Ba người các nàng túm tụm lại một chỗ, dù Hàn Quý Phi không nghe rõ vẫn thừa biết bọn họ đang bàn luận gì, nàng ấy chỉ đành lắc đầu cười bất đắc dĩ. Trần Đức Phi vác đôi mắt thâm quầng nhanh nhẹn đến chỗ ba người, hào hứng bàn xem làm cách nào để chọc cho thái hậu tức chết. Tiếc thay, kế sách tạm thời không dùng được vì bước đến truyền lệnh của Thái hậu. Nàng ta bận y phục cung nữ màu xanh nhạt, trên mặt nở nụ cười thương mại, quy củ hành lễ rồi nói: “Thỉnh an các vị nương nương. Thái hậu nương nương đang trò chuyện với Vân Thái Phi, tạm thời không rảnh, thỉnh an hôm nay bỏ, mời các vị nương nương sớm mai quay lại sau.” Đàn Nhi nói xong đi mất, Trần Đức Phi nghĩ đến việc sáng mai lại phải dậy sớm, tức đến không buồn ngáp. Mấy người Minh Nhiễm về cung, chỉ còn Lý Mỹ Nhân ở lại bên ngoài. Thế giới trừng phạt độ khó quá cao, nàng ta ở trong cung cấm khó lòng móc nối với đối tượng công lược*, tốt xấu gì Vân Thái Phi cũng là nội tổ mẫu của thế tử Tuân Miễn, cơ hội này không thể bỏ qua được. (*) Công lược: theo đuổi. Trước khi rời đi Minh Nhiễm nhìn lướt qua nàng ta một cái, sau khi về điện Phù Vân, nàng lấy lí do ngủ bù để đăng nhập vào trò chơi. Minh Nhiễm vào cung để dưỡng lão, Lý Thái Hậu như quả bom nổ chậm, không biết khi nào sẽ nổ, mà không phải muốn là bốc được nhân vật cạnh thái hậu, nàng phải nắm chặt cơ hội này tìm ra sự liên quan của di chiếu Cảnh Vương Phủ và Trường Tín Cung. Minh Nhiễm vào trò chơi, đối diện nàng là một nữ nhân tầm năm mươi tuổi, vẻ mặt hiền lành, búi tóc cài trâm phỉ thúy mạ vàng gắn tua rua bằng bạc. Bà có đôi mắt không quá lớn, đuôi mắt dài, hiền từ ngồi trên ghế gỗ lê nâng tách trà, nhìn nàng mỉm cười. Minh Nhiễm đặt ấm trà Sơn Hồng trong tay lên bàn, cung kính nói: “Mời Thái Phi dùng trà.” Nói rồi lui sang bên. Vân Thái Phi cười cười, kéo Thuận Ninh quận chúa mới bảy tuổi, đầu búi tóc hình nụ hoa, bận váy áo sáng màu, nói: “Thuận Ninh đến chơi với Đàn Nhi đi.” Sau đó bà nói với Minh Nhiễm: “Đàn Nhi nhớ cho Thuận Ninh ăn nhẹ chút gì, hôm nay con bé chưa ăn sáng.” Minh Nhiễm nhìn Lý Thái Hậu, bà ta nhìn Thuận Ninh quận chúa đang dương mắt to tròn lên, một lúc lâu sau mới đáp: “Đi đi, chăm sóc quận chúa cho tốt.” Minh Nhiễm vâng dạ, dắt tay quận chúa đến phòng bên, cung nữ nhanh chân bê một bàn đồ ăn phong phú đến. Phòng bên cách chính điện một đoạn, theo lý thuyết hẳn không nghe thấy bên kia nói gì, nhưng giác quan Minh Nhiễm nhạy bén hơn người thường nên vẫn nghe được loáng thoáng hai ba chữ. Hai người họ có lẽ đang ôn lại chuyện cũ, Minh Nhiễm không để ý nữa, múc cháo cho Thuận Ninh ăn. Quận chúa bé nhỏ ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế, mắt phượng cong cong, ăn một miếng cháo rồi nói: “Đàn Nhi, ta muốn ăn củ cải.” Minh Nhiễm cười, gắp cho cô nhóc một miếng củ cải. Có vẻ Thuận Ninh rất thân với Đàn Nhi, vui vẻ nói: “Đàn Nhi này, nói nhỏ với ngươi, ca ca ta sắp đính hôn, sắp cưới tẩu tẩu rồi.” Thế hệ này Cảnh Vương phủ chỉ có hai vị, ca ca của quận chúa chỉ có thể là thế tử Tuân Miễn. Xem ra nhị tỷ nhà nàng sắp có chuyện vui. Minh Nhiễm khuấy cháo, đáp: “Sau này quận chúa lại có thêm người yêu thương.” Nói đến đây, không biết quận chúa nhớ đến gì, ủ rũ cụp đuôi, dẩu miệng nói: “Tổ mẫu bảo trưởng tẩu như mẹ hiền, về sau tẩu tẩu cũng thương ta giống mẫu thân.” Tiểu nha đầu túm lấy tay áo Minh Nhiễm, nói tiếp: “Nhưng Thuận Ninh tham lam, muốn trưởng tẩu quan tâm, lại càng muốn được mẫu thân yêu thương hơn. Nhưng mẫu thân không thích Thuận Ninh, dù chỉ một chút.” Cảnh Vương Phi hàng năm lễ phật, nghe nói bảy năm trước đóng cửa ở trong viện không bước chân ra ngoài, không quản việc nhà. Minh Nhiễm không hiểu nhiều về vị Vương Phi này nên đành buông chén sứ, ngồi xổm xuống an ủi tiểu quận chúa: “Quận chúa chớ buồn, sao Vương Phi có thể không thích người chứ.” Thuận Ninh quận chúa lắc đầu, vừa uể oải vừa đau buồn kề vào tai nàng nhỏ giọng nói: “Lần trước ta lén đến gặp mẫu phi, người bảo Thuận Ninh không phải nữ nhi của người, là con hoang, là nghiệp chướng, bảo Thuận Ninh mau cút đi đừng làm bẩn sân của người.” Nói rồi cặp mắt phượng xinh đẹp của tiểu cô nương ngấn nước, bé từng hỏi nhũ mẫu những lời này có nghĩa gì, nhũ mẫu bảo đó không phải lời hay, đừng nói bậy làm bẩn lỗ tai bẩn miệng mình, sau đó bé khổ sở trốn trong phòng khóc lớn một lúc lâu. Minh Nhiễm vỗ lưng tiểu quận chúa, lại nghe nó nói tiếp: “Nhưng rõ ràng phụ vương nói Thuận Ninh là bảo bối của người mà.” Phụ vương thương bé nhất, sao mẫu phi lại mắng bé như thế? Thuận Ninh quận chúa vừa khó hiểu vừa buồn bã. Minh Nhiễm nghe xong mí mắt giật giật. Lời của Thuận Ninh rất dễ làm nàng liên tưởng đến di chiếu ban chết cho Cảnh Vương Phủ, xem nhiều tiểu thuyết cẩu huyết làm trí tưởng tượng cũng phong phú theo. Mấy việc yêu hận tình thù nhất thời không nói rõ ngay được, nàng lắc đầu ném mấy kịch bản bổ não trong đầu ra, lấy khăn lau nước mắt cho tiểu quận chúa, “Quận chúa đừng nghĩ nhiều nữa, người còn muốn ăn gì không?” Mỗi lần đến cung Trường Tín đều là Đàn Nhi phụ trách chăm sóc quận chúa nên hai người khá thân thiết, tiểu nha đầu lắc đầu, kéo tay nàng đòi ra ngoài chơi. Minh Nhiễm nắm tay Thuận Ninh đi ra, Lý Thái Hậu và Vân Thái Phi đang đâm chọt lẫn nhau, không khí đầy mùi thuốc nổ, chỉ một câu cũng ẩn giấu mưa dông. Minh Nhiễm thoát khỏi trò chơi, ngồi trên giường nhỏ ôm đĩa bánh đậu xanh ăn hai miếng, tìm sách đọc. Mới dựa vào giường đọc hai trang, nàng chống cằm, người xưa nói không sai, thực tế so với ảo tưởng kích thích hơn nhiều. Thanh Tùng và Tây Tử nghe tiếng động, đi vào thấy nàng đã tỉnh. Người trên giường vươn vai, trông y hệt một con mèo lười chưa tỉnh ngủ. “Tiệp Dư ra ngoài chút đi, cả ngày ở trong phòng dễ buồn bực phát ốm đó.” Thanh Tùng bó tay rồi, vị chủ tử này có thể ngồi sẽ không bao giờ đứng, có thể nằm không bao giờ ngồi, rảnh rỗi thì nằm lười trên giường. Sống kiểu này mạnh khỏe trưởng thành được đúng là không dễ dàng. Tây Tử cũng khuyên nhủ: “Nương nương, hoa ở Mai Viên chỉ còn khoảng 1-2 ngày nữa là tàn hết, hay là đến đó xem chút?” Minh Nhiễm thích hoa mai, đặc biệt là hồng mai, nghe Tây Tử nói hơi do dự rồi đồng ý. Đoàn người đến Mai Viên, Minh Nhiễm đến thẳng giữa đình, dựa vào ghế mỹ nhân đọc sách. Thanh Tùng và Tây Tử bốn mắt nhìn nhau: “…” Có gì khác biệt à? Ánh mắt của hai người phóng tới, Minh Nhiễm không chịu nổi đành bỏ sách đứng dậy đi dạo như bọn họ mong muốn. Hoa trong Mai Viên sắp lụi hết, nàng đi một lúc mà chẳng thấy bông nào. Hoa rụng một nửa, chỉ còn lại vài đóa xơ xác ở trên cành, trông thật sầu thảm. Minh Nhiễm tiện tay ngắt một đóa, cánh hoa rơi lả tả để lộ phần nhụy màu nâu sẫm còn bám sáu bảy cánh. Tây Tử bên cạnh nàng tinh mắt nhìn thấy gì, chỉ vào dưới một gốc mai nói: “Nương nương nhìn kìa, bên đó có mèo chăng?” Nàng ấy lại gần, nhíu mày: “Chết mất rồi.” Minh Nhiễm lại gần, đó là một con mèo trắng như tuyết, trên cổ đeo lục lạc, nằm im không động đậy, hoa mai phủ kín cái đuôi của nó. Thanh Tùng chết lặng: “Đây không phải là Cầu Tuyết của Trường Tín Cung sao?” Hậu cung ai cũng biết Lý Thái Hậu nuôi một con mèo, mấy ngày nay không biết chạy đâu mất, sáng nay bà ta còn tìm nó đấy. Minh Nhiễm nhíu mày định kêu người báo cho Trường Tín Cung thì Lý Thái Hậu và Vân Thái Phi đến. Thuận Ninh quận chúa muốn đến Mai Viên ngắm mai, Vân Thái Phi đi theo, Lý Thái Hậu nhớ đến tiệp dư mới vào Phù Vân điện cạnh đó nên tiện đường đi cùng. Bà ta vừa nhìn đã thấy một bóng người ở giữa rừng mai, mặc váy lụa hai vạt dài màu lựu thêu mây xanh, eo dắt ngọc bội hoa sen màu ngọc thạch, đầu cài trâm hoa hải đường, so với hồng mai còn diễm lệ hơn nhiều. Không cần nghĩ cũng biết đây là Minh Tiệp Dư còn đẹp hơn yêu tinh trong lời đồn. Lý Thái Hậu híp mắt, nhìn thoáng qua Cầu Tuyết không động đậy dưới tàng cây. Bà ta không quan tâm đến việc sống chết của con mèo đó lắm, dù sao cũng chỉ là một món đồ chơi. Thái hậu hừ lạnh, quát lớn: “Đồ hỗ trướng, ngươi làm gì Cầu Tuyết của ai gia rồi?” Minh Nhiễm nghe xong thì cạn lời, nàng không ngờ sẽ bị Thái Hậu bắt gặp ở đây. Nàng thỉnh an rồi nói: “Con mèo này chết không liên quan đến thần thiếp, khi thần thiếp đến nó đã tắt thở rồi.” Lý Thái Hậu không miễn lễ cho nàng, càng không nghe giải thích, hơn nữa Vân Thái Phi ở đây, bà ta không muốn để yên cho Minh Nhiễm. Cho dù đúng là không liên quan thì thế nào, ít nhiều gì cũng phải đè bẹp khí thế của ả, mới tiến cung thì nên biết hậu cung này do ai làm chủ. “Không liên quan? Không lẽ ngươi định nói với ai gia rằng nó chết không rõ nguyên nhân?” Nghe lời này, đúng như Nguyễn Thục Phi nói, Lý Thái Hậu không muốn để yên cho nàng. Minh Nhiễm đáp: “Thái hậu nương nương nói không sai, có khi nó chết đột tử thật.” Lý Thái Hậu cười lạnh: “Ngươi bớt lừa gạt ai gia, nếu hôm nay ngươi không nói ra lí do thì ai gia quyết không bỏ qua!” Minh Nhiễm nghe xong không kiên nhẫn đáp: “Thái Hậu nương nương cũng đừng dọa ta, hôm nay người có bằng chứng gì thuyết phục mà một hai định tội thần thiếp? Cho dù có làm ầm đến tai bệ hạ thiếp cũng không nói hai lời.” Nàng dừng một chút, không e ngại nói tiếp: “Ngài cứ càn quấy như vậy không khỏi mất giá.” Vân Thái Phi một bên bật cười. Lý Thái Hậu tức giận, “Nhảm nhí, nói hươu nói vượn, không có quy củ! Ngọc Trân, thay ai gia dạy cho nàng ta biết ở trong cung nên hành sự nói năng như nào!” Nguyên Hy đế không quan tâm hậu cung, ở đây lời Thái Hậu là thánh chỉ. Ngọc Trân nhận lệnh vừa lại gần đã nghe có tiếng bước chân. “Ôi chao, uy phong của Thái Hậu so với năm đó chỉ hơn không kém.” Mọi người nhìn lại, thấy một nữ nhân khoác áo màu xanh ngọc phác họa dáng người lả lướt, ai cũng nhận ra nàng ấy là Liễu Ty Ty. Mà người bên cạnh nàng ấy, đôi mắt trong veo nhìn sang, chính là hoàng đế không để tâm đến hậu cung trong lời đồn..