[Vampire Knight Đồng Nhân] His Eyes

Chương 13 : His loneliness

Kaname khẽ cựa mình trong giấc ngủ, dần nhận thức được làn khí trong lành buổi sớm và những âm thanh ngày mới nhẹ vanglên khắp căn phòng. Một cách miễn cưỡng, anh chậm rãi mở mắt và lướt nhìn xung quanh: Anh tỉnh dậy trên một chiếc giường xa lạ và lờ mờ nhớ ra rằng mình đang ở trong phòng của Zero. Mắt Kaname nheo lại vì thiếu đi bóng đêm thường nhật, anh lơ đãng cau mày trước hình ảnh ngoài khung cửa sổ màn mây u tối và xám xịt ngoài kia đã che đi vầng thái dương của bình minh. Dường như trời sắp mưa. Anh chuyển hướng nhìn của mình khi nghe thấy Zero bước vào phòng và khựng lại vì sự gần gũi mới lạ này: quan sát người ex-human tóc bạc nóng nảy đang chỉnh trang cổ tay áo của cậu. Kaname lặng lẽ ngắm cậu thay y phục cho ngày mới, tận hưởng cảm giác ấm áp đang lan tỏa trong tim trước cảnh tượng ấy. Anh thích nó, phút giây quý giá này, khi mà người yêu không chút phòng vệ của anh chuẩn bị cho một ngày của cậu. Thân thuộc đến mức Kaname thậm chí còn không dám thở ra bởi anh sợ rằng mọi thứ sẽ tan biến bởi âm thanh đó. Khi Zero với tay lấy cà vạt, ngón tay cậu như đông cứng lại, cậu đưa mắt về phía chiếc giường nơi Kaname – thuần chủng Kaname Kuran – đang nằm ngủ, tay ôm lấy gối của Zero và tấm lưng trần không tì vết của anh được bao phủ bởi khăn trải giường của cậu. Zero quay đi và nhặt lấy cà vạt, tránh không để ánh mắt của mình nán lại lâu hơn. Cậu không biết phải làm gì bây giờ. Cậu vẫn còn choáng váng trước phát hiện của bản thân mới vài giờ trước đó. Cậu không biết phải hành động như thế nào, nên xử sự ra sao khi ở cạnh người thuần chủng. Cậu – “Cậu cần ta giúp không?” Zero chớp mắt. Anh ta tỉnh rồi sao? Cậu bắt gặp ánh nhìn thích thú và ấm áp trong đôi đồng tử tối màu của Kaname khi anh ngước nhìn Zero từ giường của cậu. Kuran xoay người và ngồi dậy, tấm chăn dần trượt xuống khỏi thân hình hoàn mĩ của anh rồi yên vị ngay trong lòng người thuần chủng một cách nuối tiếc: Zero chăm chú theo dõi lộ trình của tấm chăn khi nó lướt qua khuôn ngực hoàn hảo rồi dẫn xuống thắt lưng mảnh dẻ của Kaname. Ồ, hay chưa, cậu bực bội nghĩ, từ khi nào cậu lại cho rằng Kuran trông rất tuyệt khi không mặc áo vậy hả? Kaname quan sát nét ửng hồng dần phủ lên mặt của Zero và mỉm cười, ý nghĩ của người sao đỏ được viết đầy trên mặt cậu. Người thợ săn hẳn đã nhận ra nụ cười của Kaname vì cậu quay đi ngay sau đó. “Anh không lạnh sao?” “Ta thích thời tiết như thế này.” Kaname khẽ cười, anh đưa tay vuốt những lọn tóc dài sau gáy và xoa nhẹ cổ trong lúc làm thế, cố ngăn lại cơn ngáp đang chống đối sự tỉnh táo của anh. Anh liếc xuống chỗ tấm chăn rồi quay trở lại nhìn Zero, đôi mắt thạch anh tím của cậu hoàn toàn tập trung vào chiếc tủ đầu giường, hệt như cậu đang muốn khoan thủng nó với ánh nhìn của mình vậy. “Mặt khác, ta sẽ không phản đối nếu cậu muốn tự mình ủ ấm ta đâu.” “Hn.” Khi Zero quên không liếc nhìn anh hoặc đỏ mặt hoặc trở nên bối rối, Kaname cau mày. Dĩ nhiên, anh đã cho rằng Zero sẽ đỏ mặt và nổi cáu với anh, nhưng người thợ săn không hề có một phản ứng nào như vậy. “Zero?” “Tôi phải đến lớp đây,” cậu vừa nói vừa với tay nhặt lấy dải băng sao đỏ màu trắng nằm trên đầu tủ. Chết tiệt! Cậu đang hoảng lên đây này! Zero không ngờ Kaname lại thức dậy vào lúc này, ờ sao ấy nhỉ, là khoảng nửa đêm đối với anh ta? Không, nó là – mà chuyện đó có quan trọng khỉ gì đâu? Anh ta đã thức dậy và Zero phải chuồn ngay trước khi cậu làm chuyện gì ngu ngốc. “Ta có thể nhận một nụ hôn tạm biệt không?” Đầu ngón tay của Zero chợt sững lại ngay khi chạm vào dải băng đeo tay và cậu liếc nhìn Kaname trong kinh ngạc, nhận thấy cái nhếch mép nơi đôi môi mềm mại đó và… “Đồ khốn.” Kaname bật cười, anh nhấc chân lên phía dưới tấm khăn trải giường màu trắng, gác tay lên đầu gối, người thuần chủng tập trung nhìn về phía cậu sao đỏ đẹp trai, nỗi bực dọc thấp thoáng trong đôi mắt màu tím tuyệt mỹ của cậu, Kaname tựa đầu vào tay, những ngón tay dài của anh lướt qua từng lọn tóc quăn. “Chỉ là một nụ hôn thôi. Nó đâu thể giết cậu được, đúng không?” Trước sự ngạc nhiên của Kaname, Zero chỉ bước về phía trước thay vì khẳng định lại câu nói trước đó của anh. Anh ngồi thẳng hơn một chút khi người thợ săn tiến đến chỗ chiếc giường và cúi xuống, một tay cậu chống xuống nệm còn tay kia thì vươn tới lướt qua gò má người thuần chủng, rồi môi của Zero và anh đã chạm nhau trước khi Kaname có thể hô hấp trở lại sau nỗi kinh ngạc của mình. Anh đang mơ. Chắc chắn là vậy rồi, phải có gì đó khác lạ về thái độ của người thợ săn nếu đây là sự thật. Từ khi nào Zero lại đi hôn anh khi mà họ sẽ không tiến xa hơn chút nào nữa ngoài việc này? Có thể Zero chỉ cảm thấy tốt hơn khi tỉnh dậy vào buổi sáng sau khi quan hệ thôi, nhưng Kaname nghi ngờ việc Zero có thể tự nguyện ôm hôn một thuần chủng chỉ vì lẽ đó. Dù vì lý do gì đi nữa thì, Kaname đáp trả lại nụ hôn nhẹ nhàng ấy một cách chậm rãi, anh đặt tay lên chỗ đường cong nơi cổ của Zero, quét nhẹ qua phần xương quai xanh trên làn da nhạy cảm của cậu và trượt tay vào mái tóc bạc mềm mại ấy, Kaname cảm thấy hạnh phúc vì cậu đã làm như vậy. Lưỡi của Kaname lướt qua môi của Zero như một lời yêu cầu dịu dàng, tận hưởng cái cách đôi môi cậu khẽ hé mở để đáp trả anh, chào đón và ấm áp, và rồi anh lại có thể nếm được hương vị từ đầu lưỡi và vòm miệng của Zero. Nụ hôn chỉ kéo dài trong chốc lát, có thể là năm giây, nhưng thời gian dường như không tồn tại vào mỗi lần Kaname hôn Zero. Khi cậu sao đỏ rời ra, Kaname áp tay mình lên bàn tay của Zero đang đặt trên má anh và vùi mặt vào đó, rồi anh quay qua hôn vào lòng bàn tay của người thợ săn. “Cảm ơn cậu.” Người thợ săn bất ngờ kêu lên, Kaname liền mở mắt và bắt gặp vẻ mặt kì lạ của Zero trước khi cậu cúi đầu xuống để mái tóc màu bạc che đi ánh mắt của mình và rời khỏi anh, mang theo cả bàn tay ấm áp của cậu. “Tôi phải đi.” Giọng của cậu nghe rất ấm và khẽ khàng, nhưng đồng thời…âm điệu đó là sao? Kaname cau mày. Khi Zero cất bước quay đi, Kaname lên tiếng, một phần vì tò mò xem Zero sẽ phản ứng như thế nào. “Ta yêu cậu.” Zero chợt chùn bước, cậu dừng lại, khẽ liếc qua vai và rồi tiếp tục đi về phía cửa phòng. “Tôi đã bảo anh rồi, đừng có nói thế nữa,” cậu đơn giản nói khi với tay chạm vào nắm đấm cửa, giọng điệu đã bình thường như cũ. Cảm ơn Chúa. “Điều đó làm cậu phiền lòng đến vậy sao?” Kaname thận trọng hỏi, anh chợt cảm thấy hơi lạnh. Người thuần chủng ngả người về trước và tựa lên cánh tay mình, anh nhìn về phía Zero, hai tay trượt sâu vào mái tóc tối màu. Ánh mắt Kaname tập trung vào tấm lưng cứng đơ của người yêu mình. Tay của Zero siết chặt quanh nắm đấm trước khi cậu mở cửa ra. “Ừ.” Khi cánh cửa phòng đóng lại, Kaname đưa một tay lên mặt và thở dài. Anh thật là một thằng ngốc. Zero muốn anh phải đối mặt với rắc rối như thế này thêm bao lâu nữa đây? Ở phía bên kia cánh cửa, Zero tựa lưng vào khung cửa gỗ và nhắm mắt lại. Chết tiệt…Vừa nãy là cái quái gì vậy? Cảm giác này, nó như bay bổng trong tim cậu một cách nhẹ nhàng nhưng cũng rất nặng nề khiến ***g ngực cậu như bị đè nén, và thành thật mà nói thì, nó khiến cậu buồn nôn. Cậu hít một hơi thở sâu và bước khỏi cánh cửa, lơ đi sự thôi thúc kêu gào bản thân hãy quay vào trong bởi những lý do không thể gọi tên. Trời đang mưa. Zero nhận ra điều đó khi cậu nhìn ra ngoài cửa sổ trong lớp học. Cậu gác cằm lên lòng bàn tay trong lúc giọng của giáo viên vang lên đều đều trên bục giảng về một cuộc nội chiến nào đó. Cậu cố làm lơ trước hồi tưởng về đôi môi của Kaname khi anh hôn tay cậu vào sáng nay. Zero đã giữ anh lại, đã yêu cầu anh ở lại mà không cần dùng đến ngôn từ, và đó là sai phạm của chính cậu. Zero tự hỏi liệu anh có còn ngủ lại trong phòng của cậu, trên giường của cậu hay không. Ý nghĩ đó khiến cậu rùng mình vì vài lý do. Cậu cố ép buộc ý nghĩ của bản thân phải tránh xa Kuran. Tránh xa ký ức về đôi tay ấm áp của anh ta với những cử chỉ vuốt ve như thiêu đốt làn da của Zero, cách anh dịu dàng áp môi mình với cậu, hay cách anh vuốt tóc cậu khi ngủ. Đồ thuần chủng ngu ngốc. Sao anh ta lại hành động tình cảm một cách thái quá như vậy? Zero nhăn mặt. Có lẽ từ ‘tình cảm’ không đúng cho lắm. Chẳng phải anh ta đã bắt Zero phải gọi tên mình bằng những phương thức đáng ngờ vào tối qua sao? Và, Zero thầm nghĩ với một tiếng rít lên giận dữ khiến cô gái ngồi trước mặt cậu bỗng trở nên lo lắng, cậu thực sự đã nói thế mới đau. Thuần chủng ngu ngốc, lúc nào cũng làm cậu mất bớt đi lòng tự trọng của mình! Và rồi Kuran đã làm gì sau đó hả? Anh ta – ờ khoan, anh ta vẫn không thỏa mãn, anh ta đã…Tâm trí Zero tua lại hình ảnh đầu lưỡi của Kaname lướt trên từng đầu ngón tay dài mảnh khảnh của anh khi người con trai tóc nâu liếm sạch toàn bộ chất lỏng nhục dục từ cậu – Ờ. Phải rồi, anh ta đã…làm thế. Yuuki liếc nhìn đồng hồ, mí mắt dần trĩu xuống. Cô dám thề trên món bánh pudding yêu thích của mình rằng cái đồng hồ chắc chắn đã bị hỏng, hoặc ai đó đã khiến thời gian ngừng trôi. Ánh nhìn ngái ngủ lướt qua toàn lớp học của cô đã là bằng chứng cho việc mọi người đều đờ đẫn như nhau. Cô muốn đi ngủ…Đầu cô đập nhẹ xuống quyển vở trên bàn. Mà lớp đang học cái gì vậy ta? Cô khá chắc rằng nó có liên quan gì đó đến kì Đồ Đá, thủy t…thủy tổ của loài người và ờ, cuộc…ờ…Cô liếc nhìn bảng. À, cuộc nội chiến. Khốn thật, không hiểu sao cô biết rằng thể nào mình cũng sẽ trượt bài kiểm tra vào thứ sáu này. Có lẽ cô nên nhờ Zero giảng bài lại…Mặc dù hôm nay cậu đã đến lớp trễ. Cũng không phải bất thường gì cho cam, nhưng Zero trông cứ im lặng và tư lự thế nào ấy khi lờ đi bài diễn văn dông dài của thầy giáo về việc đi trễ của cậu, gần như là cậu không thể nghe thấy ông ta vậy. Chuyện đó thì hơi lạ một chút vì lúc đó có vẻ như Zero không cố ý cho ông thầy ăn bơ như mọi lần. Cô nhắm mắt lại và tự hỏi không biết cuộc hẹn của họ hôm qua đã diễn ra như thế nào. Một nụ cười thoáng xuất hiện trên mặt cô. Cô biết Kaname-senpai sẽ tận dụng cơ hội đó để ở cùng với Zero mà. Nhiệm vụ của cô đã thành công vang dội nha! Cô cười toe toét và tự hỏi không biết hôm qua họ đã làm những gì. Chuyện Zero hẹn hò với Kaname-senpai nghe có hơi hài một tẹo vì cậu lúc nào cũng ra vẻ kiểu “tôi thà trầm mình tự tử còn hơn”. Không biết cả hai có làm theo danh sách cô ghi không ta? Cô khẽ cười khúc khích trước ý nghĩ về phản ứng giận dữ chắc chắn phải có của Zero. Họ đã nói với nhau những gì nhỉ? Nó có giống những khi Zero và Yuuki ở cùng nhau không? Hay giống như cô mỗi lần ở gần Kaname-senpai? Yuuki cau mày. Zero mà hành xử được như thế cô chết liền. Làm thế nào mà Kaname có thể nói chuyện với một người cáu kỉnh như Zero được vậy? Một cách chậm rãi, cô ngẩng đầu lên khỏi vị trí lười biếng trước đó. Lỡ như Zero trở nên tức giận rồi bỏ về thì sao? Điều đó sẽ làm trái tim của Kaname tan vỡ mất, đúng chứ? Ờ, không đến nỗi đâu, nhưng nếu Zero đã làm thế thì hôm nay tâm trạng của cậu sẽ rất tồi tệ rồi và sự thật thì cậu vẫn bình thường. Phải không ta? Cô lén lút quay đầu lại để nhìn thấy cậu sao đỏ ngồi sau lưng mình và – gượm đã, sao tự dưng cậu lại nhăn nhó nhìn ra cửa sổ với khuôn mặt đỏ bừng như thế? Cô liếc nhìn về phía thầy giáo rồi thì thầm, “Ê. Zero…” ‘Anh trai’ cô không nghe thấy gì. “Êee! Zero!!” Zero chớp mắt. “Êeeeeeeee-” “Cross!” Yuuki nhảy dựng lên vì giọng nói lớn tiếng của thầy giáo, và những người khác cũng y chang. Cô cười gượng và đưa tay xoa sau gáy “X-Xin lỗi, có gì đó vướng trong cổ họng em…um…ê…e hèm…e hèm.” Cô cố hắng giọng và tươi cười “Đ-Đỡ hơn rồi.” “Yuuki?” Yori cau mày khi chờ đợi bạn mình thu dọn sách vở để họ có thể rời khỏi phòng học vắng người này. Cô đang khẽ cằn nhằn gì đó về cậu sao đỏ điếc đặc, ông thầy gắt gỏng và kì Đồ đá. “Đơ-đợi đã, Yori-chan,” Yuuki nói trong khi thu dọn sách vở một cách vụng về. “Tớ phải nhanh hỏi Zero vụ này đã.” “Nhưng Yuuki-” Yuuki xoay người lại và chớp mắt trước chỗ ngồi trống trơn. “Zero đã về rồi mà.” Chết tiệt! “Anh ấy đang bực mình.” Shiki nhận xét một cách thẳng thừng ngay khi người thuần chủng vừa đi lên lầu và khuất khỏi tầm mắt của họ, đem theo bầu không khí ngột ngạt phát ra từ người anh. Aido thở dài rồi trừng mắt nhìn cậu người mẫu khi cậu ta ngồi phịch xuống chiếc trường kỷ kế bên mình cùng với cô gái cột tóc hai bên hiện đang ngồi chỗ tay ghế cạnh đồng sự của cô. Người vampire tóc vàng nhìn mấy chiếc ghế trống trong căn phòng mà hai người kia đã có thể chọn lấy để ngồi rồi nhìn lại những vampire có vẻ ngoài trầm tĩnh- mà theo Aido là chán ngắt- đang ngồi kế cậu. Xét mọi trường hợp có thể thì, cậu cảm thấy khá nghi ngờ khi họ lại xuất hiện ngay đúng lúc Hanabusa đang mong muốn được thư giãn với hộp pocky mới mà Kain đã mua cho cậu để khen thưởng cho việc không gây rắc rối gì trong cả tuần Kain thật sự là người anh họ tốt nhất thế giới này đó nha. Dù vậy, bỏ qua chuyện ấy, Aido nhớ lại câu nói của Shiki. Không cần người thiếu niên tóc nâu nói ra điều rõ ràng đó thì cậu cũng đã biết tâm trạng của Kaname-sama không tốt rồi. Cậu đảo mắt và cố gắng kiềm nén để không lẩm bẩm bất kì từ ngữ mất phẩm cách nào. Rima thở dài, cô chống tay lên đầu gối và nhìn chằm chằm vào hộp pocky trong tay Aido. Vị dâu. “Lại là cậu sao đỏ đó. Thật rắc rối.” Cô khẽ lấy chân khều Shiki. “Hm…” Cậu vampire với mái tóc màu đồng ngước lên nhìn cô, mong muốn được ngủ hiện rõ trong mắt cậu. “Tên Kiryu đó thiệt khiến tôi tức chết mà,” Hanabusa thở dài, nhai lấy một cây pocky. Có lẽ cậu phải đi và nói chuyện với tên ex-human về việc cậu ta dám cả gan tin rằng mình có quyền gây rắc rối cho Kaname-sama mới được. Nếu Hanabusa được làm theo cách của cậu, cậu sẽ nắm cổ tên sao đỏ ấy mà lệnh cho cậu ta phải hoàn toàn quy phục Kaname-sama! Ai mà lại không thể chứ? Anh là hiện thân của sự hoàn hảo mà. Với mái tóc xoăn màu nâu và ánh mắt ấy, ánh mắt đầy kiên cường và mãnh liệt như ra lệnh cho mọi người phải kính trọng và phục từng, và khi người thuần chủng tức giận thì đôi mắt anh như bừng cháy nhưng vẫn giữ một chừng mực nhất định khiến cho người ta phải rùng mình vì sự kiềm chế đó. Không chỉ ngoại hình của anh, kể cả trí tuệ và tích cách của Kaname cũng là điều đáng phải ngưỡng mộ! Aido đang bận rộn định nghĩa về sự hoàn mỹ của người thuần chủng khi Ichijou hiện ra ngay bên phải, thơ thẩn đến trước mặt cậu mà tươi cười. “Chúc mừng nha Aido,” anh cười rạng rỡ khiến Aido ngạc nhiên- đến độ người thiếu niên tóc vàng mắt xanh phải nhảy dựng lên. “Tôi đã không tin là cậu có thể thực hiện được, nhưng rõ là cậu đã chứng minh được rằng tôi sai rồi.” “Anh đang nói cái gì vậy?” Aido hỏi với cái nhìn thận trọng, miệng vẫn còn ngậm nửa cây pocky ăn dở. Thi thoảng người phó hội trưởng làm cậu bực mình thiệt đó. Như Ruka. Và Shiki. Và Kiryu. “Chúng tôi đều thua cược, cậu biết đấy,” anh tiếp tục với một khuôn mặt hòa nhã mà ẩn sau lớp mặt nạ thảnh thơi và hiền lành đó là một con quái vật – một con quái vật thật sự. Làm thế nào Kaname-sama có thể chịu được một người bạn như thế nằm ngoài tầm hiểu biết của cậu, nhưng ngẫm lại, họ đã lớn lên bên nhau và Kaname-sama là một người tử tế. “Tôi phải thua mất một trong những cuốn manga yêu thích của tôi vì cậu đấy.” “Tiếc quá ha,” cậu bình luận một cách lãnh đạm. Cậu không chắc Ichijou đang nói về vụ gì, nhưng cậu vui vì mình đã làm cho anh ta thua cuộc. “Ruka cũng buồn lắm đó nha. Cô ấy thua mất mấy tấm poster Kaname của mình mà, mặc dù tôi là người duy nhất biết về chúng.” Ichijou cười khúc khích. “Đâu ai nghĩ rằng cậu sẽ làm được đâu.” “Làm cái gì được?” Hanabusa hỏi với ánh nhìn bực dọc trong đôi mắt xanh lạnh lùng của cậu. “Cậu không làm cho Kaname tức giận trong suốt một tuần lận đó,” Ichijou chỉ ra trong lúc nghiêng người tiến gần phía vai phải của Aido hơn từ phía sau ghế sofa. “Thậm chí tâm trạng cậu ta còn xấu hơn bình thường nữa. Tôi không hiểu sao cậu xoay xở được để né cơn tức giận của cậu ta nha.” “Tôi đâu có tệ đến vậy đâu!” Hanabusa gắt, bực tức vì âm giọng hối tiếc của người đối diện, nghe cứ như Ichijou mong đợi nó xảy ra lắm đấy. “Tôi đã từng trải qua một tuần mà không làm Kaname-sama tức giận trước đó rồi nha!” Cậu bỏ dở câu nói để tìm ví dụ. “Như hồi, um-” không chờ đã anh ấy đã rất tức giận vào lần đó. “À không, hay là-” ờ phải rồi, lần đó anh ấy cũng tức giận luôn. Ichijou cười khúc khích và xoa đầu cậu thiếu niên tóc vàng. “Cậu nên tự hào vì thành tựu của mình đi. Đây có thể là kết quả tốt nhất của cậu từ trước tới giờ đó.” Hanabusa đẩy tay Ichijou ra và liếc anh, cậu đưa tay vuốt lại mái tóc rối bù của mình. Ichijou ngu ngốc, rõ là anh cố ý làm thế mà. Cậu dám cá rằng anh ta cũng hành hạ chó con cho vui luôn ấy chứ. “Ờ, chúc mừng, Aido,” Rima lẩm bẩm một cách thờ ơ. Aido quay lại và trừng mắt với cô và Shiki, người sau đó cũng gật đầu và lẩm bẩm dù trong miệng vẫn còn ngậm một cây pocky, “chúc mừng.” Họ đang chế giễu mình sao? Sao cậu lại- khoan, mà tên khốn nào đã mở vụ cá cược đó vậy? Cậu có thể không làm Kaname-sama nổi giận trong một tuần mà, là tên Kiryu đó cứ làm cho người thuần chủng buồn phiền chứ bộ! Cậu mà tìm cho ra người nào khơi mào cho vụ này thì đảm bảo rằng chuyện như vầy sẽ không bao giờ xảy ra nữa. “Có lẽ lần sau chúng ta nên chờ xem cậu ta có thể im lặng trong bao lâu,” Shiki đề nghị Rima thở dài. “Tôi nói là một phút đó.” “Tôi thì bốn mươi lăm giây thôi.” Ichijou cười to. “Hai mươi giây thôi! Cá cược nào!” Hanabusa gầm gừ. Tuyệt, là hội phó, còn ai vào đây nữa? Cậu thở dài. “Không phải lúc này anh nên đi dọa con con nít ở đâu đó sao?” “Tôi nghĩ là cậu ta đang rầu lắm,” Shiki thở dài. Aido ném cho cậu một cái nhìn tương tự như vẻ mặt của một kẻ đang muốn lột da cậu trai người mẫu phiền phức nào đó càng chậm rãi càng tốt. Hoặc tốt hơn, Hanabusa nhanh chóng tính toán xem cậu sẽ dính vào bao nhiêu rắc rối nếu đóng băng tên vampire phiền hà đó vào trong một tòa nước đá khi cậu nhìn xuống hộp pocky trong tay mình. Đôi mắt cậu mở to khi nhìn thấy chỉ còn lại mỗi một cây- Mình chỉ mới mở nó ra thôi mà! Shiki đang nói gì đó với Rima và Hanabusa nhận ra cây pocky đang được ngậm trong miệng cậu, theo sau đó là tiếng nhai lốp rốp từ Rima cắn một cây khác làm đôi. Mất một lúc sau cậu mới nhận ra, nhưng cậu nhanh chóng hồi tỉnh lại và chỉ thẳng vào họ tố cáo. “Là pocky của tôi!” Hai người mẫu chớp mắt nhìn cậu rồi đứng dậy. “Tới giờ đi rồi.” Aido gầm gừ. Đồ cướp ngày! Cậu ngả người dựa lên tấm đệm và thở dài đầy não nề khi mấy tên ăn cắp vặt ấy cuối cùng cũng để cậu yên. Ít nhất họ cũng chừa cho cậu một cây- dù cậu cảm giác rằng cả hai vẫn chưa kịp lấy nó vì Aido đã quay về phía họ mà thôi. Chậc, cậu với tay lấy cây bánh cuối cùng. Nét cau có khắc lên khuôn mặt nam tính khi cậu nhìn trân trối vào chiếc hộp rỗng của mình. “Cảm ơn nhiều nha, Aido!” Ichijou vẫy tay với cậu từ phía đầu cầu thang, cây pocky cuối cùng yên vị trong miệng anh. “Làm việc chăm chỉ và đừng gây rối cho Kaname đó!” Cậu thiệt sự rất ghét thằng cha hội phó đó. Cậu ngồi lại giữa những tấm đệm và càu nhàu, rồi sau đó một ý nghĩ chợt nhảy vào đầu: Ê khoan! Có phải tại vậy mà Kain mua pocky cho cậu không? Chuyện gì đang diễn ra trong đầu của Zero vậy? Ban đầu Kaname cho rằng có thể Zero chỉ muốn chút không gian để suy nghĩ vì sáng hôm đó cậu có hơi kì lạ. Giờ đã bốn ngày sau rồi và anh đang dần trở nên bực dọc: Zero đang tránh mặt anh. Cậu không xử sự một cách vô lễ thái quá về chuyện đó như ngày trước, nhưng Kaname vẫn cảm thấy khó chịu mỗi khi người thợ săn bắt gặp anh và rồi quay đi cứ như chưa từng thấy gì. Vả lại, Kaname cũng không chắc nên phản ứng như thế nào. Anh có nên đi và hỏi rõ cậu không? Hay anh nên đợi đến khi Zero đến bên anh? Dù rằng có thể cậu sẽ không làm thế. Anh để thoát ra một tiếng thở dài. Vào giờ chuyển lớp cùng ngày ấy, Kaname đã dừng lại để xem Zero đã thoát khỏi điều đang giày vò cậu chưa, nhưng người sao đỏ chỉ nhìn anh đúng một lần rồi vội vã quay đi. Kaname đã ngần ngại, khẽ thoát ra tiếng thở dài vô vọng và cất bước đi tiếp. Từ lúc đó, Zero không buồn liếc về phía anh thêm lần nào nữa. Cậu thật sự e ngại tình yêu của Kaname đến vậy sao? Như nó là điều gì xấu xa tội lỗi ư? Kaname không thể sai khiến được cảm giác của anh- và mỗi điều đó thôi đã khiến người thuần chủng rất phiền lòng- nên cuối cùng, điều đó khiến cho Kiryu trở thành người nắm quyền kiểm soát trong trường hợp này. Việc ấy khiến anh lo lắng. Một cách chậm rãi, anh cúi về phía trước và cầm lấy chiếc ly uống rượu bằng thủy tinh đang chờ để bắt lấy ánh nhìn của anh trên cái bàn trước mặt và nheo mắt nhìn chằm chằm vào thứ chất lỏng đỏ rực trong đấy. Có lẽ Zero đúng khi tạo khoảng cách với anh, xét về việc dạo này máu của cậu trở nên hấp dẫn đối Kaname đến thế nào. Anh tự hỏi không biết người thợ săn có để ý không. Có phải đó là lý do? Anh đưa chiếc ly lên miệng và nhanh chóng uống hết thứ dinh dưỡng giả tạo ấy nhằm dập tắt mong muốn chạy đến với người thợ săn, luồn tay kéo mạnh mái tóc mềm của cậu và cắn mạnh vào cuống họng nhạy cảm ấy cho đến khi Zero rên rỉ tuân phục anh. Nhưng như thế thì tự tôn của anh ở đâu? Dù gì anh cũng là một thuần chủng. Tại sao anh lại cho phép một người ex-human đối xử với bản thân như thế? Zero không biết rằng yêu đơn phương một người trong vô vọng là khó khăn lắm hay sao? Anh phải sống với cô độc này trong bao lâu nữa đây? Cưỡng cầu Zero yêu anh tựa hồ như cố gắng níu giữ một cơn gió vậy: điều đó là không tưởng, dù cho anh có cảm nhận được nó trong lòng bàn tay nhiều đến thế nào đi nữa, thì chỉ một cái khép hờ cũng có thể khiến làn hơi ấy tan biến. Trò chơi nhỏ này của họ thật sự rất mệt mỏi, nhưng Kaname vẫn tiếp tục tự nguyện nốc cạn thứ độc dược ngọt ngào ấy, vì duy nhất lần này, anh biết rằng mình không thể ngăn cản bản thân làm sai khác đi được Cậu chắc chắn đang tránh mặt người thuần chủng. Zero không cố ý, nhưng điều đó cứ tiếp tục diễn ra. Cậu luôn thấy anh trong giờ chuyển lớp và sau đó sẽ quay đi ngay lập tức, tập trung nhìn vào mấy điểm ngu ngốc nào đó trên mặt đất, hoặc mấy cành cây, hoặc một nữ sinh nào đó đang chực nghẹn ngào khi Aido nháy mắt với cô. Zero thật ngu ngốc mà. Tại sao cậu luôn bị vướng vào mấy vụ này chỉ vì Kuran chứ? Cậu tiếp tục vuốt lông của bạch mã Lily một cách chậm rãi và sau đó cau mày khi nó dụi đầu vào lòng cậu và nhấm nháp cà vạt của cậu. “Mày sẽ bị rối loạn tiêu hóa cho coi,” cậu nói và kéo dải băng đỏ ra khỏi miệng của Lily và xoa dịu cơn bực tức của nó bằng cách vòng tay qua cổ nó và bắt đầu vuốt ve an ủi. Không biết vì sao, tiếng của những con ngựa ở trong chuồng luôn đem đến cho cậu cảm giác an tâm. Vậy thì tại sao bây giờ chúng lại không hữu dụng? Cảm giác khó chịu và buồn nôn cậu có từ bốn ngày trước đó vẫn còn âm ỉ trong ***g ngực khiến cậu thấy băn khoăn, và nếu cậu không phải con trai thì dám cậu đã nghĩ rằng mình có thai rồi. Cậu rùng mình vì ý nghĩ đó. Cậu đang cố gắng để hiểu ra một điều, nhưng cũng chính điều đó khiến cậu e ngại không dám tiếp cận. Cậu còn không chắc đây có phải là thứ cậu luôn chối bỏ hay không, nhưng khi cậu nhận thấy cảm xúc này cũng không nỗi tệ hại lắm, thì Zero cũng chợt phát hiện ra, rằng có lẽ cậu, bạn biết đấy, quan tâm đến người thuần chủng nhiều hơn mình đã nghĩ. Cậu hồi tưởng lại đêm đó và ngày mà họ đã cùng nhau đến thị trấn rồi nhăn mặt. Kaname đã bảo rằng điều đó rất đặc biệt và Zero đã chế giễu anh. Giờ thì cậu cảm thấy mình như một thằng ngốc. Không có gì đặc biệt huh? Cậu tự cười chính mình. Vậy thì tại sao ngươi lại đến đó và – CÓ LẼ, đã, cậu sẽ không bao giờ nói to điều đó đâu- rơi vào lưới tình với tên thuần chủng khốn kiếp ấy rồi? Cậu còn không thể ngủ trên giường của chính mình mà không nhớ về hình ảnh Kaname đang say giấc bên cạnh, với lòng tin vào Zero đủ để không phòng vệ điều gì. Cậu chưa từng nghĩ mình sẽ được chứng kiến người thuần chủng trông bình yên đến vậy, và phút giây đó đã khiến cậu bỗng dưng muốn bảo vệ anh một cách kì lạ. Đáng sợ là thế. Tiếng thở não nề của Zero lướt nhẹ trên mặt của bạch mã Lily khi cậu nghiêng người về trước và tựa đầu lên chú ngựa hiện đang là nguồn an ủi thầm lặng của mình. Không có cửa cho cậu để tìm hiểu việc này bằng sức mình rồi. Có lẽ cậu nên đến hỏi ông ta lời khuyên. Zero nhăn mặt. Cậu thiệt tuyệt vọng lắm mới đi cân nhắc việc này. Hiệu trưởng hiện đang vui sướng nhảy múa xung quanh căn bếp, chuẩn bị cho một bữa ăn thực nghiệm mà ông gọi là…chậc Zero không để ý cho lắm, cậu đang tự hỏi mình có nên chạy biến đi hay không, xét về việc bản thân sắp hỏi ý kiến từ người nào, nhưng thay vào đó cậu- chớp mắt. Dĩ nhiên là cậu không có nghe việc hiệu trưởng tính nấu món gì hết, nhưng cậu khá chắc rằng món đó không thể nào nhúc nhích cho được. “Vậy, Kiryu-chan-” Zero liếc ông. “- con có chuyện gì sao?” Đúng rồi, không thì tôi làm quái gì ở đây? “Tôi đang…có vấn đề.” “À.” Hiệu trưởng ném cho Zero một cái nhìn nghiêm trọng phía sau tia sáng vừa lóe lên từ cặp kính. “Ta hiểu rồi. Ờ, Kiryu-kun, chuyện cơ thể con thay đổi như này cũng là bình thường thôi. Con-” “Tôi không nói về chuyện đó,” cậu ngắt lời ông bằng tiếng thở dài và đút tay vào túi quần, mắt tập trung nhìn vào cái…xúc tu?…trong nồi. “Không cần phải xấu hổ đâu, Kiryu-kun,” Hiệu trưởng cười khúc khích. “Hồi bằng tuổi con ta luôn dính phải mọi vấn đề với-” “Làm sao để biết rằng mình đang yêu?” Hiệu trưởng sững cả người, vá múc canh vẫn cầm trên tay. Ông nhìn kỹ Zero một lúc rồi nở nụ cười điềm đạm với cậu khiến nét mặt của ông chuyển sang thứ nhìn thật sự giống một người bình thường. Khi không có bất kì thái độ ham chơi ngu ngốc nào của ông, Zero nhanh chóng cân nhắc về giả thuyết Hiệu trưởng là người ngoài hành tinh. Hoặc là người đa nhân cách. Hoặc là một thằng điên. “Trước tiên thì, tên của cô ấy là gì?” Ah, cô ấy, phải rồi… “Không quan trọng.” “Ờ, vậy thì cô ấy khiến con cảm thấy như thế nào?” “Bực mình.” Cậu cau có. “Ơ…vậy thì điều gì khiến con nghĩ rằng con yêu cô ấy?” Zero tựa người vào kệ bếp, màu tím nơi đôi mắt cậu có hơi chuyển sang ánh bạc vào tối nay, cậu cúi xuống nhìn đôi giày màu nâu đen của mình. Nó trông giống như tóc của Kaname, có điều tóc của Kaname dày hơn, mượt hơn và khi có ánh sáng chiếu vào thì sắc màu ấy dường như tỏa ra lưu ảnh. “Tôi không biết. Tôi không thể ngừng nghĩ về an-cô ấy. Kể cả khi tôi cố không làm thế,” cậu thêm vào phần cuối bằng âm điệu gấp gáp, cố che đậy câu lỡ miệng vừa rồi. Hiệu trưởng dường như không để ý đến điều đó và ông quay sang cân nhắc trong giây lát. “Hm. Vậy là con thật sự thích cô ấy lắm đấy, phải không, Kiryu-kun?” “Có sao?” Zero cau mày, nghiên cứu đôi giày của cậu lần nữa. “Tôi…đoán là, có chút chút.” Hiệu trưởng cười khúc khích và vỗ vỗ vai cậu. “Con đã hôn cô ấy chưa?” Mặt của Zero trở nên đỏ bừng. “…Tôi…” “Hả? Kiryu-chan, con đã có nụ hôn đầu rồi!” Hiệu trưởng cười to và vỗ tay như một nữ sinh và nhìn cậu bằng ánh mắt nghẹn ngào. “Con trai tôi cuối cùng cũng đã hôn một cô gái rồi!” Thấy chưa? Cái nhân cách khác của ổng kìa. Và không, cậu chưa có hôn ‘cô gái’ nào hết, mà cậu cũng không nói cho ‘người cha’ ngu ngốc kia biết đâu. Còn chưa kể đến lần đầu tiên Kaname hôn cậu thì mọi chuyện vẫn chưa dừng ở đó, tên khốn ấy! Cậu thở dài. “Thôi quên đi.” Cậu nghĩ gì mà lại đi hỏi chuyện Hiệu trưởng kia chứ? Thật sự, tên thuần chủng đó làm cậu mất giá đến vậy sao? Đứng dậy khỏi kệ bếp, Zero quay lưng toan bỏ đi nhưng cậu chợt khựng lại bởi giọng nói của Hiệu trưởng- không nhắng nhít và khôi hài như thường lệ. “Nếu con yêu người đó, thì con sẽ chỉ biết thế thôi.” “Bằng cách nào?” Zero hỏi, không muốn quay mặt lại. “Ừ thì, đơn giản thôi.” Giọng của Hiệu trưởng tiếp tục vang lên một cách chắc chắn. “Tim con có đập loạn lên khi ở gần người đó không? Khi cô ấy cười với con con có cảm giác như tim mình ngừng đập không? Và dù con có cố dặn bản thân phải tránh xa thì cuối cùng con cũng tự tìm đến với cô ấy phải không? Rồi khi nghĩ về cô ấy con có còn cảm thấy cô đơn nữa không?” “Nghe cứ như phải lòng đơn thuần thôi ấy.” Zero nhún vai. Không có gì giống như tình yêu cả. Mọi người- từ những gì cậu biết được bởi Yuuki và mấy nữ sinh gào thét ngoài kia mà tối nào cậu cũng phải chịu đựng chỉ vì khối lớp Đêm chết tiệt- lúc nào cũng có cảm giác đó hết. “Có thể chỉ là say mê chẳng hạn.” “Đó là điều trái tim con mách bảo sao?” Phía sau cậu, Hiệu trưởng bắt đầu khuấy nồi- theo nhiều cách hơn là nghĩa đen thông thường- nhưng Zero lơ đi tiếng lẩm bẩm của ông về việc bữa ăn sẽ tuyệt vời như thế nào: đầy sức sống, khiến người ta thèm thuồng và sẵn sàng xin chết vì nó. Vậy, trái tim cậu mách bảo điều gì? Làm thế quái nào cậu biết được chứ? Tất cả những gì cậu nghe được từ nó chỉ là từng nhịp đập đều đều. Cậu cho rằng tất cả những gì hiệu trưởng nói ít nhiều gì cũng là câu đồng ý. Cũng không phải cậu có thể ngăn được. Cậu đã từng muốn chết vì đau tim mỗi khi Kuran ở gần- ai mà lại không như thế, sau tất cả những gì họ đã làm cùng nhau? Và khi anh ta cười… Bỏ qua phần đó đi, Zero cân nhắc về hai câu hỏi cuối cùng: Và dù con có cố dặn bản thân phải tránh xa thì cuối cùng con cũng tự tìm đến với cô ấy phải không? Nực cười. Làm như Kuran để yên cho cậu làm vậy á, anh ta luôn…khoan. Từ buổi sáng vào bốn ngày trước đó, người thuần chủng đã chẳng một lần làm gì để rút ngắn khoảng cách đang lớn dần giữa họ cả. Zero cau mày. Như vậy nghĩa là sao? Kuran lúc nào cũng nhất quyết phải trói buộc Zero lại với anh, vậy tại sao anh ta vẫn chưa xuất hiện và yêu cầu Zero đừng ‘chạy trốn’ nữa. Chẳng lẽ anh cuối cùng cũng chán ghét cậu rồi sao? “Nè, Kiryu-chan!” Hiệu trưởng hát lên, lơ lửng đâu đó quanh phía bên phải của cậu. “Đây đây con ăn thử đi, giàu năng lượng lắm đó! Ngon chết được luôn nha!” Tên khốn đó. Anh ta bị cái quái gì vậy? Bình thường thì anh sẽ đột nhập vào phòng và quấy rối Zero và bắt cậu giải thích thứ mà cậu ước hiện giờ mình không cảm thấy rồi. Từ khi nào Kuran lại cho phép Zero khoảng không gian cậu muốn chứ? Vampire ngu ngốc, anh ta nghĩ rằng đùa giỡn với cậu vậy là vui lắm sao! Nghiêm túc đấy, nếp sống cô độc ngày xưa của Zero dễ thở hơn nhiều trước khi tên khốn cố chấp ấy bước vào đời cậu. Hiệu trưởng nắm lấy vai Zero và quay người cậu lại, mặc xác nét cau có lơ đãng trên khuôn mặt Zero. “Kiryu-chan! Nói ‘Ah’ đi nào!” Nhận ra mình đang mặt đối mặt với cái cười toe toét ngốc nghếch. Zero cau mày, “Cái-mph!” Có một lúc thời gian như ngừng lại và Zero nhận ra vài ba điều: Một, hiệu trưởng đã quay về với con người kì quái như thường lệ. Hai, con người kì quái đó vừa tọng một muỗng đầy súp vào miệng cậu. Ba, có cái gì đang nhúc nhích trên đầu lưỡi cậu. Sau cậu lại tự hỏi, có hơi hoảng hốt, rằng, ông ta cho mình ăn cái giống gì vậy? Và rồi thời gian bắt đầu chạy tiếp, có tiếng nôn ọe và cậu phun ra hết trên mặt kệ bếp, tay đưa lên lau miệng còn cổ họng như bị thiêu đốt- có- đích thị có cái gì đó vừa ngọ nguậy trên lưỡi cậu! Cậu quăng ánh nhìn kinh sợ về phía cái nồi. “Cái quái gì thế?” “Hả?” Hiệu trưởng chớp mắt với Zero rồi quay sang nhìn cái nồi và phụng phịu như con nít, muỗng nấu ăn vẫn còn nằm trong tay. Ông cắn móng tay khi nhìn xuống đống thức ăn độc tính của mình một cách ngây thơ vô (số) tội. “Nhiều gia vị quá hả?” Zero ngờ rằng đám đó mà lại là gia vị cho được. “Nó ngọ nguậy trên lưỡi cậu hả?” Yuuki hỏi trong kinh hoàng khi Zero kể lại cơn ác mộng vừa rồi của cậu và lý do cho việc đi trễ, thứ đã khiến cho đồng phục của Yuuki bị bẩn vì vô số cú té ngã cho đến khi Zero cuối cùng cũng xuất hiện và đe dọa hơn một nửa đám đông. “Cảm ơn vì đã cảnh báo nha Zero. Tớ chắc chắn sẽ né vụ ăn tối với hiệu trưởng một thời gian.” Zero gật đầu, cố ngăn lại cảm giác rùng mình vì cảm giác của thứ gì còn sống bò trong miệng. Cậu liếc nhìn về phía ngôi trường, cảm nhận được Kaname đang đi bộ ngang qua một dãy hành lang. Một mình. Trong giờ chuyển lớp, Kaname đã không buồn nhìn đến cậu dù cho Zero chắc rằng Kuran biết cậu đang nhìn anh ta. Đồ khốn. Yuuki ngắm nhìn vầng trăng đang dần bị bao phủ bởi màn đêm một lúc lâu, từng ngôi sao lấp lánh như kim cương đang tỏa sáng trên không trung khi cô thầm chuẩn bị chất vấn Zero. Cô hít một hơi sâu rồi quay lại. “Nè, Zero…Cái-?” Cô liếc nhìn xung quanh một cách điên cuồng. “Cậu ấy đi đâu rồi?” “Ê!” Một giọng nói gay gắt đột ngột vang lên sau lưng cô. “Hở.” Yuuki chớp mắt khi người vampire tóc vàng tiến đến trước mặt, bộ đồng phục màu trắng của anh ta đối lập với màu đêm đen xung quanh họ. “Aido-sempai! Anh về lớp đi!” “Kiryu đâu rồi?” Hanabusa hỏi, lơ đi cô gái thấp bé và liếc nhìn xung quanh. Cậu thề là mới vừa rồi cậu ta còn ở đây. Chết tiệt. “Em…uh…” Yuuki gãi gãi má, cố gắng suy nghĩ. Aido muốn gì với Zero? Một ý nghĩ bất chợt khiến mắt cô mở to. Lỡ đâu khối Đêm biết về việc của Zero và Kaname thì sao? Aido-sempai chưa bao giờ thích Zero hết và nếu anh mà biết về bí mật của họ thì tình huống này có thể trở nên nguy hiểm. “A-anh kiếm cậu ấy làm gì?” “Tại vì tôi-” Tuyệt, cậu nên nói gì đây? “Ca-Cậu ta nợ tôi tiền!” Phải rồi, hoàn hảo! Yuuki ném cho cậu cái nhìn hoài nghi. “Vì cái gì?” “Tôi- cậu ta…cậu ta làm bẩn quần của tôi!” Lý do quá tốt, Hanabusa thầm tự mãn, cái cớ đó thiệt chuẩn mà. Dù sao nó cũng là sự thật. Có lần Kiryu đã đạp lên quần cậu trong một kỳ cãi nhau và Hanabusa cho rằng vụ đó không cách gì đền bù được. Kain thì nghĩ cậu chỉ đang làm quá lên, nhưng không đời nào cậu mặc lại thứ quần áo đã bị tên sao đỏ to gan ấy làm bẩn đâu! “Nè, Cross!” Cả hai người cùng quay về phía vừa phát ra tiếng la chỉ để nhìn thấy Ruka Souen đang lừ mắt nhìn họ với đôi mắt kiêu kỳ. Cằm và vai của cô cho thấy một bầu không khí căng thẳng mà Yuuki ước gì nó đừng tồn tại. “Tên sao đỏ kia đâu rồi?” Chết chắc! Yuuki lo lắng thầm nghĩ. Họ phát hiện ra rồi hả? Trước khi cô kịp trả lời người vampire đang trừng mắt nhìn mình thì Aido đã ngắt lời, “Cô đang làm gì ngoài đây, Ruka? Không phải cô nên ở trong lớp sao?” “Tôi?” Cô nhướng mày. “Tôi ở đây để dạy bảo tên Kiryu đó.” Hanabusa khịt mũi. “Tôi không nghĩ Kaname-sama sẽ trân trọng công sức của cô đâu, anh ấy thích cậu ta như bây giờ hơn.” Trong khi Ruka đỏ mặt và Aido cười to, Yuuki sững cả người. Cô quan sát Hanabusa, người vẫn đang cười hí hửng vì trò đùa của mình. Từ từ, như những hạt cát trôi qua kẽ tay, đôi mắt cô dần mở to. Họ đã biết rồi sao? Ở một nơi gần đó, Kain nhìn lên ánh trăng và thở dài. Hai người kia mới vừa ở đây và khi anh quay đi thì họ đã biến mất. Anh mà không tìm ra trước khi cả hai gây rắc rối gì thì hội trưởng Kuran chắc chắc sẽ nổi giận với cả bọn, kể cả Kain. Tại sao không ai trong hai người đó ngồi yên hoặc ngoan ngoãn một chút đi? Ánh trăng tràn qua khung cửa sổ rộng lớn nơi Kaname đang tựa lưng vào tường, tia sáng khẽ đáp mình lên cuốn sách trên tay anh nhưng không soi rõ hết cả người Kuran. Zero định đến gần hơn nhưng cậu chợt dừng lại. Đáng ra suy nghĩ về việc cậu nên nói gì hoặc bắt đầu từ đây đã phải chạy đua trong tâm trí cậu rồi chứ, nhưng thật sự, nó hoàn toàn trống rỗng. Trống rỗng bởi vì tất cả những gì cậu có thể làm là nhìn chằm chằm vào anh. Về cách anh thờ ơ với sự hiện diện của cậu và tiếp tục đọc sách, về việc mái tóc anh rơi lòa xòa quanh khuôn mặt, khiến Zero muốn vén lại những lọn tóc ấy và nhìn sâu vào đôi mắt tối màu hờ hững mà ấm áp của anh để rồi vuốt nhẹ môi anh với ngón tay của cậu, rồi cúi người về trước để hôn anh, để cảm nhận được sự mềm mại và hơi ấm chứ không phải vô tình và lạnh lùng như cậu nghĩ. “Zero.” Cậu sao đỏ chớp mắt. Kuran đang nhìn cậu, nhưng không phải như thường lệ với ấm áp và yêu thư- ân cần. Anh đang nhìn cậu với xa cách ngay cả trong ánh mắt. Zero siết chặt tay lại bởi cảnh tượng ấy, rồi cậu hít một hơi sâu và cho tay vào túi. “Tôi đang…” Cậu muốn nói gì nhỉ? Tôi đang tự hỏi tại sao anh lại để tôi tránh mặt anh? Tại sao anh không nhìn tôi như mọi khi và bắt ép tôi làm bất kì điều gì anh muốn? Tại sao anh vẫn chưa yêu cầu tôi nói chuyện với anh? Tại sao trông anh cứ như không muốn tôi nữa… Tiếng Kaname gấp sách lại vang lên đột ngột vọng xuống khắp hành lang và kéo Zero ra khỏi dòng suy nghĩ, cậu ngước nhìn Kuran khi anh bắt đầu bỏ đi. “Nè…” Khi người thuần chủng ngó lơ Zero, cậu liền tiến tới và nắm chặt tay anh rồi kéo lại. “Tôi chưa nói xong.” Khốn kiếp, cậu xấu hổ thầm nghĩ, cậu thậm chí còn chưa bắt đầu mà. Kaname chỉ đơn giản nhướng mày. “Oh? Vậy là cậu tránh mặt ta xong rồi sao?” Giọng nói của anh ẩn chứa tổn thương lẫn giận dữ, và suy nghĩ như vang vọng trong ánh mắt, dù cho anh đã cố giấu chúng khỏi Zero. Người thợ săn cau mày. “Tôi không cố ý…Tôi chỉ đang cố tìm hiểu vài việc.” “Và giải pháp của cậu là hoàn toàn phớt lờ ta.” Cậu tránh đi ánh mắt của Kuran và hít thở sâu, lơ đi lời quở trách gay gắt trong âm giọng của Kuran. Zero rõ ràng đáng bị như thế vì đã phớt lờ anh ngay sau khi cậu yêu cầu anh- một lần nữa, không cần dùng đến ngôn từ- ở lại. “Tôi nghĩ về những gì mình đã cảm thấy vào đêm đó.” “Có rất nhiều ‘đêm’, Zero,” Kaname nói với tiếng thở dài chán nản khi anh đưa tay xoa bóp cánh mũi của mình. Anh hiện không có tâm trạng để nói chuyện với Zero ngay bây giờ nên anh đã muốn tránh mặt cậu, nhưng thật là, phớt lờ người thợ săn rõ ràng chỉ là kế hoạch vô nghĩa. “Cậu có thể nói rõ hơn được không?” “Khi anh ở lại…” Chuyện Zero nói về điều đó một cách lúng túng khiến Kaname sững cả người, biểu hiện của anh có chút ngạc nhiên. Vậy nét mặt của người thợ săn mà anh thấy vào sáng hôm ấy, là bởi vì…. Anh nhìn lại Zero, người hiện đang né tránh ánh mắt của anh và trông cậu dường như đã mất hết nhuệ khí. Nên anh liền khuyến khích cậu và cố không lộ ra bất mãn gì trong giọng nói. “Ừ, ta nhớ rồi. Đêm đó thì sao?” “Tôi…” Ngón tay của Zero siết chặt cánh tay Kaname và người thuần chủng ngờ rằng cậu thợ săn thậm chí còn không nhận ra mình vẫn còn níu lấy anh. Im lặng kéo dài một lúc lâu trước khi Kiryu quay sang trừng mắt nhìn anh. “Tại sao anh lại phớt lờ tôi?” Kaname thở dài vì chủ đề thay đổi và kéo tay Zero ra một cách cẩn thận. “Cậu tức tối vì việc gì chứ? Ta bị cho là con người độc tài, cho nên ta nghĩ rằng thôi bỏ nó đi thì hơn.” “Bỏ nó đi,” Zero nhắc lại và cậu nheo mắt. “Bỏ tôi đi? Vậy tất cả thực sự chỉ là trò chơi với anh sao? Đừng nghĩ rằng tôi đã quên việc mọi chuyện đã bắt đầu như thế nào, Kuran.” Đôi mắt Kaname chợt lóe lên trong giây lát bởi lời nhắc về việc anh đã tiếp cận Zero với mối quan hệ này như thế nào, đúng thế, đây là một mối quan hệ, không phải sao? Dù cho nó có sai lạc và ngược đời đến đâu chăng nữa thì vẫn là một mối quan hệ mà cả hai đều đã chấp thuận, Zero chí ít có thể thú nhận điều đó bây giờ được không. “Tôi đã cảnh báo anh, rằng tôi sẽ không là con rối-” “Cậu thích thử thách sức chịu đựng của ta lắm sao?” Kaname kéo mạnh mặt của Zero lại gần mình và hỏi, ngón tay anh ấn vào cằm cậu. “Ta lợi dụng và bỏ rơi cậu để làm gì? Ngay cả khi ta đã nói về cảm xúc của mình đối với cậu không biết bao nhiêu lần?” Đôi mắt màu tím thoáng sững sờ trong chốc lát trước khi nheo lại lần nữa. “Tôi biết anh nói gì mà.” Cậu nhóc sao đỏ phiền phức này. “Có phải cậu đang ám chỉ rằng ta không thật lòng khi nói yêu cậu? Rằng đó đơn giản chỉ là nói suông?” “Anh nói điều đó suốt nghe như nó chẳng quan trọng gì,” Zero lên tiếng và giật mạnh cằm mình ra bằng hết sức lực khi móng tay của Kuran ấn sâu hơn một chút khiến cậu thấy đau. “Nhưng đó là sự thật,” Kaname nói và nhìn Zero với ánh mắt đượm buồn. “Sao cậu lại nghĩ rằng ta có thể tùy tiện trong chuyện tình cảm như thế? Ta nói điều đó nhiều như vậy chỉ vì ta biết rằng cậu sẽ không hiểu nếu chỉ nghe đúng một lần. Cậu dường như không nhận thức được ta yêu cậu nhiều biết bao nhiêu. Ta có thể nói thế hơn trăm ngàn lần và cậu sẽ vẫn tiếp tục nhìn ta như bây giờ và bảo rằng ta không một chút chân thành.” Khi Kaname đột ngột thả cậu ra, Zero chỉ im lặng. Kaname không nói gì để khỏa lấp thinh lặng ấy và Zero hiểu rằng người thuần chủng có hơi phật lòng vì lời buộc tội của cậu. Cuối cùng cậu mới hỏi, “Tại sao?” “Tại sao gì?” “Tại sao anh lại cảm thấy thế?” Kaname nhìn Zero một lúc lâu rồi quay đi, thoáng bực dọc hiện ra trên mặt. “Ta cũng đang tự hỏi câu đó.” Zero liếc anh. “Nếu anh không chịu được tôi, thì tại sao anh lại…yêu tôi?” Người thợ săn ngó lơ tiếng đập thình thịch của trái tim mình khi tự bản thân thốt ra điều ấy. Không phải là cậu không biết, nhưng không hiểu sao, nói to điều ấy cho Kaname nghe cứ như đang xác nhận rằng cậu chấp nhận để cho người thuần chủng có cảm giác đó với mình. “Ta không rõ lý do, ta chỉ biết thế thôi.” Zero quan sát anh một lúc trước khi thở dài. “Anh chỉ biết thôi sao?” Kaname mỉm cười với người thợ săn tuy vẫn còn mơ hồ nhưng đã chấp nhận và cố chống lại khao khát được kéo Zero vào lòng và ôm hôn cậu. Anh vẫn còn phiền lòng, nhưng đây là điều anh không ngờ lại đến từ Zero. Gần như cậu đang dần nhận thức được mọi việc rồi. “Đúng vậy.” “Một điều thôi,” Zero nói và nhìn anh bằng thái độ cương quyết trong đôi mắt sắc bén của cậu. “Nói tôi nghe một điều anh thích ở tôi.” Một điều. Kaname vươn tay vuốt nhẹ má của Zero, mỉm cười trước cái cách Zero tựa vào tay anh ngay lập tức. “Cậu vừa là nguyên nhân và thuốc chữa,” anh thì thầm và dịu dàng đan ngón tay mình vào từng lọn tóc đang tỏa sáng dưới ánh trăng, “cho nỗi cô đơn của ta. Không ai khiến ta cảm thấy cô độc hơn, và dường như cũng không ai có thể làm cho nỗi đau ấy tan biến dễ dàng như cậu.” Zero thở dài, kéo tay Kaname ra khỏi gò má nóng ấm của mình. “Anh thích bị hành hạ lắm sao?” “Không phải đó là cậu sao?” Zero gầm gừ với anh. “Không.” Và sẵn tiện nói luôn, cậu để ý rằng Kuran đã không phản bác. “Giờ tới lượt cậu, Zero.” Kaname đơn thuần nói và lấy tay nâng cằm Zero lên để nhìn thằng vào mắt người thợ săn. “Đêm đó thì sao?” Trong thoáng chốc, đôi mắt Zero mở to và vệt hồng nhạt xuất hiện trên má cậu, Kaname hỏi tới. “Cậu muốn nói gì với ta về đêm đó sao?” “Không?” “Cậu đã bảo rằng cần thời gian để suy nghĩ về cảm xúc của mình,” Kaname một mực hỏi tiếp. “Cậu cảm thấy thế nào?” “Tôi không biết,” Zero thành thật trả lời, cậu nắm lấy cánh tay Kaname hy vọng rằng người thuần chủng sẽ chấp nhận cử chỉ đó. Nhưng cậu lại tự mình tiếp tục mà không cần Kaname thúc ép. “Tôi không muốn có cảm giác gì với anh, nhưng nghĩ rằng mình có thể tránh né nó vốn là điều ngu ngốc.” Kaname không để Zero đi. “Cậu nghĩ gì về ta?” Chết tiệt. “Tôi không chắc.” Kaname nhướng mày. “Cậu đã nói thế vào lần trước khi ta hỏi cậu câu đó. Lần này, Zero, ta muốn một câu trả lời khác.” Zero đẩy tay Kaname ra và liếc nhìn người thuần chủng. “Tất cả những gì tôi biết là tôi không muốn giữ khoảng cách với anh. Anh làm tôi bực mình mỗi khi trông thấy anh, nhưng tôi lại không thể ghét anh như trước kia được nữa. Nếu như thế vẫn là không đủ với anh hiện tại, thì tôi không biết, Kuran.” Người thuần chủng nheo mắt cảnh báo. “Ta đã nói xong việc này với cậu rồi, Zero. Ta muốn cậu gọi ta là Kaname.” “Tôi nhớ rồi,” Zero lẩm bẩm, đưa tay xoa gáy cậu. “Xin lỗi, Kaname.” Kaname mỉm cười trước cái cách Zero gọi tên anh cứ như một sự sỉ nhục, nhưng đối với Kaname thì như thế có đôi chút dễ thương. Còn ai vào đây ngoài người yêu nóng tính của anh dám gọi thẳng tên anh bằng cung cách vô lễ ấy, ngay sau khi vừa thổ lộ rằng cậu không hề ghét bỏ anh? Thật nực cười, cả hai người bọn họ. “Được rồi, nhưng còn phải thêm một chút nữa mới đủ để ta tha thứ cho cậu, Zero.” Không phải vì những gì cậu đã nói không làm anh vui lòng, ồ không, có chứ. Zero không chỉ nói rằng cậu đã thích Kaname, mà cậu còn bảo đảm với anh rằng mọi chuyện có thể thay đổi Dù cho Zero không hề nhận ra rằng mình đang ám chỉ điều ấy. Người thợ săn nhăn mặt. Cậu không chỉ là người thua cuộc trong cuộc thi ai phớt lờ ai lâu nhất của họ, cậu thậm chí còn thừa nhận rằng mình không ghét người thuần chủng, cũng gần đồng nghĩa với việc cậu thích anh! Bây giờ cậu còn phải nhượng bộ anh ta nữa sao? Ít nhất thì cậu vẫn chưa nói với Kaname rằng có thể cậu đã yêu anh rồi. “Anh muốn gì?” “Một bữa ăn tối.” Nhắc về chuyện ăn tối, Zero nhăn mặt. Nhất quyết không phải là ở nhà hiệu trưởng. “Được thôi” “Vậy đó là một cuộc hẹn.” Zero cau mày. “Hả?” Kaname nhếch mép. “Hẹn hò. Cậu biết đấy, Zero, như những cặp đôi yêu đương hạnh phúc hay làm ấy.” Khẽ chớp mắt, Zero quay đi và nói với nét cau có nửa vời. “Phải rồi. Cứ mơ đi, Kura-” Trước cái liếc mắt của người thuần chủng, Zero sửa lại câu nói ngay lập tức, cậu đút tay vào túi quần. “Kaname.” Người thuần chủng cười và nghiêng người về trước, môi anh lướt nhẹ qua môi Zero khi anh cất tiếng, “Và cậu nên biết, Zero. Ta không nghe theo mệnh lệnh của ai cả.” Zero nhíu mày. Mệnh lệnh gì cơ? Rồi Kaname hôn cậu, lưỡi anh đẩy vào trong miệng cậu và Zero thậm chí còn không quan tâm đến nữa. Khi Kaname rời ra, người thuần chủng mỉm cười. Tim Zero ngừng đập. Phải rồi, kiểm tra vụ đó trong danh sách đi. “Ta yêu cậu và ta sẽ nói với cậu bao nhiêu lần tùy thích.” Zero đang tính bắt bẻ anh, nhưng Kaname lại trưng ra bộ mặt kì quái trong thoáng chốc, cứ như anh vừa mới liếm phải một quả chanh vậy. “Ta không muốn bất lịch sự, Zero, nhưng mà,” anh nheo mắt nhìn cậu chăm chú, “cậu đã ăn tối với cái gì thế?” Đôi mắt màu tím mở to trước hồi tưởng về việc Hiệu trưởng cố đầu độc cậu. Chắc hẳn Kaname phải thấy cậu có mùi vị tệ hại lắm. Một cách nhanh chóng, cậu quay mặt và giấu đi khuôn mặt đỏ bừng của mình. “Anh im đi.” “Bọn họ lại chạy quanh như lũ ngốc lần nữa rồi,” Shiki thông báo khi nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy cô sao đỏ vụng về chạy ngang qua la hét tên đồng sự của mình ở ngoài sân. Cậu cắn lấy miếng pocky của mình trong khi Ichijou cười khúc khích sau lưng cậu. “Tôi nên bảo bọn họ không làm phiền mới đúng,” Ichijou nói to suy nghĩ của mình rồi khẽ cười như khi anh nhận thấy Kiryu nhìn theo Kaname trong giờ chuyển lớp. Anh chắc rằng người thợ săn cuối cùng cũng bắt đầu tiến bước trong mối quan hệ giữa cậu với Kaname. “Thậm chí Kiryu còn không có ở đây nữa là.” Rima thở dài và quăng hộp pocky rỗng qua vai. “Aido chạy ra ngoài rồi.” “Anh ấy sẽ tức giận lắm,” Shiki dự đoán khi nói về Kaname. Hmm, mặc dù Aido cũng vậy. Hai người còn lại nhìn theo Shiki lúc cậu rời khỏi cửa sổ. Rima thở dài và Ichijou mỉm cười. “Chà, lúc này thì Kaname có hơi xao lãng một chút rồi, nhưng cậu nói đúng. Chúng ta nên đi và lôi họ về thôi.” “Zero!” Yuuki hét to từ trên sân thượng, nhìn bao quát toàn bộ cây cối trong khuôn viên, nhưng tên bạn lười biếng, khó chịu và vô dụng ấy vẫn chưa đáp lại cô. “Haish, và cậu ấy bảo mình là đồ vứt đi sao?” Cô chạy khỏi sân thượng và chợt khựng lại khi nghĩ đến một khả năng: Lỡ như Zero đi làm lành với Kaname thì sao? Cô mỉm cười. Nếu đó là lý do cậu vắng mặt thì lần này cô sẽ bỏ qua. Bởi vì nghiêm túc đấy, cô đã làm hết nửa phần việc của cậu dạo gần đây chỉ vì đầu óc cậu cứ như đang ở trên mây- và chuyện đó chẳng lợi cũng chẳng hại, nó chỉ khiến cậu cứ như người cõi trên thôi- và cô đuối lắm rồi! “Kiryu!” Aido gầm gừ trong lúc dậm chân trên dãy hành lang phía ngoài cùng. “Ngươi đang ở xó xỉnh nào vậy?” “Tên sao đỏ chết tiệt đó đâu rồi?” Ruka rít lên, phủi phủi mấy chiếc lá khỏi tóc cô, bực mình vì không biết làm thế nào chúng có thể dính lên được. Lúc cô bắt được Zero cô sẽ giết cậu vì mọi rắc rối cậu ta đã gây ra cho cô! “Hanabusa!” Kain liếc nhìn cây cối xung quanh, đưa tay xoa lấy cổ. Khốn thật, anh thầm nghĩ khi nhìn quanh và không tìm ra người nào, anh thề là một trong số họ đã ở đây mà. Anh cho qua và tiếp tục. “Ruka!” “Zero?” Mái tóc màu bạc phủ trên mắt cậu khi Zero quay sang nhìn người con trai tóc nâu đang đi dạo quanh khuôn viên cùng cậu. “Tại sao cậu lại ngăn ta trở về vào đêm đó?” Trăng đêm nay quả thật rất đẹp để ngắm nhìn, và cậu thở dài. Vì tôi cảm thấy cô đơn khi anh rời đi- và câu nói đó sẽ trở nên tương đương với một trong số những lý do Kaname yêu cậu. Nên cậu nhún vai và tiếp tục cất bước. “Tôi đang mơ ngủ nên cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa. Không phải tôi muốn anh ở lại đâu.” Kaname chợt muốn đảo mắt mặc dù điều đó rất mất hình tượng đối với anh. Nhưng rồi anh chỉ kéo tay Zero lại và áp môi mình lên môi cậu trước khi mỉm cười với người yêu đang sững sờ của mình. “Giờ thì ai là người không thật lòng đây?” Zero đẩy anh ra và càu nhàu. “Im đi” Đêm đó Kaname đã không rời đi và Zero cũng không bắt ép anh phải làm thế.