Vai ác lại hắc hóa
Chương 89 : miệng sưng thành lạp sườn
Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânEdit: PaduC/ Beta: Norah
Hai người vòng qua con đường dòng người chen chúc, từ từ đạp xe về một hướng ít người đi. Nam Tầm ngồi đằng sau cười khanh khách: "Ba, con tưởng ba chỉ có thể lái xe hơi đấy, không ngờ ba cũng đạp xe giỏi như vậy."
"Ba còn có thể làm rất nhiều thứ, cục cưng không biết nhiều lắm." Lệ Sâm nói.
Nam Tầm đang muốn nói đồ tự luyến, lại phát hiện ba Lệ Sâm của cô đạp xe đi một vòng lớn, vòng tới đằng sau trường học.
"Ba, ba con mình không về nhà ạ?"
"Ba muốn đi xem trường học của con, cục cưng không muốn nhìn lại một chút à?"
Nam Tầm ngẩn người, cô có rất nhiều cơ hội xem nha. Bây giờ mới chỉ thi xong, các cô còn có dạ hội tốt nghiệp, chụp ảnh tốt nghiệp nữa.
Giờ vừa thi xong đại học nên trong trường học không có mấy người, Lệ Sâm đạp xe đèo Nam Tầm đi chậm rãi trên lối nhỏ trong trường. Hai bên đường trồng cây ngô đồng cao to, xanh um tươi tốt đến che hết cả mặt trời trên đỉnh đầu, rất mát mẻ.
Nam Tầm ôm eo Lệ Sâm, nhìn tia nắng mặt trời lọt qua khe lá sum suê, hắt loang lổ xuống mặt đất. Xe đạp đi ngang qua chỗ đó, làm những tia sáng lập lòe chiếu trên áo sơ mi trắng của Lệ Sâm, như tô thêm màu nắng ấm áp cho áo anh.
Nam Tầm kề chóp mũi lại gần, dường như gần sát trên lưng người đàn ông, hít một hơi thật sâu.
A, mùi sữa tắm cỏ xanh, còn có... mùi của ánh mặt trời.
"Ba."
"Hả? Cục cưng làm sao vậy?"
"Ba, con rất thích ba." Bất ngờ không kịp chuẩn bị, Nam Tầm đã nhét đầy đường vào miệng anh.
Động tác dẫm bàn đạp của Lệ Sâm thoáng ngừng, giọng nói lúc này trở nên rất êm ái: "Ba cũng rất thích con, con cũng không biết ba yêu con nhiều đến bao nhiêu."
Nam Tầm ngượng ngùng: Ây da, ngại quá đi. Đây có phải Lệ Sâm đang ngầm tỏ tình với tôi hay không?
Tiểu Bát sát phong cảnh lập tức chui ra: "Không phải ngươi nói ba Lệ Sâm ngươi là biến thái à, hừ, bây giờ biết mừng thầm rồi sao?"
Nam Tầm hơi ngượng ngùng: "Tiểu Bát ta trách oan ngươi rồi, ta chợt phát hiện ba Lệ Sâm thật tốt, ta sắp yêu anh ấy mất rồi."
Tiểu Bát sợ hết hồn: "Ngươi đừng nghĩ quẩn, những thứ này đều là giả là giả hết, ngươi không thể yêu bất luận ai ở bất kỳ thế giới nào!"
Nam Tầm cười ha ha trong lòng: "Tiểu Bát, nhìn bộ dạng túng quẫn của ngươi kìa. Ta chỉ nói giỡn thôi, ta trên có già dưới có trẻ đấy."
Tiểu Bát:...
Nam Tầm than: "Thật nhớ Đản Đản nhà ta a."
Tiểu Bát: "Vì vậy ngươi phải kiên định quả cảm tiến về phía trước, ‘đi qua ngàn bụi hoa không dính một cuống lá’. Mục tiêu của chúng ta chính là giá trị ác niệm, vì giá trị ác niệm có ném tiết tháo, nát tam quan cũng không sao, nhưng tuyệt đối không thể có tình cảm!"
Nam Tầm bĩu môi: "Được rồi Tiểu Bát, không cần tẩy não ta, ta luôn hiểu rõ trong lòng."
"Cục cưng, tại sao không nói chuyện?" Lệ Sâm bỗng hỏi.
Nam Tầm vội vã ôm chặt anh, thấp giọng hờn dỗi: "Ba, người ta thẹn thùng mà."
Lệ Sâm không trả lời, tuy nhiên ở góc khuất cô không nhìn thấy, khóe miệng anh khẽ cong lên, đôi mắt thâm thúy tràn đầy ý cười thấp thoáng.
"Ba xem rừng cây nhỏ kia kìa. Không phải trường học cấm học sinh yêu đương sao, vì vậy những cặp đôi liền lén lút tới rừng cây nhỏ hẹn hò."
Lệ Sâm đột nhiên phanh xe kít lại, anh ừ một tiếng, nói đầy ẩn ý: "Ba biết rồi, học sinh nam kia từng tỏ tình với con ở đây."
Nam Tầm lập tức nghẹn họng. Cô thực sự là lời hay không nói, toàn nói cái dở, kết quả khiến Lệ Sâm nghĩ tới chuyện này.
Lệ Sâm đỗ xe ở một bên, ôm Nam Tầm trên yên sau xuống.
"Ba, ba muốn vào rừng cây nhỏ ạ?"
"Ừ, đi xem xem nơi những cặp đôi hẹn hò con nói trông ra sao." Ngữ khí bình thản.
Lệ Sâm kéo cô đi sâu vào rừng. Lúc này không có ai, trong rừng yên tĩnh, trên cỏ xanh lác đác vài bông hoa dại đỏ đỏ vàng vàng, nhiều loại hương thơm đan xen nhau, thấm ruột thấm gan.
"Ba, đi sâu nữa sẽ hết đường đó." Nam Tầm khẽ nhéo bàn tay nắm chặt tay cô, nhắc nhở.
Bước chân Lệ Sâm dừng lại, rồi đột ngột ngay đầu nhìn cô.
Nam Tầm bị dọa sợ giật cả mình, ánh mắt người đàn ông trước mặt cô thâm trầm đến đáng sợ, thật giống hai vòng xoáy màu đen, hút hết tất cả sự chú ý của cô, rồi kéo cô vào trong, cuối cùng trói buộc, biến cô trở thành tù binh của anh.
"Cục cưng, ba muốn ôm con." Lệ Sâm nói, ánh mắt nhìn chằm chằm cô nóng rực đến có thể dấy lên hai ngọn lửa hừng hực.
Nam Tầm hơi sửng sốt, giang hai tay về phía anh: "Vậy ba ôm đi."
Lệ Sâm nhìn cô, đôi tay buông thõng bỗng nắm chặt rồi lại buông ra, ngay sau đó đột nhiên bế cô lên, tách bắp đùi cô quấn quanh hông anh, sau đó để cô tựa lưng trên một cây đại thụ.
Bất chợt bị nâng lên cao, Nam Tầm sợ hết hồn, vội ôm lấy cổ anh: "Ba, sao ba lại nâng con cao như vậy, con cũng không còn bé nữa mà?"
Lệ Sâm bỗng nhiên lại nói: "Cục cưng, ba còn muốn hôn nhẹ con."
Nam Tầm: Má nó, cái lão lưu manh.
"Con cũng muốn hôn nhẹ ba." Nam Tầm nói ngọt ngào, đến gần mặt anh chụt chụt một hồi.
"Cục cưng, không phải hôn kiểu này." Lệ Sâm nói.
Không đợi Nam Tầm lại mở miệng, anh đột nhiên ngậm lấy môi Nam Tầm, sau đó chính là nụ hôn dài nồng nhiệt chứa đầy cảm xúc mãnh liệt.
Nam Tầm trợn to mắt.
Đờ mờ biến thái chết tiệt, anh còn chưa có chọc phá thân phận của tôi đâu mà đã đối xử với tôi như vậy, nếu chọc thủng rồi, không phải tôi sẽ bị anh giết chết sao!
Nửa giờ sau.
Nam Tầm thở hồng hộc, tim sắp nhảy ra ngoài.
"Cục cưng, cảm giác thế nào?" Lệ Sâm hỏi, giọng hơi khàn khàn.
Nam Tầm trả lời thành thật: "Ba, thở không nổi ạ, hơi mệt chút."
Lệ Sâm ôm cô như ôm gấu Koala không buông tay, hôn môi cũng do anh chủ đạo:...
"Ba, hình như miệng của con sưng lên rồi, da ba dày thật, vậy mà không sưng."
Lệ Sâm: "... Cục cưng, ghé qua đây chút, để ba nhìn xem."
Nam Tầm đưa miệng đến gần, còn chu ra: "Ầy, miệng đều sưng thành lạp sườn rồi."
Lệ Sâm nhẹ nhàng mút hôn trên đó hai lần: "Ngoan, chờ lát nữa là đỡ."
Tâm trạng Lệ Sâm có chút phức tạp. Tuy rằng anh đang làm chuyện mà một người đàn ông mới có thể làm với người phụ nữ mình yêu, nhưng cục cưng của anh có vẻ chưa nhận ra được điều đó. Có phải cô vì mệnh lệnh của anh mới không cãi lời, lại có biết chuyện này có ý nghĩa gì hay không?
Tâm trạng Nam Tầm rất tốt, còn khẽ hát trong lòng.
Cái đồ biến thái chết tiệt, tự mình xoắn xuýt đi thôi.
Nam Tầm tuột xuống từ trên người Lệ Sâm, ngáp một cái: "Ba, con buồn ngủ quá."
Lệ Sâm ngồi xuống trên cỏ, vỗ vỗ chân mình: "Đến đây, cục cưng nằm đây nghỉ một lúc."
Nam Tầm gối đầu trên đùi anh, đôi mắt híp híp sau đó đã ngủ thật rồi.
Trong mơ mơ màng màng, bên cạnh gò má cô bỗng có thêm thứ gì cưng cứng, thiếu chút nữa chọc vào miệng cô. Nam Tầm sờ sờ, cảm thấy thật cộm tay, liền ghét bỏ vỗ vỗ vật kia, xoay người ngủ tiếp. Cô nghe loáng thoáng hình như nghe được tiếng ba Lệ Sâm cô rên khẽ một tiếng.
Truyện khác cùng thể loại
62 chương
1562 chương
91 chương