Vai Ác Vương Phi Không Phật Hệ

Chương 34 : Thật lòng không muốn rời xa

Edit: Cần động lực làm luận văn Beta: HungNguyen076213 Trong nháy mắt nàng quên phản kháng lại, bởi vì cảm thấy Mục Liễn thật lòng không muốn rời xa nàng, nói cách khác, là không muốn rời xa yêu tinh. Việc này khiến nàng thật khâm phục, trí tưởng tượng có thể bay xa như thế, cũng là một loại bản lãnh. Có điều thân thể Mục Liễn không còn động đậy nữa, nàng giơ tay chọt chọt gương mặt của hắn một chút, phát hiện hắn đã mê man ngủ thiếp đi. Dễ dàng đẩy tay hắn ra, Lâm Huệ liếc nhìn bát thuốc đang nằm dưới đất, đi tới cửa phân phó: "Từ Bình, nấu lại thuốc đi." Xem ra lại đổ nữa rồi! Từ Bình nhíu mày, vội vàng đi phân phó phòng bếp. Nấu thuốc cũng cần một khoảng thời gian, cho nên Lâm Huệ quay về thượng phòng tắm rửa trước, đợi đến khi dùng xong bữa tối thì thuốc cũng vừa được nấu xong, nàng lại tới Toại Sơ Đường một lần nữa. Hiển nhiên cơn sốt của Mục Liễn vẫn chưa lui, cả người đều rơi vào trạng thái nóng như lửa đốt, Lâm Huệ trải qua một hồi vất vả mới lay tỉnh được hắn, lập tức mở miệng dỗ ngọt: "Điện hạ, người mau mau uống rượu thuốc do ta ủ nè, đây là rượu thánh ở Yêu giới, rất hữu ích cho thân thể của người, nếu uống hết thì có thể sống lâu trăm tuổi." Tránh cho hắn lại "hồ ngôn loạn ngữ" [1], rồi nói cái gì mà muốn hạ độc giết hắn, không bằng nàng đánh đòn phủ đầu trước. [1] "Hồ ngôn loạn ngữ": ăn nói bậy bạ. Mục Liễn thật sự đang nóng đến kinh người, nghe thấy Lâm Huệ đang nói yêu rượu gì đó, trong đầu chỉ sinh ra một cảm giác hiếu kỳ, mắt thấy nàng bưng chén đến gần miệng, mơ mơ hồ hồ mà uống hết. Thấy không chừa lại một giọt nào, Lâm Huệ thở phào nhẹ nhõm, nàng cũng không muốn Mục Liễn bị sốt đến mức hỏng đầu óc, lỡ mà thật sự trở thành ngốc tử thì so với hiện tại càng đáng sợ hơn nhiều. Đợi đến khi Mục Liễn yên giấc, nàng mới hỏi Từ Bình: "Sao lại mắc phải phong hàn, lúc ta không có ở đây thì điện hạ đã làm chuyện gì? Đi ra khỏi thành sao?" "Không có ra khỏi thành, tiểu nhân cảm thấy có lẽ điện hạ ngủ không ngon." Hai ngày này hắn ta để ý thấy sắc mặt Mục Liễn rất kém, không có tinh thần gì cả, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có khả năng này, "Vương phi không có ở kinh thành, điện hạ thật ra rất lo lắng cho người." Hắn lo lắng cho nàng? À, là sợ nàng đi tìm yêu phu đi. Lâm Huệ nghiêng đầu từ từ hồi tưởng lại, có khả năng việc hắn dọn đi cũng do cảm thấy Lận Ngọc Trừng là yêu phu của nàng, hai người các nàng còn muốn cao chạy xa bay cùng nhau nữa. Rốt cuộc trong đầu người này chứa cái gì vậy? Lâm Huệ vừa bực mình lại vừa buồn cười. "Ngươi cẩn thận chăm sóc điện hạ, nếu vẫn còn nóng hơn nữa thì phải nhanh chóng mời thái y tới." "Vâng." Từ Bình đáp lời. Lâm Huệ liền rời đi. Thấy nàng rời đi, Từ Bình nhịn không được mà lắc đầu, vương phi bị bệnh, điện hạ có thể canh giữ suốt một đêm, mà khi điện hạ bị bệnh thì ngay cả một canh giờ, vương phi cũng không muốn ở lại, điện hạ thật đáng thương! Mục Liễn ngủ thẳng một giấc đến trưa ngày hôm sau, lúc tỉnh lại thì cả người như mất hết sức lực, chân chạm xuống đất liền mềm nhũn. Nghe thấy động tĩnh, Từ Bình tiến vào hầu hạ, vui mừng nói: "Cuối cùng điện hạ cũng tỉnh lại, tiểu nhân xém chút nữa lại phải đi mời thái y." "Tỉnh táo?" Mục Liễn nhíu mày, "Chẳng lẽ thần trí của bản vương có lúc mơ hồ sao?" "Vâng, " Từ Bình nhắc lại, "Điện hạ đã đánh đổ thuốc hai lần, may mắn có vương phi hỗ trợ mới có thể thuận lợi uống hết thuốc." Mục Liễn sững sờ, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặt trời treo cao trên bầu trời, hắn nhớ rõ chiều hôm qua còn đang suy nghĩ khi nào thì Lâm Huệ trở về, có thể quá ba ngày hay không, hiện tại, nàng đã trở về từ Lật huyện. "Nàng có đến thăm bản vương sao?" Hắn xác nhận. "Đúng vậy, điện hạ, vương phi vừa nghe nói điện hạ bị bệnh liền lập tức chạy tới đây chăm sóc điện hạ." Khóe miệng Mục Liễn không kiềm được nhếch lên, xem ra Lâm Huệ thật sự quan tâm tới hắn, có điều nghĩ tới việc nàng đi Lật huyện cùng Lận Ngọc Trừng, tâm tình của hắn lại trở nên ủ dột. Giống như từ trời nắng lập tức chuyển sang trời đầy mây, không lâu sau đó, lại có mưa phùn rả rích. Chủ tử thay đổi sắc mặt liên tục khiến Từ Bình không dám thở mạnh. Lúc này, ở bên ngoài, gã sai vặt đang bưng bữa trưa đến, rồi bày ra trên bàn. Mục Liễn yên lặng ăn xong, sau đó bỗng nhiên đứng lên, đi về hướng thượng phòng. "Điện hạ, " Lâm Huệ thấy hắn, liền cười nói, "Thân thể của ngươi trông đã khá hơn chút rồi, có điều tuyệt đối không nên bị bệnh lần nữa, nhất là không nên đi ra ngoài lúc thời tiết như thế này." "Ừ." Ánh mắt Mục Liễn đánh giá một vòng trên mặt nàng, "Bản vương tới đây để nói lời cảm tạ." "Không cần phải khách sáo như thế, lần trước ta bị bệnh, điện hạ cũng đã chăm sóc ta như vậy." Ý là có qua thì phải có lại sao? Nếu lúc trước hắn không chăm sóc nàng, có phải nàng sẽ khoanh tay đứng nhìn đúng không? Quên đi, tại sao hắn lại nghĩ nhiều như vậy chứ, cũng chỉ là một việc cỏn con, Mục Liễn thản nhiên nói: "Vậy bản vương đi đây." Thái độ vẫn giống như trước đó, Lâm Huệ nghĩ thầm hắn cũng không nhớ rõ chuyện hồ ngôn loạn ngữ, vẫn còn để ý chuyện nàng và yêu phu. . . Nhất thời nàng cũng không biết nên xử lý như thế nào, chỉ nói: "Điện hạ nghỉ ngơi cho tốt." Không có ý định giữ lại chút nào, Mục Liễn đành phải một đường trở về Toại Sơ Đường. Cách một ngày liền đến trung thu. Lâm Huệ ban thưởng cây trâm thỏ ngọc cho hai nha hoàn như đã hứa, Khương Hoàng và Quế Tâm cao hứng đến mức kích động, sau khi nói lời cảm tạ liền vội vàng cài lên đầu, hận không thể lập tức đi ra ngoài khoe khoang một chập. Ngày lễ này còn là mùa đoàn viên, chắc chắn người trong hoàng tộc sẽ tiến cung để cùng nhau ăn mừng với Hoàng đế và Hoàng hậu, lúc chạng vạng tối, đôi phu thê cũng ngồi xe tiến cung. Tâm tình Mục Liễn không tốt, đương nhiên càng kiệm lời hơn, cho nên dọc đường cũng không hề mở miệng nói câu nào, lúc đến Diên Phúc cung, hai người bọn họ tiến lên bái kiến Hoàng đế và Hoàng hậu. Nhìn thấy nhi tử này, khuôn mặt Hoàng đế liền tỏ vẻ ghét bỏ. Trước đó, đã sớm nghe nói hai người ngủ chung giường rồi, ông còn tưởng sớm muộn gì Mục Liễn cũng sẽ động phòng, kết quả lại dọn đi mất, mấy ngày trước đây, Lâm Huệ tức giận mà rời kinh đi Lật huyện, vốn dĩ ông còn cho rằng Mục Liễn sẽ có hành động gì, cho nên yên lặng theo dõi kỳ biến, ai mà ngờ nhi tử này chỉ sinh bệnh một trận. Hoàng đế chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Hoàng hậu lại cười nhẹ nhàng: "Trong ngự hoa viên có treo đèn cung đình [2], chúng ta đi xem một chút đi, lúc này mà không xem đèn, thì phải đợi đến tết Nguyên Tiêu [3] sang năm." [3] Tết Nguyên Tiêu: (Rằm Tháng Giêng) là ngày lễ hội cổ truyền tại Trung Quốc. Sau khi Mục Bảo Chương được tặng một cây trâm thiên nga, thì rất thích Lâm Huệ, liền tiến lên giữ chặt tay nàng nói: "Tứ tẩu, chúng ta cùng đi đi." Rồi lại nhìn chằm chằm gương mặt của nàng, hi vọng sẽ được Chức Nữ phù hộ, cho cô bé sau này lớn lên có thể có dáng dấp tốt như tứ tẩu vậy. "Bảo Chương lại muốn muội tặng cho muội ấy một cây trâm nữa đấy." Trịnh Tâm Lan trêu ghẹo. "Ai nha, bị tam tẩu nhìn ra rồi." Mục Bảo Chương lắc lắc tay Lâm Huệ, "Tứ tẩu, lần sau tẩu lại tặng cho muội một cây trâm nữa nha." "Hài tử này không biết xấu hổ gì cả." Hoàng hậu cười mắng, "Còn dám yêu cầu ngay trước mặt như vậy? A Huệ con cũng không cần để ý đến nó, một cái cửa hàng thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ, ai cũng giống như nó, có khi phải đóng cửa mất." Tất cả mọi người cười rộ lên. Mục Bảo Chương đứng đó dậm chân. Hứa Ngọc Lâm nhìn thấy, khinh thường cười một tiếng: "Nàng ta cũng chỉ biết tặng trâm để lấy lòng người khác, ngoài ra thì còn gì nữa đâu? " Mục Dực ở bên cạnh nghĩ thầm, "nàng còn chẳng có gì để lấy ra so đâu, so với Trịnh Tâm Lan, thì không có được sự kiên nhẫn và lòng bao dung, so với Lâm Huệ, nàng cũng không có được tài hoa và trí thông minh". Lúc trước, thật không biết trong đầu hắn ta nghĩ như thế nào mà lại cưới Hứa Ngọc Lâm, sớm biết như vậy hắn ta nên chờ thêm một khoảng thời gian, trong triều cũng không phải chỉ có mình Hứa Thắng nắm giữ binh quyền. Có điều kể từ tối nay trở về sau, Hứa Ngọc Lâm sẽ không còn dây dưa gì với hắn ta nữa. Trong lúc đang nghĩ ngợi, bên tai chợt nghe thấy giọng nói của nàng ta: "Phu quân, sau khi rời cung, chúng ta đi du thuyền đi, tiện thể ngắm trăng ở trên thuyền hoa luôn. Trên trời có trăng, trong sông cũng có trăng, khung cảnh thật đẹp mắt." "Được." Mục Dực nắm chặt tay nàng ta, ôn nhu nói, "Nhớ phải chuẩn bị chút rượu ngon, ta và nàng không say không về." Say thì làm cái gì cũng thuận tiện, gương mặt Hứa Ngọc Lâm đỏ lên, khẽ gật đầu. Dọc theo đường đi, treo đầy đèn cung đình, chiếu sáng toàn bộ ngự hoa viên giống như mặt trời giữa trưa, ngay cả ánh trăng cũng bị đoạt mất mấy phần chói lọi. Hài tử Mục Bảo Chương, ngây thơ nhảy nhót ở đằng trước, hôm nay đại nhi tử của Mục Dực* - Chi Anh cũng tiến cung, đi theo tiểu cô cô ở đằng sau, vô cùng vui vẻ, thập phần đáng yêu. * Có lẽ tác giả đánh máy nhầm, đây là con của Mục Dã và Trịnh Tâm Lan. Trịnh Tâm Lan thấy ánh mắt Lâm Huệ rơi trên người nhi tử nhà mình, trong lòng khẽ động, thầm nghĩ có khả năng Lâm Huệ cũng muốn sinh con, lần trước bái Chức Nữ, mẫu hậu còn khuyên nên cầu sớm sinh quý tử. "Hài tử Anh nhi này lúc vừa mới sinh ra cũng rất đẹp, bây giờ càng lớn càng khó coi, nhìn cái mũi này xem, giống y như tẩu." Trịnh Tâm Lan tới gần trêu ghẹo, "Hơi thấp, không được cao thẳng như phu quân. . . Tẩu thật hâm mộ muội, hài tử do muội với tứ đệ sinh ra khẳng định sẽ đẹp như trích tiên." Sao lại nói tới cái này? Lâm Huệ lập tức đen mặt lại, nàng chẳng có bất kì hứng thú nào về đề tài con cái. Thấy nàng không tiếp lời, Trịnh Tâm Lan nghĩ thầm có thể do ngại ngùng, vỗ vỗ cánh tay nàng nói: "Tới một ngày nào đó, hai người sẽ có hài tử, Anh nhi, Hàn nhi nhà tẩu cũng sẽ có thêm đường đệ, lại càng náo nhiệt hơn." Lâm Huệ cười nhạt một tiếng, giả bộ xấu hổ để khỏi làm mất lòng. Mà ở một chỗ khác, Hoàng đế cho gọi Mục Liễn tới, vì tương lai của nhi tử này, ông dự định sẽ xuất ra tuyệt chiêu cuối cùng. "Hiện tại Trẫm mặc kệ đang mừng ngày lễ nào, ngoại trừ hi vọng Đại Lương hưng thịnh, bách tính an vui, mưa thuận gió hòa, thì chỉ còn trông mong việc được ôm tôn tử tôn nữ. Bây giờ tam ca của con đã có hai đứa con trai, còn con thì sao? Trẫm sợ là cả đời này cũng không thấy được." Mục Liễn yên lặng nghe giáo huấn, cũng không thỏa hiệp. Thấy vẻ ngoài quật cường như vậy, hoàng đế cười lạnh trong lòng: "Trẫm thấy người con dâu này cũng không phù hợp với con, vừa không thể khiến con viên phòng, lại vừa không thể khiến con yêu thích, trẫm thấy không bằng hưu nàng ta đi." Mục Liễn chấn động trong lòng: "Phụ hoàng!" Rốt cục cũng chịu phản ứng sao, Hoàng đế nói: "Sao vậy, con cảm thấy trẫm nói không đúng chỗ nào à?" ". . ." "Người con dâu này là trẫm ban cho con, hiện tại xem ra, trẫm đã ban sai rồi." Phụ hoàng thế mà muốn hắn hòa ly. Thật sự ngoài ý muốn, có điều đây có lẽ là chuyện tốt? Lúc trước hắn cũng không tình nguyện, bị phụ hoàng ép buộc phải cưới Lâm Huệ, mặc dù nàng sớm không phải người kia, nhưng hắn lại vì nàng mà ban đêm không thể say giấc. Cho dù nàng đã trở về từ Lật huyện, hắn vẫn tiếp tục trằn trọc như cũ. Hòa ly, có thể là giải pháp thích hợp nhất. Nhưng hắn lại không thể tuỳ tiện đáp ứng, Mục Liễn cảm thấy bức bối trong lòng, nghẹn ứ đến nỗi khiến hắn hít thở không thông. Yêu tinh kia, ngay từ đầu hắn không nên lưu lại nàng trong vương phủ, hắn cần gì phải quan tâm đến việc nàng là hồ lô tinh hay là hồ ly tinh chứ, hắn nên lệnh Hứa Vô Phi nghĩ ra bất cứ biện pháp gì để đuổi nàng ra khỏi phủ đệ. "Liễn nhi, con nghĩ như thế nào?" Hoàng đế hỏi. "Xin phụ hoàng cho nhi thần chút thời gian để suy xét." Hừ, cân nhắc gì chứ, hơn phân nửa là không bỏ được, Hoàng đế cảm thấy còn phải tiến hành cưỡng bách: "Trẫm cho con thời gian một tháng, nếu như con quả thực không thích nàng, trẫm sẽ để cho bọn con hòa ly, sau này trẫm cũng sẽ không ép con lấy thê tử nữa." Câu nói này cứ quanh quẩn trong đầu Mục Liễn, đến mức lúc hắn quay trở lại có chút mất hồn mất vía, thậm chí cũng không chú ý tới Mục Kiêu, hai người liền đụng vào nhau. Đát một tiếng, một đồ vật từ trong tay áo của hắn rơi ra ngoài, lăn dọc theo con đường lát đá, rồi lại lăn thẳng ra xa ba trượng. Đó là Thanh Huyền ấn, Mục Liễn vội vàng chạy lại tìm, ai ngờ lại bị Mục Bảo Chương đang đứng đối diện vượt lên trước, cô bé nhặt lên rồi nhìn thoáng qua, ngạc nhiên nói: "Ai nha, đây là vật gì vậy, thật kỳ quái." Vừa vặn Lâm Huệ đang đứng ngay sau lưng, Mục Bảo Chương đưa Thanh Huyền ấn cho nàng: "Tứ tẩu, tẩu nhìn nè!" Con dấu nho nhỏ phía trên có khắc đầy phù chú màu đỏ, quả thực vô cùng quỷ dị, Lâm Huệ giơ tay nhận lấy. Chỉ trong nháy mắt, Mục Liễn nhớ tới lời nhắc nhở trước đó, kết quả Lâm Huệ đã cầm Thanh Huyền ấn trong tay. Hắn ngơ ngác nhìn, cảm thấy trái tim đột ngột chùng xuống, như rơi vào băng thiên tuyết địa [4]. [4] Băng thiên tuyết địa: đất trời đều là băng tuyết, chỉ những nơi lạnh lẽo âm u. Có phải nàng sẽ chết hay không? Theo ý tứ của Hứa Vô Phi, Thanh Huyền ấn này rất lợi hại, có phải nàng sẽ biến mất ngay lập tức hay không? Không được. . . Hắn dùng hết toàn bộ sức lực để thoát khỏi cơn lạnh buốt đang lan tràn cả người, chạy vội về phía nàng, rồi lấy lại Thanh Huyền ấn mà Lâm Huệ đang nghiên cứu khiến nàng giật mình kêu lên. Tác giả có lời muốn nói: Mục Liễn: Mau buông tay. Lâm Huệ: Tại sao, rất thú vị nha, ngươi nhìn nè. (ném đến ném đi-ing) Mục Liễn: . . . Này là hồ lô tinh ngàn năm gì chứ!