ sẽ bốc lên, nhưng vì miệng bếp bịt kín bởi miếng đá mỏng, nó sẽ theo độ cao mà hướng tới ba chiếc lỗ thoát khói đã được lọc bởi ba miếng vải ướt.
Khói sau khi thoát lên vô cùng mỏng, theo một cơn gió nhẹ lập tức tan biến hoàn toàn. Còn mùi thơm của thức ăn cũng bị hắn dùng sả rừng và một số loài cây có mùi rất hắc đem đập dập rải khắp quanh khu đất xung quanh lấn át đi mùi hương của thức ăn.
Lửa to bốc cháy làm viên đá nóng rực, thịt về sau chỉ cần đặt lên là đã chín, chẳng mấy chốc giỏ đã đầy đồ ăn ngon lành.
Rin nhăn nhăn cái mũi nhỏ, cô vừa thấy mùi hắc, đắng ngắt, lại thấy mùi sả thơm thơm, lẫn với chút mùi thịt nướng làm bụng cô khẽ kêu lên “ọt ọt”. Cũng may không ai nghe thấy. Cô ngồi dậy hất tung đám cỏ đậy miệng hang, nhô đầu lên nhìn xung quanh thì bắt gặp một tên nhếch nhác, áo vốn đã tả tơi nay còn bị mất đi mấy miếng lớn đang lúi húi nấu nướng gì đó.
Nhún chân khẽ nhảy ra, cô bước lại gần, từ lúc nhìn thấy mắt chưa bao giờ rời khỏi miếng thịt thỏ nướng vàng rộp trên phiến đá xám.
- Thương thế đã ổn rồi?
Dương Tuấn Vũ không quay đầu lại hỏi nhưng mãi không thấy câu trả lời, hắn đành nhìn về sau, thì lập tức bắt gặp đôi mắt xanh qua hai khe nhỏ trên mặt nạ đang ghim chặt vào cái đùi thỏ đang nướng chín vừa tới.
Nhếch mép cười, hắn lấy một cành cây nhỏ được chuẩn bị sẵn, xuyên qua miếng thịt rồi đưa cho cô.
- Ăn đi.
Nhìn cô chần chừ, hắn cười đểu:
- Không ăn sẽ chết đói, nếu cô không thích, tôi ăn một mình.
Nói rồi thu tay lại, nhưng thoắt cái, cành cây nhỏ đã biến mất cùng với miếng thịt ngon lành, hắn cười cười rồi tiếp tục rút ra một cái đùi nữa nướng cho hết chỗ than hồng.
“Ừ, cũng không tồi.”
Rin vừa ăn vừa nhận xét, để cô nói ra hai từ “không tồi” thì thực sự không có bao nhiêu người được vinh hạnh trao tặng như thế. Đối với cô, ăn chỉ là một thủ tục để sinh tồn, rất ít khi cô thực sự cảm thấy món ăn có mùi vị gì đặc biệt hấp dẫn, mà lần này, không biết tên xấu xí này đã làm cách gì, không có gia vị, nguyên liệu, làm sao hắn có thể chế biến ra được thứ này? Đây thực sự là thịt thỏ?
- Hết rồi?
Không đợi cô nói ra, hắn lập tức nhét tiếp vào tay Rin hai cái xiên thịt nướng khác.
- Thử đi, thịt ếch, thịt chim và cả thịt rắn đấy. Đừng lo, tôi đã làm nó khá sạch sẽ rồi, không có độc đâu.
Rin đương nhiên không ghê tởm mấy thứ động vật nhớp nháp đó, ngược lại, cô còn đã từng ăn sống cả côn trùng, uống máu thú, miễn là có thể sống thì cái gì cũng có thể cắn răng mà nuốt vào bụng.
- Ư.
Miếng thịt rất thơm ngon, ăn có chút nóng nhưng vừa ăn vừa suýt xoa không ngờ lại thú vị như thế. Cô như biết tới một chân trời mới, hắn đưa gì cô ăn thứ đó, liên tục không dứt, tới khi cái bụng đã ấm lên khá nhiều, cô mới thỏa mãn dừng lại.
Nhìn gương mặt cười khổ của hắn, cô chợt nhận ra mình đã ăn phần lớn chỗ thịt trong giỏ, còn sót lại ... còn sót lại ... mấy con rết nhỏ, dù vẫn đeo mặt nạ nhưng cô cảm giác mặt mình đã đỏ bừng lên, chưa bao giờ Rin lại có tư tưởng muốn tìm một cái khe nào đó để chui vào trốn như bây giờ.
- Được rồi, ăn hết cũng không sao, lát nữa lại đi săn. Cô thấy ổn hơn chưa?
- Ừ.
Rin gật đầu, được người ta cho ăn, chí ít cô cũng biết mình nên đáp lại.
Hắn vừa ăn vừa hỏi:
- Cô biết cách rời khỏi đây không?
Rin nghĩ một lúc rồi lắc đầu:
- Chưa từng nghe nói có người từ Hố Tử Thần đi ra ngoài.
- Hố Tử Thần? Cũng đúng, nếu không may mắn có cái cây khô kia cản lại chút gia tốc rơi, chắc giờ này chúng ta đã là mồi của dã thú rồi.
- Cũng không khác là mấy. Nghe nói nơi này tồn tại những thứ ngay cả cao thủ Đại Công Tước cũng bị nuốt sống.
- Đừng bi quan vậy, theo như cô nói, chưa từng có ai ra được khỏi nơi đây, vậy thông tin Đại Công Tước bị nuốt lấy đâu ra? Cũng chỉ là lời bịa đặt thôi. Rơi vực còn không chết, có lẽ sẽ gặp may. Được rồi, cô có muốn tách ra không? Nhưng trong hoàn cảnh xa lạ này, tốt nhất vẫn nên có thêm một đôi mắt.
- Được.
- Mà có một điều tôi luôn muốn hỏi? Tại sao cô lại cứu tôi? Nếu bỏ qua, cô hoàn toàn có cơ hội cùng những đồng đội bình yên vô sự chạy thoát rồi.
- Tôi cứu anh là vì muốn sau này có thêm một kẻ chung tay đánh tan Đường gia.
- Ồ. Rất thẳng thắn. Nhưng vì sao cô nghĩ tôi có khả năng đó?
Dương Tuấn Vũ rất thưởng thức câu trả lời thẳng thắn của cô.
- Kẻ nhốt ở nơi đó chắc chắn là tù binh quan trọng của Đường gia, dù không có bao nhiêu sức mạnh, thì bối cảnh chắc chắn sẽ hơn người, không thì ngươi cũng có thứ mà bọn chúng rất cần. Tóm lại, cứu ngươi thoát khỏi chắc chắn sẽ làm đám đó đau thêm mốt chút.
- Cô không nghĩ sát thủ không cần phải giải thích, lạnh lùng sắt đá sẽ tốt hơn sao?
- Ngươi...
- Tốt. Nghỉ ngơi hồi phục thêm một lát, sau đấy chúng ta phải đi do thám tình hình.
Rin cắn răng không đáp mà hừ một tiếng rồi quay mặt đi, bước về hướng tảng đá phía xa rồi ngồi xuống, cô tranh thủ chút thời gian nghỉ ngơi để hồi phục trước khi bắt đầu do thám địa hình xung quanh. Nếu không chết, đương nhiên cô muốn tìm cách rời khỏi đây quay về phục vụ gia tộc.
Hắn lắc đầu cười, dập tắt đám lửa rồi trao đổi với Triệu Cơ về kế hoạch sắp tới. Sự tình cờ lọt vào Zero khiến hắn vừa buồn bực, vừa vui vẻ. Buồn là vì chưa kịp giải quyết và để lại tin tức cho mọi người yên tâm, vui là vì hắn nghĩ mình có cơ may tìm được Diệp Minh Châu, cô gái nhỏ luôn đầy tình yêu thương ấy thực sự luôn ở sâu trong tim hắn.
“Minh Châu, em đang ở đâu? Đợi anh, anh sẽ sớm tìm được em dù có phải đi hết chân trời góc bể, chỉ cần có tin tức của em, anh sẽ tiếp tục tìm kiếm không ngừng nghỉ. Nhất định phải đợi anh nhé!”
Dương Tuấn Vũ siết chặt nắm đấm, ánh mắt kiên quyết nhìn về khoảng không gian vô tận phía trước.
Truyện khác cùng thể loại
158 chương
57 chương
66 chương
295 chương