Vai diễn mỹ nhân
Chương 20
Editor: Súp Lơ
Beta: Hạ Gia
Tôn Hiền Phi tặng được lễ vật xong thì rất vui vẻ, nhất là khi đối phương khen nàng ta đến tận mây xanh. Tôn Hiền Phi biết sở thích của bản thân có hơi khác người nhưng đời người cũng chẳng mấy nỗi, chỉ cần vui vẻ là được.
Khi còn ở Tôn phủ, Tôn Hiền Phi phải giấu mình đến khổ, nay tiến cung rồi, tốt xấu gì nàng ta cũng là một trong tứ phi, ngoài Lý thái hậu thi thoảng mắng dăm ba câu thì còn ai dám ba hoa trước mặt nàng ta nữa? Cuộc sống tiêu dao tự tại biết bao.
Tôn Hiền Phi cong môi, tâm trạng có vẻ rất tốt, ai ngờ vừa liếc thấy Lý Nam Nguyệt một cái, nàng ta đã vội nghiêm mặt, ngồi thẳng lưng trên ghế.
Nghe báo Lý mỹ nhân tới thỉnh an, tứ phi bốn mắt nhìn nhau. Nguyễn Thục Phi nói: "Đúng là lạ đời, Lý mỹ nhân đến thỉnh an chúng ta? Bổn cung thấy có lẽ hôm nay mặt trời mọc đằng Tây rồi!"
Hàn Quý Phi cười đáp lời: "Muội còn chưa tỉnh ngủ à? Mặt trời mọc hướng nào còn không biết hay sao?"
Nguyễn Thục Phi tủm tỉm cười, nói: "Ai nha, tỷ tỷ cứ đùa, chúng ta là bị danh hào Lý mỹ nhân làm cho hoảng hồn hoa mắt đấy."
Trần Đức Phi hừ một tiếng: "Chẳng ra làm sao cả, Lý mỹ nhân này vừa xuất hiện đã dọa cơn buồn ngủ của bổn cung bay mất."
Tôn Hiền Phi hơi ngửa đầu, sắc mặt lạnh lùng, nói: "Đang yên đang lành, đúng là xui xẻo."
Lý Nam Nguyệt: "..." Ý gì vậy? Lý mỹ nhân đã làm gì rồi? Sao lại đắc tội được với mấy người thế?
Lý Nam Nguyệt trước mặt tứ phi không chiếm được gì tốt còn ăn thiệt, nàng ta miễn cưỡng cười, ngay cả Minh Nhiễm cũng cảm nhận được sự xấu hổ của nàng ấy.
Mấy người Nguyễn Thục Phi có vẻ không muốn ngồi chung chỗ với Lý mỹ nhân, nhanh chóng cáo từ về cung. Phù Vân Điện của nàng nằm sát vách nên Minh Nhiễm cũng không vội về, nàng đứng yên không nhúc nhích.
Lý Nam Nguyệt uốn gối hành lễ nửa ngày mới kéo được vẻ mặt tươi cười lên, nói: "Tiệp dư tiến cung, thiếp thân mới dọn từ Trường Tín cung ra, còn chưa kịp tới vấn an người."
Đây không phải lần đầu Minh Nhiễm nhìn thấy nàng ta. Lúc đó nàng ta bệnh nặng, không hơi đâu cười mỹ lệ như hiện giờ. Minh Nhiễm nhìn mai đỏ ngoài đình, nhẹ giọng đáp: "Không sao, ta không ngại."
Lý Nam Nguyệt cũng không chấp nhặt sự lạnh lùng của Minh Nhiễm, nàng ta cười không nói nữa.
Mỹ nhân chống tay dựa trên ghế mềm, dung mạo hơn người, cực kì cuốn hút. Đó là một loại quyến rũ bẩm sinh, dù cho nàng có nghiêm mặt lạnh lùng ra sao cũng không thể giấu được.
Gương mặt như vậy ở hiện đại còn bị một đám chanh tinh nói vào nói ra huống chi là ở thời đại này? Dù dân phong Đại Diễn cởi mở thì thế nào? So được với thế kỉ hai mốt hay sao?
Mỹ nữ yêu mị, loại hình này không phải nữ chính thì cũng là phản diện, ít nhất cũng phải là nữ phụ tuyến ba, chắc chắn là nhân vật quan trọng trong cốt truyện.
Tốt xấu gì Lý Nam Nguyệt đã xuyên qua vài thế giới, tự mình lần mò ra mấy phần kịch bản.
Xem ra nàng nên để Lục Chương đi dò la mạng lưới của Minh tiệp dư một phen.
Ánh mắt Lý Nam Nguyệt trở nên mờ mịt, Minh Nhiễm nhận ra ngay. Nàng luôn nhạy bén đối với sự thay đổi cảm xúc của người khác.
Dù ít hay nhiều vị Lý mỹ nhân này có thể lạnh mặt nói mỉa với Hàn Quý Phi, tính cách có ngay thẳng như vẻ ngoài không ngày sau sẽ rõ.
Minh Nhiễm lười động não, không nghĩ nữa, đi về Phù Vân điện.
Trên đường, Thanh Tùng nhỏ giọng bẩm báo: "Lý mỹ nhân có Thái Hậu chống lưng, tính tình không quá tốt, hay để ý sở thích nhỏ của mấy vị nương nương rồi ngầm mỉa mai vài câu, nói chuyện không nể ai bao giờ, quan hệ với sáu vị nương nương khá tệ."
Minh Nhiễm dẫm lên cánh hoa rơi trên đất, gật đầu: "Ra là vậy."
Đoàn người mới về Phù Vân điện, Thất Thất đột nhiên nhảy ra, nói: "Cảnh báo người chơi, người ban nãy hơi kỳ lạ, mong người chơi cẩn trọng hơn."
Minh Nhiễm cởi áo choàng, ngồi ở trên giường, hỏi: "Kỳ lạ chỗ nào?"
Thất Thất trả lời: “Người đó có mức năng lượng dao động khá cao.”
Minh Nhiễm: "Bên quản lý trò chơi có thể đo năng lượng nữa à?"
Thất Thất giải thích: “Không phải, năng lượng của người đó dao động làm từ trường biến đổi, vừa thấy đã biết rồi.”
Năng lượng dao động...
Minh Nhiễm dựa lưng vào gối mềm, khảy ngọc bội bên hông, chậc một tiếng.
Nàng nhớ kỹ lời Thất Thất nói, nhưng không quá để tâm, chỉ dặn Lan Hương chú ý động tĩnh Trúc Vũ Hiên bên kia hơn chút.
Lý Nam Nguyệt hoàn toàn không biết bí mật của mình đã lộ một nửa, nàng ta sai Lục Chương cho người điều tra Minh Nhiễm. Không đến nửa ngày, tất cả những gì liên quan đến Minh Nhiễm đã tra rõ ràng.
Nàng ta lật vài tờ, người đầu tiên là Minh Từ. Người này thoạt nhìn cuộc đời bằng phẳng không có sóng gió gì, quá yên ổn… Yên ổn đến mức không giống một nữ chính.
Hai người Minh Mạn, Minh Ngạn này sao bình thường quá nhỉ???
Minh Nhiễm dường như không có bằng hữu gì, Lý Nam Nguyệt cân nhắc nửa ngày, cuối cùng hỏi Lục Chương: "Trong kinh thành, Minh tiệp dư có quan hệ kém nhất với cô nương nhà nào?"
Lục Chương cảm thấy nàng ta hỏi vậy hơi kỳ, nghĩ một lát rồi đáp: "Hình như là Tôn tiểu thư ạ."
“Tôn tiểu thư?”
"Vâng, là muội muội bên nhà ngoại của Hiền Phi nương nương, cô nương do chủ mẫu sở sinh. Nghe đồn hai người náo loạn ở biệt viện Lãng Phong, Minh tiệp dư còn đẩy người xuống hồ, cũng may có Cảnh thế tử và Minh nhị tiểu thư chu toàn nên mới không làm to chuyện."
Nhắc đến Tôn tiểu thư, Lục Chương tiện thể kể luôn chuyện yêu hận tình thù giữa nàng ta và tiểu hầu gia ăn chơi trác táng nhà n Bình Hầu Phủ.
Lý Nam Nguyệt nghe xong hai mắt sáng lên, vị Tôn tiểu thư này hơi giống nữ chính, hỏi tiếp: "Sau đó thì sao?"
Lục Chương do dự, nói: "Có thêm biểu muội nhà ngoại của Chúc Hủ đại nhân là tiểu thư Chương gia, Giang Hạ nữa. À, Chúc đại nhân và Minh tiệp dư có hôn ước hứa suông, hôm mừng thọ Chúc lão phu nhân ầm ĩ vài câu, hủy hôn rồi."
Lý Nam Nguyệt bổ não không ít, tạm chọn được ba cột mốc: Tống tiểu hầu gia n Bình Hầu Phủ, Chúc Hủ đại nhân và Cảnh Vương thế tử Tuân Miễn trong triều.
Được đến đâu hay đến đấy, nói không chừng còn có thêm Nguyên Hy đế nữa. Lại nói nàng ta bị phạt đến thế giới này lâu như vậy ngay cả mặt hoàng đế cũng chưa thấy đấy.
Lý Nam Nguyệt bên này mải nghĩ, Vương công công bên Tử Thần điện vừa lúc bẩm báo đến việc nàng ta dọn khỏi Trường Tín Cung.
Tuân Nghiệp đang uống thuốc, súc miệng xong, hắn ngồi trên giường hạ cờ, gật đầu nói: "Vậy à."
Vương công công nhìn vị Lý mỹ nhân kia không vừa mắt, lời nói cũng không có bao nhiêu cung kính: "Nô tài thấy gần đây Lý mỹ nhân an phận hơn không ít."
“An phận?” Tuân Nghiệp hơi nhướng mày, “Sợ là không hẳn vậy đi.”
Vương công công cũng nghĩ vậy, có Lý thái hậu chống lưng, Lý mỹ nhân có thể an phận mới là lạ.
Sắc trời đã tối, Vương công công đau chân, đổi ca với Lục Tử. Lục Tử không như Vương công công, chẳng dám nhiều lời trước ngự tiền, thành ra Tây điện yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng hạ cờ của thiên tử.
Tuân Nghiệp chơi cờ một mình, cảm thấy hơi chán. Hắn ném cờ vào hộp, ngả lưng vào gối mềm nhìn thế cờ trước mặt.
Hoàng đế đột nhiên mở miệng, nói: "Triệu Thẩm khanh đến gặp trẫm."
Trong triều chỉ có một vị Thẩm đại nhân, Lục Tử vâng lời, chạy ngay khỏi Tây điện.
Khẩu dụ ban xuống, Thẩm Nguyên Quy đang dùng cơm chiều chỉ đành bái lạy, sau đó ôm một bụng lo lắng vào cung.
Thẩm đại nhân quỳ xuống hành lễ, sau đó đứng yên trong điện. Tuân Nghiệp nhìn chằm chằm trong chốc lát rồi lại vùi đầu phê tấu chương.
Thẩm Nguyên Quy chờ mãi, chờ đến canh ba mà bên trên không nói câu nào, lòng bất an lo sợ vị này nổi hứng tính toán vụ nàng ta nữ cải nam trang.
Trên trán Thẩm đại nhân lấm tấm mồ hôi, đúng lúc này người phía trên nói: "Lui ra đi."
Thẩm Nguyên Quy: “???”
Cho nên, bệ hạ ngài cố ý kêu vi thần đến đây để làm cái gì?
Thẩm đại nhân xuất cung, vừa đi vừa lắc đầu, quân tâm khó dò…
___
Động thái bên Trúc Vũ Hiên hay Tử Thần Điện chẳng ảnh hưởng đến Minh Nhiễm, nàng nằm dài trên giường chuẩn bị bắt đầu trò chơi nhập vai.
Thất Thất nói với nàng: "Đăng nhập thành công!" Giọng nói cực kỳ vui sướng, tông cao đến doạ người, "Hoan nghênh người chơi trở lại không gian ý thức, nhân viên chăm sóc khách hàng chuyên nghiệp Thất Thất vì ngài phục vị, ngài muốn bắt đầu chơi ngay không?"
“Muốn, ta chuẩn bị kiểm tra thành quả học tập mấy ngày nay.” Minh Nhiễm đọc sách hướng dẫn mất mấy ngày, cả người bứt rứt khó chịu.
Thất Thất reo lên: "Mời người chơi rút thẻ nhân vật."
Bốn tấm thẻ quen thuộc xuất hiện, Minh Nhiễm chọn cái cuối cùng.
"Thân chốn thâm cung ăn ngủ không yên năm này qua năm khác, tai mắt của Vân Thái Phi Cảnh Vương Phủ trong Trường Tín Cung của Lý Thái Hậu, tích! Thân phận cung nữ!"
"Nhiệm vụ lần này: Mời người chơi tìm được di chiếu ban chết cho Cảnh Vương trong tay Lý Thái Hậu, hủy thi diệt tích, khiến nó biến mất hoàn toàn."
Thất Thất tủm tỉm cười: "Người chơi cố gắng lên nhé!"
Minh Nhiễm sửng sốt, lời này ý là tiên đế ban chết cho Cảnh Vương? Cảnh Vương… Cha của Cảnh thế tử Tuân Miễn?
Tiên đế còn để lại di chiếu ban chết à?
Minh Nhiễm nhíu mày, Thất Thất nhắc nhở nàng: "Được rồi, mời người chơi chuẩn bị nhập vai."
……
Đàn Nhi là một trong tứ đại cung nữ bên người Thái Hậu. Cô nương này chỉ dùng bốn năm, bằng sự thông minh tài trí, nhạy bén trời sinh của mình, từ cung nữ hạng bét chăm sóc hoa cỏ trong Ngự Hoa Viên leo lên thành cung nữ tri kỷ của nữ nhân tôn quý nhất Đại Diễn.
Thái Hậu vui Nàng ta vui, Thái Hậu buồn nàng ta cũng buồn. Tất cả mọi người bao gồm cả Thái Hậu đều cho rằng nàng ta là người trung thành với Trường Tín Cung nhất.
Trên thực tế, chủ tử chân chính của nàng ta không phải Lý Thái Hậu được chăm lo hết mực mà là vị Bồ Tát Sống Vân Thái Phi trong Cảnh Vương Phủ.
Minh Nhiễm vừa nhập vai đã thấy bản thân quỳ rạp trên nền đất, đập vào mắt đầu tiên là sàn nhà trơn bóng.
Nơi này hẳn là nội điện Trường Tín Cung.
Trên người nàng hẳn là giường lớn nơi Lý Thái Hậu ngủ.
Minh Nhiễm cẩn thân nâng cánh tay cứng đờ, ngẫm lại chắc hẳn Đàn Nhi muốn trốn ở chỗ này nghe lén Lý Thái Hậu nói chuyện với Ngọc Trân cô cô.
Tuy nàng ta là đại cung nữ nhưng so ra vẫn không bằng Ngọc Trân cô cô bên người Thái Hậu.
Minh Nhiễm nhíu mày lâm vào suy tư, giường lớn đột nhiên lay động, ban đầu còn nhỏ tiếng nhưng sau đó kẽo kẹt không dứt, rung lắc từ chậm chậm rồi dần nhanh đến mức giường gỗ như muốn vỡ ra thành từng mảnh!
Gì đấy, động đất à?
Minh Nhiễm hoảng sợ, đang cân nhắc xem có nên nhảy bổ ra ngoài hay không thì nghe thấy âm thanh cấm trẻ chưa đủ tuổi vị thành niên.
“Đồ vô dụng, động tác nhanh lên..”
Giọng nữ vừa bực bội vừa áp đặt, nhưng không thiếu kiều mị.
Quan trọng nhất là giọng này…… Là Lý thái hậu……
Ngay sau đó tựa hồ lại có giọng nam trầm thấp mệt mỏi lên án, rất nhanh giường rung lắc mạnh hơn, bụi đổ rào rào rơi xuống đầy đầu Minh Nhiễm, nàng suýt nữa không nhịn được hắt hơi thành tiếng.
“…”
Minh Nhiễm yên lặng ôm đầu che kín lỗ tai, mặt không biểu cảm.
Nghe lén Thái Hậu lăn giường…
Tỷ muội nằm vùng này cũng quá liều mạng rồi
Truyện khác cùng thể loại
187 chương
57 chương
125 chương
15 chương
5 chương
48 chương